Sở Tuyết buông thõng tay, Đổng A cảm thấy trời đất như sụp đổ. Hắn vội áp tai lên ngực, không nghe thấy nhịp tim, làm đủ mọi cách xác nhận, thực sự là không tin tưởng được nàng lại ra đi như thế.
Đây chỉ là một chuyến đi thường lệ, tại sao lại biến thành cái dạng này? Cứ thế trơ mắt nhìn người con gái mới vừa mở lòng với mình rời xa là cỡ nào bất lực? Đổng A lại không khống chế được bản thân, không mặt trở nên vô cảm, ánh mắt đỏ bừng, nước mắt thỉnh thoảng sẽ trào ra. Miệng không ngừng thì thầm:
“Tại sao a? Ta chỉ muốn sống một cuộc đời đơn giản mà thôi! Các ngươi suốt ngày nói đạo lý, rồi hủy hoại thế giới này cũng là mấy người. Hủy hoại luôn cuộc sống của ta. Ta đã chấp nhận ở lại nơi đây, không đáng phải chịu những thứ này...”
Nói xong hắn thét dài một tiếng, sau đó giống như lập tức quên hết những điều vừa nói, ánh mắt hiện ra mê mang. Sau một lát, thần trí trở lại bình thường, Đổng A không mảy may để ý khoảng thời gian bị hổng này, ôm lấy cái xác của Sở Tuyết khóc lên, ánh mắt vẫn đỏ bừng như thế, mang theo một loại khác điên cuồng: