Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 41: Cuộc sống trong mơ.



Chương 41: Cuộc sống trong mơ.

Cái thời tiết này, thực là nóng như quỷ.

Hơn ba tháng trôi qua, mục tiêu đã đề ra trong dịp tổng kết đã hoàn thành được hơn phân nửa. Trong ngắn hạn, vấn đề về nước đã được giải quyết. Ngoài xây dựng hệ thống bơm nước, bọn hắn còn hoàn thành rất nhiều bể chứa nước dưới đất, xây dựng thêm vài đài chưng cất nước. Không những đủ nước cho sinh hoạt hằng ngày, đủ nước cho trồng trọt chăn nuôi, nước tích đầy bồn chứa.

Thỉnh thoảng Đổng A còn dẫn người chạy về phía căn cứ Z một chuyến lấy giá rẻ trực tiếp bán cho căn cứ Z rất nhiều nước, kiếm được không ít tiền điện tử cùng với chứng nhận thăng cấp hội viên cấp một. Cũng nhờ đó mở ra quyền hạn, đổi được nhiên liệu sinh học, nghe đồn là được tinh chế từ xác zombie pha với lượng dầu diesel nhất định làm nhiên liệu thay thế. Chỉ có điều động cơ dùng loại dầu mới này thải ra mùi thối kinh khủng, dù sao có còn hơn không.

Bọn họ còn lợi dụng lượng nước dư thừa, dùng một bể chứa nước dưới đất làm một bể bơi nhỏ. Bên trong có hệ thống lọc riêng.

Trong bể bơi dưới đất được xây dựng mới toanh: Một ngày này, Đổng A lại cùng bọn trẻ thích thú bơi lội trong làn nước mát. Hắn không nghĩ tới trong căn cứ mình còn có thể có bể bơi. Không biết những người sống sót quanh đây chỉ vì thức ăn và nước uống mà có thể sẵn sàng lấy mạng nhau, thấy được cảnh này sẽ có cảm tưởng gì. Kể từ khi nhìn thấy quái vật khổng lồ, hắn không dám cho mọi người trong căn cứ dừng lại lâu trên bờ biển. Ai biết được dưới làn nước đen kịt kia chứa thứ gì.

Khí trời nóng bức, dù là trong lối đi được xây dựng bên dưới lớp đất 3m vẫn làm cho người ta mồ hôi nhễ nhại.

Cho nên hắn thấy bể bơi là phi thường cần thiết. Lũ Trẻ lại có thể có thêm một sân chơi. Nước từ bể bơi có thể tái sử dụng trong trồng trọt.



Đài quan sát Lập Thành đang dẫn theo tiểu Hổ cùng canh gác, cả hai trò chuyện rất nhiều thứ, đặc biệt là trải nghiệm đoạn đường từ căn cứ Z về căn cứ trên núi. Tiểu hổ rất hâm mộ, hắn là trẻ con trong cô nhi viện, bây giờ tuổi choai choai, là lúc hiếu động nhất, cũng là tuổi nổi loạn. Nhưng đó cũng phải xem là nổi loạn với ai. Đổng A, Sở Tuyết, Lão Tân,... trên tay đều dính máu qua, còn t·rừng t·rị đám ranh con này không được.

Lập thành cũng chỉ dạy cho Tiểu Hổ một ít kinh nghiệm sinh tồn mà hắn học được. Cứ vậy trực ban có nhàm chán một chút nhưng ai cũng cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Lập Thành đang mong hết ban trực sớm, hôm nay có hẹn cùng Tiểu Minh đi bơi lội, nhưng không dám qua loa chút nào, việc trực ban trong căn cứ rất là quan trọng, nếu phát sinh chuyện gì, hậu quả là gánh không nổi.

Trong phòng điều khiển, hệ thống chưng cất, Tiểu Thất cùng với Tô Dự vừa làm việc, vừa trò chuyện say sưa. Bởi vì hướng của mặt trời luôn thay đổi, mà nhiệt độ bên ngoài lại quá nóng, để tiết kiệm vật tư, bên ngoài không có lắp hệ thống tự động hoá mà cần có người điều khiển. Vì vậy mới có căn phòng điều khiển này.

Đúng lý ra, trực phòng máy chỉ cần Tô Dự một người, hắn cũng mang theo sách định rảnh rỗi sẽ đọc, nhưng không nghĩ tới Tiểu Thất lấy lý do giúp đỡ, cùng trò chuyện thật lâu. Khổ nỗi Tô Dự là cái trạch nam, ái mộ mà Tiểu Thất ném cho, hắn né hết không trúng phát nào. Tiểu Thất cũng không có bỏ cuộc, thấy thời gian nấu ăn sắp tới, nàng đành phải đi xuống nhà ăn phụ giúp Tiểu Thi, Tiểu Ân các nàng.

Trong phòng camera Lão Tân vừa nằm trên ghế thái sư vừa quan sát màn hình trên cao. Hắn lớn tuổi, ngủ cũng ít đi, nên nhiệm vụ quan sát, canh gác đều dành phần nhiều, để những người trẻ kia có thêm thời gian vào việc cần thiết hơn.

Tiểu Nguyệt mới từ nhà kho dưới đất lấy vật tư trở lại, đem cho hắn một ấm trà mà nàng tự tay pha cùng một ít mứt hoa quả. Đừng nhìn Lão Tân nằm lim dim thích thú thưởng thức trà, bất cứ gió thổi cỏ lay gì trong camera đều không thoát khỏi tầm mắt của hắn. Chốc lát Lão Tân lại đứng dậy chỉnh lại tần số radio, nghe lấy phát thanh của căn cứ Z, chốc lát lại tiến về thiết bị khí tượng quan sát số liệu. Cái này Đổng A đã hướng dẫn qua, thao tác lên không có vấn đề gì.



Trong căn cứ, nữ chiếm đa số. Các nàng dù trước kia là dân thành phố, chưa từng làm nông bao giờ, nhưng vừa học vừa làm nên quen thuộc rất nhanh.

Tiểu Khả lúc này đang trong khu trồng nấm. Để tiết kiệm nguyên vật liệu, khu này Đổng A không thiết kế đèn chiếu sáng do đó người phụ trách phải đeo đèn pin đi thao tác.

Nhiệm vụ khá đơn giản, quan sát kỹ lưỡng mỗi giá thể nấm, dùng đồng hồ đo nhiệt độ, độ ẩm… nhiệt độ rất ổn định nhưng độ ẩm có vẻ thiếu. Tiểu Khả kiểm tra hết một lượt, nhập dữ liệu vào máy tính bảng rồi mới rời khỏi phòng. Nàng vừa rời khỏi, hệ thống phun sương tự động bật, bổ sung độ ẩm đầy đủ.

“Làm nông nghiệp công nghệ cao thật quá cuốn đi.” Nàng không nghĩ tới Đội trưởng là lúc nào học lập trình. Đội trưởng trong mắt nàng giống như thần, không gì là làm không được.

Tương tự Sở Tuyết cùng Hân Nhiên đang ở khu trồng cà chua.

“Tiểu Hân Nhiên, cho ta thêm một trái cà chua đi mà, trái nhỏ nhất kia cũng được." Sở Tuyết kèo nèo nói.

“Không được, ngươi đã có phần, phải ưu tiên cho bọn nhỏ không thể chia thêm. Còn nữa, ta và ngươi chênh lệch tuổi tác không lớn, không cho phép gọi ta là Tiểu Hân Nhiên.”



Mặc cho Sở Tuyết kèo nèo, Hân Nhiên nhất quyết không đồng ý. Sau một hồi ở chung, Hân Nhiên hiểu rõ tính tình sở Tuyết, nàng này dù là nữ cường, lúc mang đội uy nghiêm cực kỳ, nhưng đối với người thân cận, đôi khi cũng nổi lên tính trẻ con, rất đáng yêu. Tiểu Hân Nhiên dù có một ít hảo cảm đối với Đổng A, nhưng Sở Tuyết nhanh chân lên trước, nàng cũng không có biện pháp, hơn nữa da mặt lại rất mỏng, chờ cho Đổng A mở lời, phải chờ đến thiên hoang địa lão đi.

Hơn 3 tháng qua đi, hôm nay là lứa cá đầu tiên đạt yêu cầu, sau khi bơi lội xong, hắn phải đi qua bên kia, bắt cá đưa cho khu nhà ăn làm món ăn tối. Khu chăn nuôi bây giờ, vịt đã cho 2 lứa vịt con nhưng vẫn rất vắng lặng. Cộng thêm trong suốt thời gian này, trong căn cứ chỉ dùng toàn thịt hộp, chất lượng bữa ăn có phần đi xuống, do đó hôm nay có cá tươi, ai cũng rất chờ mong. Đổng A dự định, sẽ tận dụng thêm vài bể chứa nước mở rộng diện tích nuôi cá.

Lúc bắt cá, tất cả mọi người đều tới vây xem.

Lũ nít ranh nhìn đến cá lớn, mấy đứa bé nội tâm lương thiện, thấy được đáng thương cá trê lớn, cá rô phi lớn, cá trắm cỏ b·ị b·ắt lên tàn nhẫn g·iết hại, nước mắt không nhịn được từ trên miệng chảy xuống.

“Quá tàn nhẫn.”

Buổi tối, Tại bên trong khu nhà ăn, những đứa trẻ nào khóc nhiều nhất đều ăn nhiều hơn một bát cơm lớn.

Hơn 300kg cá, cũng có hơn 200kg thịt, cho dù là trung bình đến mỗi người nơi đó, cũng có hơn hai cân thịt. Xương cá cũng được xử lý, đem đi chiên giòn, làm snack ăn. Có ba phần tư cá, đều là trải qua xử lý sau, một bộ phận giữ lại ướp, một phần khác đóng băng giữ lại lần sau ăn. Thu hoạch xong đợt này, lần sau cứ 1 tháng một lần sẽ từng đợt thu hoạch, công thêm tương lai mở rộng nuôi cá, cơ bản có thể cung cấp không dứt nguồn cá.

Trên tháp quan sát, vẫn vậy giữ vững 2 người đề phòng, ngoài ra trong phòng camera luôn có 1 người trực ban. Lũ trẻ mỗi ngày một lớn, cũng cáng đáng được nhiều việc trong căn cứ.

Buổi tối, Đổng A xỉa răng, sờ lên cái bụng no căng, đi về khu xưởng chế tạo của mình.

Bên trong xưởng có máy thông gió hơn nữa nằm dưới 3m đất, cách nhiệt rất tốt, cho dù không bật điều hòa, trong không khí vẫn truyền đến một chút mát mẻ. Cơm no rượu say, khí trời vừa lúc, không gì tuyệt vời hơn là chế tạo thêm một chút “đồ chơi nhỏ" rồi về phòng ôm Sở Tuyết đi ngủ…Cái này thực đúng là cuộc sống trong mơ của hắn.