Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 5: Dọn dẹp cư xá



Chương 5: Dọn dẹp cư xá

Kiểm tra bể nước, sửa xong đường ống đã là 8:00am.

Quay lại phòng, cơm sáng sẵn sàng, Đổng A cảm thấy rất ấm áp.

Lúc nãy về phòng lấy dụng cụ, đã cùng tiểu Thất chào hỏi qua, Tiểu thất lúc nào cũng nấu cơm sáng cho bố mẹ rồi mới đi học.

Mặc dù Tiểu A Quang mới 2 tuổi là cái vướng víu, nhưng tiểu Thất quá hiểu chuyện đi, thật là nhặt được bảo.

Dùng xong điểm tâm, hắn tiếp tục đi xuống lầu 4, hành lang lầu 4 đã không còn zombie, nhưng cửa phòng còn đóng không ít.

Như thường lệ, kéo lại cửa xếp cầu thang, sau đó đi gõ cửa từng phòng, nếu không có phản hồi, thì sẽ dùng kỹ năng mở khoá lúc trước lén học được, nếu có zombie đập cửa, thì chừa lại, chưa mở vội.

Lục soát hết một lần sau, mới dùng vật dụng che chắn trước cửa những phòng có zombie, để cản bước chân, rồi chỉ việc đứng ngoài đâm vào.

Lầu 4 hoàn toàn không có người sống sót, sau khi lên xuống mấy chuyến, thu thập xong nhu yếu phẩm, hắn mới về phòng giải lao.

Giết zombie là công việc vừa đòi hỏi sự nhanh nhẹn, vừa phí sức.

Đổng A suy nghĩ rất kỹ, muốn hay không dùng bìa các tông hay giấy dày, để tạm thời bọc giáp toàn thân tránh zombie cắn, nhưng suy tính lại, thấy lợi bất cập hại, nên hắn chỉ bọc xung quanh đôi tay, bắp chân, để đảm bảo sự nhanh nhẹn cần thiết.

Kiểm kê chiến lợi phẩm, ngoài nhu yếu phẩm ra, niềm vui ngoài ý muốn, còn kiếm được một cái laptop khá mới, với ổ cứng ngoài có dung lượng 1TB, mặc dù có mật khẩu nhưng không quan hệ, chỉ cần reset lại hệ điều hành là có thể sử dụng được.

Sau đó hắn tranh thủ thời gian giải lao và internet chưa mất, lên mạng download một số tài liệu sinh tồn bản thân cho là cần thiết về máy.

Nghỉ ngơi một lát hắn quay lại tầng 3, rồi tầng 2, dọn dẹp đến chiều, cùng không có ai khác sống sót, có mấy lần suýt bị zombie đánh lén, nhưng may nhờ phản xạ cấp tốc, cộng với trang bị tinh lương nên không đáng lo ngại.

Bây giờ đã chiều tà, Đổng A có cảm giác zombie sẽ nhanh và mạnh hơn vào buổi tối,nên biết hôm nay nên dừng lại ở đây.



Ngày mai, còn 1 tầng nữa là đả thông cả tòa nhà, Đổng A phải nhanh hơn chút nữa, mặc dù từ trên sân thượng quan sát xuống còn chưa thấy người sống sót lảng vảng quay đây, nhưng hắn biết tuyệt sẽ không thiếu, phải nhanh hơn trước khi có ai tìm đến.

Giết zombie nhiều, zombie tựa hồ không có đáng sợ như vậy, hắn thà đụng độ với zombie còn hơn là đụng độ với người sống sót khác.

Chưa ăn thịt heo cũng nhìn qua heo chạy, hắn biết khi xã hội sụp đổ, không có pháp luật ước thúc, loài người mới là nguy hiểm nhất.

Sau khi thanh tẩy sạch sẽ, Đổng A quay lại bàn bảo trì v·ũ k·hí, sau đó lại miệt mài với các dự án của mình.

Download tư liệu DIY, tư liệu sản xuất, bản đồ offline, tất tần tật những gì có thể nghỉ đến.

Ngoài nấu ăn, trông tiểu A Quang, tiểu Thất hôm nay cũng không rãnh rỗi, chiến lợi phẩm đều bị tiểu Thất phân loại, thu xếp đâu vào đấy.

Bây giờ, căn bếp đầy ăm ắp vật tư, Đổng A cùng Tiểu Thất còn chuyên môn thu dọn phòng bên cạnh, làm nhà kho để cất chứa.

Ngoài dự liệu, đồ vật nhiều đến nỗi, nếu chỉ 3 người thì đầy đủ dùng được cỡ nửa năm.

Bữa cơm tối diễn ra trong không khí ấm cúng như thường lệ, có lẽ A Quang hiểu chuyện hơn Đổng A nghĩ, cả ngày hôm nay mặc dù cu cậu vẫn ham chơi, nhưng tuyệt nhiên không có làm ồn, không náo khóc.

Hai chị em nhà tiểu Thất vẫn đáng yêu như vậy nhưng lại trầm tĩnh hơn rất nhiều.

Nhìn Tiểu A Quang hiểu chuyện, Đổng A rất vui mừng, cũng có chút bi ai…Có lẽ tận thế ảnh hưởng đến mọi người, sâu xa hơn hắn tưởng.

Cũng có thể, tâm lý khác hẳn với thường nhân, nên mới không cảm nhận được.

Sau khi hoàn tất bản kế hoạch cải tạo xe, hắn liền kết thúc công việc tối nay.

Như thường lệ, đeo lên đầy đủ trang bị, ra khỏi phòng kiểm tra xung quanh trước khi đi ngủ.

Bây giờ là cuối tháng 3, thời tiết ấm áp dễ chịu, không có người bảo trì nên thành phố thiếu đi rất nhiều nguồn sáng làm bầu trời đêm không còn như vậy mờ đục. Trở lại vốn có sắc thái, đen tuyền huyền bí, dưới ánh sao chiếu rọi lại không kém phần rực rỡ.



Đổng A sau khi kiểm tra lượng nước bồn trên sân thượng mới bất chợt nhìn lên bầu trời.

Nhớ lại lúc còn đi làm, chỉ suốt ngày cắm mặt xuống đất như hắn, tuyệt đối không thể thấy được quang cảnh hiện tại.

Bầu trời lúc này chưa bao giờ lấp lánh và cao sâu đến thế.

Hít sâu một hơi Đổng A tự dưng thấy thanh thản đến lạ kỳ, biết được từ khi đi làm, mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ…

Hắn bỗng nhiên cảm thấy trong lồng ngực cảm giác đè nén trước đây, được giải toả rất nhiều.

Cơ thể toàn thân đau rút một chút nhưng rất nhanh khôi phục bình thường. Cảm giác cứ như là mở ra phong ấn vậy.

Chợt nhớ lại tiểu Thất, cứ để hai đứa trẻ ở mãi trong nhà không phải ý hay, thế là quay lại phòng, lấy quà ăn vặt cùng nước ngọt, kêu lên 2 đứa bé, mở một buổi ngắm sao nho nhỏ. Ngày thứ 2 trong tận thế cứ kết thúc bình yên như thế.



5:00 am. Như thường lệ, Đổng A thức giấc, ngày hôm nay hắn phải dọn dẹp tầng 1 và đem cửa hàng tiện lợi dọn trống.

Bởi vì đồ đạc rất nhiều, tiểu Thất ngỏ ý đi theo muốn trợ giúp một tay.

Ban đầu Đổng A muốn cự tuyệt, nhưng nhìn vẻ mặt không chịu thua của cô bé, hắn đành phải đáp ứng.

Dù sao đều đã tận thế, sớm muộn vẫn phải làm quen.

Tranh thủ thời gian còn sớm, tận dụng gậy đánh gôn thu thập được, hắn làm cho cô bé một cây xiên nhọn để phòng thân, ngoài ra còn có hộ tay, hộ chân.



5h30 còn hỗ trợ Tiểu Thất làm cơm sáng.



Đúng 6:45, sau khi ăn sáng xong, cả hai đeo lên trang bị rời phòng.

Thường ngày, Tiểu A Quang dậy khá trễ, nhưng hôm nay biết chị ra ngoài, nên cũng dậy cùng lúc với chị.

Dỗ tiểu A Quang một hồi, mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn mếu máo chấp nhận, và hứa ở nhà sẽ ngoan.

Trước khi đi, hắn phải dặn đi dặn lại Tiểu Thất không được sợ hãi và cam kết phải hoàn toàn làm theo lời hắn.

Dọn dẹp tầng 1 bắt đầu. Đã quen thuộc, Đổng A đâm zombie không chút chùn tay, nhưng tiểu Thất thì thảm rồi, về cơ bản đây là lần đầu tiên nhìn thấy zombie gần như vậy, chỉ vẻ ngoài dữ tợn thôi đã suýt làm cô bé phát khóc, nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường.

Để giảm bớt nguy hiểm, hắn bèn nghĩ ra cách, để cô bé tập đâm vào xác zombie.

Đến trưa, cơ bản là tầng một đã dọn dẹp hoàn tất.

Đứng ở một bên, Tiểu thất còn bị chuyện lúc sáng dọa cho phát sợ, khuôn mặt trắng bệch đang dựa tường nôn khan, với 13-14 tuổi bé con mà nói, không khác gì địa ngục.

Đổng A không hiểu lắm, tại sao lại sợ thành cái dạng này, nhưng thấy Tiểu Thất rất kiên cường, nên vẫn khen cô bé làm không tệ.

Được khích lệ, Tiểu Thất rất xấu hổ, biết mình hôm nay chỉ đánh xì dầu, nên khi khuân vác chiến lợi phẩm dị thường ra sức.

Sau khi ăn cơm trưa xong, cả hai mới tiến công cửa hàng tiện lợi.

Cửa hàng tiện lợi vẫn như tối hôm trước, chưa ai tiến vào, 2 cái xác đã bắt đầu bốc mùi không chịu nổi.

Bắt tay vào việc, 2 người nhanh chóng bao nọ bao kia, phải đến 2:00 pm mới khuân vác xong.

Tiểu thất lúc này mặt mày đỏ bừng, mồ hôi như suối, biết cô bé đã tới cực hạn nên khuyên về phòng nghỉ ngơi, hắn thì băng qua đường phía kia tiến về căn nhà có hệ thống điện mặt trời.

Căn nhà có tường rào không quá cao, khuôn viên còn đỗ xe, chứng tỏ lúc zombie bộc phát, có gia chủ ở nhà.

Xem ra đụng độ với zombie là tránh không khỏi.Thoăn thoắt một cái, Đổng A thành thục leo qua tường rào, kỹ năng trốn viện đi chơi lúc xưa, không ngờ đến bây giờ vẫn còn thuần thục, nhớ về những kỷ niệm xưa cũ, hắn càng bức thiết muốn trở lại cô nhi viện hơn.