Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 6: Cuộc chiến đấu không mong muốn



Chương 6: Cuộc chiến đấu không mong muốn

Tiến về phía cửa, dùng mở khóa thần kỹ, không khó khăn đột nhập đi vào, nhìn sơ qua, căn nhà dị thường sáng sủa và rộng rãi. Tầng một đồ đạc còn nguyên, không có dấu hiệu xô xát gì, tiến về tầng hai, tầng ba cũng như vậy, hoàn toàn không thấy một bóng người.

Đổng A nghi hoặc tự hỏi:“Có lẽ nào gia chủ không ở nhà? Không đúng, rõ ràng là xe ô tô còn để ở gara. "

Chưa vội đi tìm hệ thống điện mặt trời, hắn quay lại lầu một, loay hoay một hồi mới thấy lối vào tầng hầm. Cẩn thận mở cửa xâm nhập lại không thấy bóng người nào, nhưng an ủi là Inverter và hệ thống pin lưu trữ đều được đặt ở đây. Tình huống này có chút quỷ dị, khiến Đổng A nổi lên rất nhiều suy đoán.

Hắn biết nếu như không làm rõ nguy hiểm, mà đi tiến hành tháo dỡ hệ thống điện là thuần túy làm ẩu.Vì thế, hắn quay lại định lục soát kĩ một hồi.

Sau khi lục soát lầu một không thu hoạch được gì, leo lên lầu hai định ra ban công xem có ai ngoài đó không. Thì đúng lúc này, một bóng người cầm gậy bóng chày từ cửa phòng sát bên cầu thang, lao ra đánh về phía Đổng A.

Luôn tập trung cao độ, Đổng A thấy người kia tốc độ, cũng không khỏi hiện lên vẻ kinh hãi. Quá nhanh! Nhưng đổng A cũng không phải đèn đã cạn dầu, nhanh như chớp né được gậy bóng chày công kích.

Không do dự, hắn đưa lên nỏ trong tay, hướng về phía người kia bóp cò. Người nọ dự phán được hắn công kích, không chút do dự né tránh, còn thuận thế bồi cho Đổng A một cước móc, khiến hắn ngã sõng soài.

Đổng A ngã xuống cũng thuận thế lăn vài vòng, tránh thoát thế công, sau đó không chút do dự rút súng, hướng về phía người kia nã một phát.

Đá lửa đốt thuốc súng phun ra cột lửa, khiến người nọ quá sợ hãi, vội vàng lăn một cái, tiến vào căn phòng khác.

“Bang" tiếng súng vang, khói bụi mù mịt, thuốc nổ đen uy lực mạnh thì mạnh, nhưng khói cũng quá nhiều. Viên đạn sát qua chân đối phương, xuyên thủng bức tường.

“Mạnh như vậy!” Đổng A nhìn súng tự chế trong tay cũng có chút bất ngờ.



Hắn biết nòng súng hơi to, không nghĩ uy lực lớn như thế.Không chần chờ nhét súng vào bao, lên dây cài lại tên cho nỏ. Nỏ trợ lực này, uy lực khỏi chê nhưng quay ròng rọc lên dây, quá tốn thời gian.

Bóng người kia khi tiến vào phòng đã mất hút. Qua mấy giây giao thủ, biết người kia là phụ nữ, đã học qua võ thuật, tốc độ không tồi. Nàng nhất thời ăn thiệt thòi, vì hắn trang bị tốt hơn.

Lên dây cài tên xong, Đổng A không do dự lăn một cái về phía cửa, hướng nàng đuổi theo. Người kia vì tránh né viên đạn, đã đánh rơi gậy bóng chày, Đổng A phải tranh thủ trong lúc không có v·ũ k·hí, khống chế nàng.

Biết nàng này thân thủ rất tốt, không phải là hạng xoàng. Trong khi hắn sai trước, đột nhập vào nhà người ta, bây giờ bất cứ giải thích gì đều rất vô lực.

Chạy ra tới ban công thấy người nọ đã sắp nhảy sang phòng đối diện, hắn đành nâng cao nỏ hô lớn: “đứng lại, nếu không ta bắn".

Dư quang lướt qua, nàng này chỉ khinh miệt cười một tiếng, sau đó bất kể cửa thuỷ tinh, đưa lên cùi chỏ, dùng lực toàn thân phá vỡ kính lộn vào một căn phòng khác.

Cùng lúc thấy đối phương không dừng lại, Đổng A theo phản xạ bóp cò, mũi tên vẫn là trượt qua người nàng đâm xuyên qua lan can gỗ.

“Moá! Lại trượt” hiển nhiên thiếu điều kiện luyện tập, bắn ở tầm gần, dùng để đối phó zombie còn được, chứ đối phó người có tốc độ nhanh như cô gái, còn cần chút may mắn nữa.

Dự định không lại dùng nỏ, vừa chạy, vừa treo nỏ ra sau lưng, một tay rút ra lưỡi lao xông đi lên. Nàng kia xông phá cửa sổ, vừa lộn người đứng lên,đã thấy Đổng A nhanh như chớp theo vào, thấy vậy hai con ngươi không khỏi co rụt lại, hiển nhiên cũng bị tốc độ của hắn làm cho kinh hãi. Đổng A cũng bị tốc độ của mình làm cho ngạc nhiên. Mình mặc dù rất nhanh, nhưng kể từ khi nào lại nhanh như vậy?

Thấy không chạy được, cô không do dự lao người đi lên, cùng Đổng A vật lộn. Trải qua sơ sơ giao thủ, đã thành công đánh bay mũi lao qua một bên, đại giới là trên tay nàng bị vạch một đường.

Do v·ũ k·hí luôn mang bên người, lúc nào Đổng A cũng xử lý tiệt trùng, vì thế khi mũi lao vạch phá nàng kia da tay, hắn cũng không lo sẽ truyền bệnh cho người.



Đánh đến gay cấn, cả hai đều đã chịu mấy quyền, Nàng này dáng người mảnh khảnh nhưng cú đấm lực đạo không nhỏ, khiến cho Đổng A xây xẩm hết cả mặt mày. Cô gái biết võ, nhưng thể trạng chênh lệch còn đó, cộng với từ cô nhi viện ra tới Đổng A, không ít lần cùng với lưu manh vật lộn qua.

Lợi dụng ưu thế, thừa cơ nàng mới phát lực chưa lại sức, hắn nắm bắt cơ hội, đặt người nọ nằm úp sấp xuống, lanh lợi ngồi trên eo hạn chế dãy dụa, rồi khoá lại tay, bẻ ra sau. Đến đây mới tạm thời chấm dứt.

Thở mạnh ra một hơi, một tay khoá nàng một tay sờ lên trên hốc mắt thấy sưng phồng một mảnh, hiển nhiên là b·ị đ·ánh tím bầm.Bây giờ thì có thời gian trao đổi rồi. Không chờ Đổng A mở miệng nói chuyện, cô gái kia đã phẫn hận nói:

“ Tự tiện xông vào nhà người khác là thất lễ, là vi phạm pháp luật, ngươi không biết sao?”

“Tôi là Đổng A, sống ở khu trọ đối diện, không có ác ý, chỉ muốn vào thu thập vật tư" Hắn bình tĩnh như robot nói.

“Tên trộm chó c·hết!"

“Sao cũng được, tôi có thể g·iết cô, dù sao cũng là tận thế" Đổng A mặt không b·iểu t·ình trả lời.

“Ăn may thôi, nếu ta có một thanh đao trong tay, thì người cầu xin phải là ngươi" cô gái vẫn quật cường"

“Cô ra tay trước đây!” thấy cô gái định phản bác, vốn không muốn trao đổi Đổng A liền rút ra mũi lao còn lại dí vào cổ cô.

“Cô có thể yên lặng được rồi.” Hắn vẫn bộ dạng kia, mặt lạnh như tiền vung ra một câu, sau đó rút ra sợi dây trói gô lại. Vốn định hỏi còn có ai ở nhà nhưng nghĩ lại, hỏi vậy coi không bằng không hỏi, đành nhốt cô gái bị trói vào phòng kín, thu thập mũi tên, tiếp tục đi lục soát.

Kiểm tra kỹ càng, thực sự không còn ai, hắn mới đi xuống gara tìm kiếm dụng cụ, đi tháo hệ thống năng lượng mặt trời. Khối lượng công việc cũng không nhỏ nên phải tranh thủ làm xong trước khi trời tối.



Để không tạo ra tiếng ồn thu hút zombie, Đổng A không dùng ô tô của chủ nhà, mà sử dụng biện pháp ngu ngốc nhất, dùng chân vận chuyển, dẫu sao cách khu phòng trọ rất gần.

Tận dụng trong nhà kho có chiếc xe rùa làm vườn, chỉ việc đi sáu chuyến, hai chuyến vận chuyển inverter, pin, dây nhựa, bốn chuyến, vận chuyển mười hai tấm pin.

Nói thì đơn giản nhưng chỉ có một người, tuy đã b·ạo l·ực phá vỡ để đỡ tốn thời gian, nhưng cũng phải hì hục đến gần 6:00pm mới làm xong. Lúc này mặt trời sắp biến mất. Đêm tối là lãnh địa của zombie.

Vận chuyển hoàn tất, Đổng A mới quay lại phòng giam, đem theo lấy từ tủ lạnh một ít nước, thức ăn cùng một con dao bếp.

Thấy hắn trở lại còn mang thêm dao, cô gái không khỏi suy nghĩ nhiều, mà bốc lên kinh hoảng. Cũng không có vào trong phòng, Đổng A chỉ đứng ở cửa ném thức ăn, bình nước vào phòng.

Giày vò lâu như vậy ai biết cô gái đã tháo được dây trói hay chưa. Không khéo giống như phim đợi hắn tiến vào đánh lén một cái, thì việc vui lớn lắm.

“Ta đã nói ta không có ác ý" Đổng A vẫn mặt lạnh nói.

“Vậy ngươi cầm dao lên làm gì? ngươi g·iết ta đi” trừng mắt lại Đổng A một cái. Không trả lời cô gái, Đổng A chỉ nói:

“Ta đã tháo đi hệ thống điện, ta đoán chẳng mấy chốc, thành phố sẽ cắt điện nước, cũng đừng huyễn tưởng sẽ có cơ quan nào đến giải cứu, cô nên chuẩn bị cho tốt. Với thân thủ của cô, zombie cũng không khó g·iết.”

Thiện ý nhắc nhở xong hắn mới ném con dao nhỏ vào phòng:

“Đây là dùng để mở trói, chúc cô may mắn.” Nói xong hắn mới xoay người rời khỏi.

Trước khi đi hắn còn thiện ý khoá lại cửa cẩn thận để zombie không tràn vào. Thuần thục leo ra tường rào, hắn phi như bay về dãy lầu trọ. Loáng thoáng xa xa đã thấy zombie xuất hiện trên đường, buổi tối đến, zombie sẽ tràn ra đường chật như nêm cối.

Trở về phòng sau một hồi tắm rửa khử khuẩn, 7:00 pm ngồi vào bàn cơm, Tiểu Thất đã chuẩn bị tươm tất, đang ngồi sẵn chờ đợi. Ăn uống no nê về sau, nghỉ ngơi một chút, Đổng A lại tiếp tục ngồi vào bàn làm việc, chế thêm dụng cụ sinh tồn, download tài liệu, học thêm một số kiến thức hữu ích trong ngày tận thế.