Ngày thứ tư trong tận thế tiến đến một cách bình bình đạm đạm, có lẽ bởi vì ít đi con người cùng tiếng còi xe nhốn nháo, mà bình minh phá lệ yên bình. Hào quang buổi sáng cũng vì thế, mà càng thêm ấm áp mê người.
Cầm trong tay cốc cafe hoà tan ngồi trên sân thượng, ngắm nhìn phương xa, Đổng A tự cảm giác thân thể của mình, hồi tưởng lại tốc độ ngày hôm qua, hắn phát hiện hình như biến mạnh mẽ lên…
Tiểu Thất thì đang phơi quần áo đã giặt tối hôm qua, sợ tiếng ồn hấp dẫn zombie, không dám dùng máy giặt, nên cô bé đã tự giặt bằng tay. Chuyện nhỏ này làm cho Đổng A bối rối một hồi, hắn cương quyết muốn tự giặt đồ của mình, tiểu Thất mới coi như thôi.
Tiểu A Quang thì đang ngồi trên đùi hắn, cũng bày đặt bắt chước nhìn ra xa thơ thẩn, không biết đang suy nghĩ gì.Tiểu Thất mặt dù không nói nhưng Đổng A cảm nhận được, hai chị em càng ngày càng ngột ngạt, u buồn hơn một chút.
Đã bốn ngày không có tin tức của bố mẹ, còn là con nít hẳn lo lắng rất nhiều. Không có cách, quá xa, hiện tại hắn không thể nào đi được, thành tây rộng lớn bao la không biết ở đâu mà tìm.
Nghỉ ngơi một hồi, Đổng A lắp đặt hệ thống phát điện mặt trời lên trên sân thượng. Đến đây, cho dù có cúp điện, nước cũng không lo lắng.
Buổi chiều, hắn còn cải tạo lại cổng chính ở tầng một, cùng các cửa xếp ở cầu thang cho chắc chắn hơn, ngoài ra còn đem đồ đạc trong phòng khác ra bày ở lối đi, dùng như chướng ngại vật. Đề phòng nhỡ như có chuyện đột xuất phát sinh, cũng có thể chống cự một hồi. Chỗ lầu trọ đang ở không có đường ống gas, mọi người nấu nướng, hay nước nóng đều dùng bằng bếp điện, nên không lo c·háy n·ổ.Nguyên cả ngày đẫn theo Tiểu Thất cùng nhau biến toà nhà trọ trở nên kiên cố như pháo đài, mới lê tấm thân mệt mỏi trở về phòng.
Công việc cũng rất vất vả nhưng Đổng A không có chút áp lực nào. Cảm giác việc mình đang làm có ý nghĩa nên không những không mệt mà còn thấy thú vị, nhiều lúc cảm thấy tận thế mới phù hợp hơn chính mình.
Vài ngày sau đó, hắn vừa gia cố thêm cho khu nhà trọ, nhất là phòng đang sống, vừa ra bên ngoài tìm kiếm thêm vật tư. Lần này không đi một mình mà còn đi cùng với Tiểu Thất. Để thuận tiện chuyên chở hàng hoá không gây tiếng ồn, Đổng A còn cải tiến sơ qua một chiếc xe đạp nhờ đó chở được nhiều đồ hơn. Hai người một lớn, một nhỏ cứ như hai con kiến miệt mài, miệt mài tha đồ về tổ.
Trong mấy ngày này, Đổng A thấy qua cô gái kia mấy lần, Chỉ là hai người rất ăn ý giữ khoảng cách, xa xa nhìn, rồi riêng phần mình rời đi. Nhờ chăm chỉ đi thu thập, cuối cùng trong một căn gara nhỏ, trải qua quá trình chiến đấu với ba đầu zombie, một trong số đó do Tiểu Thất kết liễu, Đổng A cũng tìm thấy một chiếc xe mười sáu chỗ đạt đủ yêu cầu cải tạo.
Thế là mấy ngày sau đó hắn không đi ra ngoài thu thập vật tư nữa, sáng thì đi đến gara cải tạo xe, tối lại quay trở lại phòng, không khác gì đi làm công ăn lương bình thường.
Tuần thứ ba sau tận thế, cúp điện toàn thành phố. Bây giờ, mỗi khi tối đến cả thành phố đều đen kịt một màu. Đổng A hiện tại không lo về điện nhưng cũng không dám rêu rao, phòng trọ vốn ở hơi cao so với khu phố, mà còn thắp điện nữa thì chẳng khác nào hải đăng, vì thế đành phải cải tạo phòng, dùng phông bạt che hết cửa sổ, chỗ lọt sáng mới dám bật điện. Trong phòng ánh đèn sáng sủa ấm áp, ngoài phòng hắc ám, lạnh lẽo.
Đường ống nước vẫn còn hoạt động, nhưng nước đã bắt đầu chuyển sang ố vàng, lúc trước ngoài bồn nước lớn, còn cố ý tích trữ thêm nhiều bình nước nhỏ nữa, tích trữ trong các phòng trọ khác, nên ngắn hạn không có gì trở ngại.
Dự đoán còn một đến hai ngày nữa,xe tạm thời cải tạo xong, đến lúc đó, Đổng A phải đi qua kho trung chuyển một chuyến, không nhất thiết xâm nhập nhà kho, cái đang cần là một chiếc xe container - cải tạo để đi xa, trở về thành phố Z, trở về cô nhi viện một chuyến.
Cải tạo xong xe thuận đường còn có thể đi thành Tây tìm kiếm bố mẹ Tiểu Thất, dù còn sống hay đ·ã c·hết. Nếu hắn không làm vậy, Tiểu Thất có lẽ sẽ tiếc nuối cả đời.
Tháng tư mưa xuân, thường thì mưa xuân luôn là điềm lành, là dấu hiệu của vạn vật sinh sôi, nhưng mấy ngày nay thời tiết dị thường không giống, ban ngày bỗng dưng nóng bức bất thường, trời nhiều mây, lại không có gió, tháng tư mà thời tiết cứ như giữa hạ.
Tiết trời thay đổi thất thường khiến cho tiểu A Quang đổ bệnh. Trong thời gian này, từ các hộ dân xung quanh có thu thập một ít thuốc chủ yếu là trị bệnh vặt thông thường, nhưng cũng khiến cho Đổng A thấy được mình sơ sót khi chỉ chú trọng tích lũy càng nhiều thức ăn mà quên để ý tới thuốc men cũng quan trọng không kém. A Quang chỉ bị sốt, uống thuốc sẽ không sao, nhưng bức thiết phải giành ra thời gian lục soát các hiệu thuốc gần đây một chuyến.
Một ngày ngày gió bất chợt nổi lên, gió lớn bất thường, cửa sổ phòng đã trải qua gia cố dường như không chịu đựng nổi, răng rắc rung động. Đổng A phải vội vàng lên sân thượng đem tấm pin năng lượng tạm thời thu vào, rồi cầm lên búa và đinh đi gia cố lại cửa sổ.
Gió cuốn theo bụi đất, rác rưởi, đến cả tấm tôn, ngói lợp cũng bay lên trời. Gió đến mang theo mưa, bầu trời tối sầm, sấm chớp ầm ầm, mưa không ngớt. Xung quanh toàn một màn nước trắng xóa.
Hắn cảm giác được, mình như đang ở phía trong một cái máy xay khổng lồ, bất kể thứ gì cuốn vào trong, đều sẽ bị mài thành bột mịn. Qua khe cửa sổ, Đổng A thấy được,xa xa vài chiếc xe hỏng dừng trên đường như là có ai lái, bị gió thổi đi va đập tứ tung.
Chốc chốc sẽ có tiếng gió, rít qua đỉnh đầu, mang theo mảnh ngói, đất đá, que sắt, tôn tấm, thậm chí là cả zombie đập vào tòa nhà loảng xoảng, rầm rầm. Zombie có con bị đập thành thịt nát lưu lại một bãi máu đen, có con bị tạt đứt đôi vẫn còn bò lổn ngổn trên hành lang.
Phía đông, thấy được một cái vòi rồng khổng lồ đang chậm rãi di động, cuốn theo không biết bao nhiêu là rác rưởi cùng zombie. Nhìn cứ như là sứ giả của tận thế. Đổng A âm thầm cầu nguyện vòi rồng đừng đi qua hướng này.Cái khu nhà trọ này mặc dù được xây khá vững chắc, nhưng hắn không biết nếu nằm trên đường đi, có thể chống chọi được hay không.
Đến tối, mưa không dứt tý nào, gió dường như càng có xu hướng mạnh lên. Hắn cảm nhận được cả toà nhà đang rung lắc nhè nhẹ.Dù cho zombie bộc phát, Đổng A còn chưa bao giờ thấy vô lực như thế, chỉ biết cầu trời, cho mình may mắn sống sót qua đợt này.
Không hề hoài nghi, chỉ cần bây giờ bước ra khỏi phòng, lập tức sẽ như còn diều như thế, bị gió cuốn đi.Dưới áp lực của zombie, mặc dù rất nguy hiểm nhưng bão đến mới thực sự bổ túc cho Đổng A một khóa về tận thế khốc liệt.
4:00 am. Mưa gió suốt đêm, Đổng A, ôm Tiểu A Quang, Tiểu thất ngồi trên sofa. Đương nhiên chẳng ai có thể ngủ được, bây giờ mưa gió to đến khủng kh·iếp, may là phòng ở được gia cố chắc chắn nhưng xem dáng vẻ, không còn kiên trì được bao lâu.
Cả toà lầu trọ đang rung lắc lợi hại, coi bộ muốn đổ đến nơi. Tiểu Thất sắc mặt trắng bệch, nắm tay Đổng A không tự chủ được siết chặt. Đổng A thì hai mắt vằn vện tia máu, đây cũng quá mãnh liệt đi. Mặc dù mưa gió khủng kh·iếp nhưng không có chút mát mẻ nào, nhiệt độ vẫn đang không ngừng tăng lên.
Nhìn vẻ mặt sợ hãi Tiểu Thất, hắn lấy lại tinh thần nói:
“Không sao đâu, có chú ở đây, sẽ không có chuyện gì. Phải tin chú!”
Bây giờ ngoài an ủi ra Đổng A chẳng biết làm gì.
8:00 am. Bất chợt mưa yếu hẳn đi, gió cũng yếu dần rồi ngưng hẳn. Đổng A, Tiểu Thất đều nghĩ mình sắp c·hết đến nơi,... bất chợt như vậy, cảm giác như đangnằm mơ.
Gió mưa đến bất chợt, đi cũng bất chợt. Có cảm giác thời tiết không còn là một cỗ máy hoạt động bình thường như xưa nữa, tràn đầy hỗn loạn, không theo quy luật nào. Đổng A khắc sâu, zombie không phải đáng sợ nhất. Thiên tai mới đáng sợ nhất. Đối mặt với t·hiên t·ai, con người thật nhỏ yếu, bất lực.
9:00 am.
Bầu trời còn âm u nhưng mưa đã tạnh hẳn. Xa xa có một vài tia nắng chui qua tầng mây, Báo hiệu cơn bão đã đi qua. Thông thường bão đi qua sẽ là một quá trình biến đổi dài, không nhanh đên mức ngoại hạng thế.
Yêu cầu Tiểu Thất, cùng Tiểu A Quang đi ngủ một tý, Đổng A mới đeo lên trang bị đi ra bên ngoài. Bây giờ mưa đã tạnh nhưng lượng mưa quá lớn, nước vẫn chưa thoát kịp, nước ngập đến hết lầu một. Nhìn xung quanh đâu đâu cũng là nước. Như vậy còn chưa đáng sợ, đáng sợ nhất là đếm không hết zombie đang "bơi" ngoài kia. Có vẻ như trong nước, zombie càng nhanh, càng mạnh hơn.
Lúc này, trên hành lang đầy chân cụt tay đứt của xác zombie, nhìn cảnh này Đổng A cũng không khỏi cảm thấy ghê răng.Quyết định thật nhanh, đi hết hành lang kiểm tra một tý, xem đầu zombie nào còn hoạt động thuận tiện bổ đao.
Hắn lên trên sân thượng, nắp đậy bồn nước không biết đã bị cuốn đi nơi đâu. Trong bồn nước còn hai đầu zombie đang "tung tăng" bơi lội, ngoài ra còn có đếm không hết rác rưởi. Bồn nước này xem như phế đi. Bực mình, Đổng A đem zombie bên trong giải quyết hết.
Hai cái nhà kho mặc dù được xử lý qua nhưng cũng không được chắc chắn như phòng đang ở, mặc dù không bị gió cuốn đi nhưng cũng bị ướt một phần, rất đáng tiếc. Công sự dựng lên để tránh zombie không biết bị gió cuốn đi đâu.
Kiểm tra xong xuôi, Đổng A không khỏi hiện lên vẻ nản lòng thoái chí. Nhìn trên tường lít nha lít nhít vết rạn, không biết lầu trọ sẽ sụp đổ lúc nào. Những chuẩn bị ban đầu không theo kịp sự tình biến hoá, khắc sâu thôi thúc phải rời đi. Hắn biết mình chuẩn bị còn chưa xong nhưng không dám ở lại thành phố lâu nữa.