Tận Thế Song Sủng

Chương 130: Mở quà



Bởi vì bến tàu chiếm diện tích quá lớn, đồ đạc lại có quá nhiều nên mọi người dự định ở chỗ này nán lại một đoạn thời gian. Có điều, nếu mà có bốn cái thi thể Zombie nằm chồng chất ngay tại cửa, mỗi ngày ra ra vào vào nhìn thấy thì vô cùng đáng ghét, đương nhiên lấy xăng ra trực tiếp hỏa táng bọn chúng luôn.

Vào ký túc xá chỉnh đốn, rải giường xuống, đặt thêm mấy cái bàn ghế lớn, tùy ý đi qua đi lại thoáng cái liền đến thời gian buổi tối. Sau khi xong xuôi cơm nước tắm rửa hằng ngày, mọi người đều trở về các phòng nghỉ ngơi. Ngủ sớm dậy sớm mới có thể sớm một chút ra ngoài thu thập vật tư nơi này. Gian phòng là do Hồ Hạo Thiên và ba người dị năng hệ Thổ tách ra đấy, gian phòng ở giữa có cửa sổ lớn thì nhường lại cho Bạch Thất.

Vào giờ khắc này, khi màn đêm buông xuống, bầu trời bao la cùng biển mênh mông như nối liền cùng một chỗ. Đường Nhược cùng Bạch Thất ngồi ở trước cửa sổ lầu hai, lẳng lặng cùng nhau.

“Giống như là đang hưởng tuần trăng mật vậy.” Đường Nhược nói xong, đầu khẽ tựa vào bờ vai Bạch Thất, “Một tuần trăng mật tận thế.”

Lấp lánh trên mặt biển là ánh sao sáng lung linh, nhìn xa xa trong thời khắc yên lặng này, ánh trăng mông lung này, khiến mình cảm giác như vẫn còn ở tại thánh địa nghỉ phép trước tận thế vậy.

Tuần trăng mật…

Bạch Thất cảm giác được nhiệt độ nơi đầu vai, trong lòng an tâm.

Nhưng mà, trước khi hưởng tuần trăng mật phải chăng nên tổ chức hôn lễ trước hay sao?

Tiếp đó, trong lòng của anh cũng có quyết định. Cho dù giữa tận thế, vợ chồng không có luật pháp chính thức bảo vệ, nhưng tự mình cũng cần phải cho cô một hôn lễ chân thành chính thức. Tiệc đính hôn lúc trước đều là dưới tình huống hai người đều mơ hồ cử hành đấy….

Ngày hôm qua được ngủ sớm, nên ngày kế mọi người cũng đều rời giường sớm.

Điền Hải và Phan Hiểu Huyên đã ở trong phòng bếp được sửa lại tạm thời, làm bữa sáng cho mọi người. Kể từ Đường Nhược công khai không gian, chất lượng thức ăn của mọi người cũng nhờ đó được tăng lên cao. Hôm nay bữa sáng là kiểu phương tây, nào là sandwich, chân giò hun khói, cà chua, bánh mỳ nướng bên trong kẹp chà bông phối với sữa tươi… Quả thật là không nên quá xa xỉ.

Cho dù trong căn cứ nguyên chủ tịch thành phố A bây giờ, có lẽ cũng không được ăn bữa sáng như vậy đâu đấy.

Lưu Binh từ sáng sớm đã dạo qua bên ngoài một vòng, thay mọi người thu thập một ít thông tin, bây giờ đang ngồi ở bên cạnh bàn, vừa ăn vừa báo cáo tất cả: “Phía trước đều là thùng đựng hàng cớ lớn, rất nhiều thùng đã khóa lại, tiếp tục đi chừng 5 km nữa chính là tất cả nhà kho, sắp xếp liên tục từ nhà kho số 1 đến nhà kho số 35, cụ thể bên trong có cái gì tôi cũng không có vào xem…”

“Hồ đội, xe của anh đều ở nơi nào?” La Tự Cường hỏi anh ta.

Hồ Hạo Thiên rất nhiều tư liệu đều không mang theo, có mang cũng đặt ở trong xe, bị Vệ Lam lái đi rồi, có điều trước khi đi đã nghiên cứu cặn kẽ qua, tất nhiên là nhớ rõ số thứ tự xe hắn: “Khu C, bên trong thùng đựng hàng số thứ 2509.”

” Nghe có vẻ đi vào thật phức tạp, chúng ta thật sự có thể tìm được sao?” Lưu Binh nói.

Bọn họ đều không phải là người có năng lực quản lý nhà kho, đối với bến tàu diện tích 3000 mẫu kho hàng, tìm mấy thứ đồ thật đúng là chỉ khá hơn một chút so với mò kim đáy biển mà thôi.

Hôm qua Đường Nhược đã dọn dẹp xong không gian của mình rồi, có nhiều đồ vật chưa dùng tới đều tạm thời chuyển qua ruộng đồng bên trong không gian: “Không gian của tôi có lẽ còn có khoảng 500m2.”

Nói xong, cô từ trong không gian lấy ra một xe đẩy củ cải tráng, không chỉ có củ cải trắng, còn có rất nhiều dâu tây, quả xoài, cà chua, bao đồ ăn… Mọi người đối với số lượng lớn thực phẩm màu xanh lá đã bị tuyệt diệt như vậy cảm thán hồi lâu, rồi đem những thứ này chuyển đến một bên đón nhận làm đồ ăn. Bên ngoài còn có rất nhiều thứ cần thu thập, có thể để cho không gian chứa được nhiều hơn một chút thì nhiều hơn một chút đi.

Không gian bến tàu rộng mênh mông, từ ký túc xá đi đến bên cạnh thùng đựng hàng thứ nhất cũng phải đi rất xa. Trong đoàn xe không có dị năng hệ Kim nhưng lại có lưỡi trượt của Bạch Thất, lưỡi trượt vừa xuất ra liền trực tiếp cắt đứt ổ khóa, thậm chí dùng còn tốt hơn máy cắt kim loại.

Hà vệ sĩ cùng La Tự Cường mỗi người một bên cùng mở ra thùng đựng hàng thứ nhất. Sau khi mọi người đi vào, dỡ một bản giấy các tông xuống, mới nhìn thấy bên trong tất cả đều là ống nhựa PU.

Đồ vật này nói không dùng cũng không đúng, nói hữu dụng ư, trước mắt còn chưa có dùng tớì, đành phải bỏ qua vậy. Nhưng mọi người cũng không có vứt bỏ luôn tại đó, mà để ở nơi đó, đóng cửa lại lần nữa.

Vì mọi người không có nhiều lý do để tới nơi này, mình có quyền lựa chọn trước tiên, nhưng khó đảm bảo những người sau sẽ không tới nữa, nên giữ gìn tốt một chút cũng có thể dành chút lợi ích cho người đời sau, dù sao bọn họ cũng chỉ là tiện tay đóng cửa mà thôi.

Mở ra thùng thứ nhất rồi đến cái thứ hai, về phần loại chuyện Zoombie, có tinh thần lực Đường Nhược bảo vệ, mọi người đều không cảm thấy lo lắng, lại để Lưu Binh đứng một bên trông coi, mắt nhìn xung quanh, tai nghe bốn phương tám hướng, còn mọi người chỉ việc chuyên tâm mở thùng đựng hàng mà thôi. Thùng đựng hàng thứ hai vẫn là ống PU…

Hồ Hạo Thiên nhìn những thùng đựng hàng xếp chồng lên nhau thật cao, phân tích nói: “Đoán chừng nơi này một loạt đều là ống PU.”

Bạch Thất gật đầu: “Vậy thì không cần mở nữa, đi xem thử một hàng phía dưới đi.”

Mọi người lại tới dãy thùng đựng hàng sơn màu đỏ kia, dùng lưỡi trượt rạch một cái, mở ra xem xét, phát hiện tại đây là một ít linh kiện nhỏ chế tạo bằng sắt, là những bộ vi linh kiện trên ô tô, có lẽ dùng để xuất khẩu. Thấy không có lợi ích gì nữa, mọi người đành bỏ qua, tiếp tục đi đến thùng đựng hàng phía trước.

Cho đến tận lúc ăn cơm trưa, mọi người vẫn không có tìm được đồ vật mình cần, nơi này toàn bộ đều là một ít đồ dùng công nghiệp. Sáng sớm vừa mới phá hủy một đống quà giáng sinh không cần đến, mọi người có chút nản chí. Quà tặng dù nhiều hơn nữa, nhưng không có thứ mình cần, cũng không phải là chuyện vui sướng gì. Cơm trưa là trực tiếp dùng tại bên trong một cái thùng đựng hàng, Đường Nhược  từ không gian lấy ra ăn ngay tại đó

Hồ Hạo Thiên bới hai phần cơm, nhìn thùng đựng hàng như núi bên ngoài: “Các anh nói một ít thức ăn, đồ đạc phải hay không đều ở trong kho hàng, có lẽ chúng ta nên đi nhà kho thu thập trước.”

La Tự Cường cũng ngừng đôi đũa trong tay: “Hồ đội nói cũng có đạo lý, dù sao đồ trong thùng đựng hàng đều là vừa mới chuyển vào đây, hoặc là dùng để xuất khẩu, thực phẩm cho dù có chắc cũng không nhiều.”

Hồ Hạo Thiên gật đầu, quay đầu hỏi Bạch Thất: “Tiểu Bạch, cậu cảm thấy thế nào, chúng ta có phải hay không, nên đi nhà kho xem trước một chút?”

Bạch Thất dùng đũa gắp rau cải cho Đường Nhược, ngược lại lơ đễnh đối với chuyện này: “Những thứ đó cũng không tự mọc chân chạy, chỉ là muộn mấy ngày mà thôi, không cần nóng lòng như thế.”

Vừa nói như vậy, mọi người đều bừng tỉnh, bây giờ có ăn có uống, còn có chỗ ở, đúng như lời Bạch Thất, những thứ kia cũng sẽ không mọc chân chạy đâu đấy, bọn họ bây giờ thứ không thiếu nhất chính là thời gian!

Định muốn nán lại chỗ này cho đến khi dị năng mọi người tấn cấp mà thôi, cho nên mọi người cũng chậm rãi ăn cơm xong trước đã,  rồi tiếp theo mới ‘Mở quà’.

Ngày thứ nhất quả nhiên không thu hoạch được gì hết, lại hủy đi vô số món đồ chơi, gọng kính, chén nước… còn xe mà bọn họ cần thì đều không có. Mọi người giẫm lên ánh nắng cùng nhau trở về, ánh nắng khi hoàng hôn thật diễm lệ, giống như lọ thuốc màu bị đánh đổ vậy, vẩy lên phía chân trời, càng làm tô đậm lên một sắc biển trời đỏ tươi rực rỡ.

Phan Đại Vĩ nhìn rồi thở dài một tiếng, đốt điếu thuốc: “Nắng chiều đẹp vô hạn…”

Mọi người cũng quay đầu nhìn một mảnh đỏ tươi chói mắt phía chân trời, trên mặt biển, nơi trời và nước giao nhau, ráng ngũ sắc như đổ xuống cuồn cuộn, sóng nước mang một ánh sáng trong veo.

Phía trên vầng mây, hé ra một mảnh hoàng hôn, quạnh quẽ thâm trầm.

” Chỉ tiếc gần hoàng hôn.” Điền Hải nhìn cảnh tượng này, hướng về phía Phan Đại Vỹ nói tiếp.

Phan Đại Vĩ quay đầu nhìn Điền Hải, nở nụ cười, rồi đưa tay vỗ bả vai hắn một cái nói: “Người trẻ tuổi, các cậu mới là tương lai, các cậu cũng không thể gần hoàng hôn.”

Hồ Hạo Thiên  kéo Dương Lê, Bạch Thất kéo Đường Nhược. Đoàn đội mười một người đi trên đường xi măng ở bến tàu.

Tận thế, là chấm dứt một loại văn minh, nhưng cũng có thể coi là mở ra một chương mới của lịch sử nhân loại!