Tận Thế Song Sủng

Chương 26: Vị hôn thê



Bạch Thất tìm tòi trong trí nhớ một lần, thật sự không nhớ rõ nhân vật này, đành phải nhíu mày nhìn Đường Nhược ở bên cạnh.

Đường Nhược: “…”

Đường Nhược nhìn về phía anh, ánh mắt kia ẩn chứa tin tức, lại để cho Bạch Thất đọc hiểu.

Bên trong viết rất rõ ràng: đừng đùa, người đến anh còn không biết, em càng không có khả năng quen biết, cho đến bây giờ, ở nơi này em chỉ quen mỗi anh!

Phát hiện này khiến Bạch Thất không tự chủ được, cười lên.

Khóe miệng Bạch Thất mang theo nụ cười, đuôi mắt lộ ra cẩn thận và dịu dàng động lòng người.

Nhưng mà, đối tượng lại không phải là mình.

Nữ sinh kia nhìn thoáng qua, miệng hạ xuống. Lại nhớ lại, rất nhiều người đều nói Bạch Ngạn có chứng mù mặt, nên lại lần nữa nhắc tên của mình: “Mình là Tô Vũ Vy đó, cậu không nhớ sao, chúng ta là bạn học cấp ba, hiện giờ cùng đại học, còn chung một khoa.” Thấy dáng vẻ không nhớ ra được của anh, có chút thất vọng đổi đề tài, “Thầy Trương cũng ở bên kia, cậu cũng đi qua chào hỏi thầy đi chứ, bọn mình cũng không nghĩ tới có thể gặp cậu ở nơi này, thầy nhìn thấy cậu chắc chắn sẽ rất vui.”

Nói đến thầy Trương, ngược lại lần này Bạch Thất có đôi chút ấn tượng về nhân vật này, đây là thầy giáo chủ nhiệm lớp anh, nếu tận thế không xuất hiện, có lẽ sẽ còn là thầy hướng dẫn thạc sĩ cho anh nữa.

Đương nhiên Bạch Thất để Tô Vũ Vy dẫn đường đi gặp thầy Trương một chút.

Thầy Trương hơn 40 tuổi, vốn cũng là người trung niên ôn hòa, chẳng qua do nguyên nhân mấy ngày qua sống không tốt, tinh thần có chút không tốt.

Thầy Trương dù không dạy được nhiều tiết, nhưng dù sao cũng là trông thấy học sinh đắc ý nhất từ trước tới nay của mình, hai mắt cũng sáng rực lên: “Nghỉ hè còn nói chờ con về làm đề tài, nào biết rằng nghỉ hè còn chưa qua, tận thế đã tới.”

Đối với những thứ như nghỉ hè bài tập gì đó của ba năm trước đây, Bạch Thất đã quên bằng sạch không còn lại chút nào, hôm nay nghe thấy lời này, cũng chỉ là tiếp lời nói linh tinh với thầy Trương một chút thôi.

Thầy Trương nhìn thấy thiếu nữ bên cạnh Bạch Thất, mà cô gái kia trắng nõn nà, duyên dáng yêu kiều, tự nhiên hỏi: “Vị bạn học này là…”

Bạch Thất rất tự nhiên mở miệng nói: “Hôn thê của con.”

Bốn chữ này vừa nói ra, Bạch Thất đã cảm thấy bốn chữ này so với ba chữ ‘Là của mình’ hôm qua còn hài lòng hơn.

Đúng vậy, vị hôn thê, có thể danh chính ngôn thuận giở trò!

Mặc dù đối với xưng hô thế này có chút kinh ngạc, nhưng mà quả thật hai người cũng đã thật sự đính hôn, Đường Nhược lập tức bình thường trở lại, cũng không lộ ra vẻ xấu hổ, hơi mỉm cười theo Bạch Thất gọi một tiếng, thầy Trương.

Bộ dạng biết điều như vậy khiến Bạch Thất vô cùng hài lòng, hai người nắm tay thật chặt.

Thầy Trương cũng xem qua tin tức Bạch Thất và Đường Nhược đính hôn trên báo chí, bây giờ thấy hắn nói như vậy, cũng nghĩ tới, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thì ra là nhị tiểu thư nhà họ Đường.”

Bạch Thất nói: “Đúng vậy, Đường Nhược.”

Hai người nói chuyện phiếm, cũng không chú ý tới vẻ mặt Tô Vũ Vy ở bên cạnh. Dù cô ta nhìn thấy Bạch Ngạn mang theo Đường Nhược xuống dưới tầng, trong lòng đến cùng vẫn ôm lấy một chút ý nghĩ dù chỉ là quen biết, mà hiện giờ nghe thấy khẳng định đây là hôn thê của anh, khó chịu trong lòng quả thực không chỉ có một ít.

Cô ta là bạn học cấp ba của Bạch Ngạn, mặc dù Bạch Ngạn là lớp mười một năm đó mới chuyển tới trường, nhưng nhân vật tài năng vô song như vậy, căn bản không có nữ sinh nào có thể cưỡng lại được. Thời điểm lớp mười hai, cô ta ngày đêm không ngừng cố gắng, mới được như ý nguyện thi vào cùng trường đại học với anh, chỉ là còn chưa kịp làm cái gì đã thấy Bạch Thất ra nước ngoài làm học sinh trao đổi, chờ anh trở lại, còn chưa kịp làm cái gì đã thấy trên báo viết, anh đã cùng nhị tiểu thư nhà họ Đường đính hôn.

Tô Vũ Vy cũng từ trên báo chí nhìn thấy hình chụp của hai người, nhưng đại khái là trước đó hai người bất hòa, trên ảnh chụp không phải là chụp ảnh chung, mà là hình chụp lén hai người được đặt cùng nhau.

Mà vợ Bạch Thất này trừ dung mạo thì cũng là nhân vật có nhiều chuyện để nói, Đường Nhược này chỉ dựa vào việc là con ông cháu cha trong nhà là đáng để nói tới.

Cho nên trên báo chí miêu tả sinh động như thật, Đường Nhược kiêu căng tùy hứng như thế nào, tiêu tiền như nước, còn đào ra đề tài cô ở đại học F có một người bạn trai.

Nếu không phải Hoa quốc có văn bản quy định rõ ràng, cấm toàn bộ người chưa đến tuổi trưởng thành được tự do sống một mình, nếu phát hiện, trực tiếp phán xử tù có thời hạn. Pháp luật không bằng heo chó, báo chí cũng có thể mang nhị tiểu thư nhà họ Đường viết thành tiểu thư thế gia đi hộp đêm có thai.

Vốn là nghĩ tới, một nhân vật trời quang trăng sáng tựa thiên tiên như Bạch Ngạn nhất định sẽ chướng mắt loại phụ nữ như vậy, nào biết đâu rằng lại thật sự nhìn thấy hình ảnh bọn họ tay trong tay thân thiết đứng chung một chỗ.

Lúc đang tiếp chuyện phiếm thầy Trương thì nghe thấy tiếng xe cảnh sát ở bên ngoài, ngoại trừ tiếng xe, còn có tiếng súng và loa phóng thanh. Loa phát thanh là tiếng đã được ghi lại, tới tới lui lui hai câu.

Virus khuếch tán nghiêm trọng, quân đội ở ngoại ô thành phố H thành lập trụ sở tạm thời ở phụ cận đại học XX, hoan nghênh nhân sĩ sở hữu dị năng có thể trực tiếp tới gia nhập quân đội.

Nếu tạm thời không có năng lực, trước tiên có thể núp ở trong nhà, trong nhà có người thì cửa sổ treo mảnh vải hoặc quần áo trắng, trong nhà bị zombie cô lập treo đồ hoặc quần áo màu đỏ, sau khi quân đội được sắp xếp ổn thỏa sẽ cứu từng người một ra.

Nghe thấy lời nói như vậy, tất cả mọi người có chút cao hứng, trong tận thế, mang cho người ta hi vọng có đủ lực đánh một kích là trúng chính là quân đội chính phủ. Trong đó có người đứng lên lớn tiếng nói: “Bây giờ chúng ta hãy cùng đến trụ sở quân đội tạm thời đi.”

Dĩ nhiên, rất nhiều người hưởng ứng suy nghĩ của hắn.

Trong đó có một người có dị năng tốc độ, sau khi thấy một người đàn ông trung niên chấp thuận, nhanh chóng cầm lấy vải đỏ trắng đi ra ngoài.

Người đàn ông trung niên này chính là hiệu trưởng trường đại học D.

Mọi người đều biết hắn là đi ra ngoài hỏi thăm, vô cùng thấp thỏm cùng đợi kết quả.

Thầy Trương cũng không còn tâm tư nói chuyện phiếm với Bạch Thất. Thứ nhất, dù Bạch Thất là học sinh đắc ý của ông, nhưng ông cũng không dạy hắn được mấy tiết. Học sinh này vừa vào trường đã đi du học, du học về chưa được bao lâu thì tận thế. Thứ hai, hiện tại đừng nói thảo luận học thuật, ngay tại lúc này có người nói thẳng muốn trao tặng ông vinh dự XX, ông cũng không hứng thú.

Trong tận thế, nghĩ đến đầu tiên toàn bộ là sống sót bằng cách nào.

Vốn dĩ Bạch Thất cũng chỉ là căn cứ đạo lý tôn sư trọng đạo mà tiếp chuyện, thấy thầy Trương không tán gẫu nữa, lập tức mang theo Đường Nhược đến cửa hông bên kia. Bên kia có hiệu trưởng trường đại học D, nên Bạch Thất đi qua chào hỏi nói: “Hiệu trưởng Hà.”

Hiệu trưởng Hà nhìn thấy Bạch Thất cũng vô cùng cao hứng, đồng thời nhìn thấy Đường Nhược cũng hỏi một câu ai vậy.

Bạch Thất thuận miệng giới thiệu lại một lần, đây là hôn thê của con.

Hai người cũng không hàn huyên nhiều, Bạch Thất đi thẳng vào vấn đề, trình bày mục đích mình đến tìm ông.

Căn cứ vào quan hệ với trường học, Bạch Thất nguyện ý tặng cho trường học cũ hai túi vật phẩm trên người, để bày tỏ ơn bồi dưỡng của mình với trường học cũ.

Cho dù anh không dùng cái này làm cái cớ, cũng sẽ có người dùng cái này làm cái cớ, bảo anh để vật phẩm lại. Dù sao vừa rồi Bạch Thất dạo qua một vòng, quả thật không nhìn thấy đám người kia mang được bao nhiêu đồ ăn, chỉ sợ bọn họ cũng là từ đại học D đi tới đây.