Ánh sáng trắng này mang cho Diệp Thánh Luân cảm giác vô cùng lạ lẫm, đột nhiên hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có hình ảnh hắn giết chết chủ tịch Nguyên không ngừng xuất hiện trước mắt.
Còn có rất nhiều người trước kia bị hắn giết chết hoặc bị hắn đẩy ra làm mồi cho zombie trên đường chạy trốn. Bọn họ đều chết không nhắm mắt! Nhìn chằm chằm vào hắn.
Toàn thân Diệp Thánh Luân run rẩy rung động, không gian kì dị làm cho hắn không biết làm thế nào. Hắn ổn định lại tâm tư hô lớn: “Nguyên Trinh, cho dù ông có là quỷ tôi cũng không sợ ông!”
Nhưng không hề có phản ứng, chỉ có một đôi mắt mở lớn như chuông đồng nhìn chằm chằm vào hắn.
Thời gian càng lâu, Diệp Thánh Luân càng không có cách nào tỉnh táo, con người cuồng vọng như hắn giờ phút này cũng có chút sợ hãi.
Nơi này là thiên đường hay địa ngục?
Hắn đã chết rồi hay còn sống?
Không biết trải qua bao lâu, Diệp Thánh Luân cảm giác lúc này hắn đã chịu đựng đến cực hạn, lúc này hắn nhìn thấy Đường Nhược đứng cách mình không xa, lạnh mắt nhìn: “ Giết người thì đền mạng, ngươi giết nhiều người như vậy có chết trăm lần cũng không đủ”
Trước kia Đường Nhược đã nhìn thấy hắn một đường tiến đến căn cứ mang người sống ra dụ zombie vô cùng tàn nhẫn, tiếp theo lời nói của cô từng chùm ánh sáng trắng bắn đến phía Diệp Thánh Luân đem người hắn bao phủ!
Cạnh cửa có rất nhiều tay chân của Diệp Thánh Luân, thấy hắn nửa quỳ trên mặt đất định dìu hắn đứng lên, chỉ cần còn hơi thở thì những viết thương kia đều có thể điều trị bởi dị năng giả hệ chữa trị. Cho nên giờ phút này bọn họ không hề muốn tham chiến mà muốn đưa người đi.
Chỉ là mới nâng một cánh tay của Diệp Thánh Luân thì hắn đã thắng tắp đứng lên, hướng về phía Đường Nhược cười cổ quái, lớn tiếng nói: “ Đều là tao giết! bọn chúng đều là tao giết! Nguyên Trinh cũng là tao giết! Thì thế nào? Mày có thể làm gì tao? Tao muốn giết lão từ lâu rồi, lão có hóa thành lệ quỷ tao cũng không sợ!”
Một câu nói như sấm nổ!
Những dị năng giả của Diệp gia đều hóa ngu dại.
Thiếu gia Diệp, hắn ta đây là thần kinh quá nhạy cảm liền hóa điên rồi à? Tại nơi nhiều người như vậy đem chân tướng nói ra?
Hắn không muốn sống nhưng bọn họ còn muốn sống.
Nghĩ như vậy tất cả bọn họ đi bắt Diệp Thánh Luân muốn che miệng hắn lại. Nhưng mà Diệp Thánh Luân nhanh hơn một bước, hắn nhảy về phía sau lại thẳng tắp quỳ xuống: “ Bạch Ngạn, tại sao đội Tùy Tiện chúng mày không chết đi? Tao giết Nguyên Trinh là muốn cho căn cứ giết chúng mày, vì cái gì chúng mày mà không chết đi..ô..ô..ô…..”
Rốt cục cũng có người che miệng Diệp Thánh Luân.
Giờ khắc này, người của Diệp gia đều cảm thấy trên mặt nóng rát nhưng thân thể lại lạnh ngắt như băng.
Ngay lúc nãy bọn họ còn hùng hồn nói với người trong căn cứ là người của đội Tùy Tiện giết chết chủ tịch Nguyên, bọn họ muốn làm theo luật pháp của căn cứ. nhưng bây giờ toàn bộ bọn họ đều sống sờ sờ mà bị đội trưởng bán rẻ!
Hướng gió luân chuyển quá nhanh, binh lính đứng một bên nét mặt đều ngưng trọng.
Quả nhiên vừa ăn cướp vừa la làng.
Ánh mắt mọi người đều nhìn đến đánh dấu “ lợi hại”!
Nguyên Khoản Khoản nghe vậy bụm lấy môi đã bị cắn nát, nước mắt rơi từng giọt như chân châu theo hốc mắt dũng mãnh trào ra.
Nhìn Bạch Thất ở bên kia chỉ huy bảo vệ tường thành, lại nhìn Đường Nhược đứng ở không trung tay áo tung bay trong nội tâm không ngừng phát khổ.
Lúc đầu cô ta cảm thấy chính mình không thua kém gì Đường Nhược, nay mới biết so với cô ấy mình thua kém rất nhiều.
Thực lực cùng tâm ý, ngay cả tình yêu của Bạch Thất cũng đều chênh lệch một mảng lớn.
Vốn là cục diện hỗn loạn, sau khi lời nói của Diệp Thánh Luân cất lên bỗng trở nên yên tĩnh.
Bạch Thất đứng tại tường thành cầm loa phóng thanh hô lớn: “ Vì một con sâu con kiến, mọi người không thủ thành mà đứng đó làm gì? Ngại ở căn cứ quá thoải mái sao? “
Khí thế kinh người, thực lực như thần.
Vốn tưởng rằng Bạch Thất sẽ không quan tâm tất cả chính tay đâm chết cừu nhân không ngờ anh ta lại nói thủ thành.
Hóa ra bọn họ quá hạn hẹp rồi.
“ Chúng tôi muốn tham chiến bảo vệ căn cứ của mình”
Giờ khắc này những dị năng giả bên Bạch Thất đều giơ tay biểu thị quyết tâm của mình.
Sau đó những dị năng giả trung lập cũng hô lên:
“ Đúng bảo vệ căn cứ của mình”
Lúc phân đội có người hỏi” Đám người này bây giờ làm sao?”
Bạch Thất tàn nhẫn cười: “ Nếu không giết thì lấy ai cho chúng ta thử kiếm? “
Anh không phải Vệ Lam cái gì cũng muốn tuân thủ theo luật pháp của căn cứ.
Phải diệt cỏ tận gốc không để bọn chúng đông sơn tái khởi, gió xuân qua mọc lại sinh bất lợi cho mình.
Diệp Thánh Luân lần này vu hãm không phải cũng muốn dồn bọn họ vào chỗ chết?
“ Giết!”
“ Giết!”
Nhóm dị năng giả kích động hô to.
Căn bã như vậy giết chết thì có sao?
Giết! Máu chảy Tây Môn.
Bạch Thất dẫn đầu, anh đứng ở tường thành phi xuống một mũi kiếm như thủy tinh lao thẳng vào ngực Diệp Thánh Luân.
Lúc trước nói sau hai tháng nhất định phải đánh thắng Bạch Thất, nay chỉ một kiếm đã bị giết chết trước mặt bao nhiêu người.
Sau đó, những dị năng giả đều hướng người của Diệp Thánh Luân bắn ra dị năng, lần lượt từng người ngã xuống.
Bọn chúng không bị đánh chết mà bị buộc ra ngoài căn cứ. Lúc trước là bọn chúng mang người sống dẫn thi đến căn cứ, hiện tại cũng cho bọn chúng ra ngoài dẫn thi.
Bạch Thất xoay người, căn cứ toàn bộ thay máu.
Đóng cửa phía Tây lại, trận chiến với zombie triều chính thức bắt đầu.
Bóng tối tiến đến, zombie gào rú.
Đứng ở trên nhìn xuống, zombie rậm rạp, chằng chịt đưa cánh tay khô gầy không ngừng vung vẩy.
“ Tường đất dựng lên”
“ Hệ Thủy tấn công!”
“ Hệ Băng, băng hóa”
“ Hệ Lôi, dẫn điện”
“Hệ Hỏa đâu…”
“ Hệ tốc độ trông thấy người bị thương đưa đi”
“ Hệ không gian nhanh vào nhà kho của căn cứ vận chuyển đồ ăn, đồ dùng y tế cùng súng ống”
….
Tại đây có mấy người thiếu úy cùng rất nhiều binh sĩ cùng dị năng giả trước tràng diện như vậy mọi người đều cảm thấy zombie triều không đáng sợ như vậy.
Nếu có zombie cấp 3 tiến đền đều có tổ đội đặc biệt đối kháng, bọn họ chỉ cần không để cho zombie tiến đến 5m cảnh giới là được.
Những dị năng giả trước bảo vệ cửa Tây đều nhao nhao chạy đến.
Tại cửa Tây mọi người đoàn kết vì vậy zombie chính diện tấn công không thể vượt qua cảnh giới 5m.
Lúc thay ca các nhóm dị năng giả đều còn có thể chào hỏi lẫn nhau:
“ Lại gặp mặt.”
“ Đúng! Lại hợp tác rồi”
“ Đội Tùy Tiện không tệ, chúng tôi lại tới”
“ Chúng tôi cũng thế, sau này quyết đi theo đội Tùy Tiện”
“ Mấy tháng không gặp, trông anh giống như béo ra”