Tận Thế Tái Sinh: Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 57: Sói, hổ, sư tử



Chương 57 : Sói, hổ, sư tử

Bọn họ đã trở nên ngu ngơ, không biết còn nguyên nhân gì khiến trấn Chora tập trung đông người như vậy. Mà người đàn ông kể chuyện cũng rất tận hưởng vẻ mặt này của bọn họ .

" Các ngươi có thấy tên của trấn này rất giống tên của một người không ? " Ánh mắt hắn đảo qua bọn họ, chuẩn bị nói ra lý do tiếp theo.

" Đúng vậy, trấn này chính là lấy theo tên của vị trấn trưởng. Vị trấn trưởng của trấn này là con thứ của một vị bá tước. Mà trong tất cả các nơi, vị trấn trưởng tên Chora này lại quyết định không làm thành chủ, không làm tướng lĩnh, cũng không làm một thương nhân hay nhà ngoại dao mà quyết định đến đây làm trấn trưởng "

" Lúc đó ai cũng nghĩ người này muốn một cuộc sống ẩn dật, nhưng có phải thực sự là như vậy không ? " Hắn bắt đầu lắc lắc cái ly trên tay. Một tên thổ phỉ đã hiểu ý, đứng lên rót đầy ly rượu cho hắn.

" Từ một trấn ở vùng man hoang không ai đặt chân, người đó đã thay đổi trấn này từng chút một, để có được cảnh tượng các ngươi thấy hôm nay " Hắn chỉ vào một số kiến trúc được xây dựng vô cùng tỉ mỉ

" Các ngươi có thể quên một điểm là, phí vào trấn của các ngươi có cao hay không ? " Nghe người kể chuyện nói vậy bọn hắn mới cảm thấy với một thị trấn như Chora thì phí thu vào cũng quá rẻ.

" Với số người đến trấn Chora ngày càng đông, nhưng trấn trưởng lại không hề có ý định tăng giá bất cứ thứ gì, thậm chí còn miễn thuế một vài nhu yếu phẩm " Trấn trưởng ở đây tham vọng có lẽ không chỉ làm giàu.

" Vậy các ngươi nói, vị trấn trưởng này có phải đã biết được ngày này sẽ đến. Nên lựa chọn trấn này không ? Một nơi cực kỳ thích hợp để ... " Những lời cuối người kể chuyện cũng không nói ra, nhưng Tô Vũ cũng biết đó là ý gì, hắn cũng uống một ngụm rượu không nói.

" Vấn đề thứ hai là chúng ta muốn mua một vài nô lệ thì nên liên hệ ai ? " Tô Vũ nói ra mục đích chính của hắn đến đây.

" Vấn đề này các ngươi có thể sẽ gặp một chút khó khăn đấy " Người kể chuyên hơi cau đôi lông mày lại.

" Tại sao lại khó khăn ? " Tô Vũ cũng hơi khó hiểu.

" Trấn trưởng của chúng ta những việc khác đều có thể bỏ qua, nhưng với nô lệ lại khác. Trấn trưởng trực tiếp quản lý, ngươi muốn mua nô lệ phải trực tiếp thương lượng với trấn trưởng rồi " Vị trấn trưởng này rất có tầm nhìn, đã nắm được một thế lực vô cùng trọng yếu tại khu vực man hoang này.

" Ngươi giúp ta mang đến chỗ trưởng trấn đi, ta sẽ thử thuyết phục hắn bán cho ta " Không đắn đo quá nhiều, hắn rất muốn thông qua lần giao dịch này để gặp mặt trấn trưởng.

" Không có việc gì, mấy người các ngươi cứ theo ta "

Hơn nửa giờ đi bộ cuối cùng cũng đến được nhà của trưởng trấn, trong ngôi nhà cũng không có gì lạ, rất đơn sơ.

" Trấn trưởng, có người tới muốn mua nô lệ " Người kể chuyện gõ cửa gọi trưởng trấn đi ra, xem ra vị trưởng trấn này cuộc sống rất bình dị gần gũi với người dân trong thành.

" Được rồi, đợi ta một chút " Giọng nói từ bên trong truyền ra, một người phụ nữ bước ra mở cửa.

Tô Vũ cũng hơi ngạc nhiên khi vị trấn trưởng này là phụ nữ trẻ, tuy không phải rất xinh đẹp nhưng lại có một vẻ đoan trang, trang phục trên người có vẻ mộc mạc nhưng lại để cho người ta cảm nhận được sự quý phái, thật là một người phụ nữ khó hình dung.

" Các ngươi vào trong đi " Người phụ nữ này mỉm cười chào đón bọn họ

Căn phòng bên trong rất đơn sơ, giản dị, chỉ có một vài bức tranh treo tường và một vài cuốn sách.

" Chúng ta muốn mua một nhóm nô lệ, không biết trấn trưởng muốn bao nhiêu kim tệ ? " Cũng không cần vòng vo, Tô Vũ hỏi thẳng vấn đề.

" Các ngươi muốn mua bao nhiêu người ? Các ngươi cũng biết, nô lệ muốn vận chuyển đến nơi đây vô cùng xa xôi, còn phải chịu quấy phá của đám quái vật, muốn mua nô lệ cũng không phải dễ " Chora liên tục nói ra vài khó khăn để tăng giá bán nô lệ. Xem ra vị trấn trưởng này cũng là người biết thương lượng.

" Ta biết các ngươi khó khăn, ta cũng không có ý dùng kim tệ để trả các ngươi " Vừa nói Tô Vũ vừa lấy ra một vài bình "Thanh cốt dược tế " mà hắn chưa biết dùng vào đâu.

" Đây là một loại dược tế có thể tăng sức mạnh phòng ngự lên nhiều lần. Sử dụng nó, trong thời khắc mấu chốt thậm chí nó còn có thể bảo mệnh " Nói ra một ít công dụng của bình "Thanh cốt dược tế" sau đó hắn đưa cho Chora xem xét.

Mắt của cô ta cũng hơi sáng lên, nhưng cũng không biểu hiện quá kích động, dù sao nó cũng chỉ giúp nâng cao phòng ngự trong một thời gian ngắn.

" Ngươi ra giá đi " Chora muốn cho Tô Vũ ra giá trước.

" 100 người 1 bình "

" Nhiều nhất 25 người 1 bình " Chora đưa ra một cái giá khác

" 30 người là giá cuối cùng của ta " Tô Vũ hơi trầm ngâm, với hắn bây giờ những bình dược tế đó cũng không có tác dụng gì.

" Thành giao " Chora cũng chấp nhận con số này, với số lượng người di chuyển đến đây ngày càng nhiều, 30 người cũng chỉ là con số nhỏ.

" Ở đây ta có tổng cộng 5 bình, ngày mai chúng ta phải trở về, ngươi đưa nô lệ tới cổng thành giúp ta " Hắn đưa 5 bình dược tế cho Chora, còn lại vài bình hắn muốn giữ lại đề phòng một vài trường hợp cần dùng.

" Được "

Rời khỏi nhà trấn trưởng, bọn hắn tiếp tục đi dạo xung quanh trấn để xem một số vật phẩm được bày bán ở đây. Mặt hàng ở trấn Chora cực kỳ phong phú, hắn đi mua mấy bao hạt giống, một vài món ăn lạ, một ít bao tay và ủng. Hắn muốn xây dựng một tường thành bao bọc làng Vạn Xuân, hắn muốn mua ít đồ để lúc làm việc những nô lệ này không bị thương.

Đi dạo xung quanh mấy vòng, hắn không phát hiện ra thứ gì đáng giá nữa.

Làm xong mọi việc hắn cũng bắt đầu đăng xuất khỏi trò chơi, làng của hắn tới bây giờ vẫn chưa được xem là khu vực an toàn. Nhưng may mắn là hắn có được "Lời ban phúc của thần Khnum" nên ở cuộc sống thực cũng không đến mức đói chết.

" Tô Vũ, bố mẹ biết là con khác người thường, nhưng nhiều ngày không tỉnh dậy bố mẹ lo lắm " Vừa đi xuống lầu, tiếng mẹ hắn đã vang lên.

" Con cũng không muốn vậy, chỉ là trong trò chơi quá nhiều việc " Tô Vũ cũng thấy hơi có lỗi, nhưng có những thứ trò chơi đã quy định sẵn, hắn cũng không thay đổi được.

" À, mấy hôm nay Nhật Nam có đến nhà chúng ta. Nó điện thoại cho con không được cũng chạy đến nhà tìm con " Mẹ hắn kể một số chuyện trong thời gian hắn đang chơi game.

" Lát con gọi cho hắn sau " Hắn vừa ăn vừa trả lời lại.

Hắn vừa ăn vừa kể cho mẹ hắn nghe một số chuyện đã xảy ra trong trò chơi mà hắn đã trải qua, một số câu chuyện về tộc người Row, về chiến sự ở nước Frank, về những thảm cảnh đang xảy ra tại đây...

Mà mẹ hắn nghe xong mấy câu chuyện đó xong mắt cũng hơi đỏ, nhưng nghe rất hăng say, mẹ hắn trước đây chắc chắn là một nữ sinh thích xem mấy bộ phim tình cảm. Hắn cũng có nhắc về Elena và Chora cho mẹ hắn nghe. Mẹ hắn cũng hơi trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ điều gì.

" Nhật Nam, ngươi gọi ta có chuyện gì không ? " Vừa về phòng, hắn đã gọi điện lại cho Nhật Nam.

" Cũng không có gì, ta tưởng ngươi bị thể dục nhiều quá bị đột quỵ nên hỏi thăm thôi " Trong giọng nói Sở Nhật Nam đã có vẻ hơi hờn giồi

" Vài ngày nữa rảnh chúng ta cùng đi chơi được chưa ? " Cảm giác tội lỗi của Tô Vũ chợt ùa về.

" Thôi được, vài ngày nữa là sinh nhật Vân Nhi, ngươi không có mặt thì từ nay chúng ta ân đoạn nghĩ tuyệt " Giọng nói của Nhật Nam cực kỳ quyết liệt nhưng Tô Vũ không thể ngừng cười được.

" Ha ha, được được, ngày đó ta sẽ có mặt. Cúp đây " Hắn tắt máy đi ngủ, hắn cũng không biết được rằng, lúc này tại nước Frank, cuộc chiến của ba con hổ, một con sư tử và vô vàn những con sói đói đã chuẩn bị bắt đầu.

.....