Tô Vũ đang đứng trước cửa thành đợi nhóm nô lệ được mang đến, cũng không để hắn phải chờ lâu. Phía xa Chora đang cưỡi trên lưng một con ngựa tiến về hắn mà phía sau cô là một nhóm người nô lệ. Bọn họ đều đã được còng tay, chân, khuôn mặt mỗi người đều hiện ra vẻ chán nản buồn bã, mỗi bước chân họ đi đều vang lên tiếng lỉnh kỉnh của kim loại.
" Người ta đã đưa đến, ngươi đếm thử đi " Chora xuống ngựa, đưa cho hắn giấy tờ về quyền sở hữu đám nô lệ.
" Không cần đếm, ta tin tưởng ngươi " Tô vũ không cần thiết phải kiểm tra lại.
Chora là một người gần như hai bàn tay trắng lập nghiệp, việc giữ chữ tín là một trong những điều cơ bản.
" Người cũng đã giao xong, ta đi đây "
Đưa ánh mắt nhìn về phía những những nô lệ. Trong những người này, có thể một trong số họ có những người là binh lính nước láng giềng bị bắt làm tù binh, là một quý tộc đã thất bại trong việc bảo vệ lãnh địa của mình, hoặc thậm chí từ khi họ được sinh ra đã được định sẵn phải trở thành một nô lệ. Nhưng trong đôi họ đều đã mất đi ánh sáng. Vô hồn là hai từ hắn có thể hình dung họ vào lúc này.
Hắn sai mấy người đi cởi hết những còng tay, còng chân cho những người nô lệ. Bọn họ cũng không hề có một chút phản ứng nào, khuôn mặt họ vẫn lạnh lùng không có bất cứ sự thay đổi nào.
" Ta từ hôm nay sẽ là chủ nhân của các ngươi. "
Biểu hiện trên khuôn mặt họ vẫn không hề thay đổi. Với họ, ai trở thành chủ nhân của họ cũng đều như nhau.
" Ta có một ngôi làng tên là Vạn Xuân. Có thể các ngươi nghĩ đó chẳng qua là một cái tên vô cùng bình thường. Các ngươi nghĩ như vậy cũng không sai. " Hắn dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua từng người.
" Nhưng cái tên Vạn Xuân này thể hiện mong ước của ta, ta mong ước người dân của ta cũng được sống như người dân ở những vùng đất khác. Thậm chí còn hơn thế, bọn họ sẽ luôn được sống trong mùa xuân, mùa của sự sống, mùa của hi vọng. "
Có vài người nô lệ đã đưa ánh mắt về phía hắn.
" Ta sẽ để người dân của ta được sống một cuộc sống đúng nghĩa, không phải lo lắng về ngày mai. "
Vài người nô lệ cũng đưa mắt lên nhìn hắn, trong đôi mắt đó hắn có thể thấy một số đang cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình, một số khác lại tò mò xem hắn sẽ nói điều gì tiếp theo.
" Điều đầu tiên ta muốn làm đó là xây dựng một bức tường thành cho ngôi làng của ta. Mà ta mua các ngươi chính là muốn xây dựng bức tường đó " Hắn tiếp tục dừng lại nhìn về phía những người này.
Khi nghe thấy việc xây tường thành đôi mắt của họ đã trở lại vô hồn như trước.
" Ta biết trong các ngươi có người muốn được tự do, có người thậm chí không biết hai từ đó là gì. Nhưng ta hứa với các ngươi trên danh nghĩa là trưởng làng của làng Vạn Xuân. Khi các ngươi xây dựng xong bức tường thành cũng là lúc các ngươi được tự do. "
Bọn họ đều đã hơi ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng bọn họ cũng không quá vui mừng.
" Các ngươi có thể đang nghĩ ta chỉ nói suông. Nhưng ở đây, ta có một bản cam kết đã được ta ký tên, từ giờ bản cam kết này sẽ là của các ngươi. Các ngươi có thể xem trong đó viết gì. " Hắn đưa tờ giấy đã chuẩn bị sẵn đưa cho mọi người.
Tất cả nô lệ bắt đầu nhao nhao, bọn họ cầm trên tay tờ giấy vô cùng cẩn thận, tựa như chỉ cần dùng lực thì tờ giấy sẽ rách ra làm đôi.
" Xây xong tường thành, các ngươi muốn gia nhập làng chúng ta cũng được, muốn đi nơi khác ở cũng được. Các ngươi lúc đó đã tự do ta không ép buộc các ngươi "
" Ta nhắc lại cho các ngươi nghe một lần nữa, ta là trưởng làng Vạn Xuân. Ta nói được thì sẽ làm được. " Hắn hét lên một tiếng thật lớn.
" Giờ thì nhấc chân lên, chúng ta trở về "
Ánh mắt bọn họ bây giờ đã không còn như trước, đã có một chút hi vọng vào tương lai. Nhưng vẫn còn rất nhiều người ôm thái độ hoài nghi, cũng có người hoang mang về tương lai của mình. Nhưng ít nhất trong đôi mắt đó đã có những tia sáng le lói.
Đưa những nô lệ này về làng, Tô Vũ tiếp tục chịu trách nhiệm về việc hướng dẫn bọn họ xây dựng tường thành, may mắn là bản vẽ rất chi tiết, mà hắn cũng không muốn xây dựng tường thành quá lớn. Vật liệu chính cũng chỉ là đá, hắn phân công một nhóm người đi đào đá, một nhóm đi vận chuyển, một nhóm xây dựng tường thành. Đối với phụ nữ trẻ em hắn đưa cho họ vài túi hạt giống để ươm trồng.
Sau hơn nửa tháng, tất cả mọi người cũng bắt đầu quen với công việc, không cần hắn phải trực tiếp chỉ đạo. Còn Elena cùng vài người đã từng là thổ phỉ đã được hắn giao đi tìm kiếm những người còn sống, tiêu diệt những thổ phỉ xung quanh và dò hỏi về xác của người Row.
Những vẫn còn công việc hắn phải đích thân đi làm.
Đi ra ngoài nửa ngày, Tô Vũ mang về một tảng đá rất lớn, cao khoảng chừng 4 mét, hắn bắt đầu xây dựng một " Tượng thần " ở trong làng của mình.
Có bản vẽ là một chuyện, nhưng quá trình thi công cực kỳ khó khăn, Tô Vũ đã làm hỏng hơn 10 tảng đá lớn. Giành thêm thời gian một tuần, hắn cuối cùng cũng hoàn thành bức tượng.
【 Ngươi đã hoàn thành xây dựng : Tượng thần ( Không tên )】
【 Ngươi đã đặt tên cho tượng thần : Tượng thần Khnum】
【 Thần Khnum chấp nhận kiến trúc của ngươi】
【 Kiến trúc đặc biệt của làng Vạn Xuân : Tượng thần Khnum】
【Tượng thần Khnum】
Kiến trúc hiệu quả : Gia tăng khả năng khôi phục thể lực, vết thương của người dân trong làng lên 20 %, các hoa màu gia tăng 50 % tốc độ phát triển.
Kiến trúc nói rõ : Thần Khnum, một vị thần cai quản một con sông bất diện trên sa mạc Patagon. Vị thần chấp nhận bảo hộ cho ngôi làng của ngươi.
.....
Có được bức tượng thần này, những công việc sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng có một việc đến nay hắn vẫn chưa có manh mối nào, đó là việc tìm xác cho cô bé Lệ quỷ kia. Trong nhiều ngày hắn đã để Elena đi khắp nơi dò hỏi, nhưng vẫn không phát hiện được tin tức nào.
"Trưởng làng, trưởng làng " Một người đang chạy rất nhanh về phía hắn.
" Từ từ, ngươi vội vàng như vậy làm gì. Không lẽ quái vật vào làng ." Tô Vũ rút ra thanh kiếm chuẩn bị xong ra ngoài.
" Khoan đã trưởng làng, có thông tin về xác người Row rồi "
" Ai ? Mang ta đi gặp người đó " Hắn nắm theo người báo tin chạy ra ngoài.
" Có thể cho ta thở một chút được không "
Người biết được tin tức cũng chính là một trong những nô lệ được hắn mang về.
" Tại sao ngươi lại biết xác của người Row ở đâu " Người bình thường không thể biết được vị trí xác tộc người Row.
" Xin giới thiệu bản thân một chút, ta là một hầu tước đã mất đi lãnh địa, Duke " Người đàn ông này vẫn còn khá trẻ, nhưng đôi mắt rất tang thương, trên đầu cũng lấm tấm vài sợ tóc bạc.
" Còn vì sao ta biết thì bắt đầu từ tổ tiên ta, ông ta là một vị tướng dưới trướng của vua Frank đệ nhất " Duke cũng bắt đầu kể câu chuyện của mình.
Tổ tiên người đàn ông này là vị tướng, mà nhiệm vụ của ông ta chính là tiêu diệt tộc người Row. Nhưng không ngờ ông ta lại đem lòng yêu một người của tộc Row, ông ta dấu giếm tất cả mọi người nuôi người phụ nữ này trong nhà.
Cô ta cũng rất yêu thương tổ tiên của Duke, nhưng vì mối hận thù dân tộc, cô ta đã quyết định trở về tộc để cùng nhau chiến đấu.
Tổ tiên của Duke cũng cực kỳ nhớ nhung, ông ta cũng không tiếp tục tham gia trận chiến mà lấy lý do vết thương tái phát để trở về. Cũng vì vậy mà ông ta chỉ được phong chức vị Hầu tước.
Ông ta cũng biết được những gì đã xảy ra với tộc Row, lo lắng người mình yêu sẽ chết, ông ta đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng không tìm thấy được.
Khi trận chiến đã kết thúc, tộc Row gần như đã bị tiêu diệt, ông ta cũng biết rằng có lẽ người mình yêu đã chết. Ông ta đi khắp nơi thu thập những xác của người tộc Row trở về, hi vọng một cái trong đó là của người mình yêu.
Cũng để cho đời sau không phát hủy mảnh đất này, ông ta tự xây cho mình một ngôi mộ không khắc tên bên cạnh những ngôi mộ của tộc Row, để con cháu đời sau của ông ta sẽ không phá hủy những ngôi mộ ở đây. Mà ông ta cũng hi vọng trong những ngôi mộ này có một cái là của người mình yêu.