Nữ MC chờ tới khi tất cả mọi người hưng phấn rồi mới lại nâng tay lên “Đừng vội, đừng vội, tiếp theo đây…một niềm vui bất ngờ lớn hơn nữa chào đón tất cả mọi người!” Nói xong cô ta quay đầu nhìn về phía màn hình lớn, mà màn hình lớn cũng đặc tả lại lần nữa từ chỗ vòng tay đến toàn thân của Sở Du Ninh.
Trong đôi mắt vô hồn của Sở Du Ninh hiện ra một tia hoảng loạn, theo
bản năng cô co rúm người lại lùi về phía sau để trốn, nhưng… Căn bản không thể, cả người cô vẫn xuất hiện rất rõ ràng trên màn hình lớn.
Bỗng nhiên một tiếng chim hót réo rắt vang lên, một con khổng tước màu tuyết trắng bay về hướng Sở Du Ninh, cô còn chưa kịp ngạc nhiên vì con khổng tước trắng này lại nghe lời như vậy, thì một dòng điện tê dại từ chỗ cổ tay lan truyền ra toàn thân “Không muốn…” Sở Du Ninh kêu sợ hãi một tiếng (rất đúng lúc), sau đó ở trong màn hình lớn một cô gái nhỏ khô quắt chậm rãi biến thành một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, đẹp đến mức không chân thật.
Từng tia sáng chiếu vào trên người Sở Du Ninh, đẩy vẻ đẹp của cô lên một đỉnh cao mới. Toàn bộ đấu trường im lặng trong nháy mắt… tất cả mọi người, kể cả các khách quý trọng phòng bao đều chưa thể hoàn hồn.
Nữ MC cũng nhìn tới mức ngạc nhiên, cô ta…chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy.
Ông chủ chỉ lẳng lặng nhìn phản ứng của mọi người cũng không có nói điều gì, chỉ ý bảo Ngụy Tử Hân nhắc nhở nữ MC hoàn hồn.
Nữ MC lấy lại tinh thần vội vàng khống chế máy giám sát đến gương mặt của Sở Du Ninh, lúc này trên gương mặt trắng nõn hoàn mỹ của cô còn đang vương một giọt nước mắt trong suốt. “Gương mặt này.”
Âm thanh của nữ MC hưng phấn có chút run rẩy, cô ta ngừng một chút, ổn định tinh thần: “Chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ, tin rằng người hiểu biết chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.”
Nói cách khác… Đây là một gương mặt tự nhiên chưa từng phẫu thuật cũng không hề biến hình!
“Oanh!” Toàn bộ khán đài lại lần nữa nổ tung, đám đàn ông điên cuồng gào lên. Nếu không phải trong đấu trường đều là dị thú nói không chừng bọn họ nói đã nhảy xuống rồi.
“Bắt đầu đi!” Ông chủ nhàn nhạt nói.
Trong mắt Ngụy Tử Hân hiện lên một tia không đành lòng, nhưng…kể cả như vậy thì cô ta cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của ông chủ.
Bỗng nhiên có mấy người đi ra trên khán đài, trong tay mỗi người bọn họ đều dắt theo một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, mấy cô gái ấy mơ mơ màng màng giống như bị hạ thuốc, sau đó… Sở Du Ninh trơ mắt nhìn một cô gái trong số đó bị dây thừng kéo tới đấu trường.
Ánh mắt Sở Du Ninh đột nhiên chợt lóe, tình huống gì đây? Bọn họ muốn làm gì vậy?
Những con dị thú kia giống như ngửi được mùi thịt, vọt về hướng cô gái kia, chỉ trong nháy mắt cô gái kia đã bị dị thú xé nát…
Màn huyết tinh như vậy ở trên khán đài đã khiến rất nhiều các cô gái hoảng sợ thét lên kinh hãi, nhưng lại khiến mấy người đàn ông sôi máu. Nhìn gương mặt hưng phấn đến vặn vẹo của mấy người đàn ông đó, trong lòng Sở Du Ninh cảm thấy kiên định hơn, đúng vậy, đây…mới là mạt thế tàn khốc, mặc dù nó khoác lên chiếc áo ngoài hoa lệ, mê người như nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi được sự thật là nó đã trở thành địa ngục.
Lúc Sở Du Ninh vẫn còn đang ngây người thì tất cả các cô gái còn lại cũng bị đẩy xuống dưới, vốn tưởng rằng sẽ còn phải nhìn một màn huyết tinh như vậy nữa, nhưng mà…chuyện khiến Sở Du Ninh hoảng sợ đã xảy ra.
Những con dị thú đó lại không ăn thịt mấy cô gái này mà mắt chúng đỏ tươi đè họ dưới thân, sau đó…vươn cái côn th*t dị dạng của chúng nó chọc vào tiểu huy*t của những cô gái đó.
Mà những cô gái này…thế mà lại không cảm thấy ghê tởm hay sợ hãi, bắt đầu ôm lấy dị thú, mặc dù… Bị dị thú hưng phấn quá mức cắn bả vai tới mức máu chảy đầm đìa thì vẻ mặt của các cô vẫn là hưởng thụ đón ý nói hùa. Chẳng lẽ……cô gái vừa mới bị ăn thịt kia bị hạ thuốc?