Cái trường hợp d*m mỹ này, đều là máu, ở trong ánh đèn đỏ mờ ảo chiếu xuống, nơi này dường như trở thành địa ngục A Tỳ. Nhưng cũng bởi vì như thế, l*ng chim càng hiện lên vẻ đẹp đẽ, thuần khiết.
Sở Du Ninh dường như biến thành một đóa hoa, như một đoá hoa tươi mềm mịn nhất nở rộ trong địa ngục. Cô cứ như vậy ngơ ngác nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, trên mặt, trong mắt tất cả đều là vẻ thuần khiết mờ mịt, dường như…. Đứa trẻ ngây thơ, vào nhầm một thế giới không có biện pháp để lý giải.
Ông chủ nhìn Sở Du Ninh trên màn hình lớn ánh mắt đột nhiên lóe lên, nửa ngày sau mới nói câu “Đứa bé gái này thật thông minh!” Ông chủ đã gặp qua Sở Du Ninh, ở trong ấn tượng của hắn dường như Sở Du Ninh được bảo vệ thật tốt, so với những người phụ nữ khác ở tận thế mà nói, cô thật sự đơn thuần cũng thật sự sạch sẽ, nhưng…. Tuyệt đối không sạch sẽ như bây giờ rất hiệu quả.
Cho nên… Cô cố ý, cố ý phối hợp với thiết kế biểu diễn đấu của hắn, đạt được hiệu quả cực tốt!
Toàn bộ người xem trên khán đài điên cuồng, bọn hộ đã mất đi khống chế, dường như điên rồi mạnh mẽ đi về phía bên cạnh, bởi vì quá nhiều người, có rất nhiều người đều bị té ngã từ khán đài xuống, có người trực tiếp ngã chết, lại có người làm kinh động tới dị thú, bị dị thú điên cuồng cắn chết.
Theo như lý thuyết thì trường hợp như vậy đã được coi như là sự cố, nhưng mà… ông chủ vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, bất động như cây tùng.
Không chỉ ở khán đài, ngay cả người ở trong phòng cũng ngồi không yên, rất nhiều người sôi nổi gọi điện thoại cho Ngụy Tử Hân, dò hỏi giá của Sở Du Ninh, nhưng đều bị Ngụy Tử Hân nói qua loa lấy lệ cho có, nhưng bọn họ vẫn không chê phiền phức như cũ mà liên tục tăng giá, không cần biết như thế nào cũng phải mua được người mang đi, mua một đêm cũng được.
“Ông chủ…” Ngụy Tử Hân lại cúp điện thoại, mở miệng dò hỏi. Ông chủ trầm mặc trong chốc lát “Em cảm thấy thế nào?”
Ánh mắt Ngụy Tử Hân hơi hơi loé lên “Em cảm thấy… không chiếm được mới là tốt nhất!”
Ông chủ hơi hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Tử Hân, nhìn Ngụy Tử Hân chột dạ dời ánh mắt đi.
“Em mang cô ta về không phải là để thay thế chính em sao.”
Ngụy Tử Hân mím môi “Nhưng… nhìn từ lợi ích đi, vì chợ đen mà tạo ra một thứ, một vầng trăng sáng chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể dân loạn thì càng thích hợp hơn một chút.” Ngụy Tử Hân nói xong lời này, thấy ông chủ chậm
chạp không nói ánh mắt hơi hơi lóe lên, nếu hắn không trực tiếp từ chối, đó chính là chấp nhận “ông chủ” Cô ta thấp giọng thúc giục.
“Bỏ lỡ cơ hội này…. Em sẽ hối hận!” ông chủ đã nói thẳng.
Trong mắt Ngụy Tử Hân hiện lên một chút ảm đạm “Chính mình không muốn, đừng đẩy cho người khác, Ninh Ninh …..”Cô ta dừng lại một chút “Là một cô gái tốt.”
Nếu ông chủ muốn dùng Sở Du Ninh, tất nhiên sẽ điều tra chi tiết cô, người phụ nữ này ở tận thế có vẻ quá ngây thơ một chút rồi, nhưng… còn có chút đầu óc dùng được. Nếu Ngụy Tử Hân đã đề ra, chung quy hắn cũng phải cho cô ta chút mặt mũi “Sắp xếp theo như em nói đi!”
Cơ thể Ngụy Tử Hân mềm nhũn, trên thực tế cô ta cũng rất giãy giụa, buông tha cho Sở Du Ninh đồng nghĩa với việc cô ta từ bỏ chính mình. Ở trong tận thế để có một người vô tư rất khó, Ngụy Tử Hân chưa từng nghĩ tới việc chính mình sẽ có một ngày vô tư như vậy, nhưng mỗi khi nghĩ đến ánh mắt đơn thuần kia của Sở Du Ninh Ngụy Tử Hân sẽ hít thở có chút khó khăn, cô thật sự có thể nhìn đôi mắt sáng ngời kia ở trên tay cô trở nên trống rỗng không có linh hồn sao?
“Xùy…” Ngụy Tử Hân lắc đầu cười nhạo một tiếng, cô cho rằng lương tâm của mình đã sớm bị chó ăn, nếu không cũng sẽ không trong nháy mắt đem những đứa bé gái ở sòng bạc ném xuống cho dị thú đùa bỡn, cắn xé. Nhưng…. Tâm địa của cô cứng như sắt đá lại cố tình vì Sở Du Ninh này mà thay đổi….
Điều này… chắc hẳn được xem như là sự cố đi…. Sở Du Ninh theo bản năng nhìn về phía dị năng giả hệ thổ kia, phát hiện hắn không có chút sứt mẻ nào, dường như…. Cũng đang nhìn cô!
Bỗng nhiên một cỗ tanh tưởi ập đến, “Va vào!” Lông chim tinh xảo đẹp đẽ bị một con dị thú thật lớn đâm vào một cái.
Sở Du Ninh quay đầu, đối diện khuôn mặt xấu xí của dị thú kia, nó nhe răng, kẽ răng còn dính máu và thịt. Sở Du Ninh lại không sợ hãi, cô cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn nó, nhìn nó đu.ng vào l*ng sắt từng cái một.
Lúc này, một người đàn ông trong phòng khách quý vẫn luôn chưa có phản ứng rốt cuộc cũng nhướng mày “Là bị dọa cho choáng váng?”
“Tôi nhìn không giống, cô ta giống như cũng không sợ những dị thú kia.” “Có chút thú vị.”
Khi Ngụy Tử Hân lại xuất hiện một lần nữa ở trước mặt Sở Du Ninh, thời điểm cười nhìn cô, Sở Du Ninh biết khoảng thời gian này cô nỗ lực không có uổng phí, cô cũng cười, cười trong mắt hàm chứa nước mắt “Chị Hân.” Cô ngọt ngào
kêu lên một tiếng, trong âm thanh còn có cảm kích, có ngưỡng mộ, cũng có may mắn sống sót sau tai nạn “Cảm ơn….” Cô nghẹn ngào nói.