Tàng Châu

Chương 47



Edit: Châu

Cuối năm, Trường An đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông. Tuyết lớn rơi như mưa suốt đêm, phủ trắng cả thành Trường An. Đến ngày thứ hai thì trăm nhà như một, đều bị vùi trong tuyết trắng mênh mông, đường xá cũng đóng băng hết.

Gia Nhu bị đánh thức bởi tiếng cười đùa của mấy tỳ nữ ở bên. Nàng chậm rãi mở mắt, nhìn thấy nét quai hàm mềm mại của người đàn ông bên cạnh, chàng đang ôm chặt nàng trong lồng ngực.

Gia Nhu yên lặng ngắm nhìn người đang ngủ, lông mày dày rậm kéo dài gần đến thái dương, lông mi đen dài, xuống dưới là sống mũi cùng làn môi nhạt màu. Thực sự rất ưa nhìn. Ánh mắt nàng dừng lại trên bờ môi chàng, lập tức cảm giác được xúc cảm của làn môi mềm mại ấm áp, lại nghĩ đến chuyện chàng làm đêm qua, tai nàng lập tức đỏ lên.

Lý Diệp thương nàng, cho nên không phải đêm nào cũng đòi hỏi, nhưng chàng liên tục thay đổi phương thức, làm cho nàng rất hài lòng. Đêm qua môi lưỡi chàng lưu luyến ở giữa hai chân nàng, tìm kiếm cảnh đẹp ở lối mòn, làm cho nàng đạt tới cực hạn. Sau đó bọn họ hợp tình hợp lý làm một lần, Gia Nhu từ chỗ không biết hóa ra chuyện giường chiếu lại có nhiều lạc thú như vậy, giờ thậm chí hàng ngày bắt đầu có chút chờ mong nho nhỏ.

Hơn nữa, sau khi cùng Lý Diệp thân thiết, nàng đều ngủ rất say sưa yên ổn, chưa từng gặp ác mộng. Người đàn ông này như một luồng ánh sáng chói lọi, chiếu vào cuộc đời nàng, những thứ tăm tối trong đời dần dần bị xua tan. Rõ ràng kết hôn vẫn chưa tới một tháng, chàng đã chiếm được cảm tình của nàng một cách mạnh mẽ, nghĩ lại nàng cũng thấy khó mà tin nổi.

Lý Diệp nhếch miệng, vẫn nhắm mắt nguyên như cũ, cất lời: “Đang nhìn cái gì đấy?” Tiếng nói của chàng còn mang theo âm điệu hơi khàn khàn cùng ý chiều chuộng kín đáo.

Gia Nhu sợ hết hồn, muốn rút khỏi vòng tay Lý Diệp, nhưng chàng lại ôm nàng chặt hơn, chàng sáp lại gần trao cho nàng một nụ hôn dài. Hai tay Gia Nhu đặt trên bả vai chàng, cảm giác được nóng rực của chàng dán vào mình. Đàn ông buổi sáng đều rất nguy hiểm.

Mãi mới chờ được đến lúc Lý Diệp buông môi nàng ra, Gia Nhu thở gấp nói: “Ta, ta nghe thấy tiếng tuyết rơi bên ngoài thì phải, ta muốn đi xem!”

“Nàng thích tuyết à?” Lý Diệp nghe lời buông nàng ra. Trường An năm nào cũng có tuyết, Lý Diệp nhìn đã quen, không có gì lạ.

Gia Nhu kéo lại cổ áo, ngồi dậy: “Cũng không phải thích, mà là thấy mới lạ. Nam Chiếu không có tuyết , chỉ có trên đỉnh Thương Sơn thì quanh năm tuyết phủ không hề thay đổi. Ta muốn nhìn cảnh tuyết rơi trong vườn, trên phố xá… xem là như thế nào.” Nàng vén màn xuống giường, chạy đến bên cửa sổ như đứa trẻ, đẩy cửa ra.

Gió bấc rít từng trận thổi qua cửa sổ, không khí có mùi buốt giá nhưng rất trong lành. Tuyết đã ngừng rơi, nhưng trong sân, tuyết lớn đã chất thành lớp dầy, đất trời đều trắng xóa. Tuyết trắng bao trùm mái nhà, mấy sợi băng như đang treo ngược trên mái hiên, cành khô trong sân cũng bị tuyết đọng ép oằn xuống. Mấy người vú già cùng gia đinh bọc kín từ đầu tới chân đang quét tuyết, mấy tỳ nữ trẻ tuổi thì đang chơi ném tuyết, quả cầu tuyết bay tới bay lui, tiếng cười tiếng nói râm ran.

Lý Diệp cầm một cái áo choàng dày nặng đi tới phía sau Gia Nhu, khoác lên người nàng, cúi đầu hỏi: “Thế nào, hài lòng chưa?”

Gia Nhu hỏi nhỏ: “Ta có thể ra ngoài chơi không?” Nàng định ra ngoài một mình, biết sức khỏe chàng không tốt, nên cũng không định để chàng cùng đi. Gia Nhu hỏi với giọng điều vô cùng dè dặt, mang theo dáng vẻ chồng bảo sao vợ nghe vậy. Bản thân nàng cũng không ý thức được, trong quan hệ của hai người, Lý Diệp đã chiếm thế thượng phong, đủ để áp chế nàng.

Người này mặt ngoài thì ôn hòa, kì thực bên trong rất mạnh mẽ, giỏi nắm giữ quyền chủ đạo. Có điều chàng giấu tài quá khéo, không để cho người khác phát hiện ra những điều này.

Lý Diệp nhìn thấy hai mắt nàng đều phát sáng, không khỏi buồn cười. Sức khỏe chàng đúng là không thể ở bên ngoài trời tuyết quá lâu, chàng cũng không muốn quá gò bó nàng, bèn nói: “Mặc dầy một chút nhé, đừng để bị lạnh.”

Gia Nhu vui vẻ đồng ý, lớn tiếng gọi Ngọc Hồ đi vào giúp nàng thay y phục, sau khi quấn cả người kín mít thì vui mừng chạy ra ngoài trời tuyết.

Lý Diệp ngồi phòng phía đông bên cạnh đọc sách, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười vui ở bên ngoài.

Chàng nghiêng đầu nhìn ra, bóng người linh hoạt xinh đẹp chạy loanh quanh trong tuyết, tránh qua né lại, ba cô tỳ nữ ở đối diện liên tục ném cầu tuyết về phía nàng, nhưng không có quả nào đập trúng. Nàng chạy quanh như con nai con, trong tuyết trắng xóa, xinh xắn mà khéo léo. Khóe miệng Lý Diệp không tự chủ cũng mang theo ý cười, đôi mắt không nỡ dời khỏi người nàng.

Nàng luôn mang đến cho chàng những cảm giác khác biệt. Lúc ở trên giường thì ướt át kiều diễm như đóa hải đường. Bình thường thì luôn nhã nhặn lịch sự đoan trang, bây giờ lại là cô gái nhỏ hoạt bát đáng yêu, không biết đến cùng nàng còn có những mặt nào nữa. Và mặt nào mới thật sự là nàng.



Vân Tùng thấy quận chúa đang chơi ở trong sân, liền bưng một chậu than vào trong phòng đổi. Nhìn thấy cửa số bên cạnh lang quân đang mở, Vân Tùng vội vã đi đến định đóng lại, Lý Diệp giơ tay ngăn, nói: “Không sao, ta lấy thêm áo là được rồi. Anh mang chậu than tới gần đây một chút.”

Lúc này Vân Tùng mới phát hiện ra, từ chỗ này có thể nhìn thấy quận chúa trong sân, liền lập tức làm theo. Lang quân thật quá cưng chìêu quận chúa, còn dặn người ngoài cổng để ý, không cho người ngoài quấy rối, cho quận chúa chơi được thoải mái. Hơn nữa chắc bản thân lang quân cũng không phát hiện được nhỉ? Khi ngài ấy nhìn quận chúa, cả người trở nên dịu dàng đến vô cùng.

“Lang quân!” Thu Nương ở bên ngoài bẩm báo, “Bên chỗ Nhị lang quân xảy ra chuyện…”

Lý Diệp thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt hỏi: “Chuyện gì?”

Thu Nương nói nhỏ: “Nhị lang quân dẫn theo một người về nhà, nói muốn cưới vợ lẽ. Nhị nương tử giận điên lên, chạy đến chỗ phu nhân náo loạn. Ngài xem có cần tới xem thế nào hay không ạ?”

Gia phong Lý gia rất nghiêm, coi như đàn ông có bao gái, cũng đều phải để bên ngoài. Lý Diệp biết Lý Sưởng vẫn có đàn bà khác, nhưng nghĩ Lý Sưởng ham của lạ, được một thời gian lại đổi ngưới mới, không ngờ tới lần này lại thật lòng thế, còn mang người về nhà.

Gia Nhu chơi mệt, đầy người tuyết chạy vào trong phòng, tay còn cầm một quả cầu tuyết. Thấy bầu không khí trong phòng khang khác, nàng bèn nhìn Lý Diệp dò hỏi. Lý Diệp lấy khăn lau mồ hôi cho nàng: “Gia Nhu, nàng thay đồ đi, chúng ta đến chỗ mẹ.”

“Xảy ra chuyện gì sao?” Gia Nhu hỏi.

“Ừ, Nhị huynh dẫn theo một người về nhà.”

Lý Diệp cùng Gia Nhu đến nơi ở của Trịnh thị, thấy tỳ nữ vú già đều đứng trong sân, bên trong thì có tiếng đồ vật rơi vỡ.

Trịnh thị ngồi trên sập, trợn mắt nhìn lọ hoa rơi vỡ nát dưới sàn, thầm quy ra tiền đồng, lòng nhức nhối không nguôi. Nhưng bà ta thân là mẹ chồng, giờ này cũng không thể tính toán cái này. Vương Tuệ Lan thì ngồi ở bên cạnh khuyên nhủ: “Quách Mẫn, muội bình tĩnh đi. Người cũng đã mang về nhà, muội ném đồ vật thì có ích lợi gì?”

Quách Mẫn đứng trong phòng, lạnh lùng nói: “Chị dâu nói thì dễ lắm, nếu như Đại huynh đem người đàn bà khác về nhà, chị còn có thể ngồi yên được không? Ta không đồng ý để người ở lại trong phủ, lập tức đuổi ra ngoài ngay!”

Quách Mẫn nói trúng chỗ đau của Vương Tuệ Lan. Trong viện của Vương Tuệ Lan có Lý Tâm Ngư, chẳng phải nó là con của Lý Huyên sinh cùng người đàn bà khác hay sao? Vương Tuệ Lan vẫn phải nuôi như thường đấy thôi. Quách Mẫn nói với Trịnh thị: “Đại gia, mong người nói với cha một tiếng, con nhất định không cho phép cô kia ở trong viện của con.”

Trịnh thị bị mắc vào chỗ khó, nếu bà ta có tiếng nói gì trước mặt Lý Giáng, thì đâu đến nỗi đến việc nhà còn không được quản. Hơn nữa Lý Sưởng cũng không là con đẻ của Trịnh thị, bà ta làm gì có tư cách can thiệp việc riêng đó?

Lúc này Lý Diệp cùng Gia Nhu dắt tay đi tới, chào hỏi Trịnh thị.

Vương Tuệ Lan cùng Quách Mẫn đều cảm thấy từ khi Lý Diệp về nhà sống, sức khỏe càng ngày càng khá lên, vốn đã là một thanh niên như lan như ngọc, gần đây càng nhìn càng thấy mạnh mẽ rắn rỏi hơn người. Hơn nữa tình cảm giữa Lý Diệp và Mộc Gia Nhu dường như rất tốt, Lý Diệp không làm việc quan, cả ngày đều ở nhà cùng vợ mới, cùng ăn cùng ngủ, gần gũi suốt ngày. Đương nhiên Vương Tuệ Lan và Quách Mẫn đều thấy ghen tỵ.

Bọn họ ngồi xuống, còn chưa mở miệng, Quách Mẫn đã nói đầy châm chọc: “Thế nào, Tứ đệ cùng em dâu tới cười nhạo ta đấy hả?”

Gia Nhu không vui nói: “Đại nhân và Đại huynh đều không có ở nhà, lang quân đến chỉ muốn giúp nghĩ kế thôi. Chị hai không cảm kích thì thôi, cần gì phải xuyên tạc ý tốt của người khác như thế.”

Quách Mẫn hừ lạnh một tiếng: “Nghĩ ra kế gì rồi? Tứ đệ có kế gì giúp ta đuổi người ra ngoài không?”



“Ta xem xem ai dám đuổi người của ta ra ngoài nào!” Bên ngoài vang lên tiếng nói, Lý Sưởng dắt một cô nàng bước vào. Gia Nhu nhìn sang, cô ả kia có nhan sắc xinh đẹp phi thường, rực rỡ như hoa thược dược đứng cạnh các loài hoa khác. Cô ả nép vào ngực Lý Sưởng, làm ra vẻ vô cùng sợ hãi yếu đuối, nhưng ánh mắt thì ngược lại, không hề kiêng kị mà đánh giá xung quanh. Lúc ánh mắt rơi trên người Lý Diệp, cô ả lộ ra một vẻ mặt sợ hãi.

Gia Nhu tựa vào bên cạnh Lý Diệp, đối mắt cùng cô ả một lát, lúc ấy cô ta mới dời ánh mắt đi.

Lý Diệp cúi đầu nhìn Gia Nhu, hỏi nhỏ: “Làm sao vậy?”

Gia Nhu không nói, chỉ càng ôm chặt cánh tay của chàng hơn, có ý tuyên thệ chủ quyền.

Lý Diệp nở nụ cười, cũng tùy ý nàng.

Vương Tuệ Lan và Quách Mẫn đều xuất thân từ gia tộc lớn, có giáo dục tử tế, tình cảm chị em dâu dù cho có lạnh nhạt, thì biểu hiện bên ngoài cũng không đến nỗi nào. Nhưng cô ả này thì xem ra khác hẳn. Chẳng trách Quách Mẫn không thích, đến Gia Nhu cũng không thích nổi.

Rõ ràng là người của Lý Sưởng, vì sao phải nhìn Lý Diệp làm gì? Thật sự coi mình là tiên trên trời chắc.

Lý Sưởng nghe nói Quách Mẫn đến chỗ Trịnh thị làm loạn, không ai can được, làm hắn mất mặt, liền dứt khoát mang người tới, làm cho Quách Mẫn hết sạch hy vọng. Đối với mấy người khác đang có mặt ở đây, Lý Sưởng cũng không cần quan tâm nữa, hắn đã không còn tình cảm gì với Quách Mẫn nữa rồi. Thêm vào đó, tới giờ thì Lý Sưởng không cần nhà họ Quách nữa. Đàn ông cho dù có thích đàn bà đi chăng nữa, mà người kia suốt ngày treo giá, còn không cho hắn chạm vào, thời gian trôi qua, ai còn hứng thú cơ chứ?

Đừng nói đến Lý Sưởng cũng không thích Quách Mẫn bao nhiêu cho cam.

Lý Sưởng đang độ tuổi sung sức, ngoài kia đàn bà nhiều như vậy, sao phải treo cổ trên một cái cây cơ chứ, cho Quách Mẫn vị trí vợ cả là được rồi.

“Đây vốn là chuyện riêng của ta và cô, giờ cô làm lớn chuyện, đã thế chúng ta nói rõ ràng thẳng thắn trước mặt mẹ đi. Cô không cho phép ta lấy vợ bé, thế nhưng cô làm dâu Lý gia cũng đã mấy năm, đã sinh cho nhà ta đứa con nào chưa? Nếu không có, chẳng lẽ còn không cho người khác sinh con cho ta?” Lý Sưởng nói thẳng. Thế là vẫn cho Quách Mẫn chút mặt mũi đấy, chứ nếu thẳng thừng ra, Quách Mẫn không cho Lý Sưởng hắn chạm vào, hắn có muốn bỏ vợ thì cũng được.

Quách Mẫn tức đến run cả người, nàng ta đã muối mặt đến xin Vương Tuệ Lan viên Hồi xuân, nhưng vẫn chưa dùng, chung quy vẫn là quá sỹ diện không muốn chủ động lấy lòng Lý Sưởng. Quách Mẫn nguyên muốn đợi thêm ít ngày, thừa dịp Lý Sưởng nghỉ phép năm mới thì dùng, thế mà Lý Sưởng lại dám ngang nhiên mang đồ khốn kia về nhà rồi.

“Lý Sưởng, huynh có hiểu quy củ hay không? Coi như huynh muốn lấy vợ bé, cũng phải được vợ cả là ta đây gật đầu. Huynh bao gái ở bên ngoài thì thôi, giờ không hỏi ta một tiếng đã mang người về, chả phải vả vào mặt ta à?” Quách Mẫn gọi thẳng họ tên Lý Sưởng, làm cho Vương Tuệ Lan và Gia Nhu đều vô cùng kinh ngạc.

Hai người một là Hyện chủ, một là Quận chúa, thế mà đều không dám gọi thẳng tên họ phu quân, chưa nói đến Lý Sưởng còn là quan viên triều đình, Quách Mẫn thì không có phong hào, cái này thật vô cùng bất kính. Có thể thấy được khi ở chỗ riêng tư, Quách Mẫn cư xử cũng chẳng khiêm nhường chút nào.

Đàn ông coi trọng nhất là thể diện, đây người trong nhà cũng chẳng nể nang gì, quan hệ vợ chồng không xuống đến điểm đóng băng mời là lạ.

Trịnh thị thì nghĩ đúng là dao sắc không gọt được chuôi, đang lúc khó xử thì thấy Lý Diệp nói: “Việc này vẫn nên chờ cha về phân xử đi.” Có tranh cãi hơn nữa cũng không có kết quả gì. Mẹ thì không đủ sáng suốt để xử lý chuyện phân tranh kiểu này trong nhà, Quách Mẫn giờ đã tuyệt vọng đến mức chuyện gì cũng có thể làm rồi.

Lý Sưởng liếc mắt nhìn Lý Diệp, nếu để cha phân xử, Quách Mẫn chắc không có lợi gì rồi. Thế coi là Lý Diệp nói giúp đấy hả? Thật là hiếm có.

Trịnh thị bắt lấy lời Lý Diệp: “Đúng, tứ lang nói có lý. Cô này..tên gọi là gì?”

Cô ả bên cạnh Lý Sưởng vội vã trả lời: “Thiếp tên Lưu Oanh, người gọi Oanh Oanh là được ạ. Trong nhà thiếp không có ai khác, may nhờ gặp được Lý lang quân, mới coi như có nơi nương tựa. Nhị nương tử yên tâm, ta chỉ hy vọng hầu hạ lang quân thật tốt, không tranh cái gì hết.”

Giọng cô ả thánh thót như chim oanh, thân hình thướt tha, đúng là loại phụ nữ mà đàn ông đều thích. So ra thì mới thấy, Quách Mẫn thực sự quá hung hăng.