Tàng Châu

Chương 48



Edit: Châu

Trong lúc Trịnh thị nói chuyện với Lý Sưởng, Lý Diệp cảm giác được Lưu Oanh mấy lần vô tình cố ý nhìn mình. Mà mỗi lần Lưu Oanh liếc mắt nhìn chàng thì Gia Nhu ở bên cạnh càng dính sát vào chàng hơn. Lý Diệp tự nhủ phải sai người kín đáo điều tra một chút nội tình vụ Lưu Oanh này mới được, người này tự dưng mọc đâu ra, không biết có mục đích gì không. Nhị huynh hợp ý Lưu Oanh đến vậy, nhất định là có nguyên nhân.

Trịnh thị cùng Lý Sưởng thống nhất với nhau, trước mắt cho Lưu Oanh ở tạm trong khu của Trịnh thị. Có mấy căn phòng thường ngày vẫn không có người ở, Tô Nương liền dẫn người tới thu dọn. Trịnh thị không đề cập đến chuyện phải xử trí như thế nào, bà ta cũng muốn đẩy cho Lý Giáng sử lý. Nếu cả Trịnh thị và Vương Tuệ Lan đều không nói lại được Quách Mẫn, thì phải chờ vị chủ nhà lớn nhất là Lý Giáng ra tay rồi.

Quách gia nói thế nào cũng là nhà mẹ đẻ của vợ cả, Quách Mẫn với Lý Sưởng lại là anh em họ, nếu mối quan hệ của hai người họ bị đẩy lên mức quá căng thẳng thì cũng khó ăn nói với bên nhà họ Quách.

Quách Mẫn còn muốn nói thêm, Vương Tuệ Lan đã át đi: “Thôi, việc này trước xử trí như vậy đi.” Đồng thời đưa mắt ra ý nhắc nhở Quách Mẫn. Vương Tuệ Lan quản việc nội trợ trong nhà, tiếng nói vẫn có mấy phần trọng lượng. Nếu còn định nháo thêm, đừng hòng mong Lý Sưởng hồi tâm chuyển ý.

Trong lòng Quách Mẫn vẫn biết thế, nhưng cơ bản không thể nuốt trôi cơn giận, bèn đùng đùng bỏ đi. Mọi người lục tục rời khỏi phòng Trịnh thị, Lý Sưởng tự mình đưa Lưu Oanh đến khu bên cạnh, thể hiện bộ dáng vô cùng săn sóc.

Vương Tuệ Lan cười cười nói với Lý Diệp cùng Gia Nhu: “Em dâu mới vừa gả đến đây đã gặp chuyện đáng chê cười rồi. Chị dâu hai cũng hơi nóng tính, có điều việc này cũng là thiếu sót của chú hai. Cổng nhà họ Lý không phải hạng phụ nữ nào cũng vào được đâu nhé, đáng ra không nên đưa người về chỗ này.”

Không phải là Vương Tuệ Lan có lòng bênh vực Quách Mẫn, mà chẳng qua là đồng bệnh tương liên, coi như bình thường quan hệ có nhạt nhẽo đi chăng nữa, thì Quách Mẫn gặp phải chuyện như vậy, cũng rất đáng thông cảm. Phụ nữ cho dù xuất thân cao quý bao nhiêu, cả đời cũng phải trông mong vào tình cảm của chồng mình cả, bằng không lá ngọc cành vàng với cây dại ven đường cũng chẳng khác gì nhau.

“Ta thấy thái độ của nhị huynh có vẻ rất kiên quyết, có vẻ như cô nàng Lưu Oanh này khác người đấy.” Gia Nhu nói.

Vương Tuệ Lan thở dài: “Đúng vậy đấy, trước đây chưa bao giờ chú hai mang ai về nhà. Ta chỉ sợ chú hai nhất quyết muốn lưu lại cô ả kia, đến đại nhân nói cũng không nghe. Đến lúc đó có khi cả Quách gia cũng bị cuốn vào chuyện này, thế thì sẽ không còn là chuyện trong nhà nữa rồi…Nói cho cùng, vẫn là Gia Nhu muội …có phúc nhất đấy. Em tư giữ mình trong sạch, cả thành Trường An không có mấy người được như vậy.”

“Chị cả quá khen.” Lý Diệp khiêm tốn nói. Thực ra chàng cũng không phải là người quân tử tới mức như mọi người nghĩ đâu. Trước đây không gần nữ sắc, nguyên nhân thứ nhất là do thân thể không khỏe, thứ hai là chàng thực sự không có thời gian rảnh để quan tâm đến tư tình nhi nữ. Có Gia Nhu rồi thì cũng chỉ mong muốn dốc lòng với nàng, thực sự không dư thừa tâm trí để ứng phó người khác.

Gia Nhu còn muốn hỏi Vương Tuệ Lan xem tình hình thương thế vị cháu họ của phủ Vũ Ninh Hầu như thế nào, nhưng thấy thái độ của Vương Tuệ Lan đối với nàng thay đổi so với như trước kia, chắc là phủ Vũ Ninh Hầu sẽ không gán chuyện này lên đầu phủ Vân Nam Vương. Vốn đây cũng là chuyện của bản thân Mộc Thiệu tư tình với Tú Nương, cho dù quyền thế của Vũ Ninh Hầu có to lớn hơn nữa, cũng không thể không nói đạo lý.

Chuyện này hẳn là kết thúc rồi.

Từ biệt Vương Tuệ Lan xong, Gia Nhu cùng Lý Diệp trở về chỗ ở của mình.

Gia Nhu từng cho rằng Vương Tuệ Lan được xem như dạng phụ nữ thành công, có gia thế hiển hách, tài năng vang danh bên ngoài, lại thêm được giao quản lý nội trợ Lý gia, vừa có thể diện lại vừa có thực quyền. Thế nhưng vừa nãy nghe ra, trong lời nói Vương Tuệ Lan khen ngợi Lý Diệp có mấy phần chua xót và tiếc nuối, đều là đàn bà cả, cũng không khỏi cảm thấy bùi ngùi.

Đời trước nàng từng đặt trọn cuộc đời vào tay một người đàn ông, mọi sướng khổ buồn vui đều do y nắm giữ, cuối cùng phải chịu kết cục thê thảm. Nàng cũng không oán trách gì cả, có thể đã từng căm hận, nhưng giờ thì không mãnh liệt như thế nữa rồi. Biết hận y cái gì bây giờ? Hận y biết rõ là cạm bẫy cho nên không tới cứu nàng? Hay là hận trong lòng y đại nghiệp vượt trên tất cả? Những cái đó, nàng đã biết từ đầu.



Nghĩ lại, cuộc sống của nàng hồi ấy thật là thấp kém. Y cưng chiều một chút là nàng đã thấy vui mừng. Y xa cách, phản bội, thì làm cho nàng tuyệt vọng. Vắng nàng, y vẫn sống tốt như thường, mà vắng y, nàng như chìm vào tăm tối. Vì lẽ đó, kiếp này nàng trốn tránh không chút do dự, không bao giờ muốn trở thành người lệ thuộc như xưa nữa.

Bây giờ, nàng cùng Lý Diệp tôn trọng lẫn nhau, an ổn sống qua ngày. Nàng sẽ không bao giờ giao trái tim mình ra nữa, như vậy dù cho Lý Diệp yêu hoặc không yêu nàng, nàng đều có thể bình thản đối mặt. Đây mới là khoảng cách nên có của vợ chồng, người thân nhất cũng là người lạ nhất, ở gần ta nhất đồng thời cũng là xa ta nhất.

Lý Diệp nhận ra được sau khi từ chỗ Trịnh thị trở về, Gia Nhu trở nên lạnh nhạt hơn. Thực sự là nàng quá nhạy cảm, chỉ một chút thay đổi của bên ngoài đều làm nàng suy nghĩ rất nhiều. Lý Diệp không nói ra, cũng không định vội vã ép buộc nàng. Nàng như con ốc sên vậy, thấy động một cái là chui ngay vào vỏ ốc, chàng phải từ từ mới được.

Lý Diệp ngồi đọc sách trong phòng phía đông, Gia Nhu thì ngồi ở phía tây tiếp tục say sưa đọc Tam Quốc Chí. Thường ngày, nàng đều lặng lẽ ít nói, sáng sớm nay chơi tuyết như vậy là đã lộ ra mặt hoạt bát nhất rồi.

Ngọc Hồ đi tới chỗ Gia Nhu, nói nhỏ: “Quận chúa, Thế tử đang ở bên ngoài cổng phủ, mời quận chúa dời bước ra gặp ạ.”

Gia Nhu thả cuốn sách xuống, hỏi: “Sao em trai không vào phủ?”

Ngọc Hồ bất đắc dĩ nói lại: “Thế tử nói Lý gia lắm quy củ quá, đi vào phải chào hỏi ra mắt hết người này đến người khác, vô cùng phiền phức. Quận chúa ra ngoài thì tiện hơn.”

Gia Nhu nở nụ cười, đúng là tính tình của Mộc Cảnh Thanh rồi. Nàng sang phòng phía đông nói một tiếng với Lý Diệp, Lý Diệp gật đầu nói: “Nàng đi đi. Có cần ta đi cùng không?”

Gia Nhu lắc đầu: “Không phải chuyện gì quan trọng đâu, chàng cứ đọc sách tiếp đi.” Nói xong, nàng rời đi với Ngọc Hồ.

Tuyết đọng trên mặt đường trước cổng phủ đều bị quét dồn vào ven đường để người người qua đường đi lại thuận lợi. Mộc Cảnh Thanh chạy tới, vác theo một gói hàng lớn: “A tỷ, cuối cùng cũng gặp được tỷ, nếu không có anh họ dẫn đường, thật đệ chẳng biết phải đi như thế nào đấy. Thành Trường An thực sự quá rộng!”

Lúc này Gia Nhu mới để ý tới Thôi Thời Chiếu cũng đang cưỡi ngựa chờ ở ven đường, nàng gật đầu chào Thôi Thời Chiếu. Thái độ của Thôi Thời Chiếu cũng rất lạnh nhạt.

Thật ra, lúc nàng đi ra, Thôi Thời Chiếu chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy. Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay khuất trong đám bù xù của cổ áo lông, có vẻ như khuôn mặt càng ngày càng trắng, hai mắt lấp lánh tia sáng.

Khi còn bé Gia Nhu là cô bé rất hoạt bát, suốt ngày líu ra líu ríu như chim sẻ, Thôi Thời Chiếu từng thấy rất phiền phức.

Hồi ấy Thôi Thời Chiếu là mỹ thiếu niên nổi danh thành Trường An, được không biết bao nhiêu tiểu cô nương theo đuổi. Cho nên lúc mới đầu, anh ta không để cô em họ xinh đẹp nhưng lại đáng ghét này trong lòng. Mãi đến tận lần đi săn thú kia, nàng cưỡi ngựa giỏi tuyệt vời, bỏ xa Thôi Thời Chiếu, hơn nữa lúc nàng giương cung, dáng vẻ chăm chú cùng khí chất anh hùng mang theo một thứ ánh sáng làm người ta gục ngã.

Cưỡi ngựa bắn cung là phải luyện tập, coi như có chút năng khiếu, thì ở cái tuổi này của nàng, nhất định cũng phải cố gắng rất nhiều. Vào lúc ấy, Thôi Thời Chiếu mới hiểu được, nàng không phải là bình hoa chỉ để nhìn cho đẹp mắt, mà trong lòng nàng có quyết tâm cùng nỗ lực muốn thành công.



Sau đó, Thôi Thời Chiếu muốn săn một con thỏ, Gia Nhu ngăn lại không cho, nói thỏ vốn là loại nhỏ yếu, sinh tồn trong rừng đã không dễ dàng gì. Bọn họ tranh chấp hai câu, con mèo rừng nàng nuôi xông vào cắn Thôi Thời Chiếu, vừa hay cắn đúng vào chỗ xấu hổ.

Điều Thôi Thời Chiếu càng không nghĩ đến, là con nhóc này lại không chút để ý, cởi luôn quần anh ta ra, làm thanh niên lạnh lùng thanh cao bị đứng hình tại chỗ. Thôi Thời Chiếu vô cùng tức giận, suốt mấy ngày trời không hề nói với nàng một câu. Đúng ra không phải Thôi Thời Chiếu tức giận vì Gia Nhu tụt quần anh ta, mà vì không ngờ là anh ta đã bắt đầu thích nàng. Khoảng chừng trước khi đến Nam Chiếu thì Thôi Thời Chiếu biết được nàng đã có hôn ước, bản thân mình không nên nảy sinh những ý niệm này.

Thế nhưng Gia Nhu thì vẫn rất vô tư, cứ cho là Thôi Thời Chiếu bị mèo cắn nên tức giận, lại đi trói con mèo rừng kia ném trước mặt anh ta, bảo anh ta nướng lên ăn, làm cho anh ta vừa tức giận vừa buồn cười, trên đời này sao lại có con bứ vừa đáng ghét, vừa đáng yêu như thế chứ.

Đến lúc này rồi thì cho dù thế gian phồn hoa như gấm, đối với Thôi Thời Chiếu đều chỉ là mây khói phù vân mà thôi.

Gia Nhu cũng không để ý là Thôi Thời Chiếu lạnh nhạt, nàng hỏi Mộc Cảnh Thanh: “Tuyết rơi lớn như vậy, sao đệ lại đi tới đây?”

“Mọi người định đợi đến qua hết năm mới trở về. Nhưng ở Nam Chiếu xảy ra chút chuyện, ngày mai mọi người sẽ lên đường. Mẹ cũng về cùng luôn. Đây là đồ đạc cha mẹ bảo đệ đưa tới cho tỷ.” Mộc Cảnh Thanh hạ gói hàng trên lưng xuống đưa cho Gia Nhu. Gia Nhu nhận, trước tiên để dưới đất, hỏi: “Trong này là những gì đây? Nặng thế.”

“Đại khái là một ít quần áo, đồ ăn, với lại một ít tiền, khế đất gì đấy, tỷ mang về từ từ xem đi. Chuyện trong nhà đều giải quyết xong, tỷ không phải lo.”

“Lúc ta xuất giá, mẹ đã cho rất nhiều rồi, lại cho ta thêm những thứ này làm gì?” Gia Nhu cau mày hỏi.

Mộc Cảnh Thanh vỗ vỗ vai Gia Nhu: “Còn không phải vì lo tỷ ở lại Trường An một mình, có nhiều việc phải dùng đến tiền hay sao? Tỷ cầm đi, như vậy mọi người cũng có thể yên tâm. A tỷ, những lời đệ nói lúc trước vẫn tính đấy nhé. Chỉ cần tỷ có gì không vui, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.”

Gia Nhu nhớ tới trước ngày Đoan Ngọ, hai chị em ngồi trên nóc nhà tâm sự, Mộc Cảnh Thanh từng nói sẽ nuôi nàng cả đời , tuy rằng trong lòng thầm mắng em trai ngớ ngẩn, nhưng thực lòng nàng thấy rất ấm áp. Trên đời này những người duy nhất sẽ không phản bội mình, chính là ruột thịt trong gia đình. Cho nên nàng luôn muốn em trai sống thật tốt.

“Ta ở Lý gia rất tốt, đệ thay ta nói với cha mẹ, để bọn họ khỏi lo lắng. Ta không ở nhà, mọi chuyện trong nhà đều phải dựa vào đệ trông nom, thay ta tận hiếu.” Gia Nhu hạ giọng nói.

Mộc Cảnh Thanh gật đầu: “Được. Đệ còn phải đi đón mẹ, không ở lâu được. Bản thân tỷ phải bảo trọng, nhớ phải năng viết thư về nhà nhé.” Nói xong định đi.

“Sao thế, mẹ không ở trong phủ à?” Gia Nhu kéo áo Mộc Cảnh Thanh hỏi. Mẹ nàng xa Trường An đã nhiều năm, có bạn bè gì ngoài Thôi gia đâu, có thể đi đâu được nhỉ?

“Đệ cũng vừa mới biết, Từ lương viện ở trong cung từng là bạn thân của mẹ, bà ta mời mẹ đi uống trà. Cha với đệ cũng ngạc nhiêu đến hết hồn đây.”

Gia Nhu biết Lương viện của Thái tử là Từ thị, chính là mẹ đẻ của Quảng Lăng Vương, ngày sau trở thành Thái hậu Hiếu Hiền. Người đàn bà này vô cùng cao tay, ung dung bình tĩnh ở trong cung dọn đường cho Quảng Lăng Vương. Nếu nói Quảng Lăng Vương có Ngọc Hành trợ lực ở ngoài cung, thì Thái hậu Hiếu Hiền trong cung cũng có vai trò tương đương không thể xem thường. Quảng Lăng Vương không phong ai là Hoàng hậu, nội cung đều do vị Thái hậu này quyết định.

Chỉ là không hiểu thời trẻ Thái hậu Hiếu Hiền có tình cảm thế nào với mẹ? Trước đây chưa từng nghe nhắc đến, sao đột nhiên bà ta lại tìm đến mẹ đây?