Tàng Châu

Chương 75



Edit: Châu

Lý Diệp đi tới trước mặt Tôn Tòng Chu, làm lễ nói: “Vậy làm phiền tiên sinh.”

Tôn Tòng Chu nói với Gia Nhu: “Lúc ta chữa bệnh không thích có người khác ở cạnh, cô ra ngoài chờ đi. Nếu ta không gọi thì không được vào.”

Gia Nhu nhíu mày, dầu gì nàng cũng đường đường là Quận chúa, bị người khác sai phái như vậy là lần đầu. Nhưng vì nghĩ cho Lý Diệp, nàng vẫn đồng ý ra bên ngoài.

Chờ cửa vừa đóng lại, Tôn Tòng Chu bỗng vung thẳng tay vào mặt Lý Diệp. Lý Diệp vội nghiêng đầu tránh, phải lui về phía sau hai bước mới đứng vững.

“Ngươi định làm gì thế?” Lý Diệp hỏi, bắt đầu nổi sát khí, so với Lý Diệp của lúc nãy tuyệt nhiên là hai người khác nhau.

Tôn Tòng Chu lại nghiêng người tiến lên: “Giả vờ trói gà không chặt lâu như vậy, không muốn hoạt động gân cốt chút sao? Hả sư huynh Ngọc Hành.”

Gia Nhu đứng ngoài cửa, chỉ nghe thấy trong phòng có tiếng động rất lớn. Nghe qua cửa như tiếng bàn ghế xô đẩy, nào giống đang chữa bệnh, rõ ràng là đang đánh nhau mà. Lý Diệp là thư sinh yếu đuối đó nha! Sao chịu được giày vò kiểu đó. Nàng định phá cửa mà vào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Tòng Chu vốn lắm trò, có lẽ hắn có cách đả thông kinh lạc đặc biệt gì đó chăng. Vạn nhất nàng đi vào, làm hắn giận, lại không trị bệnh cho Lý Diệp nữa thì lợi bất cập hại.

Nàng bình tĩnh lại, cẩn thận nghe ngóng kỹ càng, rốt cục động tĩnh bên trong cũng ngừng.

Lý Diệp đè lên vai Tôn Tòng Chu, áp anh ta vào tường. Tôn Tòng Chu giãy dụa kêu: “Đau đau đau, huynh mau buông tay! Quận chúa mất bao công mới mời được ta đấy, huynh đánh ta rồi, bệnh của huynh cũng có tốt được đâu, chẳng phải là uổng phí tấm lòng Quận chúa sao?”

Lý Diệp nhìn ra cửa, rồi buông tay ra, lui về sau một bước: “Chữa bệnh thì chữa cho tử tế chứ, sao phải động tay động chân?”

Tôn Tòng Chu quay quay cánh tay: “Ta đã nói sẽ không trị liệu cho huynh lần nữa, nhưng Quận chúa lấy Linh Nguyên ép ta, còn không cho ta trút giận hả? Mà ta cũng có đánh lại huynh đâu. Sư huynh, huynh là người học trò mà Thầy tự hào nhất, thương yêu nhất, cũng là người được ở bên ông cụ lâu nhất. Thầy từng nói văn huynh có thể định quốc, võ huynh có thể diệt địch. Sao lại làm con rùa rụt cổ ở đây, vờ làm thư sinh yếu đuối hử?”

Lý Diệp im lặng chốc lát, mới nói: “Khai Dương, ta không muốn làm khó ai hết, có trị bệnh cho ta hay không thì tùy cậu. Nhưng nếu cậu dám tiết lộ thân phận của ta, ta sẽ không nghĩ gì đến tình đồng môn đâu đấy.”

“Ta vẫn nhớ lời Thầy dặn dò lúc lâm chung, không cần huynh nhắc nhở. Nếu đã đến đây, tất nhiên phải xem bệnh cho huynh rồi.” Tôn Tòng Chu lấy hòm thuốc, rồi ngồi xuống sập, thấy Lý Diệp vẫn không động đậy, anh ta bèn vỗ vỗ bàn, “Huynh ngồi xuống đi.”

Lúc này Lý Diệp mới vén áo ngồi xuống, đưa tay cho Tôn Tòng Chu. Tôn Tòng Chu bắt mạch, vẻ mặt như biến thành người khác, không nói gì nữa.

Thời gian lặng lẽ trôi, bóng nắng dần chênh chếch. Lư hương trong phòng đã cháy hết, không còn thấy khói bốc lên nữa.

Tôn Tòng Chu thu tay về, vẻ mặt nghiêm túc: “Hai năm trước ta chữa bệnh cho huynh, huynh vốn đã khôi phục đến mức gần như người bình thường rồi cơ mà, mới qua hai năm mà tình hình đã tệ thế này à. Cho ta xem vết máu bầm trước ngực một chút.”

Lý Diệp hơi do dự, Tôn Tòng Chu mặc kệ chàng nhăn nhó, vén áo chàng ra. Một vết máu bầm to bằng đầu nắm tay hiện ra trên lồng ngực trắng trẻo. Tôn Tòng Chu ấn ấn vào xung quanh khối bầm, quan sát vẻ mặt Lý Diệp.

Mặc dù Lý Diệp thấy đau, nhưng trên mặt vẫn hờ hững.

“Vết thương này do đâu mà có? Huynh thật quá làm liều!” Vốn Tôn Tòng Chu định chửi ầm lên, nhưng nhìn gương mặt tuấn tú của Lý Diệp thì không phát giận được nữa, “Sức khỏe của huynh vốn khác hẳn người thường, vết thương bên ngoài cũng thôi, nhưng nội thương kiểu như này sẽ chết sớm đấy, huynh biết không hả? Hay là huynh chán sống rồi?”



Lý Diệp cười cười, kéo áo lại: “Có ai chán sống cơ chứ? Chẳng qua người nào cuối cùng đều phải chết thôi.”

Tôn Tòng Chu ghét nhìn nhất là cái dáng vẻ chẳng coi bản thân mình ra gì của Lý Diệp, hỏi: “Ta biết huynh không để ý chuyện sinh tử, nhưng huynh có nghĩ đến cảm thụ của người ngoài cửa kia không? Người đó nói với ta, người đó coi trọng sinh mạng của huynh hơn sinh mạng bản thân mình, huynh nhẫn tâm bỏ người ta lại à?”

Vẻ mặt Lý Diệp rốt cục thay đổi, một chút không đành lòng thoáng qua, nhưng rồi thu lại rất nhanh. Chàng không phải người dễ dàng để lộ điểm yếu của bản thân, chẳng qua Tôn Tòng Chu là đồng môn, giao tình không cạn. Nói thật là từ trước, chàng chẳng coi sinh tử của bản thân là gì. Vốn là một đóa lục bình trôi dạt trên đời, không có chốn đi cũng chẳng có nơi về, chỉ cần hoàn thành sứ mệnh mà thôi.

Nhưng vì để ý đến Gia Nhu, mấy ngày nay, chàng vẫn để nàng tìm thầy đến xem bệnh cho mình. Dù cho biết làm vậy cũng sẽ không có kết quả gì, nhưng chỉ cần nàng có thể dễ chịu hơn, chàng cũng đồng ý phối hợp.

“Hai năm qua, cậu với Dao Quang sống thế nào?” Lý Diệp sửa sang y phục, hỏi.

“Không thể nói được là tốt hay không tốt. Ta với huynh không giống nhau, ta không chú ý gì quốc gia đại sự cả, chỉ chuyên tâm với y thuật, vì thế mọi biến hóa cuộc đời ta đều không biết. Còn Linh Nguyên…” Tôn Tòng Chu yên lặng, “Vẫn không quên huynh được, hiện đang làm nghề y ở Dương Châu. Tình hình của Linh Nguyên huynh biết hết qua thầy Mạc rồi còn gì?”

Lý Diệp gật đầu: “Sao năm trước hai người lại không chào mà đi?”

Điều này thì Tôn Tòng Chu không có cách nào trả lời được. Chính anh ta còn chưa hết ngỡ ngàng từ sau khi biết được sự kiện kia cơ mà, đi không nói cũng là vì mọi người cả. Tuy rằng sớm muộn sư huynh cũng sẽ biết, nhưng sau khi biết rồi sẽ thống khổ vô cùng, sợ là sẽ khổ không kém anh ta. Vì thế hai năm trước anh ta mới chọn trốn đi thật xa, không ngờ trốn không được.

Tôn Tòng Chu đổi chủ đề: “Đừng nói về ta nữa. Sức khỏe huynh giờ kị nhất là suy nghĩ quá nhiều. Biết là huynh làm mưu sĩ cho Quảng Lăng Vương, không tránh khỏi phải lo lắng hết lòng, nhưng chẳng lẽ không thể nghỉ ngơi một chút? Cứ tiếp tục như vậy, huynh có muốn sống qua tuổi ba mươi không đấy?”

Lý Diệp nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lộ ra hình xương gò má lạnh lùng: “Quảng Lăng Vương đang bị kẹt ở vùng Hà Sóc, tuy có Vương Thừa Nguyên trong ứng ngoài hợp, nhưng bốn phía đều là địch mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, ta không thể không lo nghĩ cho ngài ấy được. Từ ngày ta bái sư nhập môn, thì sinh tử cũng không phải của chính mình nữa rồi. Sống được bao lâu toàn bộ trông vào ý trời thôi.”

“Ta biết huynh nhớ rõ tâm nguyện cuối cùng của Thầy, nhưng có phải Thầy bảo huynh đi chết đâu! Sao huynh cứ ôm hết mọi chuyện thế? Quảng Lăng Vương ra sao, Thái tử ra sao, thiên hạ ra sao, có liên quan gì tới huynh đâu?” Tôn Tòng Chu bật dậy, không kìm nổi lửa giận, “Hai năm trước ta bảo huynh nghỉ ngơi, huynh nói căn cơ Quảng Lăng Vương chưa ổn, cần huynh lo liệu. Qua hai năm, huynh nhìn lại huynh xem, ngoài thì mạnh trong thì nát bét cả rồi! Chờ đến lúc ngay cả ta cũng không đủ sức xoay xở nữa, thì Quận chúa chỉ có thể làm quả phụ thôi!”

“Khai Dương…” Lý Diệp thở dài, “Khổ cho ngươi rồi.”

“Ta không khổ, huynh mới khổ đấy. Nếu Quảng Lăng Vương có chút thương xót huynh, thì tự mình phải cố lên chứ.” Tôn Tòng Chu cúi người thu dọn đồ đạc, “Bỏ đi, ta kê đơn thuốc.”

“Chuyện của ta, đừng để cho người bên ngoài biết nhé.” Lý Diệp không yên tâm, dặn dò lần nữa.

Tôn Tòng Chu đồng ý, rồi kéo cửa ra, ánh sáng ngoài phòng sáng đến chói mắt, làm Tôn Tòng Chu phải hơi nheo mắt lại. Gia Nhu đứng ở trước mặt hắn, sốt sắng hỏi: “Tôn tiên sinh, thế nào rồi?”

Tôn Tòng Chu đổi lại giọng lạnh băng: “Tạm thời chưa chết được, có điều cũng sắp rồi.”

Gia Nhu lập tức cứng người, mặt xám như tro tàn. Tôn Tòng Chu lại nói: “Ta lừa đấy. Giờ ta kê đơn thuốc, Quận chúa có thể vào.” Nói xong, nghiêng người để Gia Nhu đi vào. Ngày trước Tôn Tòng Chu thấy sư huynh chỉ mới có tờ hôn thư mà đã giữ mình như ngọc, từ chối Linh Nguyên, đúng là làm người ta tức giận. Nhưng bây giờ nhìn thấy Gia Nhu, Tôn Tòng Chu bỗng nhiên hiểu rõ, khi tình cảm đều đến từ hai phía thì không có chỗ cho người thứ ba.

Gia Nhu vào phòng, ánh nắng nhạt cuối đông đầu xuân chiếu vào trên người Lý Diệp, làn da chàng trắng đến gần như trong suốt, sống mũi cao với hình dáng thanh tú. Chàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, ánh mắt sâu hun hút, dáng vẻ lạnh nhạt, giống hệt một đóa sen dưới chân đức Phật.

Khi còn bé, Gia Nhu đã từng nghĩ Lý Diệp không giống người phàm, trên thân chẳng vương mùi cõi trần gian. Vì thế nàng từng cho rằng, đêm đó chỉ là một giấc mộng.

“Tứ lang.” Gia Nhu ngồi xuống cạnh Lý Diệp, nắm tay chàng, “Tôn tiên sinh nói chàng không sao đâu.”



Lý Diệp quay đầu lại, mỉm cười với nàng: “Ta đã sớm nói với nàng rồi còn gì, nàng cứ không chịu tin.”

Gia Nhu cúi đầu, áp mặt vào lòng bàn tay chàng, nhẹ nhàng vuốt ve những nốt chai: “Thiếp chỉ mong Lang quân thiên tuế, sức khỏe dồi dào.”

Lý Diệp ngây người, lập tức đưa tay vuốt tóc Gia Nhu: “Chiêu Chiêu…”

Gia Nhu đứng dậy bịt miệng chàng: “Chàng không phải nói gì hết. Chỉ cần chàng quyết định, ta đều sẽ tôn trọng. Buổi trưa muốn ăn gì nào? Để ta đi hỏi Tôn tiên sinh xem giờ chàng có thể ăn cái gì nhé.” Nàng đứng dậy ra ngoài, bước đi rất nhanh, hai ba bước liền biến mất sau cánh cửa.

Lý Diệp biết nàng rất nhạy cảm, có thể đã nhận ra cái gì rồi. Nhưng gánh nặng trên vai chàng thực sự quá nặng, không thể để nàng cũng phải gánh vác theo. Lời nói đã đến bên miệng rồi, nhưng không nói ra được.

Vân Tùng bước vào cửa, gọi một tiếng: “Lang quân, có chim đưa thư ạ!”

Lý Diệp bảo Vân Tùng mang chim bồ câu vào, gỡ tờ giấy buộc trên chân chim xuống, nhanh chóng xem hai lượt. Tiết độ sứ Ngụy Bác là Điền Tự vừa có trận đánh giáp lá cà với Lý Thuần ở Lộ Châu, Điền Tự có lợi thế về vị trí địa lý, đánh cho Lý Thuần thua liền hai trận, sau đó bỗng nhiên Điền Tự lui binh về sau mấy dặm, Lý Thuần lập tức đuổi theo, không nghe Vệ Quốc Công khuyên can, một mình dẫn binh vào đất địch, bị Tiết độ sứ Lô Long cùng Tiết độ sứ Ngụy Bác bao vây, tổn hại hơn một vạn quân. May mắn được Vương Thừa Nguyên dẫn 3 vạn quân gấp rút tiếp viện, Lý Thuần mới có thể thoát thân an toàn.

Vương Thừa Nguyên này e rằng là một tướng tài giấu tài quá giỏi. trong hoàn cảnh xứ Thành Đức đang rối loạn chia năm xẻ bảy mà Vương Thừa Nguyên có thể huy động ba vạn quân trong một thời gian ngắn như vậy, còn có thể đối đầu với hùng bình của hai Tiết Độ sứ lớn, chứng tỏ Vương Thừa Nguyên tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ.

Xem ra nước đi lúc trước cứu Vương Thừa Nguyên là nước đi thật đúng đắn. Bây giờ có Vương Thừa Nguyên và Vệ Quốc công trợ giúp Lý Thuần, trận chiến này có năm phần thắng rồi, biến số duy nhất chính là Thư Vương. Không biết lão sẽ đặt sát thủ ở chỗ nào, thật khó phòng bị.

Lý Diệp cấp tốc viết một tờ giấy, buộc vào chân chim, rồi lệnh cho Vân Tùng thả ra ngoài. Chim bồ câu đập cánh bay cao, rơi vào mắt Lý Sưởng đang tản bộ cùng Lưu Oanh. Lưu Oanh hỏi: “Trong nhà ai nuôi chim bồ câu đấy? Gần đây thiếp hay nhìn thấy chim bồ câu bay quanh nhà.”

Lý Sưởng không thèm quan tâm: “Chắc thằng Tư nuôi. Nó yếu từ nhỏ, nuôi mấy con chim để làm chân chạy truyền tin qua lại ấy mà, chả có gì lạ.”

Lưu Oanh kéo tay Lý Sưởng: “Lang quân, Tứ lang quân ngày trước vẫn luôn ở Ly Sơn, không hề đi đâu khác à?”

“Ta làm sao mà biết được? Chắc vậy. Sao hôm nay nàng toàn hỏi về nó thế?” Lý Sưởng không vui hỏi.

Lưu Oanh cười khẽ: “Ngài ghen à? Chẳng qua thiếp thân cảm thấy lạ thôi, những năm qua Tứ lang quân đều ở tại Ly Sơn, thế thì học hành thế nào? Nếu tự học, vì sao khoa cử khó thế mà chỉ thi một lần đã đỗ luôn?”

“Tất nhiên là cha ngầm giúp nó rồi. Bằng không sao đỗ được cao trung như thế?” Lý Sưởng khinh bỉ nói.

Lưu Oanh nhìn Lý Sưởng: “Lang quân, hình như ngài quá khinh địch rồi. Ngài hãy chờ mà xem, lần này tuyển quan, Tứ lang sẽ làm mọi người ngỡ ngàng đấy. Đến lúc đó, ngài sẽ biết, người ta là chim ưng, hay là chim sẻ nhá.”

Lý Sưởng nhíu mày nói: “Không phải cô đã nói với ông chú họ kia, bảo đảm nó không được tuyển hay sao?”

Lưu Oanh cười nói: “Nói thì đương nhiên là nói rồi, nhưng chú cũng nói, mọi việc không thể tuyệt đối được. Coi như chú muốn ngăn, mà cha ngài chống lại thì sao. Thiếp có dự cảm, cá chép sắp hóa rồng, không ai có thể ngăn cản được.”

“Cá chính là cá, chỉ thích hợp sống chỗ đầm lầy mà thôi, không thể lên trời được. Nếu nó cứ mơ mộng hão huyền, sẽ có người xử lý.” Lý Sưởng nhìn chim bồ câu đã bay xa, vẻ mặt nham hiểm.

Lưu Oanh liếc Lý Sưởng nở nụ cười. Vốn Lưu Oanh vào nhà họ Lý là để làm tai mắt cho người khác. Nhưng bây giờ cô ả phát hiện ra một chuyện khác rất thú vị, nếu đào sâu xuống, có lẽ sẽ làm thế nhân khiếp sợ. Nhưng cô ả chẳng cần làm gì, bởi sẽ có người tự khắc làm nên chuyện.

— QUẢNG CÁO —