Tàng Châu

Chương 76



Edit: Châu

Ngày bộ Lại tổ chức thi tuyển, Lý Diệp dậy rất sớm, Gia Nhu cũng dậy theo, giúp chàng thay y phục. Người hầu bưng mấy cái khay gỗ, trên đặt áo bào bằng vải bố màu xanh, khăn vấn đầu bằng da mầu đen, xiêm y đơn sắc, kiểu dáng cũng đơn giản. Thi đỗ tiến sĩ không có nghĩa là có thể làm quan triều đình, đại đa số còn phải qua mười mấy, thậm chí mấy mươi năm nỗ lực, mới có thể xứng đáng mặc áo tím thắt lưng vàng, dắt túi vàng bên hông.

Trong lúc Gia Nhu giúp Lý Diệp sửa sang y phục, nàng nghiêng đầu ngáp một cái. Lý Diệp liền giữ tay nàng lại, nói: “Mệt thì ngủ lại một lúc đi.”

Gia Nhu giận dỗi nhìn chàng, rút tay về: “Ta không mệt, chàng nhanh giơ tay lên, mọi người đang nhìn đấy.”

Lý Diệp cười khẽ, nghe lời giang hai tay ra. Chàng vốn rất gầy, vì cơn bệnh hồi trước mà người lại gầy thêm một chút. Vai nhỏ eo hẹp, cũng may dáng người đủ cao, tạm khoác được cái áo bào. Gia Nhu choàng áo khoác qua cánh tay chàng, không cẩn thận dẫm lên vạt áo, suýt nữa ngã chổng vó.

Lý Diệp nhanh tay lẹ mắt, ôm được nàng vào trong lồng ngực. Mấy người Thu Nương vội vã cúi đầu, lui về phía sau một chút.

“Đều tại chàng, eo ta còn đau lắm.” Gia Nhu đấm nhẹ vào ngực chàng, hạ giọng ai oán nói.

Đêm qua vốn nghiêm chỉnh ngồi đọc sách cùng chàng, còn định đi ngủ sớm một chút. Chẳng may nàng để mực nước dính lên mặt, Lý Diệp bèn lau giúp, lau lau rồi sát vào hôn, rồi đặt nàng lên bàn đọc sách. Nàng nhớ tới tư thế ngượng ngùng hôm qua, gò má nóng lên. Sách cấm gọi tư thế ấy là cưỡi ngựa, nói như vậy dễ thụ thai hơn.

Sau đó hứng lên, bọn họ lại quay về giường, chàng nằm phía sau ôm lưng nàng, nghiêng người mà vào. Vào quá sâu, nàng cảm thấy bụng dưới gồ lên, kêu lạc cả giọng. Không biết tỳ nữ cùng vú già gác đêm hôm qua nghe được bàn tán sau lưng như nào đây.

Trước khi kết hôn, nàng luôn cảm giác chàng là dạng quân tử cực kỳ nghiêm túc, nhưng bây giờ cách nhìn đã hoàn toàn thay đổi. Những gì có, hay không có trong sách cấm, bọn họ đều đã nếm thử cả. Khác hẳn với đời trước, tuy rằng mỗi lần đều bị chàng trêu đùa đến mệt lả, nhưng nàng cũng thấy rất sung sướng. Chàng rất để ý cảm thụ của nàng, vì thế chuyện trên giường của hai người coi như hòa hợp như cá gặp nước.

Lý Diệp nhìn nàng cúi đầu e thẹn, không nhịn được lại hôn vào má nàng: “Đau thì đừng cậy mạnh, lên giường nằm đi. Ta sẽ cố gắng về sớm.”

Gia Nhu liếc chàng một cái, vẫn tự tay giúp chàng thay áo bào xong, lại đưa chàng ra tận cửa. Tay hai người dính vào nhau, lưu luyến không muốn buông ra, Gia Nhu nhìn theo bóng lưng chàng xa dần trong sân, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một nỗi buồn phiền.

Tuy nàng không hề hỏi gì chàng, ngày ngày cũng giữ bình tĩnh như trước. Nhưng Lý Diệp vẫn là mưu sỹ của Quảng Lăng Vương, tất sẽ có một trận ác chiến với Thư Vương.

Giờ Lý Diệp tham gia tuyển quan, cũng là để giúp việc cho Quảng Lăng Vương được tốt hơn. Mong là bởi vì có nàng tham gia vào, cho nên vận mệnh của mọi người đều xoay chuyển theo. Nhưng tương lai, một khi lập trường của Lý Diệp bị lộ ra, liệu Thư Vương có bỏ qua cho chàng không? Chàng chỉ là đứa con không được yêu quý của nhà họ Lý, một thư sinh yếu đuối, lấy gì để chống lại kẻ quyền khuynh triều chính Thư Vương kia? Quảng Lăng Vương lo cho mình không xong, cho dù có mệnh đế vương, chắc gì đã có thể bảo vệ cho chàng chu toàn được?

Đời trước, ngay cả Ngọc Hành là người được coi trọng nhất thì Quảng Lăng Vương cùng không bảo vệ được.

Gia Nhu biết người ta ai cũng có chí riêng, nhỏ bé đến như chim sẻ cũng có lý tưởng, huống chi Lý Diệp không phải là chim sẻ. Nàng không thể vì sợ bão táp, mà lại khuyên Lý Diệp từ bỏ hoài bão của bản thân. Cha đã dạy, có thể đoạt ấn soái của ba quân, nhưng không thể đoạt ý chí của người đời. Nếu làm thể chẳng bằng giết người ta đi cho xong.

Cho nên tuy nàng lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể ủng hộ quyết định của chàng. Dù trong tương lai, triều đình có nổi sóng to gió lớn đến mức nào, nàng cũng sẽ gánh vác cùng chàng. Nếu không thoát được số mệnh, thì chỉ có thể thản nhiên đối mặt.

“Quận chúa, người vẫn còn nhìn theo à? Lang quân đã đi xa rồi.” Ngọc Hồ đứng bên cửa trêu ghẹo.

Gia Nhu nhìn Ngọc Hồ rồi quay trở vào trong phòng, cũng không buồn ngủ nữa, nàng bảo Ngọc Hồ hầu hạ rửa mặt. Ngọc Hồ nói: “Quận chúa, có chuyện này quá kỳ lạ này. Sáng sớm nay em đến nhà kho lĩnh than củi, bất ngờ nhìn thấy tỳ nữ của Nhị nương tử là Hương Nhi đang thì thầm to nhỏ với vú già của Lưu nương tử. Bọn họ đối xử tử tế với nhau từ khi nào nhỉ?”

Từ khi Quách Mẫn về phủ thì quả là gần gũi với Lưu Oanh hơn hẳn. Gia Nhu cũng để ý thấy hai người kia thường xuyên cùng đi dạo vườn hoa, vừa nói vừa cười. Lý do sâu xa gì, mà Quách Mẫn có thể vượt qua thành kiến, thật sự chấp nhận Lưu Oanh nhỉ? Gia Nhu nghĩ chắc chắn có bất thường trong chuyện này. Lưu Oanh vốn là kẻ chẳng ra gì, giờ Quách Mẫn đi chung với Lưu Oanh, vậy Quách Mẫn chắc chắn cũng có mưu đồ.

Thế nhưng nhà họ Lý có cái gì có thể trở thành mục đích của hai người kia nhỉ? Hay phải chăng, hai người muốn kín đáo nắm được nhược điểm của người nào trong nhà? Lý Giáng luôn làm việc rất cẩn thận, Lý Huyên ở trong quân cũng có tiếng thanh liêm chính trực, Lý Diệp thì nhỏ bé không đáng kể, ít có khả năng là ba người này. Còn lại Lý Sưởng, nàng cùng Vương Tuệ Lan.

Quách Mẫn với Lý Sưởng là vợ chồng, Quách Mẫn với nàng thì không có quan hệ gì, chỉ có quan hệ giữa phủ Vệ Quốc công với nhà họ Lý là bằng mặt không bằng lòng. Hơn nữa Gia Nhu biết, lúc trước binh quyền của Kim Ngô vệ ở trong tay Vệ Quốc công, do Vệ Quốc công phạm sai lầm, binh quyền mới đến tay Vũ Ninh hầu. Nếu không có chuyện ấy thì tình cảnh của phủ Vệ Quốc công cũng không lưu lạc tới nông nỗi như hôm nay.

“Còn chuyện này nữa, nghe nói gần đây Huyện chủ giảm bớt chi phí trong phủ, tiền công của người hầu cũng bị giảm một ít. Lý do là đang đánh trận, quốc khố căng thẳng, trong ngoài cung đều phái bớt ăn bớt mặc, đóng góp một phần cho đại quân ở tiền tuyến.” Ngọc Hồ nói tiếp, “Quận chúa, hôm nay người có đến chỗ Huyện chủ không?”

Gia Nhu gật đầu nói: “Tất nhiên là có rồi, kiếm chút việc làm giết thời gian cũng hay mà.” Thật ra thì nàng không thích bị gò bó, hồi còn ở Nam Chiếu cũng không bị ai quản, nhưng ở Lý gia thì có quá nhiều đôi mắt từ trên xuống dưới nhìn vào, phải theo đúng khuôn phép, thật quá vô vị.

Ăn sáng xong, Gia Nhu mang theo Ngọc Hồ cùng mấy gia nhân đến khu phòng của Vương Tuệ Lan, không ngờ Vương Tuệ Lan không có ở đó. Người hầu nói, Vương Tuệ Lan có việc về phủ Vũ Ninh Hầu rồi. Gia Nhu không biết chuyện đó, cũng không có ý định ở lại chỗ này ở lâu, liền định quay đi luôn.

Bất ngờ, Lý Tâm Ngư chui ra từ trong bụi cây, trên đầu còn dính cọng cỏ. Thấy Gia Nhu, nó chạy đến nắm tay nàng, nói: “Thím tư, diều của cháu bị mắc trên cây, giúp cháu với.”

Đứa trẻ này vẫn không thân thiết với ai, lần nào Gia Nhu tình cờ gặp nó trong sân, nó đều chạy biến đi, hiếm thấy nói câu nào. Hôm nay thái độ đúng là khác thường, lại chủ động tới thân thiết nàng như này? Người hầu đứng cạnh khuyên nhủ nó: “Tiểu nương tử, Quận chúa còn có việc đấy. Diều của cô đâu, nô tỳ giúp cô lấy nhé.”

Lý Tâm Ngư cầm tay Gia Nhu, nhất định không chịu buông, ánh mắt rất cố chấp.



Gia Nhu cười nói: “Không sao, ta cũng không có gì chuyện gấp, cùng cháu đi xem xem nào. Các ngươi cứ chờ ở chỗ này.”

Gia nhân bất đắc dĩ nhưng chỉ có thể nghe lời.

Lý Tâm Ngư kéo Gia Nhu đi một đoạn, thấy bốn bề vắng lặng thì dừng lại nói nhỏ với Gia Nhu: “Cháu nghe thấy mẹ cháu nói với Bảo Chi, nói tiếp tục như vậy thì toi rồi.”

Gia Nhu đề cao cảnh giác, ngồi xổm xuống trước mặt Lý Tâm Ngư: “Cháu có hiểu mình đang nói gì không?”

Lý Tâm Ngư ghé vào tai Gia Nhu: “Sổ sách có vấn đề. Thím hai rất muốn lấy.”

Gia Nhu khó tin nhìn Lý Tâm Ngư, vẻ mặt nó rất tập trung. Đứa trẻ này còn nhỏ mà khôn gớm. Lý Tâm Ngư không nói gì nữa, mà duỗi tay chỉ về một phía. Lần trước Gia Nhu đã thấy Bảo Chi lấy sổ sách từ một căn trong phòng ở ra, đại để là chỗ đó.

“Cháu muốn ta lén vào xem sổ sách à?” Gia Nhu hỏi.

Lý Tâm Ngư nặng nề gật gật đầu.

Gia Nhu không thể hoàn toàn tin tưởng lời một đứa trẻ, nhưng chắc chắn Lý Tâm Ngư đã nghe được tin tức gì đó rất quan trọng. Nó là đứa trẻ, dễ dàng ẩn nấp, bình thường sẽ không có ai cảnh giác một đứa trẻ cả. Mà Quách Mẫn muốn xem sổ sách của Lý gia làm gì nhỉ? Lẽ nào sổ sách có vấn đề?

Có điều mấy ngày nay, đúng là Vương Tuệ Lan không hề đưa sổ sách cho nàng xem tý nào, vẫn luôn đề phòng nàng. Nhưng cho dù Vương Tuệ Lan phụ trách công việc này, thì Lý Giáng cũng định kỳ kiểm tra sổ sách, lẽ nào đến ông ta còn không nhìn ra vấn đề?

Lúc này Vương Tuệ Lan không có ở nhà, lại có Lý Tâm Ngư yểm trợ, đúng là Gia Nhu có thể tìm tòi hư thực xem sao.

Hai người len lén đi tới ngoài cửa sổ phòng, Lý Tâm Ngư núp ở chân tường trông chừng, Gia Nhu mở cửa sổ, vươn mình bước vào. Nàng rón ra rón rén đi về phía giá sách gần đó, nhìn lướt qua một lượt sổ sách từ trên xuống dưới, rất nhanh tìm thấy sổ sách mấy tháng trước ở trong một cái tráp, mở ra xem.

Nàng được Vương Tuệ Lan chỉ bảo một thời gian, giờ nhìn sổ sách thu chi có thể hiểu được. Nhìn qua thì những ghi chép này không có gì bất thường, duy chỉ có mấy món chi lớn, đều chi cho cửa hàng Ngô Ký ở Quỹ phường. Quỹ phường là nơi nhận giữ tiền cho thương nhân với số lượng lớn, cũng cung cấp chứng chỉ thanh toán với những người ở vùng miền khác, chính là giao dịch không dùng tiền mà đương thời nói tới. Quỹ phường giúp người ta cho vay, thu lãi xuất rất cao, các gia đình giàu có, thậm chí quan phủ đều giao tiền cho Quỹ phường để lấy lãi.

Nhìn qua thì làm thế cũng không có gì đáng nghi.

“Thím tư, có người đến!” Lý Tâm Ngư gọi nhỏ ở bên ngoài. Gia Nhu vội vã trả sổ sách về chỗ cũ, lại vươn mình chui ra ngoài cửa sổ, kéo Lý Tâm Ngư đi ra xa.

Lý Tâm Ngư hỏi: “Thế nào ạ? Có nhìn ra cái gì không ạ?”

Gia Nhu lắc lắc đầu: “Nhìn sổ sách thì chưa ra vấn đề gì cả. Có phải cháu quá đa nghi rồi không?”

“Không phải, chỗ gửi tiền nhà Ngô Ký ở Quỹ phường có vấn đề!” Lý Tâm Ngư sốt ruột nói.

Gia Nhu càng thêm giật mình, làm sao nó biết đến tận Quỹ phường cơ chứ?

“Tiểu Ngư Nhi, rốt cuộc cháu biết được những gì?”

Lý Tâm Ngư cắn môi, nó không thể nói nhiều hơn nữa, nếu nói tiếp, nó sẽ không thể giải thích rõ ràng mọi chuyện được, mà có khi còn bị xem như quái vật ấy chứ. Ví như Lý Tâm Ngư không hiểu vì sao nó lại trở lại khi còn bé, vì sao đời trước người này không xuất hiện tại Lý gia. Nó thấp cổ bé họng, lại không phải là con đẻ, sẽ chẳng ai tin nó cả, trước mắt chỉ có thể cố gắng hết sức bảo vệ tốt bản thân mình mà thôi.

Thế nhưng, vì biết trước chuyện này, nếu nó không nói gì, sợ là Lý gia khó thoát vận mệnh đời trước. Dù Lý Tâm Ngư không yêu thích gì Lý gia, thì trên người cũng mang dòng máu họ Lý. Trong cái nhà này, Lý Tâm Ngư chỉ có tin tưởng chú tư thím tư, là những người không có bất kỳ lợi ích nào liên quan. Chú tư thì rất hiếm gặp, nghe nói lần này lại có thầy thuốc gì đó đến chữa bệnh, đành phải gửi gắm hy vọng vào người thím mà đời trước chưa từng gặp này.

Quận chúa của Vân Nam Vương, chắc không phải là đàn bà xó bếp tầm thường, tuy đời trước nhà họ Lý từ hôn, chú tư không cưới người này.

“Cháu nghe mẹ nhắc đến Ngô Ký ở Quỹ phường rất nhiều lần, thím nên đi điều tra một chút. Thế nhưng sợ là cách điều tra thông thường không ra đầu mối gì đâu, phải nghĩ cách khác đi.” Lý Tâm Ngư nói xong thì quay người, chạy biến đi như làn khói.

Gia Nhu nhìn thân hình nho nhỏ của nó chạy ra xa, trong lòng thấy còn hơn cả khiếp sợ. Một đứa bé mới vài tuổi, sao có thể biết nhiều như vậy? Coi như là một đưa trẻ khôn sớm, thì cũng không thể biết đến vấn đề của Quỹ phường ở bên ngoài được. Lẽ nào nó cũng… Nhưng chuyện này quả quá mức tưởng tượng. Chính Gia Nhu còn nghĩ có khi đời trước của của mình chỉ là một giấc mộng mà thôi. Nhưng nếu không thế, thì làm sao có thể giải thích tất cả sự khác thường của đứa nhỏ này được?

Gia Nhu quay về chỗ cũ, rồi cùng với mấy người của mình trở lại nơi ở. Lo trái lo phải, cuối cùng nàng vẫn gọi Ngọc Hồ tới: “Em kín đáo phái người của chúng ta điều tra một người trong kinh thành tên là Ngô Ký ở Quỹ phường, xem có vấn đề gì không.”

“Sao tự dưng Quận chúa lại muốn điều tra một Quỹ phường? Nghe nói hầu hết sau lưng những Quỹ phường này đều có thế lực rất lớn, chỉ sợ không tìm ra được cái gì đâu.”



“Cứ thử thăm dò xem, nhớ kỹ không được để lộ thân phận.” Gia Nhu dặn dò. Bản thân nàng là người đã gặp chuyện không thể tưởng tượng nổi, cho nên không khỏi có thêm lòng tin đối với Lý Tâm Ngư. Vạn nhất thực sự có liên quan nghiêm trọng, thì chuẩn bị sớm một chút cũng tốt.

Ngọc Hồ vâng lời, đi ra ngoài làm luôn.

Cùng lúc đó, Quách Mẫn đến nơi ở của Lưu Oanh, cho người trong phòng đều ra ngoài, còn dặn Hương Nhi canh chừng ngoài cửa. Quách Mẫn nói với Lưu Oanh: “Bây giờ Vương Tuệ Lan không ở trong phủ, sao chúng ta không đi lấy sổ sách luôn? Như vậy sẽ biết ngay Lý gia gửi bao nhiêu tiền ở Ngô Ký.”

Lưu Oanh mở nắp lư hương trên bàn, gẩy gẩy miếng hương trà trong lư, sau đó mới thong thả nói: “Coi như cầm được sổ sách, thì các khoản thu chi đều đã đưa Lý tướng công xem qua, sao có thể chứng minh tiền bạc có vấn đề được? Cô nóng vội như vậy, ngược lại sẽ bứt dây động rừng đấy.”

Quách Mẫn ngồi xuống nói: “Lúc trước chính ngươi chủ động tìm tới ta, nói có thể giúp ta một tay còn gì. Ngô Ký ở Quỹ phường là túi tiền của phủ Vũ Ninh Hầu, còn cùng thái giám trong cung thu lời kếch xù từ nguồn bán hàng vào cung. Những thái giám kia lấy tiền quốc khố chi dùng cá nhân, bỗng nhiên xảy ra chiến sự, bù quân lương không nổi, bèn lấy tiền của Ngô Ký bù vào quốc khố. Bây giờ tiền tuyến lại đòi tiếp quân lương, bọn họ không bù nổi chỗ trống lớn như vậy, chỉ còn cách lấy tiền người khác ký gửi, sớm muộn chuyện này cũng sẽ vỡ lở ra. Đến lúc đó Lý gia có phần ở Ngô Ký thì không thể tránh được liên quan.”

Lưu Oanh vỡ lẽ, cười nói: “Sao cô phải nói ra vẻ đường hoàng thế? Nói trắng ra là cô muốn mượn chuyện này để lật phủ Vũ Ninh Hầu, còn Lý gia có làm sao, cô thật sự quan tâm gì đâu? Lý Sưởng phụ cô, cô đã sớm chết tâm rồi, muốn rời khỏi hắn chứ hả?”

Quách Mẫn yên lặng nhìn Lưu Oanh: “Thế còn ngươi? Ngươi vào Lý gia làm gì? Ta xem ngươi cũng không yêu Lý Sưởng đến mức ấy, vì sao phải ủy thân cho hắn?”

“Ta giúp cô đạt được mục đích, cô không hỏi lai lịch của ta, như vậy cũng coi như công bằng chứ hả?” Lưu Oanh lạnh nhạt nói.

Quách Mẫn nhìn bụng Lưu Oanh: “Đứa bé này…”

Lưu Oanh đưa tay vuốt bụng: “Cô không phải nghi ngờ, nó là con Lý Sưởng. Không có nó thì chắc chắn Lý Sưởng sẽ không thể tin tưởng ta hoàn toàn. Ta biết mình đang làm gì, cũng sẽ không hối hận. Cô cứ làm tốt việc của cô đi, mỗi người chúng ta cứ theo nhu cầu của mình mà làm là được.”

***

Ngụy Châu là địa bàn của Tiết độ sứ Ngụy Bác, toàn thành đều đang trong tình trạng giới nghiêm. Ngu Bắc Huyền bước vào một tửu quán mua rượu, nghe mấy người đang bàn luận về chiến sự mấy ngày trước. Vốn quân Ngụy Bác cùng quân Lô Long đã vây kín Lý Thuần đến mức chắp cánh cũng khó thoát, ai ngờ giữa chừng Vương Thừa Nguyên từ đâu nhẩy ra, cứu được Lý Thuầng ra khu vực an toàn.

Hiện tại toàn bộ vùng Hà Sóc đều rỉ tai nhau truyền kỳ về sự thần dũng của Vương Thừa Nguyên, nói Vương Thừa Nguyên hóa ra đã dễ dàng thâu tóm vị trí Tiết độ sứ Thành Đức. Chiến thắng tưởng như cầm chắc trong tay đã bị san phẳng một cách rất khó lường.

Ngu Bắc Huyền lẳng lặng nghe, cầm rượu, lững thững đi ra khỏi tửu quán. Thường Sơn đến gần Ngu Bắc Huyền, nói nhỏ: “Thuộc hạ đã nghe ngóng, Quảng Lăng vương ở trong lều, không thấy có Ngọc Hành tiên sinh.”

Chiếc sự quan trọng như vậy mà Ngọc Hành lại không ở cạnh Quảng Lăng Vương? Ngu Bắc Huyền nheo mắt, giờ “Ngu Bắc Huyền” phải đang ở vùng ngoại ô Thái Châu luyện binh, không ai nghi ngờ cả. Mục đích của chuyến này là ám sát Quảng Lăng Vương, tuyệt không để Quảng Lăng Vương sống sót trở về Kinh thành.

Ngu Bắc Huyền vẫn luôn tìm cơ hội ra tay, nhưng giết một chủ tướng, nói nghe thì dễ.

“Ngọc Hành từ trước đến giờ vẫn luôn hành động khác thường, có khi đang ẩn thân đâu đó không để người khác tra xét được đến tung tích cũng nên. Chắc chắc Ngọc Hành có thể đoán được, là Thư Vương muốn ám sát Quảng Lăng Vương, cho nên không thể không đề phòng. Không thì Vương Thừa Nguyên từ đâu chui ra đây? Tìm tiếp đi.”

“Vâng!” Thường Sơn đáp, còn nói, “Chủ thượng, ngài thật sự muốn giết Quảng Lăng Vương sao? Nếu sự tình bại lộ . . Sao Thư Vương cứ phải để ngài làm những việc nguy hiểm thế nhỉ?”

Ngu Bắc Huyền liếc mắt nhìn Thường Sơn, đôi mắt thoáng vẻ lạnh lùng: “Tranh ăn với hổ, phải luôn sẵn sáng đối phó với tình huống bị hổ ăn thịt. Thế nên ta không thể tự mình làm được, phải mượn tay hai vị Tiết độ sứ Ngụy Bác cùng Lô Long để giết chết Quảng Lăng Vương. Giữa Quảng Lăng Vương và Thư Vương, ta chỉ có thể chọn một mà thôi. Mọi người đều biết, ta là người của Thư Vương rồi, Quảng Lăng Vương không trách ta được.”

“Còn, còn một việc nữa ạ.” Thường Sơn ấp úng nói.

“Gì nữa?”

Thường Sơn hít một hơi thật sâu: “Lúc trước ngài giải tán nữ quyến trong phủ, vị từng được ngài cứu tính mạng, Lưu Oanh nương tử chuyển đến Kinh thành, giờ đi theo Nhị công tử nhà Lý tướng ạ.”

“Đây là tự người ta lựa chọn, có liên quan gì đến ta đâu?” Ngu Bắc Huyền lạnh nhạt nói.

“Vị đó truyền tin về, nói thân thế Tứ lang quân Lý gia hình như có vấn đề, khả năng có quan hệ với Thánh nữ Hỏa hiên giáo từng bị triều đình diệt trừ. Nếu tin đó tra ra là thật, Lí tướng sẽ có phiền toái lớn, có khi tướng vị cũng không còn.” Thường Sơn nói rõ ràng.

“Thánh nữ Hỏa hiên giáo à?” Ngu Bắc Huyền cau mày nhắc lại, “Làm sao Lưu Oanh biết được?”

“Hình như phụ thân Lưu nương tử từng là tín đồ Hỏa hiên giáo, từng hậu cận vị thánh nữ kia, cho nên biết một ít tin tức. Lưu nương tử cũng chưa nói cụ thể gì, chỉ nói nếu có tin tức, sẽ thông báo cho ngài. Nếu như Lý Tứ lang thực sự là dư nghiệt của Hỏa hiên giáo, thì có cơ hội để Quận chúa trở lại bên cạnh ngài. Ngài không vui sao ạ?”

Ngu Bắc Huyền không tỏ rõ ý kiến, chỉ chắp tay đi về phía trước. Dĩ nhiên y muốn đoạt nàng lại. Nếu Lý Diệp thực sự có xuất thân như vậy, sợ là Lý gia sẽ sụp đổ. Chỉ có điều là lúc này căn cơ của bản thân chưa ổn, làm sao có thể che chở nàng? Chỉ có làm cho tốt việc xấu này, nhanh chóng trở lại Thái Châu, mới có thể tính toán chuyện tiếp theo được.

Thời gian còn lại không nhiều nữa rồi.