Tàng Châu

Chương 77



Edit: Châu

Bên hồ Thái Dịch trong hoàng cung, Vi Quý phi cùng Từ Lương viện đang chầm chậm dạo bước. Vi Quý phi hơn Từ Lương viện hơn chục tuổi, nhưng quan hệ hai người gần như chị em. Dáng vẻ Quý phi rất sang trọng, Từ Lương viện chỉ là vợ bé của Thái tử, khí thế kém hơn nhiều.

Vi Quý phi nhìn hoa mơ mới nở trong vườn, cười nói: “Mùa xuân đến rồi, hôm nay hình như là ngày bộ Lại tuyển quan thì phải?”

Từ Lương viện cẩn thận đỡ Vi Quý phi, tôn kính trả lời: “Vâng ạ. Khóa này có nhiều Tiến sĩ có tài năng ẩn giấu lắm ạ, chắc chắn triều đình sẽ có thêm không ít nhân tài. Phía trước có đình nghỉ chân, người đi mệt rồi nhỉ? Hay chúng ta vào ngồi một chút.”

Vi Quý phi khẽ gật đầu, đi vào trong đình. Bên trong có sập uống trà, dụng cụ pha trà cùng hoa quả đầy đủ, ngay cả lư hương cũng đang có làn khói lượn lờ. Vi Quý phi vừa nhìn liền nói: “Ngươi có lòng đấy.”

Từ Lương viện không nói gì, đưa Vi Quý phi ngồi xuống, rồi sai cung nữ dâng trà.

Vi Quý phi vén gọn làn váy, nhìn sóng nước hồ Thái Dịch lấp loáng, buồn bã nói: “Lâu rồi chưa thấy Thư Vương phi nhỉ, Thư Vương nói Vương phi ốm, không biết ốm đau như nào, Bổn cung nhớ là quan hệ hàng ngày giữa ngươi với Thư Vương phi không tệ. Ngày ấy trong cung thiết yến chiêu đãi Trường Bình cùng Tiết độ sứ Hoài Tây, dù ngươi không đến, nhưng trước đó có gặp Thư Vương phi chứ nhỉ, gặp ở Đông cung ấy.”

Thân hình Từ Lương viện thoáng căng thẳng, cúi người nói: “Thư Vương phi không tới bàn việc nhà với thiếp thân đâu ạ, chỉ xin một ít trà hương thiếp thân mới làm mà thôi. Sau khi Thư Vương phi sinh bệnh, thiếp thân từng qua phủ Thư Vương thăm viếng, nhưng Thư Vương đóng cửa từ chối tiếp khách, vì thế thiếp thân cũng chưa gặp Vương phi.”

Vi Quý phi nhận chén trà cung nữ dâng, cúi đầu nở nụ cười: “Ta nghe nói ngày ấy ở Phức viên đã xảy ra chuyện thị phi không nhỏ, ai lại để một tên du côn vô lại lẻn vào nhà trong, lại còn để nó say rượu làm ô nhục một tỳ nữ. Bổn cung xem ra, Thư Vương phi quản gia bất lực, không có năng lực quản lý chút nào, đúng là nên đóng cửa suy ngẫm tử tế. Nếu là người như Từ Lương viện đây, quản lý Đông cung ngay ngắn rõ ràng, thì đàn ông mới có thể chuyên tâm với chuyện trên triều được, các ngươi thấy có đúng không, hử?”

Mọi người rối rít đồng tình, còn tranh nhau khen Từ Lương viện.

“Quý phi nương nương quá khen, thiếp thân chỉ làm tốt phận sự của mình thôi ạ. Bây giờ Quảng Lăng Vương đang đánh trận ngoài tiền tuyến, Thái tử điện hạ chủ trì việc tuyển quan của bộ Lại, thiếp thân không giúp gì được, chỉ có thể giúp bọn họ đỡ phải lo nghĩ việc nhà thôi ạ.”

Vi Quý phi gật đầu tán thành, lúc này một cung nữ bước nhanh vào trong đình, ghé tai Vi Quý phi nói nhỏ vài câu. Vi Quý phi không đổi sắc mặt, quay sang Từ Lương viện cười nói: “Phu nhân của Thành Quốc công vào cung thăm ta, ngươi có việc bận thì cứ làm đi nhé.”

Từ Lương viện làm lễ xin lui, Vi Quý phi nhìn bóng lưng Từ Lương viện, cười khẽ. Người phụ nữ này cực kỳ thông minh, Thư Vương phi hoàn toàn bị Từ Lương viện dắt mũi rồi. Sợ là chuyện ở Phức viên cũng có công Từ Lương viện ngấm ngầm thêm mắm dặm muối, quạt gió thổi lửa.

Lúc trước chỉ nhờ vào một cơ hội phục vụ Thái tử thay y phục, Từ thị thành công vào được Đông cung. Chỉ có thân phận Tứ phẩm Lương viện nhỏ bé mà Từ thị cai quản Đông cung không người nào không phục. Xưa Hoàng gia vốn hiếm hoi con nối dõi, nhưng Đông cung thì phải nói là quá hiếm hoi. Không nói tới việc nguyên Thái tử phi Tiêu thị không có con, mấy người Thừa huy, Chiêu huấn cùng Phụng nghi hầu như đều sinh con gái cả. Chí có một vài người sinh con trai, nhưng đều còn nhỏ, thân phận mẹ đẻ thì thấp kém, hầu như không có cơ hội đọ được với Quảng Lăng Vương.

Nếu tương lai Thái tử quang vinh lên ngôi Cửu ngũ, Quảng Lăng Vương tất là Thái tử tiếp theo rồi.

Từ Lương viện này vô cùng thận trọng, tuy nói bây giờ nhìn có vẻ như lấy trứng chọi đá, nhưng ai biết đâu kiến đốt chết voi, không thể khinh thường được.

Vi thị đang nghĩ ngợi thì phu nhân của Thành Quốc công là Vương thị được cung nữ đưa tới đình nghỉ chân, vừa vào Vương thị liền quỳ sụp xuống, chưa nói câu nào đã khóc.

Vi thị phất tay cho cung nhân ra ngoài, rồi cau mày nói: “Ngươi làm gì vậy? Khóc sướt mướt như thế, còn ra thể thống gì?”

Vương thị quỳ dịch đến trước mặt Vi thị, kéo tay áo Vi thị: “Cô, cầu xin cô cứu anh trai! Ngô Ký ở Quỹ phường là danh nghĩa của phủ Vũ Ninh Hầu, giờ thiếu hụt lớn quá, sự tình sắp không thể giấu nữa rồi. Một khi đến tai Thánh Nhân, sợ là, sợ là…”

Vi thị lạnh nhạt: “Lúc trước ta đã bảo các ngươi rồi, đứng có tham quá. Thế nhưng các ngươi không chịu nghe, cứ dùng Ngô Ký trắng trợn vơ vét của cải, làm cho trên phố tiếng oán than dậy đất, nếu không có Thư Vương ém xuống, thì sổ con vạch tội các ngươi đã chất thành núi trước mặt Thánh Nhân từ lâu rồi. Bây giờ tìm Bổn cung, lại nghĩ ra cách gì nữa đây?”

Vương thị ngồi bệt xuống đất, lại tiếp tục kéo váy Vi thị: “Quý phi nương nương, người đừng nói thế! Lúc trước sở dĩ anh trai nhận chuyện làm ăn này, tất cả đều trông vào thể diện người với Thư Vương còn gì, mấy năm qua cũng hiếu kính hai người không ít. Nhưng ai ngờ được ba trấn vùng Hà Sóc đại loạn, Thiên tử xuất binh, Quảng Lăng Vương làm chủ tướng, thúc ép quân lương liên tục. Quốc khố không xuất ra quân lương được, Thái giám liền ép anh trai. Nếu phủ Vũ Ninh Hầu đổ, thì Thư Vương cũng thiếu một trợ lực lớn đấy ạ.”

Vi thị nhẹ nhàng kéo váy về, tựa tay vào bên sập, nói với Vương thị: “Ngươi còn chưa nhìn ra à? Có người cố ý mượn chuyện quân, muốn đẩy đổ phủ Vũ Ninh Hầu đấy. Lần này xuất binh, nếu như Thư Vương là chủ tướng, các ngươi sẽ vô sự, nhưng Quảng Lăng Vương đoạt được vị trí chủ tướng, người ta chỉ ước gì bọn các ngươi ngã sạch mà thôi. Lúc này, sợ là không giữ được Vũ Ninh Hầu và Ngô Ký ở Quỹ phường nữa rồi. Ngươi trở về nói cho Vũ Ninh Hầu, nếu muốn giữ tính mạng, chỉ còn cách cầu viện Lý Giáng mà thôi.”

Vương thị đang khóc sướt mướt, nghe vậy thì choáng váng: “Trên triều Lý tướng luôn trung lập, liệu có giúp cho anh không? Nếu ông ta làm thế thì chẳng phải sẽ có ý là đứng về phía Thư Vương à?”

Vi thị nở nụ cười sâu xa: “Chưa chắc ông ta đã thuận theo, nhưng con trai thứ của ông ta có nhược điểm đang nằm trong tay Bổn cung, bản thân ông ta thì…Nói chung, ngươi cứ bảo Vũ Ninh Hầu đến nói chuyện tử tế với Lý Giáng xem, bo bo giữ mình quan trọng, hay tính mạng tiền đồ của con trai quan trọng.”

Vương thị thấy xương cốt tê dại, sống lưng lạnh toát. Lý Giáng hiện là trưởng tộc của dòng họ Lý ở Triệu quận, vẫn luôn được hai phe Thư Vương cùng Thái tử chiêu mộ. Nhưng ông ta làm việc rất cẩn thận, không chịu phụ thuộc vào bất cứ người nào. Lúc này phủ Vũ Ninh Hầu có chuyện, chắc Vi Quý phi cùng Thư Vương nhân dịp này ép ông ta chọn phe.

Suy tính của người nhà Đế vương thật đáng sợ biết bao.

***



Mặt trời lặn về phía tây, tiếng trống chiều của chùa Đại Từ ân âm vang toàn bộ Trường An. Cuộc thi tuyển của bộ Lại kết thúc, mấy tân khoa Tiến sĩ làm tốt bài thi rồi, lục tục từ trong phòng đi ra.

Nếu nói là khoa thi Tiến sĩ là thi kiến thức, thì cuộc thi này của bộ Lại là thi về đạo trị quốc chân chính. Cuộc thi này đối với rất nhiều người mà nói, đòi hỏi kiến thức sâu rộng mà khoa cử không thể sánh bằng. Năm nay có 31 vị Tiến sĩ, nhưng thêm vào đó còn những Tiến sỹ năm ngoái, năm kia, lại cả năm kìa không tham gia tuyển quan, tính ra phải đến chừng trăm người cùng cạnh tranh có mấy vị trí.

Nếu không tham gia thi tuyển, lại phải chờ hẳn một năm sau.

Lý Diệp cùng mấy Tiến sĩ vừa thi đỗ đi từ trong tòa nhà Thượng Thư tỉnh ra ngoài, cạnh đó là tòa nhà Thái Thường tự và Hồng Lư tự. Phía dưới bậc thang có mấy Tiểu lại mặc áo mầu xanh lục đang qua lại. Có mấy vị Tiến sĩ trong thời gian tuyển quan thường hay qua lại các ty, các bộ thì dừng lại trò chuyện với nhau. So với họ, dù Lý Diệp là con trai Tể Tướng cao quý, nhưng hiếm có mấy người biết chàng.

Lý Diệp cũng không quan tâm, đi thẳng về phía trước. Một Tiểu lại bỗng va vào chàng, sau khi nhét vào tay chàng một tờ giấy nhỏ thì liền vội vàng lùi ra.

Lý Diệp nhìn cách gấp tờ giấy, biết là người của Trương Hiến. Chàng đi một mình đi tới chỗ vắng vẻ, rồi mở giấy nhìn lướt qua. Sau đó lại gập lại, giấu trong tay áo. Chàng thấy chuyện Vương Thừa Nguyên bị lộ ra có điều kỳ lạ, nên đã sai người ngầm điều tra những quan hệ qua lại của Vương Thừa Nguyên lúc còn ở Trường An.

Hóa ra giao thiệp giữa Vương Thừa Nguyên cùng Thôi Thời Chiếu, Ngu Bắc Huyền không cạn. Hai người này đều lợi dụng lòng tin của Vương Thừa Nguyên, biết được thông tin Tiết độ sứ Thành Đức bệnh nặng, muốn Vương Thừa Nguyên nối nghiệp. Thôi Thời Chiếu lợi dụng tình hình, Ngu Bắc Huyền thì báo cho Thư Vương, cùng tham gia vào màn kịch lớn đêm Giao thừa hôm ấy. Nhưng mục đích của hai người hoàn toàn khác nhau, Thôi Thời Chiếu không chỉ muốn ép Thiên tử xuất binh, mà còn muốn Thiên Tử thay chủ tướng mới, từ đó lôi ra ánh sáng mọi chuyện Ngô Ký của Quỹ phường cùng hoạn quan cấu kết, tham ô quốc khố.

Bây giờ chỉ thiếu một mồi lửa nữa là sẽ cháy đến tận trước mặt Thiên Tử. Vì thế, giả sử Lý Diệp và Quảng Lăng Vương không ra tay, thì Vương Thừa Nguyên vẫn có thể bình an rời khỏi Kinh thành. Thôi Thời Chiếu đã sớm bố trí xong cục diện, tự nhiên nửa đường bọn họ lại nhảy vào, thiếu chút nữa đã làm rối loạn kế hoạch.

Cuối cùng Lý Diệp đã rõ ràng một việc, Thôi Thời Chiếu không có cùng lập trường với Thư Vương. Anh ta chỉ tỏ ra dựa vào Thư Vương, dùng việc đó để tìm cơ hội, muốn bẻ bớt thế lực của lão. Lý Diệp đã chú ý tới Ngô Ký của Quỹ phường từ lâu, nhưng bởi vì có liên lụy đến Thư Vương cùng thái giám, sợ ném chuột vỡ lọ, giờ thì bị Thôi Thời Chiếu giành trước một bước rồi. Người này thật không phải tầm thường. Nếu Quảng Lăng Vương có thể dùng, chắc chắn sẽ như hổ thêm cánh.

Hơn nữa Tôn Tòng Chu lại cũng do Thôi Thời Chiếu tìm tới, còn vận dụng quan hệ của gia tộc họ Thôi đất Thanh Hà. Xem ra anh ta rất có lòng với vợ chàng.

Lý Diệp ra khỏi Hoàng Thành, Vân Tùng đang ngồi ở trên xe ngựa chờ, nhìn thấy chàng đi ra, Vân Tùng hí ha hí hửng chạy lại: “Lang quân, hôm nay thi cử thế nào?”

Lý Diệp đang suy nghĩ chuyện khác, vô tình trả lời: “Cũng tạm.”

Vân Tùng sờ ra sau gáy, hai từ “cũng tạm” nghe không ra tốt xấu thế nào. Có điều chuyện thi tuyển của bộ Lại từ trước đến giờ khó như lên trời, thi rớt cũng không vấn đề gì. Vân Tùng nói: “Vậy giờ chúng ta về phủ ạ?”

Lý Diệp gật đầu, lên xe ngựa. Xe ngựa đi dọc theo Hoàng Thành rồi rẽ vào phường Vĩnh Hưng. Vài nhà đã treo đèn lồng đỏ lên trước cửa, giống như chiếu sáng con đường về nhà của chàng. Chàng vốn không mong chờ gì về cái gọi là “nhà” cả, nhưng giờ biết là có người đang chờ ở nhà, trong lòng cũng theo ánh đèn lồng mà sáng lên.

Bỗng nhiên, một con ngựa chặn ngang đường xe ngựa, Vân Tùng trợn mắt gọi: “Thị vệ Bạch Hổ à?”

Bạch Hổ gật đầu nhảy xuống ngựa, đi vài bước đi tới bên cạnh xe ngựa, sốt ruột nói: “Tiên sinh, ta có chuyện quan trọng bẩm báo.”

Vân Tùng đã quen những người này gọi Lý Diệp là tiên sinh, nên không thấy có gì lạ cả, nghiêng người cho Bạch Hổ lên xe ngựa. Lý Diệp dùng ánh mắt hỏi, Bạch Hổ sợ Vân Tùng nghe thấy, ghé sát bên tai Lý Diệp nói: “Xác thực Tiết độ sứ Hoài Tây không ở Thái Châu, chẳng biết đã đi đâu.”

Quả thế, Ngu Bắc Huyền chính là sát thủ của Thư Vương! Tay Lý Diệp bỗng nắm chặt thành nắm đấm.

*

Gia Nhu ngồi trong phòng, nhắm mắt lại cố gắng nhớ lại chuyện kiếp trước, muốn biết số phận Ngô ký của Quỹ phường cuối cùng ra sao. Nhưng chắc vì kiếp trước nàng đi xa Kinh thành, đối với những chuyện xẩy ra trong thành Trường An, nàng biết được quá ít.

Chắc chắn Lý Tâm Ngư biết nhiều hơn, nhưng giờ nàng không dám tùy tiện đi tìm nó. Vạn nhất suy đoán của mình sai lầm, bị Vương Tuệ Lan biết, thì đứa trẻ kia không tránh khỏi chịu khổ.

Không có chút đầu mối nào, Gia Nhu liền đi tới bên giá sách của Lý Diệp, muốn tìm một quyển sách để giết thời gian. Trong lúc vô tình nàng phát hiện một cuộn giấy đã ố vàng ở trong góc, trên mặt phủ một lớp bụi, trông không hợp với mấy quyển sách được bảo quản cẩn thận ngay bên cạnh chút nào.

Nàng tò mò lấy cuộn giấy xuống, cẩn thận giở ra.

Đó là một bức họa, trong tranh vẽ một thanh niên mặc áo trắng ngồi một mình với hoa dưới ánh trăng, hai ngón tay cầm một quân cờ, trước mặt bày một bàn cờ đá. Mặt mày chàng sáng sủa, giống như đang bày mưu tính kế, phong độ hơn người. Tuy chỉ có hình gò má, nhưng được vẽ vô cùng cẩn thận, có thể thấy được cảm tình của người vẽ đặt vào tranh.

Góc trên bên phải bức vẽ là mấy câu thơ: tay áo rũ nghiêng nghiêng, rực rỡ hơn xuân tới, chim xanh không bay đến, không thể nhìn uyên ương. Gió xuân thổi qua tim, ngồi nhàn bàn chuyện vặt.

Kí tên Dao Quang.



Chữ viết rất giống chữ Lý Diệp, nhưng mềm mại đẹp hơi nhiều, hẳn là viết bởi tay thiếu nữ. Hơn nữa bài thơ này rõ ràng là bài thơ tình.

Gia Nhu chưa bao giờ nhìn thấy bức vẽ này, chẳng lẽ Lý Diệp mới để vào đây chăng? Nàng nhíu mày, cuốn bức vẽ lại như cũ, nhưng càng nghĩ càng thấy không ổn. Người trong tranh, mặc dù không nhìn thấy cả khuôn mặt, nhưng cảm giác rất giống Lý Diệp.

Dao Quang, vừa vặn là tên ngôi sao cuối cùng trong chòn sao Bắc đẩu. Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

Ngọc Hồ đi vào, nói với Gia Nhu: “Quận chúa, người phái đi điều tra báo cáo lại là mấy ngày nay Ngô Ký ở Quỹ phường không mở cửa, vì thế không tra được cái gì đâu ạ.”

Tâm trí Gia Nhu còn đặt ở bức vẽ, nên không chú ý Ngọc Hồ đang nói gì.

Ngọc Hồ lại gọi một tiếng, Gia Nhu mới hồi phục tinh thần, hỏi: “Vì sao lại đóng cửa?”

“Cái này thì không hỏi thăm được. Chỉ biết là Ngô Ký ở Quỹ phường làm ăn rất được, hình như rất nhiều nhà quan to trong kinh thành đều gửi tiền ở đó thu lợi. Mấy ngày nay, cũng có rất nhiều người tới hỏi thăm tình hình.”

“Hai người đang nói gì thế?” Lý Diệp từ ngoài cửa đi vào, nhẹ nhàng hỏi.

Ngọc Hồ liền vội vàng làm lễ lui ra, Gia Nhu lập tức cất bức vẽ về chỗ cũ, cũng không quay lại. Giờ đầu nàng rất loạn, chuyện Lý Tâm Ngư, rồi nội dung bức vẽ kia. Ngọc Hành, là ngôi sao thứ năm trong chòm Bắc đẩu… mà Dao Quang, là ngôi sao cuối cùng. Nếu như dựa theo trình tự các ngôi sao, thì Dao Quang hẳn là sư muội của Ngọc Hành nhỉ?

Không được nghĩ nữa, không được nghĩ sâu hơn nữa. Nhất định không phải như nàng vừa nghĩ.

Trên thế gian này không phải cứ thiếu nữ tên Dao Quang thì phải có liên quan đến Ngọc Hành.

Lý Diệp đi tới phía sau Gia Nhu, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn: “Vì ta về trễ, nên nàng không vui à? Hôm nay Thái tử giám thị, đề thi khó hơn năm trước nhiều. Lúc chúng ta ra khỏi Thượng Thư tỉnh thì cũng gần đến hoàng hôn rồi.”

Gia Nhu hít sâu một hơi, xoay người đối mặt chàng: “Không phải, ta không trách chàng. Chuyện là hôm nay xem sổ sách ở chỗ chị cả, ta vô tình phát hiện trong nhà đầu tư một khoản tiền lớn vào một người tên là Ngô Ký ở Quỹ phường. Vừa nãy ta đang nghĩ chuyện này.”

Lý Diệp không ngờ nàng chú ý tới Ngô Ký ở Quỹ phường, liền nói: “Đó chỉ là chỗ để lấy lãi thôi, trong kinh thành có rất nhiều chỗ đầu tư như vậy, gia đình giàu có đều đầu tư lấy lãi cả. Nàng không phải nghĩ nhiều.”

Gia Nhu ngước nhìn vào mắt chàng, đôi mắt đen như mực, khuôn mặt như ngọc khắc thành, giữa hai lông mày lộ ra nét quý phái. So với ông già gần đất xa trời nhìn thấy trong trận chiến ở đời trước thì không hề giống chút nào.

Nghĩ như vậy, nàng thấy khá hơn một chút.

So với Ngô Ký Quỹ phường, so với tiền đồ Lý gia thì nàng để ý chàng hơn nhiều. Trong lòng rõ ràng là không tin, nhưng luôn không kiềm được hoài nghi. Hai người đều ốm yếu bệnh tật, đều qua lại thân thiết với Quảng Lăng Vương. Rõ ràng chàng rất thông minh, sao đời trước lại chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt…Thế nhưng nàng không có dũng khí mở miệng hỏi chàng. Nếu chàng thừa nhận bản thân mình chính là Ngọc Hành, thì nàng sợ mình sẽ không chịu được. Ngọc Hành tiên sinh mấy năm nữa sẽ chết! Còn nếu chàng không dám thừa nhận, tức là chàng lừa dối nàng.

Đương nhiên nếu không phải là tốt nhất, nhưng giả như giờ chàng nói không phải, liệu nàng có thể hoàn toàn tin tưởng hay không?

“Chiêu Chiêu, rốt cuộc là nàng sao vậy?” Lý Diệp cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu nàng, “Đêm qua ta làm nàng mệt à?”

“Không.” Gia Nhu lắc đầu nói, “Hôm nay chàng thi cử thế nào?”

Lý Diệp ngẩng đầu suy nghĩ một chút: “Để nàng có thể được làm phu nhân quan lớn, xem như vi phu đã dốc toàn lực đi.”

Gia Nhu bị lời chàng chọc cười, nắm tay chàng cùng bước về phía sập, sau khi ngồi xuống thì mới nghiêm túc nói: “Lang quân, ta không muốn làm phu nhân quan lớn đâu, cứ như bây giờ, ngày nào cũng có thể nhìn thấy chàng là tốt rồi. Giờ nhàn rỗi, chúng ta đến biệt thự Ly Sơn ở mấy hôm nhé? Vừa vặn để Tôn tiên sinh điều dưỡng sức khỏe cho chàng một đợt cho chóng khỏe.”

Lý Diệp cảm giác vẻ mặt nàng dường như đang giấu diếm suy nghĩ gì đó, chàng nắm tay nàng nói: “Ngày mai khả năng ta phải đi một chuyến đến Hồ Châu. Chờ sau khi trở về, sẽ cùng nàng đi Ly Sơn nhé.”

Gia Nhu tự nhiên thấy sốt ruột: “Chàng đi Hồ Châu làm gì? Tôn tiên sinh còn phải điều trị bệnh cho chàng…”

Giọng Lý Diệp rất bình tĩnh: “Ngày trước ta từng làm học trò ở Thư viện Hồ Châu, nghe nói lão Viện trưởng ngã bệnh, ta nghĩ nên đi thăm ông ấy, tiện thể nói cho ông ấy biết ta đã đậu Tiến sĩ. Kết quả thi tuyển quan phải hai tháng nữa mới có, ta chỉ đi hơn một tháng là về.” Hiện tại chắc chắn Ngu Bắc Huyền đang ẩn nấp ở khu vực Hà Sóc, không biết lúc nào sẽ ra tay với Quảng Lăng Vương. Chàng muốn ở bên cạnh Lý Thuần, để bảo đảm không có sơ hở nào.

Gia Nhu nghe xong thì thấy nếu đúng như vậy thì nàng cũng không có lý gì mà ngăn cản chàng cả.

“Ta mời Tôn tiên sinh tới đã, nếu Tôn tiên sinh nói chàng có thể ra ngoài, chàng mới được đi.” Gia Nhu đứng lên nói.