Tàng Châu

Chương 78



Edit: Châu

Lý Diệp nhẹ kéo tay Gia Nhu, khiến nàng ngã ngồi vào lòng chàng, ôm lấy vai chàng theo bản năng.

Hơi thở thoang thoảng hương sen của chàng hòa cùng hơi thở Gia Nhu. Hai người nhìn vào mắt nhau chốc lát, rồi Lý Diệp vịn lấy cằm nàng hỏi: “Nàng nhờ anh họ tìm Tôn Tòng Chu đấy à?”

Gia Nhu tự nhiên thừa nhận: “Ta nghe Thu Nương nói, Tôn Tòng Chu từng trị bệnh cho chàng rất có hiệu quả, cho nên muốn tìm ông ta. Nếu ta ở Nam Chiếu, thì việc tìm người sẽ dễ dàng hơn, nhưng giờ ở Trường An, bị bó chân bó tay, đành nhờ anh ấy giúp.”

Lý Diệp cười buông tay ra, ánh mắt tối lại: “Đường đường là Quận chúa Ly Châu, là con gái Vân Nam Vương, từng là tiểu bá vương tung hoành ngang dọc ở Nam Chiếu, thế mà bị ép gả cho một kẻ trắng tay như ta, chỉ có thể loanh quanh trong nhà, thật là quá tủi thân.”

“Ta không có ý đó…” Gia Nhu sốt ruột nắm lấy vai chàng, giải thích, “Ta chưa bao giờ hối hận vì gả cho chàng, vì chàng, dù làm cái gì ta cũng đều cam tâm tình nguyện. Tại vì thầy thuốc bình thường không trị được vết máu bầm ở ngực chàng, ta thực sự lo lắng, mới nhờ anh họ tìm Tôn Tòng Chu. Không nói trước cho chàng, chính là sợ chàng nói ta làm to chuyện thôi…”

Lý Diệp nghe giọng nàng cuống quýt, đôi môi hồng mọng như trái anh đào chín đỏ, liền nghiêng đầu qua, nhẹ nhàng ngậm lấy.

Gia Nhu bất ngờ bị chàng chặn miệng, chỉ cảm thấy trên môi một cảm giác mềm mại ấm áp ép xuống, như mưa xuân ấm áp, lại như tiếng thì thầm giữa tình nhân. Nàng há miệng, đầu lưỡi của chàng liền đưa vào thăm dò, hơi thở của hai người hòa làm một, Gia Nhu cảm nhận được dưới thân chàng biến hóa rõ ràng.

“Tứ lang, chàng không mệt sao? Đêm qua như vậy, hôm nay lại thi cả ngày…” Nàng đỏ mặt nói, “Hơn nữa, đêm qua Thu Nương trực, nghe được chúng ta…hình như Thu Nương rất không vừa lòng với ta đấy, chắc cho là ta không thương chàng.”

“Không mệt. Để ý Thu Nương làm gì? Nàng và ta đều biết, không phải nàng không thương vi phu, mà là vi phu cam tâm tình nguyện quỳ dưới váy Chiêu Chiêu nàng…” Lý Diệp gạt tóc rối trên trán nàng sang hai bên, gò má nàng hồng nhuận, lông mi dài chớp chớp, dịu dàng đáng yêu vô cùng.

Ánh mắt Lý Diệp trầm xuống, lại hôn nàng.

Gia Nhu chỉ cảm thấy trong miệng như đang ngậm đường, cảm giác ngọt ngào lan vào tận trái tim. Váy bị chàng kéo đến bên trên đùi, áo váy cũng bị gỡ đến cánh tay.

Hôm nay chàng rất kiên trì, hôn nàng không biết chán, lúc hôn đến cái bớt trên ngực thì chàng thở dài nói: “Vì giúp nàng tìm Tôn Tòng Chu, anh họ đã vận dụng bao nhiêu nhân lực cùng vật lực của họ Thôi đất Thanh Hà đấy, nàng có biết không?”

Gia Nhu lắc đầu, nàng đang trôi trong những nụ hôn và sự âu yếm của chàng, trong đầu chỉ có chàng, đâu còn quản chàng nói cái gì.

“Thật là một cô nhóc chậm hiểu…” Lý Diệp thở dài.

“A…” Gia Nhu nằm nhoài trên bàn, mái tóc đen như mây rơi rải rác, hai tay nắm chặt hai bên bàn. Dưới thân là bàn gỗ lạnh lẽo, trên người nàng là Lý Diệp nóng hừng hực. Bộ áo Tiến sỹ chàng mặc đi tham dự thi tuyển ở bộ Lại đã rơi xuống bên cạnh, lúc này chàng cũng khỏa thân như nàng, cùng nàng dính sát.

Nàng quay đầu nhìn chàng, ánh mắt ướt nước, giọng nói hàm chứa nức nở, gọi “Lang quân”. Dáng điệu yếu đuối mền mại như này làm ai thấy cũng phải yêu, căn bản đàn ông không có cách nào chống cự được. May mà chỉ có mình chàng được nhìn.

“Thích không?” Lý Diệp hỏi nhỏ bên tai nàng, ngậm thùy tai mềm mại của nàng. Chuyến đi vùng Hà Sóc này của chàng vô cùng nguy hiểm, trong lòng thật không muốn, nhưng chàng không thể nào vứt bỏ sứ mệnh cùng trách nhiệm được. Giờ phút này, chàng chỉ muốn nuốt trọn kiều thê vào bụng, muốn thương yêu nàng nhiều hơn chút nữa.

Gia Nhu gật đầu, quay người ôm cổ chàng, chủ động hôn môi chàng. Thân thể của nàng, lòng của nàng đều bị người này chiếm trọn, chỉ hận không thể gắn chặt với chàng thành một.

Nhà bếp chuẩn bị xong bữa tối, Thu Nương định tới hỏi hai người xem khi nào dùng bữa, vừa đi tới trước cửa thì bị Ngọc Hồ giơ tay ngăn lại. Ngọc Hồ hạ giọng nói: “Đừng vào quấy rối.”

Thu Nương ngẩn người, phản ứng lại rất nhanh, dù cho đã có tuổi thì mặt già cũng phải ửng đỏ.

Quận chúa thật là hồng nhan họa thủy. Biết rõ hôm nay lang quân phải đi thi, thế mà đêm qua còn quấn lấy lang quân đến tận khuya. Lang quân mệt mỏi một ngày, cũng không cho nghỉ ngơi bồi bổ, giờ mới vừa hoàng hôn, thế mà lại…Lang quân cũng thật là, lại để Quận chúa tùy ý làm bừa.

Còn nhớ hồi trước lúc ở Ly Sơn, lang quân làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ có quy luật, đồng thời cũng cực kỳ trong sạch. Nào có như bây giờ, bị một cô nàng làm u mê đến đầu óc choáng váng. Nghĩ lại thì ý tưởng của lão phu nhân muốn lang quân lấy vợ bé cũng không sai, phải phân chia bớt sủng ái của quận chúa này, như tam nương tử bên kia vậy. Xem lúc ấy có còn dám quấn lấy lang quân nữa không.

Thu Nương còn đang tức giận bất bình, thì trong phòng vẫn đang mây mưa vần vũ, tình sâu ý đậm.

Sắc trời bên ngoài tối dần, không có tỳ nữ cùng vú già nào dám vào trong phòng đốt đèn. Cả người Gia Nhu đầm đìa mồ hôi, nằm nhoài trong lòng Lý Diệp không buồn động đậy, quần áo lung tung dưới đất đập vào mắt nàng. Lý Diệp ôm nàng vào trên giường, bản thân mình thì đi mặc đồ, rồi sai Ngọc Hồ và người hầu vào dọn dẹp.

Gia Nhu nằm, thở ra thì dài, hít vào thì ngắn, cả người như vỡ ra. Loại việc chân tay như thế này quả thực là mệt hơn cưỡi ngựa nhiều. Lúc Lý Diệp lấy khăn sạch đến giúp nàng lau chùi, bộ dạng phục tùng của chàng trong nháy mắt trùng khớp với người trong bức họa kia như đúc. Nàng nhìn chàng, không kìm được câu hỏi: “Chàng nói xem, Dao Quang là ai?”

Tay Lý Diệp ngừng lại, làm bộ không biết: “Dao Quang nào?”

Gia Nhu thấy chàng không thừa nhận, nàng bèn quấn chăn, đi chân trần xuống giường. Lý Diệp vội vã đi theo sau nàng, định giữ nàng lại, nhưng nàng đã cầm lấy cuộn giấy kia, thì thầm: ” Gió xuân thổi qua tim, ngồi nhàn bàn chuyện vặt…Lý Tứ lang, chàng nói rõ ràng cho ta!”

Sao tranh này lại ở chỗ này nhỉ? Sau khi bất ngờ, Lý Diệp nhìn người vừa mềm mại nằm trong lòng chàng kêu “Lang quân”, giờ lại đang như con hổ nhỏ nổi giận thì không nhịn được cười.

Lý Diệp nhẹ nhàng nói: “Chỉ là người không liên quan thôi. Mau trở lại trên giường đi.”



“Sao người không liên quan lại vẽ chàng, lại còn làm thơ về chàng? Đến nét chữ cũng rất giống nét bút của chàng đấy!” Gia Nhu không tha, nàng lui về phía sau một bước, “Dao Quang này thích chàng, đúng không?”

Lý Diệp không phủ nhận. Ở sư môn, mỗi khi Lão sư thu nhận đệ tử thì đều lấy tên những ngôi sao trong chòm sao Bắc Đẩu làm hiệu, chàng là người thứ năm nhập môn, sau đó là Khai Dương, Dao Quang là người cuối cùng. Những Sư huynh thì đều đã hạ sơn cả, ngay cả mặt mũi cũng không biết. Chỉ có chàng và Khai Dương tuổi xấp xỉ nhau, nên chơi thân với nhau nhất.

Khi đó, Lý Diệp đã phát hiện ra tình ý của Dao Quang, nhưng giả vờ không biết, mãi đến tận khi xuống núi. Dao Quang là thiếu nữ dịu dàng, vẫn luôn cẩn thận giữ gìn đúng mực. Sau đó Khai Dương dẫn Dao Quang đến Ly Sơn chữa bệnh cho chàng, hai người sớm chiều ở chung, rồi Dao Quang tặng tranh cho chàng, thậm chí đến cả nét chữ cũng học được mấy phần giống chàng.

Chỉ là chàng không thể nào đáp lại phần cảm tình này, cho nên đành để anh em họ rời đi, chưa bao giờ tìm kiếm tung tích hai người.

Lúc thầy Mạc hành nghề y ở Giang Nam, tình cờ có gặp Dao Quang, Dao Quang là nữ thầy thuốc rất có danh tiếng trong vùng, phu nhân quan lại, những gia đình quý tộc đều tìm Dao Quang xem bệnh. Sau khi trở lại, thầy Mạc có nói việc này cho Lý Diệp biết, lúc ấy coi như chàng mới biết được một chút tin tức liên quan đến anh em nhà kia.

Lý Diệp tới trước mặt Gia Nhu, cúi đầu chống vào trán nàng, cười nói: “Dao Quang thích ta, nhưng ta không thích Dao Quang. Ta thích ai, nàng không biết sao? Hơn nữa ta sống hơn hai mươi năm, chỉ có mỗi một đóa hoa đào như thế, nàng nhiều hơn ta bao nhiêu còn gì. Nếu vi phu mà ghen, sợ là ghen không xuể đấy.”

Gia Nhu đang giận dỗi, lần này nhịn cười không được, cọ cọ trán của chàng: “Đó là vì chàng ít giao du với bên ngoài, gặp quá ít người. Nếu chàng giống anh họ ta, thường xuyên đi lại khắp nơi ở Trường An, thì ta không tin là không có tiểu nương tử nào khóc lóc đòi gả cho chàng.”

Lý Diệp cũng cười theo, nắn nắn mặt nàng: “Có lý. Chính là biết thế nên vi phu mới tránh đến Ly Sơn đấy.”

Nghe chàng thừa nhận như thế, Gia Nhu lại không biết phải nói gì, chỉ ôm lấy chàng: “Chàng là của ta, ai cũng không cướp được. Nhưng sao lại gọi là Dao Quang? Đó là một trong những ngôi sao trong chòm Bắc Đẩu, giống như Ngọc Hành tiên sinh đấy.” Câu cuối cùng, nàng nói rất rất nhỏ, dường như sợ chạm vào một thứ gì đó.

Trong nháy mắt đó, tim Lý Diệp thót lại, tưởng rằng nàng đoán ra được. Giữa hai người là một khoảng lặng ngắn ngủi, Lý Diệp vuốt tóc Gia Nhu, nói: “Chỉ là một cái tên, trùng hợp thôi.” Chàng ôm lại nàng, “Ta đến chỗ cha một lát, nàng dùng bữa tối trước đi. Đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

Gia Nhu tựa trong ngực chàng, ngoan ngoãn gật đầu, cảm xúc thì lại đang cuồn cuộn trong lòng. Lúc bắt đầu hỏi, nàng đã biết nhất định chàng sẽ phủ nhận.

Nàng thật lòng hi vọng chàng không phải, nhưng nếu đúng là chàng thì sao? Nàng không chấp nhận được, nàng không thể chịu đựng việc chàng mất đi cuộc sống.

Cho nên nàng chọn tin tưởng.

***

Lý Giáng đang dùng bữa một mình trong phòng, hai ngày nay chuyện Ngô Ký ở Quỹ phường huyên náo sôi sùng sục khắp kinh thành. Lý Giáng biết Ngô Ký cấu kết cùng thái giám trong cung, thu được khoản lợi cung cấp hàng hóa kếch xù, làm cho người người kêu ca oán thán. Có thể chính vì có thái giám che chở, cho nên không có người nào dám động đến Ngô Ký, đó cũng là lý do Lý gia cùng những nhà khác yên tâm dựa vào Ngô Ký thu lợi nhuận, giành lợi ích.

Từ một kẻ không được dòng họ Lý coi trọng năm nào, bò lên vị trí trưởng tộc của dòng họ ngày hôm nay, Lý Giáng đã trải qua quá nhiều cực khổ, chịu nhẫn nhịn cũng quá nhiều. Vì lẽ đó sau khi ông ta nắm được quyền lực, sau bao năm luồn cúi, thì cũng muốn dựa vào quyền lực để kéo dài uy thế của họ Lý vùng Triệu quận. Trên triều đình, Lý Giáng bo bo giữ mình, không tham dự vào cuộc tranh đoạt của đảng nào. Vì tranh đấu trong gia đình Đế vương, nào có thắng bại nào là tuyệt đối đâu? Sự kiện Huyền Vũ năm đó, chỉ một lần mà xoay chuyển cả đất trời đấy thôi.

“Tướng công, Tứ lang quân tới ạ.”

Lý Giáng vừa vặn dùng bữa xong, đặt bát đũa lên bàn, gọi người vào dọn dẹp.

Lý Diệp đi vào, chào rồi nói: “Cha, mai con định đi xa một chuyến ạ.”

Lý Giáng lau miệng, vốn muốn hỏi hôm nay con trai thi cử thế nào, nghe nói chàng phải đi xa nhà thì vẻ mặt cứng lại: “Con định đi đâu?”

“Lão viện trưởng của thư viện Hồ Châu ngã bệnh, con muốn đi thăm. Tôn tiên sinh nói khí hậu vùng Hồ Châu cũng thích hợp cho con dưỡng bệnh. Trước khi có kết quả thi tuyển, con sẽ trở về.” Lý Diệp nói.

Lý Giáng gật gật đầu: “Gia Nhu không đi cùng con à?”

“Nàng đang học xem sổ sách kế toán với chị cả, bỏ dở nửa chừng thì không hay. Hơn nữa con không ở nhà, nàng ở nhà phụng dưỡng mẹ cũng tốt.”

Lý Diệp trả lời trôi chảy, không có kẽ hở nào, Tuy trong lòng Lý Giáng vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng vẫn nói: “Nếu vậy thì tự con phải cẩn thận nhé.”

Lý Diệp vốn muốn lui ra, nhưng vì có chút không yên lòng, nên nói thêm: “Cha, gần đây con nghe được mấy tin tức liên quan với Ngô Ký ở Quỹ phường. Nếu việc này đến tai Thánh Nhân, ngài định xử trí như thế nào?”

Lý Giáng liếc mắt nhìn Lý Diệp: “Ta biết con muốn hỏi chuyện gì rồi. Lập trường của vi phụ trên triều luôn trung lập, coi như phủ Vũ Ninh Hầu là nhà mẹ đẻ của Đại nương tử, thì ta cũng sẽ không thể thay đổi lập trường của mình. Làm người phải luôn biết mình đang làm gì.”

Lý Diệp biết cha là người rất nhạy cảm, hơn nữa lại vô cùng khôn ngoan, bằng không không thể tới được địa vị ngày hôm nay. Chàng đã lường trước được cha sẽ khoanh tay đứng ngoài chuyện Ngô Ký, lúc trước phủ Vân Nam Vương gặp chuyện hung hiểm, cha cũng có nói giúp tiếng nào đâu. Sở dĩ chàng hỏi câu này, chỉ là muốn xác định lại lần nữa, sau đó yên tâm rời Kinh thành. Thế nhưng câu cuối cùng là có ý gì đây? Chẳng lẽ cha biết chàng đang làm việc cho Quảng Lăng Vương à? Hay là cái gì khác?

“Vi phụ còn có việc. Con đi đi.” Lý Giáng phất phất tay, Lý Diệp liền lui ra.

Lý Giáng nhìn cánh cửa đóng lại, mới thở dài một tiếng khó nhận thấy.



Lý Diệp về tới phòng thì thấy Vân Tùng vội vội vàng vàng chạy đến nói: “Lang quân, Quận chúa nói cho Tôn tiên sinh là ngài phải đi xa nhà, Tôn tiên sinh rất tức giận, đang đợi ngài đấy.”

Vì chữa bệnh cho Lý Diệp, nên Tôn Tòng Chu vẫn tạm thời ở tại Lý gia.

Lý Diệp bất đắc dĩ giơ tay sờ trán, tưởng nàng không có sức đi tìm Tôn Tòng Chu chứ, không ngờ vẫn không tránh được… Người giờ đã đến rồi, sẽ không tránh khỏi cũng bị lải nhải một trận đây. Đành vậy.

“Đưa Tôn tiên sinh đến phòng ngoài đi.” Lý Diệp nói.

Tôn Tòng Chu nghe Ngọc Hồ nói ngày mai Lý Diệp phải đi xa nhà, tận Hồ Châu, lập tức liền nổi giận. Người này thật là không coi mạng mình ra gì! Khó khăn lắm mới điều dưỡng tốt hơn một chút, lại muốn đi ra ngoài chịu khổ à. Vừa đến trước mặt Lý Diệp, Tôn Tòng Chu bùng nổ hỏi: “Sư huynh, không phải huynh định đi Hồ Châu, mà là định đến chỗ Quảng Lăng Vương phải không?”

Lý Diệp ngước nhìn Tôn Tòng Chu, không nói lời nào. Tôn Tòng Chu nói: “Huynh giấu giếm được người khác, giấu được ta sao? Có thể làm cho huynh bỏ xuống hết thảy, ngoài Quảng Lăng Vương, thì còn có người nào? Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, coi như huynh có văn thao vũ lược, nhưng nếu bị thương thì liệu có còn mạng sống hay không?”

“Thư Vương phái Ngu Bắc Huyền ám sát Quảng Lăng Vương. Nếu là người khác thì ta cũng không cần tự mình đi. Nhưng là Ngu Bắc Huyền…Ta thực sự không yên lòng.” Lý Diệp nói. Thủ đoạn của Ngu Bắc Huyền có thể thấy rõ qua những những năm y nắm giữ vùng sông Hoài. Là người lòng dạ độc ác, để đạt được mục đích không bỏ qua bất cứ điều gì. Hơn nữa người này thật sự có tài về mặt quân sự, rất khó phòng bị.

“Không được, ta không cho huynh đi! Ta biết ta thấp cổ bé họng, huynh sẽ không nghe. Vậy ta sẽ đi nói cho Quận chúa, để Quận chúa ngăn cản huynh. Ta không tin là trên đời này ngoại trừ Lão sư thì không có người nào khác trị được huynh!” Tôn Tòng Chu không buồn phí lời với Lý Diệp, xoay người rời đi.

Lý Diệp gọi theo: “Khai Dương, Quảng Lăng Vương tuyệt không thể có chuyện được.”

“Nên huynh định dùng mạng mình đi đổi mạng ông ta à?” Tôn Tòng Chu nhẹ nhàng nói, “Thịt da ai chả là người! Nhớ ngày đầu học nghề trên núi, ta cùng Linh Nguyên đều dùng kiếm thật, nhưng Lão sư chỉ cho phép huynh dùng kiếm gỗ, sau đó đổi cho huynh học cung tên, huynh quên hết rồi à? Người huynh mỗi lần bị thương thì sẽ giảm tuổi thọ, nếu là vết thương đao kiếm, thì hậu quả lại càng thêm nghiêm trọng. Không sai, huynh đã nghe lời Lão sư giúp đỡ xã tắc, phụ tá Quảng Lăng Vương, lo lắng cho ông ta hết lòng, nhưng chẳng lẽ tới mạng mình đều phải cho ông ta à? Đáng giá không?”

Lý Diệp nhìn Tôn Tòng Chu, cười nhạt: “Kẻ Sĩ chết vì người tri kỷ. Cậu không ngăn cản được ta đâu.”

Tôn Tòng Chu nắm tay thành nắm đấm, suýt chút nữa thì bật thốt trong lòng, không biết người tri kỷ là Lão sư, hay là Quảng Lăng Vương đây? Nếu như sư huynh biết rõ thân thế của bản thân mình, thì liệu còn có thể nói vậy sao? Hai năm qua, Tôn Tòng Chu vẫn luôn nghi ngờ là lúc Lão sư nhận Sư huynh nhập môn, Lão sư đã biết thân thế của Sư huynh rồi. Ở trong mắt Lão sư, có thể Sư huynh chỉ là một …quân cờ có trọng lượng nhất mà thôi.

“Tùy huynh.” Tôn Tòng Chu khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nói, “Đến lúc ấy đừng trách ta thấy chết mà không cứu.” Đáng lẽ, Tôn Tòng Chu không nên cứu Lý Diệp, nhìn ngoài thì như bị Quận chúa Ly Châu ép, nhưng thực ra là trong lòng Tôn Tòng Chu căn bản không bỏ xuống được tình cảm lúc còn trẻ, đâm lao thì phải theo lao. Nhưng giờ chính huynh ấy cũng không quan tâm đến mạng của mình, thì Tôn Tòng Chu quan tâm làm gì?

Lý Diệp đứng dậy, cúi đầu về phía Tôn Tòng Chu: “Chỗ Gia Nhu, phiền cậu đi nói nhé.”

Tôn Tòng Chu hừ một tiếng, quay người đi ra ngoài. Lý Diệp ngồi một mình ở sau bàn, cầm bút viết một phong thư rồi gọi Vân Tùng vào giao việc: “Ngày mai sau khi ta đi thì đưa phong thư này đến Đông cung nhé.”

“Lang quân, sao ngài đi xa mà không cho thuộc hạ đi cùng?” Vân Tùng lầm bầm. Lần trước ở Ly Sơn, Lý Diệp đi xa cũng không cho Vân Tùng theo, lần này lại không cho theo nữa.

“Một mình ta làm việc tiện hơn, anh ở lại chăm sóc Quận chúa đi.” Lý Diệp lạnh nhạt nói.

Vân Tùng rầu rĩ không vui đáp lại một tiếng, sao lang quân lại chê mình vướng bận chứ? Dù mình không thông minh, võ nghệ cũng không giỏi, đúng là ra ngoài không giúp đỡ được gì. Nhưng mình rất muốn ra ngoài mở mang kiến thức một chút mà.

Đêm đó, Gia Nhu không thể ngủ, nhưng lại không dám trở mình, sợ làm phiền Lý Diệp. Nàng nghe Tôn Tòng Chu nói Lý Diệp có thể đi xa được, mới đống ý cho chàng. Nhưng trong lòng nàng luôn cảm thấy không yên tâm chút nào.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Lý Diệp đã dậy. Gia Nhu không ngủ, nhưng giả vờ đang ngủ. Hình như Lý Diệp nhìn nàng một lúc, sau đó hôn nhẹ lên trán nàng, rồi mới đứng dậy mặc quần áo. Một hồi tiếng va chạm, chàng đặt một món đồ gì đó bên gối nàng rồi khe khẽ mở cửa đi ra ngoài.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, Gia Nhu mở mắt ra thì phát hiện đấy chính là con dấu mà lần trước chàng đã từng đưa cho nàng, phía dưới còn có một tờ giấy, trên giấy là địa chỉ mà chàng đã từng nói, người cần liên hệ tên là Trương Hiến. Tay nàng nắm con dấu, nhìn mấy chữ khắc dưới đáy con dấu, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Bên ngoài trời vẫn tối mịt, đèn lồng trên hành lang vừa tắt, không khí ẩm ướt, trên cây cỏ còn dính sương. Không khí đầu xuân vẫn còn hơi lạnh. Gia Nhu kéo chặt áo lông trên người, thấy hai chân nặng trịch. Sao lúc trước không nghĩ đến nhỉ? Bạch Thạch sơn nhân nguyên tên là Lý Bí. Ai biết có khi là người dòng họ Lý cũng nên.

Hôm nay Ngọc Hồ trực đêm, còn đang mơ mơ màng màng thì thấy Gia Nhu đi tới trước mặt mình, lập tức liền tỉnh táo lại. Gia Nhu làm động tác yên lặng, ra hiệu cho Ngọc Hồ vào trong phòng.

“Ta nhớ trong số bảo vệ mẹ ta đưa tới cho ta, có một vị có sở trường theo dõi thì phải?” Gia Nhu hỏi.

Ngọc Hồ gật đầu: “Ngày trước người này từng ở trong quân, là thám báo.”

“Ngươi bảo người đó đi theo lang quân, báo cáo lại mọi hành tung của chàng cho ta.” Gia Nhu nhìn xa xôi, nói.

Ngọc Hồ trợn mắt: “Người nghi Lang quân…?”

Nàng nghi không phải chàng đi Hồ Châu, mà là tới vùng Hà Sóc. Nàng nhớ lại đời trước, vào thời gian này, Ngu Bắc Huyền từng rời nàng một thời gian, nói là đi bí mật luyện binh. Nhưng nơi luyện binh cách nội thành có mấy chục dặm, thế mà hai tháng không thấy y về nhà một lần. Rồi một ngày, y hốt hoảng trở về, tự giam mình trong phòng, còn nghe được y nói với Thường Sơn là suýt chút nữa được việc, cũng may coi như làm đối phương trọng thương.

Đến khi vua Nguyên Hòa đăng cơ, thì thái độ đối với Hoài Tây cứng rắn hơn đối với các phiên trấn khác rất nhiều. Vì lẽ đó mà Ngu Bắc Huyền không thể không phản kháng.

Liên tưởng đến lần này, Quảng Lăng Vương lĩnh binh đến vùng Hà Sóc, mà Ngu Bắc Huyền bỗng dưng mất tích, vậy Ngu Bắc Huyền phải làm gì đây? Ám sát Quảng Lăng vương! Chỉ có như thế mới có thể giải thích được vì sao quan hệ của bọn họ sau này lại trở thành một sống hai chết như vậy. Mà Lý Diệp chắc là chạy đi cứu Quảng Lăng Vương đây… Gia Nhu nhắm mắt, trái tim dường như bị thứ gì đó bóp nghẹt.