Tặng Em Một Đời Đau Thương

Chương 62: Anh chịu không nổi



Tần Ngôn ngồi đối diện với Việt Bân đôi mắt hai người nhìn nhau như loé sáng lên, Bạch Lãng quay sang nói nhỏ với Nhã Tịnh.

“Sắp có một cuộc chiến xảy ra đấy?”

Nhã Tịnh nhìn sắc mặt hai người liền hiểu ý của Bạch Lãng.

“Đúng là trẻ con.”

Bạch Lãng vừa thưởng thức các món ăn trên bàn vừa chứng kiến cuộc chiến sấp xảy ra.

“Hấp dẫn thật đấy.”

Hai người bắt đầu rót rượu vào ly rồi uống cạn, hết ly này đến ly khác, trên bàn đã có rất nhiều chai rỗng, mọi người cũng dần cuốn vào cuộc chiến này, bắt đầu đánh cược với nhau xem ai là người thắng cuộc, nhưng dường như không có điểm dừng, Nhã Tịnh biết Tần Ngôn đã sấp không trụ nổi nữa rồi gương mặt hai người điều đỏ ửng, nếu còn uống nữa chắc chắn sẽ gục xuống bàn mất, Nhã Tịnh giật lấy ly rượu trong tay của Tần Ngôn.

“Đủ rồi đừng uống nữa anh say lắm rồi đấy.”

Đôi mắt của Tần Ngôn lờ mờ anh chĩa ngón tay về phía Việt Bân.

“Cậu nên chịu thua đi.”

Việt Bân cũng chẳng hề muốn thua kém.

“Anh nói ai chịu thua anh mới là người nên đầu hàng đấy.”

Đột nhiên Tần Ngôn cáu giận đập tay lên bàn rồi đứng phắt dậy.

“Này nói ai đầu hàng, tôi không vừa mắt cậu từ lúc cậu bước vào đây rồi đấy, cậu nhỏ tuổi hơn mà lại ăn nói như thế sao.”

Mọi người thấy mọi chuyện sấp có biến liền tách hai người họ ra, Mai Hà kéo Việt Bân ra về.

“Khuya rồi về nhà thôi cậu say rồi để tớ lái xe đưa cậu về.”

Nhã Tịnh cũng dìu Tần Ngôn đi vào phòng.

“Anh say rồi vào phòng ngủ đi.”

Tần Ngôn cứ lẩm bẩm nói ngớ ngẩn.

“Anh không say.”

Bạch Lãng nhìn thấy Nhã Tịnh khó khăn dìu Tần Ngôn anh ấy liền chạy đến giúp.



“Cứ để tôi cô đi tiễn hai bác về trước đi.”

Nhã Tịnh giao Tần Ngôn lại cho Nhã Tịnh rồi đi ra ngoài tiễn ba mẹ chồng.

“Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến chơi, con rất vui.”

Mẹ chồng mỉm cười vui vẻ đưa tay vịn hai bên vai của Nhã Tịnh nói với vẻ đầy tự hào.

“Con làm tốt lắm nhìn vẻ mặt ghen tuông của nó mẹ không nhịn được cười.”

Nhã Tịnh chỉ biết cười trừ.

“Chỉ tại anh ấy say quá nên không biết mình đang nói gì đấy mẹ.”

Bà rất tự hào khi có cô con dâu như thế vì từ trước đến nay Tần Ngôn rất cứng đầu không để vào tai lờn nói của bà, cuối cùng cũng đã có người trừng trị được bản tính này của anh.

“Được rồi ba mẹ về đây, vào chăm sóc chồng con đi.”

Nhã Tịnh gật đầu rồi tạm biệt ba mẹ chồng, cô đóng cổng lại rồi đi vào bên trong, tình cờ chạm mặt Bạch Lãng, anh ấy cũng cáo từ rồi rời đi.

Buổi tiệc rất vui nhưng có vài phần hơi mệt mỏi vì phải dọn dẹp nhiều, Nhã Tịnh đi vào phòng lúc này Tần Ngôn đã chìm vào giấc ngủ, cô nhìn người đàn ông đã ngủ say thì thở dài nói.

“Hôm nay anh cư xử cứ như trẻ con, đúng là ngốc thật mà.”

Đột nhiên có một lực kéo khiến cho Nhã Tịnh ngã ngào vào lòng ngực của Tần Ngôn, một giọng nói trầm ấm vang lên.

“Em bảo ai ngốc.”

Nhã Tịnh ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt hai người chạm nhau đầy thâm tình.

“Anh vẫn chưa ngủ sao?”

Đột nhiên Tần Ngôn bắt đầu nghiêm túc đến phát sợ.

“Em có biết anh đã tức giận như thế nào khi em đứng bên cạnh tên đó không, em đang cố chọc tức anh có đúng không.”

Nhã Tịnh đánh nhẹ vào ngực của Tần Ngôn.

“Em không có.”



Tần Ngôn vẫn giữ chặt lấy cô không cho Nhã Tịnh ngồi dậy.

“Anh định cứ như thế ngủ luôn sao.”

Đột nhiên Tần Ngôn luồng tay vào áo của Nhã Tịnh, làn da nhạy cảm của cô bị va chạm không khỏi rùng mình.

“Anh đang làm gì vậy buông em ra, chân vẫn còn bị thương sao suốt ngày cứ nghĩ đến chuyện xấu xa thế hả.”

Tần Ngôn lật người cô lại để Nhã Tịnh nằm trong lòng mình, ánh mắt nhìn cô đầy khao khát.

“Nhưng chỗ khác của anh vẫn hoạt động tốt.”

Nhã Tịnh ngại ngùng lẫn tránh anh.

“Anh ngủ sớm đi khi nào bình phục hẳn rồi em sẽ suy nghĩ lại.”

Đột nhiên lại một cơn mưa nụ hôn rơi xuống mặt của Nhã Tịnh, cô bị hôn đến mức khó chịu.

“Anh đừng như thế nữa em nhột lắm.”

Tần Ngôn vẫn không chịu nghe lời anh tiếp tục hôn xuống dưới cổ từng chiếc cúc áo của cô bị cởi ra, Nhã Tịnh đẩy Tần Ngôn ra cảnh cáo.

“Không được anh đang bị thương.”

Tần Ngôn ảo não gục đầu xuống hỏm cổ của Nhã Tịnh.

“Nhưng anh muốn, em thương xót người đàn ông tội nghiệp này một chút có được không.”

Nhã Tịnh thở dài đưa tay xoa đầu anh.

“Em sợ anh quá sức sẽ làm ảnh hưởng đến vết thương của mình thôi, vậy nên chúng ta dừng lại ở đây là được rồi.”

Tần Ngôn vẫn nằm đè lên người của Nhã Tịnh không chịu buông cô ra.

“Em xấu tính lắm đấy có biết không hả.”

Nhã Tịnh mệt mỏi thở dài nói.

“Được rồi anh đừng có mè nheo nữa.”

Tần Ngôn liền ngẩng đầu lên nhìn cô mỉm cười gian xảo, cánh tay lưu loát cởi bỏ chiếc áo lót của Nhã Tịnh từ lúc nào, anh bắt đầu triền miên dạo chơi trên cơ thể của Nhã Tịnh, cô chỉ có thể nằm yên cảm nhận những khoái cảm mà anh mang đến, hai người cứ như thế quấn quýt không rời, Nhã Tịnh cố nhắc nhở Tần Ngôn đừng quá sức nhưng anh lại không thể nào khống chế bản thân, không biết đến bao giờ anh mới chịu buông tha cho cô.