Nhã Tịnh đội mưa đến đây chỉ để chứng kiến những cảnh tượng đáng xấu hổ như thế này sao, túi đồ trong tay cô rơi xuống, đôi mắt của đứng tròng vì không thể nào chấp nhận được, Tần Ngôn vội vàng cài lại cúc áo.
“Nhã Tịnh nghe anh giải thích đã.”
Anh nắm lấy tay của Nhã Tịnh, nhưng cô lại dứt khoát giật lại lùi bước, trên áo của Nhã Tịnh vẫn còn vấn vương vài giọt nước mưa vì vội vàng đến đưa áo cho Tần Ngôn, bây giờ cô thật sự cảm thấy rất đau, Nhã Tịnh đang chịu một sự đã kích quá lớn, cô đang cố gắng kiềm nén cảm xúc của bản thân, bàn tay nắm chặt mép váy, nước mắt đã dâng lên ướt đẫm hàng mi cong.
Nhã Tịnh đau lòng quay người rời đi, cô chạy trong cơn mưa nơi trái tim đau âm ỉ, nước mưa hoà cùng nước mắt không biết đâu là thật đâu là đùa, Tần Ngôn đuổi theo Nhã Tịnh níu lấy cánh tay của cô, Nhã Tịnh thật sự đang rất kích động cô cứ ngỡ rằng anh đã thật sự quên đi Mạn Nhu toàn tâm toàn ý ở bên cạnh mình, từ đầu đến cuối chỉ một mình cô ngu ngốc yêu anh để rồi nhận lại một sự gian dối, lời yêu ban đầu cô nói ra bây giờ đã hóa thành một nỗi đau, trái tim đã thật sự nát tan.
Tần Ngôn cố lên tiếng giải thích.
“Nhã Tịnh…”
“Bốp.”
Tiếng va chạm vang lên đau đớn, đây là lần đầu tiên cô tát người đàn ông mình yêu, Nhã Tịnh cũng không tin tại sao bản thân lại làm như vậy, cô vô thức nhìn vào bàn tay vừa tát Tần Ngôn.
“Anh đang làm cái gì vậy hả?”
Cô như một kẻ điên thốt lên từng chữ, bên má vừa bị Nhã Tịnh tát đã in hằn dấu tay của cô. Tần Ngôn vẫn cố chấp giải thích với Nhã Tịnh.
“Cô ấy bị tai nạn giao thông vừa được xuất viện không có ai bên cạnh nên đã nhờ anh đến giúp.”
Nhã Tịnh thật sự đã nghe quá đủ rồi hôm nay cô đã tận mắt nhìn thấy tất cả, cuối cùng Nhã Tịnh cũng đã hiểu thế nào là sự đau đớn của người thay thế, từ trước đến nay Tần Ngôn chưa thật sự quên Mạn Nhu, Nhã Tịnh đau lòng bật khóc nức nở nơi cổ họng nghẹn lại, hai người đứng giữ bầu trời mưa như trút nước, cả hai điều đã ướt sũng.
“Nhã Tịnh xin hãy tin anh.”
Cô hét lên đầy ấm ức.
“Anh im đi, anh có nghĩ là em đau lòng như thế nào không, khi anh ở bên cạnh cô ta có bao giờ trong lòng anh nghĩ đến em không, em đã giành cho anh yêu thương nhiều đến bản thân em cũng cảm thấy mình thật ngốc nghếch, để rồi thứ em nhận lấy là một nỗi đau đến tột cùng, em đã thật sự rất yêu và tin tưởng anh.”
Nhã Tịnh đã thật sự thất bại cô không thể nào giữ nỗi được trái tim của Tần Ngôn nữa, cô đã thật sự mệt mỏi rồi, Nhã Tịnh lắc đầu cay đắng nói.
“Em không muốn tiếp tục nữa.”
Tần Ngôn cố chấp ôm chặt lấy Nhã Tịnh.
“Đừng nói như thế anh và Mạn Nhu thật sự không xảy ra chuyện gì cả, lúc trước anh không thể quên cô ta là sự thật còn bây giờ anh chỉ có một mình em thôi, Nhã Tịnh đừng kích động sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đấy.”
Cô khóc đến không thở được.
“Buông ra anh hãy quay lại với cô ta đi, em sẽ là người buông tha cho anh để anh không phải chịu đựng một người phiền phức như em.”
Tần Ngôn vẫn cố chấp không buông cô ra, Nhã Tịnh lấy hết sức đẩy mạnh Tần Ngôn ra khiến cho anh ngã xuống đường, cô nhìn anh bằng ánh mắt đầy đau đớn, bây giờ Nhã Tịnh đã thật sự đầu hàng.
Cô chạy đi bắt taxi, Tần Ngôn vẫn chạy theo nhưng không kịp níu giữ Nhã Tịnh lại.
chiếc taxi đã lao đi thật nhanh, Nhã Tịnh cố gắng giữ bình tĩnh để căn bệnh tim không tái phát ngay lúc này, nhưng tại sao cô lại cảm thấy đau đớn đến như thế này, Phải yêu anh nhiều bao nhiêu thì anh mới thật sự hiểu được thấm lòng của cô, Tần Ngôn đã thật sự chạm đến đỉnh điểm sự cam chịu của Nhã Tịnh.
Cô quay về nhà một mình tự nhốt mình trong phòng, Nhã Tịnh không ngừng uống thuốc trợ tim để không phải lên cơn đau đột ngột, tiếng sấm chớp vang dội cơn mưa như trúc nước, bầu trời như đang than khóc thay cho cô, cỗi lòng trống rỗng chẳng con tim vỡ tan. Năm tháng ấy cô đã yêu anh một cách cuồng nhiệt, nếu như ngày đó Nhã Tịnh không bị cảm nắng vì Tần Ngôn đem cả trái tim của người thiếu nữ theo đuổi những thứ mơ hồ, thì bây giờ cô không phải vì anh mà đau lòng đến như thế.
Nhã Tịnh ôm lấy cơ thể của mình ngồi trong bồn tắm, nếu anh dành tình yêu cho cô thì tại sao lại gian dối cô đến gặp Mạn Nhu. Từ lúc bắt đầu Tần Ngôn đã không thực sự với mối quan hện này, cô thật sự đã quá mệt mỏi không muốn tiếp tục mối quan hệ mà chỉ mang đến những giọt nước mắt cay đắng và nỗi lo sợ mất anh, Nhã Tịnh cứ nghĩ bản thân an phận hiểu chuyện chăm sóc anh thì sẽ đón nhận được tình yêu của Tần Ngôn, cô đã thật sự sai lầm, để trái tim mộng mơ về những thứ tình cảm hư ảo trong vô định.
Nhưng cô vẫn không oán trách anh chỉ trách bản thân đã dành tình yêu cho Tần Ngôn quá nhiều, đến nỗi không biết bản thân đã mù quáng và tự chạ đạp lên cảm xúc của bản thân.