Tần Ngôn lái xe quay về nhà, căn nhà chỉ còn một màn âm u không ai bật đèn, nếu như là ngày thường khi anh quay về thì Nhã Tịnh đã niềm nở chạy đến ôm lấy anh, thức ăn trên bàn đã được chuẩn bị sẵn để chờ đợi anh về ăn cùng, Tần Ngôn biết bản thân đã khiến cho Nhã Tịnh đau lòng, anh cảm thấy bản thân mình thật tồi tệ vì đã bỏ lỡ cô rất nhiều Nhã Tịnh xứng đáng được yêu thương nâng niu trân trọng, vì sao anh lại có thể đối xử với một người con gái yêu anh không hối tiếc yêu anh bằng cả trái tim.
Tần Ngôn bước lên cầu thang vệt nước mưa từ quần áo của Nhã Tịnh lúc nãy vẫn còn động lại, anh đi đến căn phòng đã đóng chặt cửa vô thức đưa tay lên gõ.
“Nhã Tịnh em có thể nói chuyện với anh một chút được không?”
Bên trong không một lời hồi đáp, Nhã Tịnh ngồi tựa lưng vào cửa cô có thể cảm nhận được giọng nói trầm ấm của Tần Ngôn, nhưng lại không muốn lên tiếng cô đang phải chịu đựng sự tổn thương nặng nề, Nhã Tịnh cần có thời gian để bình tâm lại, Tần Ngôn thở dài lắc đầu anh có gọi thế nào thì Nhã Tịnh cũng không trả lời.
…
Lúc nãy quay lại nhà Mạn Nhu để lấy xe Tần Ngôn đã vạch ra ranh giới rõ ràng giữa hai người.
"Tôi về đây, từ giờ đừng gọi điện đến làm phiền tôi nữa, em cũng hãy đi tìm hạnh phúc riêng cho mình đi, tôi không muốn giữ tôi và Nhã Tịnh xảy ra hiểu lầm nữa, từ tận đáy lòng của tôi thực sự đã không còn một chút tình cảm nào mới em mong em hiểu cho nổi lòng của tôi.”
Mạn Nhu vẫn cố chấp níu lấy cánh tay của Tần Ngôn.
“Em thật sự chưa quên được anh, Tần Ngôn nếu như anh không chịu quay về bên cạnh em, thì không chỉ những chuyện cô ta đã hiểu lầm hôm nay, em còn làm nhiều hơn như thế nữa đến khi hay người ly hôn với nhau thì thôi.”
Tần Ngôn quay sang nhìn Mạn Nhu bằng một đôi mắt thất vọng, anh không ngờ Mạn Nhu lại xấu tính đến như thế, anh đã sai lầm khi giúp đỡ cô đáng lý ra anh không nên đến đây giúp cô ta.
“Tôi thật sự quá thất vọng về em, Mạn Nhu à em đã thay đổi nhiều lắm.”
Tần Ngôn dứt khoác rời đi không nói thêm lời nào.
……
Anh cố tình chuẩn bị bữa tối cho mình và Nhã Tịnh chỉ mong cô chịu lắng nghe bản thân giải thích, Tần Ngôn bày đồ ăn ra bàn chỉnh chu rồi đi lên phòng gọi Nhã Tịnh xuống.
“Nhã Tịnh anh làm bữa tối rồi xuống ăn cùng anh đi em.”
Nhã Tịnh mệt mỏi lấy gối che tai lại không muốn nghe tiếng của Tần Ngôn nữa, mỗi khi anh dịu dàng yêu thương lại càng khiến cho Nhã Tịnh phiền lòng, cô rất sợ bản thân sẽ mềm yếu trước anh, dù cho anh có dành hết tình yêu cho cô yêu thương cô rất nhiều nhưng sau này sẽ ra sao, anh lại tiếp tục qua lại với Mạn Nhu làm tổn thương cô thêm một lần nữa thì sao.
Tần Ngôn gõ cửa liên tục vẫn không nhận được bất kì câu trả lời nào của Nhã Tịnh, anh bất lực dừng tay lại.
“Nhã Tịnh anh thật sự muốn nói rõ mọi chuyện với em, tại sao em lại không chịu nghe, em muốn thấy anh phát điên vì bị hiểu lầm hay sao, em muốn từ bỏ anh rồi có phải không.”
Từng câu từng chữ thấm sâu vào nỗi đau của Nhã Tịnh, nước mắt lại một lần nữa chực chào rơi xuống, bàn tay bóp chặt lấy ga giường cố gắng kiềm nén cảm xúc, từ bỏ sao cô thật sự không muốn từ bỏ nhưng anh lại là người đẩy cô ra khỏi vòng tay của anh."
Bàn ăn không ai động đến vô cùng lạnh lẽo, Tần Ngôn cũng chẳng có tâm trí ngồi ăn. Suất cả đêm đó không ai ngủ được mỗi người một phòng, nội tâm bứt rứt khó chịu, bao nhiêu kế hoạch được dự định khi Nhã Tịnh sinh con, nhưng bây giờ cô không cần làm vì người đàn ông này nữa chỉ vì muốn níu giữ tình yêu của Tần Ngôn sợ anh rời xa mình mà cô đã hi sinh bản thân mong muốn nhanh chóng có thai để được anh yêu thương nhiều hơn, nhưng cuối cùng cũng chẳng giữ nỗi anh.
Buổi sáng Nhã Tịnh thức giấc từ rất sớm vì cô không muốn chạm mặt Tần Ngôn sẽ khiến cả hai thêm khó xử, nhưng vừa bước xuống nhà đã bắt gặp anh đang ở trong bếp, Nhã Tịnh cố gắng nhẹ nhàng lướt qua để không làm kinh động đến Tần Ngôn, nhưng cô có đi khẽ đến đâu thì mùi nước hoa trên cơ thể của cô vô cùng quen thuộc với anh, anh nhìn thấy Nhã Tịnh đang cố gắng né tránh mình, vội vàng đưa tay tắt bếp rồi đi về phía cô.
“Em ăn sáng đi rồi hẳn đi làm.”
Nhã Tịnh trả lời một cách lạnh lùng dứt khoát.
“Em không muốn ăn.”
Tần Ngôn vẫn cố chấp kéo cô đi đến bàn ăn.
“Bỏ ăn sáng không tốt cho sức khỏe của em đâu.”
Nhã Tịnh giật mạnh tay của mình lại gương mặt khó chịu nói.
“Anh đừng cố đối xử tốt với em nữa có được không, đừng cố ép buộc bản thân yêu em nữa, chúng ta cứ như trước đi, anh cứ lạnh lùng và đẩy em ra khỏi anh đi, em thật sự đã mệt mỏi lắm rồi.”
Gương mặt của Tần Ngôn trùng xuống, anh buồn bã nói.
“Em đang nói gì vậy anh sẽ không đẩy em ra đâu, lúc trước anh chưa hiểu được tình cảm của em nên mới đối xử với em như thế, bây giờ anh chỉ nghĩ về một mình em mà thôi Nhã Tịnh xin hãy tin anh một lần có được không.”
Nhã Tịnh lắc đầu đẩy tay của Tần Ngôn ra.
“Em phải đi làm rồi.”
Lòng tin của cô giành cho anh đã bị anh đánh mất, Nhã Tịnh không thể nào tin tưởng anh thêm một lần nào nữa.