Tần Ngôn vẫn còn nằm trong bệnh viện, anh đang hôn mê, cũng may mắn là không sau đầu bị va đập nhưng không ảnh hưởng đến não và dây thần kinh, mọi người trong gia đình nghe tin Tần Ngôn bị tai nạn đã vô cùng hoảng sợ, tất cả đều có mặt ở bệnh viện, Mẹ cứ khóc lóc vì lo lắng cho anh còn bản thân anh thì đang chìm vào một giấc mộng đẹp.
Khung cảnh Tần Ngôn và Nhã Tịnh nắm lấy tay nhau nhìn con trai của bọn họ đang nô đùa, thật sự rất hạnh phúc, sống đã nữa cuộc đời anh chỉ ao ước có một mái ấm gia đình hạnh phúc bên cạnh người mình yêu, đột nhiên Nhã Tịnh buông tay anh ra gương mặt có một chút u tư đau buồn, cô nhìn Tần Ngôn khẽ nói.
"Em phải đi rồi."
Tần Ngôn liền phản ứng rất mạnh anh không muốn để cô rời xa mình thêm một lần nữa.
"Em định đi đâu còn con của chúng ta em định bỏ rơi hai cha con anh sao."
Nhã Tịnh vẫn cứ tiếp tục bước đi không hề quay lại, Tần Ngôn cố gắng gọi tên cô trong vô vọng, Nhã Tịnh bước qua luồng ánh sáng mờ ảo rồi biến mất trong không gian, anh đã vô cùng bất lực chỉ biết gào khóc trong vô vọng.
Tần Ngôn tỉnh dậy sau hai ngày hôn mê đối với anh hai ngày qua cứ như một cơn ác mộng giấc mơ đó cứ giày vò Tần Ngôn đến đau lòng, anh quay sang nói với mẹ của mình.
"Con muốn đến chỗ của Nhã Tịnh."
Bà liền khuyên ngăn con trai.
"Đừng kích động con vẫn chưa khoẻ hẳn đâu."
Tần Ngôn vẫn cố chấp ngồi dậy.
"Con thật sự rất muốn gặp Nhã Tịnh mẹ giúp con đi mẹ."
Mẹ liền đi đến đỡ lấy anh.
"Con bé đã đi rồi."
Tần Ngôn kích động hỏi lại mẹ của mình.
"Nhã Tịnh đi đâu?"
Mẹ của anh đau lòng nhìn con trai nói.
"Con bé đã lên máy bay đi sang nước ngoài rồi, mẹ cũng không hiểu tại sao Nhã Tịnh lại đột ngột rời đi như thế, ba mẹ con bé bảo là Nhã Tịnh muốn ra nước ngoài học hỏi thêm kiến thức phát triển bản thân."
Tần Ngôn tuyệt vọng anh nhưng chết lặng, ngã gục xuống giường.
"Tại sao cô ấy không đợi con?" _Anh cứ vô thức hỏi như một kẻ ngốc.
"Chắc con bé có lý do riêng của mình."
Chưa bao giờ anh cảm thấy đau đớn đến nỗi không thở nổi, cô không muốn nhìn mặt anh đến như thế sao, Tần Ngôn đau lòng nghẹn ngào nói.
"Nhã Tịnh em tàn nhẫn lắm."
....
Cô ngồi trên máy bay mà nước mắt cứ rơi đầm đìa, Nhã Tịnh nghe tin Tần Ngôn bị tai nạn giao thông cô đã không thể nào giữ được bình tĩnh, bây giờ mỗi lần kích động Nhã Tịnh cảm thấy rất khó thở, Mai Hà quay sang an ủi Nhã Tịnh.
"Được rồi đừng khóc nữa, chẳng phải mẹ của Tần Ngôn nói anh ấy đã tỉnh lại rồi sao, cậu mà cứ như thế bệnh tim tái phát tớ thật sự không biết phải làm sao đấy."
Nhã Tịnh vẫn còn rất xúc động cô đưa tay lau nước mắt nghẹn ngào nói.
"Nhưng tớ rất lo cho anh ấy."
Mai Hà thở dài nói.
"Cậu lo cho cậu trước đi, ngủ một giấc đi bình tĩnh lại có được không bây giờ cậu không thể hành động tùy tiện được, cậu còn có em bé trong bụng nữa có biết không."
Nhã Tịnh gật đầu cố gắng nhắm mắt để ngủ, nhưng cô vẫn không thể nào ngừng nghĩ về Tần Ngôn vì quá lo lắng cho anh, Nhã Tịnh giấu luôn cả ba mẹ mình chuyện cô mang thai vì Nhã Tịnh muốn để mọi chuyện được thuận lợi cô trị dứt điểm căn bệnh của mình cái thai lớn lên khoẻ mạnh cô sẽ nói cho ba mẹ biết, chẳng một ai biết Nhã Tịnh rời đi để trị liệu để sẵn sàng làm mẹ.
.....
Thời gian cứ trôi nhanh như một cơn gió thổi qua, bảy tháng Tần Ngôn đã bắt đầu quay lại quỹ đạo lúc đầu khi không có Nhã Tịnh ở bên cạnh, anh vẫn không thể nào quên được hình ảnh của cô, dù Mạn Nhu có tìm cách ve vãn tiếp cận, Tần Ngôn dứt khoát đẩy cô ta ra, anh đã trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết, suốt ngày tại ra một áp lực công việc cho mình, để không nghĩ đến những chuyện lung tung, nhưng khi màn đêm buông xuống là một nổi ám ảnh của Tần Ngôn, mỗi khi nhắm mắt anh lại nhớ đến những hình ảnh mà bản thân không muốn nhớ đến nữa.
.....
Bụng của Nhã Tịnh đã to vượt mặt của cô, thời tiết ở Đan Mạch khá lạnh, Nhã Tịnh thường xuyên bị nhức mỏi, bác sĩ bảo tìm của cô đã ổn định trở lại, những tháng cuối Nhã Tịnh có thể quay về để sinh con, cô vẫn có vài phần lo lắng, cô sợ bản thân có mệnh hệ gì con trai của cô và Tần Ngôn sẽ phải làm sao, nhưng Nhã Tịnh thật sự rất nhớ gia đình của mình, Mai Hà ngồi bên cạnh xoa chiếc bụng bầu to tròn của Nhã Tịnh.
"Cậu định khi nào quay về?"
Nhã Tịnh đã nói chuyện mình mang thai cho ba mẹ biết, họ rất tức giận vì cô đã giấu giếm một chuyện trọng đại như thế, nhưng mẹ muốn cô quay về ở bên cạnh bà để bà chăm sóc cô.
"Có lẽ tuần sau chúng ta quay về nước, tớ muốn ở cạnh ba mẹ của mình, dù sao đứa bé vẫn đang phát triển khoẻ mạnh, tớ rất nhớ nhà."
Mai Hà gật đầu nói.
"Tùy cậu thôi."
Nhã Tịnh thật sự có một cô bạn thân rất tốt Mai Hà không bao giờ bỏ rơi cô trong những lúc khó khăn như thế này, còn tôn trọng những quyết định của Nhã Tịnh, tình bạn của bọn họ rất đáng trân trọng.