Tặng Em Một Đời Đau Thương

Chương 91: Anh sẽ đi tìm em



Nhã Tịnh đã rời đi khi theo ý nguyện của Mạn Nhu, cô ta đã vô cùng hả hê trong lòng dùng rằng là như thế nhưng trái tim của Tần Ngôn đã nguội lạnh, anh không muốn tiếp nhận thêm một ai nữa, những tháng ngày vừa qua của anh đã trôi qua trong sự nhạt nhẽo đến tột cùng, Nhã Tịnh đến đã mang một màu sắc tươi mới đầy thú vị nhưng bây giờ chỉ còn một màu u buồn, sau khi khỏe tại Tần Ngôn đã đến nhà của Nhã Tịnh, cô đã căn dặn mọi người đừng cho Tần Ngôn biết là mình đã mang thai vì cô không muốn anh sẽ lại lo lắng cho mình, dùng cho có chuyện gì xảy ra đi nữa Nhã Tịnh vẫn luôn nghĩ cho Tần Ngôn.

Mạn Nhu lén lút đi vào văn phòng làm việc của Tần Ngôn ở quân khu.

“Em nhớ anh lắm mấy tháng qua anh cứ tránh mặt em.” – gương mặt của cô ta đầy sự mãn nguyện.

Tần Ngôn khó chịu chau mày lại, anh đang đứng quay lưng ra cửa tìm tập tài liệu trên kệ tủ.

“Buông ra.”

Mạn Nhu cứ nghĩ là Tần Ngôn đang giận dỗi mình nên vẫn nhất quyết không buông anh ra, Tần Ngôn tức giận gỡ tay của Mạn Nhu ra quay lại quát lớn vào mặt cô ta.



“Đã bảo buông ra sao cô cố chấp quá vậy, đừng đeo bám lấy tôi nữa cô có tiền có quyền tìm một người đàn ông hoàn hảo là chuyện rất dễ dàng mà, Mạn Nhu tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây, chúng ta đã kết thúc thật sự rồi tôi không còn một chút tình cảm nào với cô, những lần tôi giúp đỡ cô chỉ là do tôi vẫn còn tình người, bây giờ tôi đã nhận được những gì sao những lần giúp đỡ cô, cô liên tục gây ra mọi hiểu lầm cho tôi và Nhã Tịnh chia tay nhau, bây giờ cô ấy bỏ rơi tôi rồi đấy cô đã toại nguyện chưa, nếu đạt được mục đích rồi thì đi khỏi đây đi, xem như tôi cầu xin cô đấy Mạn Nhu, làm ơn hãy buông tha cho tôi đi, tôi không còn yêu cô nữa.”

Mạn Nhu đầy uất nghẹn sau khi nghe Tần Ngôn nói ra những lời nói thật lòng từ tận đáy tim.

“Anh có biết mình đang nói gì không hả, đúng là em đã cố tình chia rẽ anh và cô ta, nhưng anh xem cô ta có gì xứng đáng với anh, ngoài cái cơ thể yếu ớt bệnh tật, mang thai còn không làm được thì có xứng đáng làm vợ của anh hay không.”

Tần Ngôn như phát điên lên sau khi nghe tất cả lời của Mạn Nhu nói, cô ta đã tự đào mồ chôn chính mình, đôi mắt của Tần Ngôn toát lên một tia lửa, dương như sắp đốt cháy Mạn Nhu anh giữ chặt lấy vai của Mạn Nhu.

“Cô đã nói những lời đó với Nhã Tịnh có đúng không?”

Mạn Nhu bắt đầu sợ hãi trước thái độ của Tần Ngôn, cô bắt đầu trả lời lấp bấp.

“Em…”

Tần Ngôn hét lớn vào mặt của Mạn Nhu.

“Nói mau.”

Mạn Nhu mím chặt miệng lo lắng vì cô đã bị thái độ của Tần Ngôn làm cho sợ hãi.



“Đúng em đã nói với cô ta như thế thì có là gì đó là sự thật.” – Mạn Nhu vẫn giữ bản tính kiêu ngạo của mình.

Bây giờ Tần Ngôn mới biết được sự thật, anh đã trách lầm Nhã Tịnh khiến giày vò cô khiển cho cô đau khổ vì mình quá nhiều, Tần Ngôn thật sự đã không kiềm chế được xúc cảm của mình, anh đẩy một cái khiến cho cô ta bước loạng choạng.

Tần Ngôn chỉ tay về phía cửa gằn giọng từ chữ.

“CÚT RA KHỎI CUỘC ĐỜI CỦA TÔI NGAY.”

Dùng biết là rất nặng lời nhưng đó đã là gì so với những lời mà Mạn Nhu đã nói với Nhã Tịnh, cô luôn là một cô gái ngốc chỉ biết hi sinh vì anh, Tần Ngôn thật sự không kiềm chế được cảm xúc của mình, bây giờ anh như phát điên lên, anh thừa biết Nhã Tịnh rất yêu mình cô sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Tần Ngôn, chỉ có anh là người luôn làm tổn thương cô.

Tần Ngôn đi ra bên ngoài bước đi vô cùng vội vàng, Bạch Lãng nhìn thấy sự khác thường của Tần Ngôn anh ấy đi theo tò mò hỏi.

“Đại tá đi đâu vậy?”

Tần Ngôn không thèm trả lời Bạch Lãng, anh ấy thấy biểu hiện rất gấp gáp của của Tần Ngôn cũng không dám hỏi gì thêm, anh lái xe ra bên ngoài vô thức lái xe đến nhà của ba mẹ Nhã Tịnh, Tần Ngôn vô cùng ân hận vì đã chưa bao giờ hiểu cho nỗi lòng của cô, cũng chỉ vì muốn anh có một gia đình trọn vẹn mà Nhã Tịnh đã chọn cách rời đi âm thầm lặng lẽ.

“Cậu đến đây làm gì?” – Mẹ của Nhã Tịnh hơi bất ngờ khi Tần Ngôn xuất hiện trước cửa nhà.

Đột nhiên anh quỳ xuống gương mặt đầy sự xám hổi.

“Xin mẹ hãy cho con biết Nhã Tịnh đang ở đâu, con thật sự không thể nào sống thiếu cô ấy, bây giờ con rất ân hận.”

Mẹ của Nhã Tịnh vô cùng khó xử: “cậu đừng làm như thế, như tôi đã nói lúc trước con bé đã đi du học trao dồi thêm kinh nghiệm rồi.”

Tần Ngôn thật rất đau khổ suốt mấy tháng qua anh chưa một lần được ngủ ngon, trong đầu luôn là hình bóng của Nhã Tịnh, nỗi đau cứ giày vò anh đến chết đi sống lại.”

“Cô ấy đang du học ở đâu?, con muốn đi tìm cô ấy, xin mẹ hãy cho con biết dùng có là ở đâu con vẫn sẽ đi tìm cô ấy.”

Ngày trước chính Nhã Tịnh đã hỏi anh (sao này em rời đi anh có đi tìm em không?) – Tần Ngôn đã thấu hiểu câu hỏi của cô, anh phải đi tìm Nhã Tịnh dùng là ở đâu đi nữa.