Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 11: Trở về - Thanh Sơn thất thủ!



“Ngách thứ ba mươi hai!”

Hắn thở dài. Ba mốt ngách trước quá bé, hơn nữa đều vô cùng cứng rắn, hắn phá không được. Cái ngách trước mắt này cũng không ngoại lệ.

Con chuột đúng là con chuột, chỉ tìm những ngách nhỏ vừa đủ cho nó đi qua.

Nước và lương thực mang theo hắn đã ăn gần hết. Xem ra đã sắp đến thời hạn mười ngày giao ước. Trong hang động không hề có cỏ cây hoa lá, thi thoảng mới bắt gặp vài loài gặm nhấm. Hắn không thích món này, chỉ nghĩ đến thôi là cảm giác lợm lợm trong cổ họng.

“Nếu lần này cũng không được đành phải quay lại chỗ cũ, hi vọng không gặp phải lũ yêu thú kia!”

Đoạn hắn vung đao, chém ra một loạt đao cương sắc bén. Qua làn đất đá loé lên tia sáng chiếu thẳng vào đôi mắt. Hắn mừng rỡ vội vàng vận hết sức bình sinh phá đá mở đường.

Hắn hứng khởi trèo ra ngoài đón thứ ánh sáng vàng rực. Cảm giác khoan khoái đến lạ thường như vừa thoát ra từ ngục tối vô tận.

Hắn nhìn xung quanh. Chỗ này đang trên một vách núi, chỉ toàn đá là đá, không hề có cây cối gì cả. Dựa vào bản đồ và la bàn trên người, hắn phán đoán nơi này có lẽ nằm khoảng giữa khu trung gian, địa bàn của yêu thú Hoàng giai.

Núi đá là nơi làm tổ của các loài cự điểu hung cầm. Chiều cao của ngọn núi này có lẽ có yêu thú khoảng tam đẳng đến tứ đẳng. Bây giờ hắn không phải đối thủ của chúng, cần phải tìm đường an toàn trở về.

Hắn đạp Bích hổ du tường, rất nhanh đã xuống đến chân núi mà không gặp nhiều khó khăn. Bộ thân pháp này khá thú vị, nhưng cũng rất tiêu hao nội lực và khí lực. Hơn nữa chỉ phát huy tác dụng khi đi trên mặt phẳng dựng đứng như vách đá, nếu trên đất bằng thì uy lực giảm đi đáng kể.



Hắn đi chừng nửa ngày vẫn chưa hề chạm mặt yêu thú nào cường đại. Thi thoảng chỉ thấy một vài con yêu nhỏ yếu, rừng cây cũng vắng lặng bất thường.

Nhưng khi đến gần khu ngoại vi thì hắn phát hiện dấu vết của một trận hỗn chiến. Ba cái xác người không còn nguyên hình dạng cùng với hai con yêu thú chết ngập trong vũng máu.

Càng ra đến ngoài càng có nhiều chỗ như vậy, phải có đến cả trăm mạng người rồi.

“Tại sao lại có nhiều người xông vào trong núi như thế này! Hơn nữa còn có cả phụ nữ và trẻ em. Trông cứ như chạy loạn vậy!” Hắn cau mày thầm nghĩ.

“Chạy loạn…”

“Con m* nó!”

Hắn vội vàng tăng tốc, chạy nhanh về phía thành Thanh Sơn.

Hắn lại bắt gặp một khu vực vương mùi máu tanh, nhưng lần này dấu hiệu chiến đấu còn rất mới. Mấy chục cái xác đang nằm la liệt, trên người đầy vết thương. Hắn kiểm tra một thoáng, không chỉ có vết thương do yêu thú mà còn có cả do binh khí lạnh gây ra. Có vài người mặc quân phục thêu hình thanh gươm màu xanh lục trên ngực áo, chính là trang phục của cận vệ phủ Thành chủ.

“M* kiếp! Loạn thật rồi!”

Hắn nhìn chung quanh, lần theo những dấu vết còn vương lại tiếp tục tìm kiếm.



Khoảng hai mươi người từ già đến trẻ đang bị bao vây, trên người lem luốc, quần áo tơi tả. Không phải ai xa lạ, chính là gia quyến của Quảng Thành.

Tiểu Minh đứng giữa vòng vây, mẹ cậu tay cầm kiếm đứng chắn trước mặt bảo vệ cho đứa con nhỏ. Một thân bạch y của nàng đã thấm đẫm máu tươi. Họ được mọi người quây xung quanh bảo vệ, nhưng ai cũng đầy vết thương trên người.

Đối phương số lượng nhân thủ tương tự, võ trang đầy đủ, khí thế mạnh mẽ hơn hẳn.

“Các ngươi giơ tay chịu trói, Thống lĩnh nhà ta có thể lưu lại một con đường sống!” Kẻ cầm đầu lên tiếng.

“Nằm mơ! Dù có chết chúng ta cũng phải bảo vệ tính mạng của phu nhân! Các huynh đệ, giết!” Tên đội trưởng hét lên, vung đao xông tới.

“Giết hết tất cả, trừ lại hai mẹ con kia!”

Tên thủ lĩnh hạ lệnh, không buồn tham gia, chỉ khoanh tay đứng nhìn. Đội hộ vệ chỉ còn đội trưởng là võ giả thất đẳng, hơn nữa đã bị thương. Trong mắt một hoàng giai nhất đẳng như y vốn không xem ra gì.

Vòng vây ngày càng siết chặt, xác người liên tiếp ngã xuống, máu chảy thấm đẫm cả chiến trường, không bao lâu nữa sẽ chẳng còn ai sống sót.

Tên đội trưởng mặt đỏ bừng bừng, gầm lên một tiếng. Từ bụng dưới của hắn loé lên một tia sáng đỏ rồi nhanh chóng lan khắp toàn thân. Nội lực từ trong đan điền cuồn cuộn tuôn ra hoà với thứ ánh sáng đỏ như máu tạo thành một ngọn lửa hừng hực bao lấy thân thể. Khí tức trên người hắn trong nháy mắt tăng vọt, ngang ngửa với tên thủ lĩnh bên kia, dùng một đao quét sạch ba kẻ ngáng đường.

“Thiêu đốt cả đan điền lẫn khí huyết! Được lắm! Ngươi muốn chết ta thành toàn cho ngươi!”

Tên thủ lĩnh không còn bình tĩnh nữa, thân thể bùng lên luồng nội lực màu tím nhạt. Hắn đích thân cầm đao xông tới, muốn giải quyết nhanh gọn lẹ.

Chỉ thấy đội trưởng tụ lực giơ cao thanh đao, không ngại ngần lao thẳng lên. Hai luồng ánh sáng một tím một đỏ mang theo năng lượng khủng bố, báo hiệu một vụ va chạm đủ để tàn phá một khu vực mấy chục mét vuông xung quanh.

Đột nhiên luồng ánh sáng đỏ mờ nhạt hẳn đi, hoàn toàn thu liễm vào bên trong người đội trưởng, tưởng chừng như hắn đã hoàn toàn chịu thua. Nhưng tên thủ lĩnh bên kia mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng dừng lại. Tử khí nhanh chóng hóa thành một tấm khiên che chắn trước mặt.

“Phu nhân, chạy mau!”

Tên đội trưởng chỉ hét lên một câu cuối cùng rồi toàn thân hắn vụt sáng.

“ẦM!!!”

Một vụ nổ lấy hắn làm trung tâm lan ra tứ phía, bụi bay mù mịt. Toàn bộ kẻ địch đều bị đẩy lùi lại mấy chục bước, kẻ nào cũng ôm ngực ho khan thậm chí thổ huyết. Vài tên đứng gần đã không còn toàn mạng.

Từ trong đống đất đá tên thủ lĩnh bò ra ngoài quần áo tả tơi, da thịt đầy vết cháy sém. Đâu còn vẻ ung dung tự tại nữa, hắn giờ không khác gì một mớ giẻ lau.

“Đt m! Suýt nữa chết con m* nó rồi! Thằng chó, lại tự bạo đan điền!”

Hắn lau vết máu trên miệng không ngừng chửi rủa.

“Giết hết cho tao!”

Mấy tên lính ngần ngừ nhìn nhau, rụt rè nói:

“Nhưng Thống lĩnh dặn phải mang hai mẹ con kia về…”

Y nhổ một bãi nước bọt.

“Đánh mà không cho giết chùn tay bỏ m, chẳng khác nào cởi quần mà không cho chơi gái, thì đánh thế đo nào được! Chúng mày cứ đánh chết hết cho tao, còn lại tao chịu!”

“Tuân lệnh!”

Cả bọn vôi vã kéo nhau lùng sục đuổi theo đám người nhân lúc hỗn loạn đã bỏ chạy.



“Sắp tới chưa mẹ!” Tiểu Minh hỏi.

“Sắp rồi, băng qua con suối trước mặt là tới. Con đừng lo, có mẹ ở đây, ai cũng không làm gì được con!”

“Sao cha vẫn chưa đến hả mẹ?”

“Cha con đi đường khác, ông ấy sắp tới đón chúng ta rồi…”

Nàng đột nhiên dừng lại.

Một con gấu xám từ đâu xuất hiện đang nhe nanh gầm gừ tiến lại gần. Phía sau là cường địch, phía trước là mãnh thú. Nàng rơi vào thế lưỡng đầu thọ địch.

Cả thảy chạy đến được đây chỉ còn năm người, trong đó gia quyến chỉ còn hai mẹ con nàng. Những người khác đều tình nguyện dừng lại cản đường, hoặc là bỏ trốn cũng chưa biết chừng.

Ba cận vệ sót lại đã theo gia đình họ từ bé, ngày thường sống chết không sợ. Nhưng giờ đây thân thể mỏi mệt đầy máu, đối diện với con gấu to lớn này có lẽ không còn sức mà đánh.

Nàng biết điều đó, bèn bước tới trước giơ cao thanh kiếm chỉ thẳng về phía gấu xám. Người đẹp đứng đối diện với quái vật, nhưng không phải là câu chuyện cổ tích bạn được nghe kể, mà là cuộc đối đầu một sống một chết.

“Các người đưa Tiểu Minh đến chỗ tập kết, ta sẽ tới sau!”

“Phu nhân coi thường chúng ta rồi! Kiếp sau xin vẫn làm người nhà Quảng gia! Anh em, lên!”

Ba người cận vệ đi tới chắn trước mặt phu nhân, đao kiếm giương cao chuẩn bị liều mạng.

Đột nhiên một thanh đoản đao màu xích kim từ đâu bay vụt tới đâm thẳng vào mắt trái nó. Tiếp theo sau là thân ảnh một thanh niên, trên tay cầm một thanh đoản đao y hệt, từ trong rừng cây lao ra. Chỉ kịp nhìn thấy một đường đao màu bích lục xẹt qua, cổ họng của con gấu xám đứt ra một đường máu tươi. Nó giận dữ rống lên lao về phía người thanh niên. Người kia cũng không vừa, mới nhìn thấy hắn đạp mạnh chân xuống đất lấy đà, cả người đã lao như tên bắn xông tới, để lại dấu chân in sâu xuống nền đất cứng.

“Đây là…?” Một người cận vệ kinh ngạc, quay lại nhìn phu nhân.

“Ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy!” Nàng nhẹ nhàng nói.

“Tốc độ lẫn sức mạnh đều không kém chúng ta. Thậm chí lực bộc phát còn mạnh hơn. Có điều thủ đoạn công kích có chút thô sơ.” Một người khác nói.

Chỉ thấy hắn đang lao thẳng lên thì đột ngột đạp chân chuyển hướng lách người sang bên trái tránh thoát cú vả của con gấu xám, rồi lập tức dùng mũi đao xẻ thêm một đường dọc từ vai xuống đến thắt lưng của nó. Đoạn hắn nhảy vọt lên lưng con gấu, rút thanh đao còn đang găm trên mắt nó hợp với thanh đang cầm trên tay thành hình chữ “X”.

“Lưu thuỷ!”

Hắn lẩm nhẩm, chém ra hai luồng đao quang xanh lục vào chính giữa gáy nó. Con gấu xám lảo đảo vài bước rồi gục xuống tắt thở.

Hắn cũng thở phào nhảy xuống chạy lại gần đám người.

Năm người không ngờ hắn xử lý con gấu xám nhanh như vậy, bất giác ngẩn người mất mấy giây mới định thần lại.

“Ca ca!” Tiểu Minh mừng rỡ lao đến ôm chầm lấy Quân.

Những người còn lại ai cũng đều vui mừng chạy tới.

“Không ngờ cậu lợi như vậy, mà lâu nay chưa từng nghe nói tới!”

“Ta thường vào núi hái thuốc, nên đánh nhau với các người thì không, chứ với yêu thú thì như cơm bữa. Loài gấu này ta gặp nhiều, nắm được điểm yếu của chúng, thừa cơ tốc chiến tốc thắng chứ thực ra chẳng có tài nghệ gì đâu!” Hắn cười đáp lời.

“Đệ đừng khiêm tốn, nếu đệ không tới kịp thì chúng ta đã bị giam chân ở đây. Giờ hãy đi mau, có gì vừa đi vừa nói!”

Phu nhân liền cất lời, giục cả bọn lên đường.



Qua lời kể của mọi người, hắn đã hiểu ra mọi chuyện.

Quảng Thành sau khi lấy được Thanh văn liên hoa, nửa tháng trước liền giao lại việc trong thành cho phó thành chủ Thiệu Xương trông coi, rồi tiến vào bế quan luyện hoá hoa sen, trùng kích Huyền giai.

Không ngờ tên Thiệu Xương kia phản bội, đầu hàng Bắc Triều. Y nhằm lúc trọng yếu đánh lén Quảng Thành, khiến hắn tẩu hoả nhập ma, chiến lực suy giảm. Đồng thời dẫn đường đưa quân đội Bắc Triều đột kích thành Thanh Sơn.

Chỉ trong một đêm Thanh Sơn thất thủ, toàn bộ thân cận của Quảng Thành đều bị giết, dân chúng không kịp chạy bị vạ lây nhiều không kể xiết.

May mắn trước đây, Quảng Thành đã bí mật cải tạo một hang động nằm sâu trong núi, biến nó thành nơi trú ẩn phòng khi binh biến.

Hắn liều mạng phá vòng vây đưa cả nhà chạy trốn. Vừa đi vừa bị truy sát, vừa bị yêu thú tấn công khiến mọi người chia thành nhiều ngả, hiện giờ không biết sống chết thế nào…

Quân cũng hiểu ra vì sao trên đường trở về lại vắng vẻ như thế, hẳn là yêu thú tưởng nhân loại tấn công vào núi nên mới đổ xô ra phía bên ngoài đánh giết.

Hắn lo lắng, binh biến bất ngờ, không biết Y lão và Tiểu Y có kịp chạy thoát không?

Mà khoan, hắn trong hang động bí ẩn cùng lắm mới chỉ khoảng tám, chín ngày, mà phu nhân lại nói nửa tháng trước Quảng Thành đã trở về! Chuyện này…?

Nhưng không cho hắn kịp suy nghĩ, đằng xa đã vang lên tiếng ầm ĩ kèm theo một luồng đao khí xé gió bay đến…