Từ những ngày đầu phát hiện ra Thanh văn liên hoa cho đến khi lên kế hoạch tranh đoạt, hắn đã nhận ra có nhiều điểm không đúng.
Cũng giống như khi hắn làm bác sĩ ở thế giới của mình, có những người bệnh “nhìn như thế nhưng không phải như thế”. Đôi khi chỉ cần phát hiện một biểu hiện rất nhỏ cũng đã khiến mọi chuyện đi rất xa!
Đầu tiên chính là Thanh văn liên hoa kị nước. Khu ốc đảo này trũng thấp như lòng chảo, bốn bề là núi, mưa xuống ắt sẽ ngập. Cách đây hai tháng quanh đây có mưa, mà bông sen này muốn mọc cũng phải vài năm chứ đừng nói đến nở hoa.
Từ đó kéo theo điều thứ hai, bông hoa này từ đâu mà đến. Cây có cội, suối có nguồn, không có chuyện nó tự dưng trên trời rơi xuống.
Chẳng lẽ ai đó đã đem Thanh văn liên hoa đến đây? Không hợp lý! Bởi vì dược thảo quý giá trồng đã khó, mà đang trong thời điểm hoa bắt đầu nở lại đột ngột thay đổi môi trường sống thì khác nào ném tiền qua cửa sổ.
Hay là mảnh đất này có thể đẩy nhanh tốc độ sinh trưởng của dược thảo? Nhưng không giải thích được hoa này từ đâu mà có, và xung quanh đây cây cối rất bình thường, không có cây nào tuổi thọ cao bất thường cả.
Thanh văn liên hoa chỉ có hoa hiện trên mặt đất, phần cuống còn lại ngắn cũn cỡn thò ra dài độ một đốt ngón tay. Điều đó đồng nghĩa cây hoa này chắc chắn mọc từ đây. Vậy rốt cuộc nó làm sao tồn tại được trước những trận mưa ngập lụt mấy tháng trước?
Hắn không giải thích được, chỉ có thể khẳng định rằng bên dưới lòng đất chắc chắn có bí ẩn!
Dù rất tò mò nhưng ban đầu hắn không định tìm cho ra nguồn cơn, chỉ đặt mục tiêu lấy được Thanh văn liên hoa mang về. Không ngờ xảy ra sự việc ngoài ý muốn khiến hắn nổi máu liều, quyết định ở lại tìm kiếm một phen, nếu không thì chắc chắn sẽ vô cùng khó chịu khi để vụt mất cơ hội!
…
Hắn bắt đầu đào bới dọc theo phần cuống còn lại của hoa sen, sâu xuống dưới gần hai mét vẫn chưa thấy gốc rễ của nó.
“Kỳ lạ! Sen mọc cạn nếu hạt ở quá sâu chắc chắn không thể nảy mầm!”
Hắn càng tin chắc vào phán đoán của mình. Khi xuống sâu ba mét đất hắn gặp một lớp đá cứng bao quanh cuống hoa, đập vỡ ra thì thấy một lỗ nhỏ to chỉ tầm gang tay thông với một hang sâu phía dưới. Cuống hoa chính là từ dưới hang này vươn lên qua lỗ nhỏ. Qua đó từng luồng gió nhè nhẹ mang theo hơi lạnh và tiếng ù ù như tiếng ốc biển thổi vào tai hắn.
Quân lập tức đưa ra phán đoán, Thanh văn liên hoa mọc từ dưới hang này, theo một ngách nhỏ thông hơi mà vươn lên đến sát mặt đất. Có lẽ trận chiến yêu thú mà hắn bắt gặp trước đây đã gây sạt lở lộ ra bông hoa. Điều này giải thích tại sao đất xung quanh lại trũng thấp bất thường.
“Dưới hang này là cái gì?”
Hắn đột nhiên dừng tay. Câu trả lời đang ở ngay trước mắt nhưng một cảm giác sợ hãi dần len lỏi trong cơ thể khiến hắn chần chừ! Thế giới này có quá nhiều điều kì lạ. Hắn bỗng sợ khi nghĩ đến những thứ mình chưa từng biết tới, những thứ dị hợm nào đó đang ẩn núp dưới hang sâu kia chỉ chờ những kẻ tò mò tiến vào sẽ lao ra cắn xé.
Một con chuột bỗng nhiên từ dưới lỗ nhỏ chạy ra ngoài khiến hắn giật bắn mình nhảy vọt lên miệng hố. Cùng lúc đó có tiếng gầm rú từ phương xa vọng lại, ngay sau đó là tiếng sói tru ngân dài.
“Hỏng rồi! Đen vãi nồi!” Hắn hốt hoảng.
Xem ra cả hai con yêu thú đều đã phát hiện ra cái bẫy, đang quay trở lại đây. Bây giờ có chạy cũng không kịp.
Hắn nhìn con chuột phía dưới, trong đầu loé lên vài luồng suy nghĩ. Đoạn hắn thu lại pháp trận, dùng hai thanh đoản đao chém ra hai luồng đao khí mở rộng lỗ hang rồi nhảy xuống. Sau khi chạm đáy, hắn tung ra thêm một loạt đao cương nữa phá vỡ đoạn trần hang chỗ cái lỗ nhỏ khiến đất đá ào ào rơi xuống bít kín lại miệng hang lại.
Hắn vậy mà lại tự chôn sống mình?
Tất nhiên chẳng ai ngu ngốc như vậy, hãy nhìn kỹ xem!
Đầu tiên, hai đại yêu đang gần về tới nơi, hắn đấu không lại, chạy cũng không thoát, chỉ có trốn. Cái hang này chính là lựa chọn tốt nhất. Bởi vì trong hang có gió thổi, có chuột chạy ra ngoài chứng tỏ hang rất rộng với rất nhiều đường thông khác, không gian bên trong hoàn toàn có thể sống được. Thêm vào đó, Thanh văn liên hoa mọc từ trong này vươn ra, mà lại không bị hái, thì có lẽ bên trong không có yêu thú nào cường đại.
Cuối cùng, nơi này vốn dĩ là chiến trường hỗn loạn, có đủ loại khí tức nhân yêu. Thêm một đống đất đá nữa chưa chắc hai mãnh thú kia đã phát hiện ra. Nếu bỏ chạy bọn chúng dễ dàng đuổi theo, chết là không nghi ngờ.
Phần còn lại hắn đành phó thác cho số mệnh, trốn xuống may ra có cơ hội sống chứ ở lại thì cơ hội bằng không!
…
Bây giờ hắn mới ổn định tinh thần quan sát xung quanh, thấy mình đang đứng trên một ngách nhỏ thông xuống một hang đá lớn. Từng bước một tiến xuống phía dưới, hắn đặt chân lên một sàn đá rộng gần trăm mét vuông với nhiều ngõ ngách ngang dọc khắp nơi không thấy điểm cuối. Chỗ này trần hang cao gần năm mét, xung quanh là những trụ đá khổng lồ. Đá trong hang này hắn chưa gặp bao giờ, cứng như đá hoa cương nhưng sáng hơn nhiều.
Trong không khí mát lạnh phảng phất một mùi hương nhè nhẹ như mùi lúa chín, rất thơm và dịu. Hắn hít vào thấy tinh thần phấn chấn hơn hẳn, cảm giác lo lắng sợ hãi dường như biến mất. Theo dấu mùi hương, hắn bắt đầu khám phá hệ thống hang động hùng vĩ này.
“Đây rồi!”
Một hang đá khổng lồ rộng mấy ngàn mét vuông, trần hang phải cao đến hơn năm mươi mét. Chính giữa hang là một cột thạch nhũ to lớn phát ra ánh sáng trắng mờ ảo. Nó cao lớn như một cây cổ thụ, phân cành rẽ nhánh, toả ra mùi hương nồng đậm. Hắn không tự chủ mà hít lấy hít để hương thơm này, khoan khoái vô cùng.
Từ trên đỉnh của thạch nhũ thỉnh thoảng có một giọt nước màu trắng đục như sữa, theo thân cây chảy dọc xuống hoà vào dòng suối nhỏ bên dưới. Làn nước lạnh buốt trong vắt phản chiếu ánh sáng từ thạch nhũ, toả ra xung quanh thành những mảnh màu xanh đỏ lung linh huyền ảo.
“Thạch nhũ này là trung tâm của hang động! Xem ra bảo vật thật sự chính là đây!”
Hắn tìm kiếm xung quanh, phát hiện ra một vài hạt giống đang rơi vãi trên mặt đất.
“Đây là hạt sen? Là hạt Thanh văn liên hoa!”
Tổng cộng có hai mươi ba hạt. Hắn mừng rỡ, lãi to rồi. Hạt sen này có thể lưu giữ cả trăm năm, chỉ cần đất phù hợp thì sẽ nảy mầm. Hai mươi ba hạt chính là gia tài vô cùng lớn.
Hắn không quên lấy đầy mấy bình nước suối. Mặc dù chưa biết là gì nhưng chắc chắn là linh tuyền, không thể bỏ phí được.
Cuối cùng hắn vận Bích hổ du tường, chẳng mấy chốc đã lên tới đỉnh thạch nhũ, muốn khám phá nốt bí ẩn trên này.
Hắn giật mình nhìn cảnh tượng trước mắt. Trên nền đá cứng lẻ loi một hố nhỏ hình tròn, miệng hố chỉ lớn hơn chiếc bát loa một chút, lõm sâu chưa tới một gang tay, trong lòng chứa đầy thứ dịch màu trắng sữa. Bên cạnh miệng hố có một bộ hài cốt hình dáng giống như nhân loại, đang ngả lưng dựa vào tảng đá lớn màu trắng đục.
Bộ xương màu đỏ vàng, bóng bẩy như tạc từ đồng thau, được che đậy bằng một bộ quần áo tả tơi đến không thể tơi tả hơn. Phiến đá ngay bên cạnh đầy những chữ viết nguệch ngoạc, phần lớn đã bị bào mòn theo năm tháng.
Hắn đọc những dòng chữ còn sót lại, dần dần hình dung câu chuyện…
“Cái xác này vốn là cường giả nổi danh một phương, quyết chiến với kẻ thù truyền kiếp đến nỗi lưỡng bại câu thương. Kẻ thù chết, lão bị truy sát chạy trốn đến nơi này thì sức tàn lực kiệt mà bỏ mình…”
Quân nhìn bộ hài cốt, vậy mà chẳng hề sợ hãi. Cũng một kiếp người, có cường đại đến mấy cũng không thoát khỏi hỉ nộ ái ố, cuối cùng tan thành mây bụi, hoà vào đất trời. Hắn chợt nhớ lại lời Y lão, lấy của thiên địa rồi cũng phải trả lại thiên địa.
“Để ta mang lão xuống, cho lão được về với đất mẹ!”
Hắn định bụng đem nó đi chôn cất tử tế. Không ngờ vừa chạm tay vào thì bộ xương lập tức tan biến hoá hư vô, đến cả hạt bụi cũng không còn.
Hắn ngơ ngác một hồi, rồi cũng tặc lưỡi bỏ qua. Đang còn nhiều việc phải làm, nếu lão muốn đi hắn cũng không cản.
“Đây là…”
Ngay vị trí bộ xương lúc nãy rớt lại một chiếc nhẫn màu vàng kim chạm khắc tinh xảo. Hắn cầm lên thấy rất nặng, phải gấp năm sáu lần những chiếc nhẫn bằng vàng thông thường.
“Chẳng lẽ đây là…”
Hắn truyền nội lực vào chiếc nhẫn, lập tức ánh mắt hắn loé lên.
“Là nhẫn trữ vật!” Hắn sung sướng. Thứ này cực kỳ đáng giá!
Phải biết chỉ có cường giả Địa giai trở lên hoặc những trường hợp đặc biệt thì mới có thể thu nạp vật phẩm vào trong cơ thể. Còn lại nếu muốn đem theo số lượng lớn đồ vật thì chỉ có thể dùng pháp khí trữ vật. Nhưng muốn chế tạo nó đâu phải đơn giản. Không những cần vật liệu mang thuộc tính không gian, mà còn cần Luyện khí sư cao cấp rèn đúc. Chỉ việc đảm bảo không gian khi dồn nén vào trong đồ vật mà không để nó bị sụp đổ đã là một việc nghịch thiên rồi. Vì vậy, tuy rằng không phải là bảo vật hiếm có khó tìm, lại còn có thể chế tạo được nhưng mỗi chiếc đều vô cùng trân quý.
Chiếc nhẫn này chứa một không gian hình lập phương mỗi cạnh mười mét, tổng cộng một ngàn mét khối. Không gian rộng lớn như vậy đủ khiến ai nhìn vào cũng phải đỏ mắt thèm muốn, nếu lọt ra ngoài hẳn sẽ gây nên không ít sóng gió.
Hắn mừng rỡ, dò tìm bên trong xem có gì hay không. Đáng tiếc chỉ có một mảnh xương thú dài độ hai gang tay khắc những ký tự cổ xưa.
“Vật chứa trong này chắc chắn không tầm thường, chờ có dịp sẽ tìm hiểu. Nếu lão đã có nhã ý tặng đồ, ta cũng không tiện từ chối.”
Hắn chắp tay đứng vái một vái cảm tạ. Sau đó, hắn chuyển tất cả đồ vật của mình vào nhẫn trữ vật. Tất nhiên phải lấy đầy một bình linh dịch màu trắng sữa và đào mấy tảng đá lớn từ trên thạch nhũ nữa.
“Làm người không nên tham lam, để lại chỗ này cho người sau có duyên.”
Xong xuôi tất cả, hắn đeo chiếc nhẫn vào sợi dây chuyền của mình giấu kỹ vào trong người chuẩn bị tìm lối ra.
Hắn không dám về theo đường cũ, liền lấy trong túi ra con chuột lúc nãy, thả nó xuống đất vuốt ve.