Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 9: Đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu!



Từ trong bóng tối con Phong ma lang vừa rồi khập khiễng bước ra, nhìn cả bọn với ánh mắt khinh bỉ.

“Tam đệ!!!” Một kẻ trong bọn gầm lên giận dữ.

Trận pháp cũng vì thế nhanh chóng suy yếu, hai con Cuồng liệt sư hợp sức phá trận đẩy lùi năm người về phía Quảng Thành.

“Con chó khốn nạn! Tao giết mày!”

Y đùng đùng nổi giận, hét lên một tiếng, thanh đại đao trên tay chém ra một luồng đao quang sắc lạnh về phía Phong ma lang. Quảng Thành lập tức lao đến ngăn cản.

“Đại sự quan trọng, đừng manh động! Ta lấy tính mạng ra bảo đảm sẽ mang đầu nó về cho đệ. Mau rút lui!”

Hắn đã lấy được hoa sen, chẳng còn lý do gì để ở lại. Cả bọn nhanh chóng chạy về phía rừng cây theo kế hoạch. Bỗng trực giác cho hắn cảm giác bất an. Ba con cự thú không hề đuổi theo mà ngược lại, chúng cũng lùi dần ra xa như sợ hãi điều gì.

“Dừng lại, có biến!”

Từ trong rừng cây bộc phát ra một luồng sát khí lạnh lẽo bao phủ toàn bộ ốc đảo. Con phong ma lang lúc trước sợ hãi cụp đuôi né vội sang một bên.

“Song đầu phong ma lang!” Quảng Thành nghiến răng.

Song đầu lang dị chủng, tu vi hoàng giai thất đẳng đỉnh phong, nổi danh tàn bạo khát máu. Nó xuất hiện đầy kiêu ngạo nhìn lũ nhân loại nhỏ bé, bước từng bước chậm rãi uyển chuyển, phô diễn thân hình to lớn như trâu mộng. Toàn thân nó bao phủ một màu lông xám, duy có cái đầu bên trái là màu đen tuyền. Uy áp khổng lồ nó tạo ra khiến hai con Cuồng liệt sư không dám tiến lên, cứ lởn vởn phát ra từng tiếng gầm gừ khó chịu. Phía bên kia cũng không ngoại lệ, duy nhất Quảng Thành có thể đứng vững, những người khác đều cảm giác như bị sát khí ăn mòn, nội lực trong cơ thể không tự chủ mà bạo phát ra bên ngoài bao phủ toàn thân. Quân dù cách xa cũng cảm giác tức ngực khó thở, lông tơ dựng đứng lên hết cả!

Song đầu lang án ngữ ngay con đường rút lui của bọn Quảng Thành, nhưng lại không hề tấn công. Nó nhìn về phía “nấm mồ” của Hỏa viên, tru lên một tiếng. Sau một thoáng yên tĩnh, nấm mồ liền nổ tung, trong làn khói bụi loé lên ánh lửa đỏ rực. Khí tức nóng bỏng lập tức lan ra đẩy lùi sát khí lạnh lẽo. Bọn Quảng Thành cũng vì thế mà thoát khỏi áp bức, định thần nhìn lại.

Hoả viên sừng sững đứng đó, uy nghiêm oai vệ như một hung thần khoác chiến bào được dệt bằng những ngọn lửa màu đỏ cam, trên người không hề sót lại một vết thương nào. Hơn nữa từ uy áp có thể thấy, tu vi của nó không phải là lục đẳng, mà cũng là thất đẳng đỉnh phong!

Ánh mắt nó giận giữ nhìn về phía Song đầu lang, gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc. Hai con Cuồng liệt sư ngay lập tức phóng thẳng không còn do dự gì nữa, để lại hai đầu mãnh thú đang nhìn nhau phẫn nộ.

“Con mẹ nó! Không ngờ lại bị mấy con thú hoang tính kế!”

Quảng Thành nghiến răng. Rất rõ ràng, Hoả viên không những cố tình giả chết chờ đợi, lại còn biết thuật thu liễm khí tức. Mà Song đầu lang kia càng xảo quyệt hơn, cho thủ hạ đánh nhau sống chết rồi mới lộ mặt đánh lén, đồng thời phá hỏng luôn kế hoạch của Hoả viên. Hai đầu cự thú trí tuệ cao một cách bất thường, cho dù yêu thú Huyền giai cao đẳng e cũng không sánh bằng.

Đám người Quảng Thành rơi vào thế lưỡng đầu thọ địch, kẻ đi săn đã hoá con mồi.

“Rút!”

Hắn lập tức lấy ra một hộp ngọc y hệt chiếc hộp đựng Thanh văn liên hoa giao cho đồng bọn. Đoạn Quảng Thành một hướng, năm người kia một hướng nhanh chóng theo hai bên sườn núi còn lại phóng đi.

Song đầu lang liền nhảy theo Quảng Thành, còn Hoả viên chặn đường năm người còn lại.

“Để ta xem mày làm sao đánh bại ta!”

Quảng Thành giơ cao thanh kiếm, kiếm ảnh tung hoành hoá thành một cơn mưa lao thẳng về phía Song đầu lang. Con sói cũng không vừa há miệng phóng ra một loạt phong nhận sắc bén. Dư âm của vụ va chạm khiến cây cỏ phía dưới nát thành mảnh vụn.

Hắn tu vi cũng là Hoàng giai thất đẳng đỉnh phong. Mặc dù thân thể yêu thú có thể nghiền ép nhân loại đồng giai, nhưng thủ đoạn làm sao bằng được? Hắn không tin con yêu kia có thể vây khốn được mình.

Lại mười ba đường kiếm xuất hiện, kiếm khí lạnh lẽo tỏa ra xung quanh, hoá thành từng hạt sương trắng. Song đầu lang há miệng phun ra hai dòng khí lưu, quay tròn tạo thành một cơn lốc màu xám đen lao về phía Quảng Thành.

“Phong ma quyển!” Hắn nhanh chóng nhận ra sát chiêu của con sói dữ.

Mười ba kiếm lập tức hợp thành một rồi phóng thẳng về phía cơn lốc.

“Hàn Sương đệ lục kiếm!”

Kiếm khí băng hàn vừa va chạm với lốc xoáy thì hoá thành một màn sương lạnh bao phủ xung quanh. Trái ngược hoàn toàn với vụ va chạm lần trước, lần này cơn lốc dần dần đóng băng rồi vỡ vụn thành từng mảnh, hoàn toàn không để lại dấu vết gì.

Bộ Hàn sương kiếm pháp này là đấu pháp mạnh nhất của Quảng Thành, có tổng cộng mười ba kiếm, uy lực vô cùng mạnh mẽ. Đáng tiếc hắn chưa đại thành, khi thi triển xem như miễn cưỡng đạt đến Huyền giai mà thôi.

“Tiếp ta kiếm đệ thất!”

Quảng Thành hét lên. Sau lưng hắn hiện lên hư ảnh một thanh trường kiếm giống y đúc thanh kiếm hắn đang cầm nhưng to lớn gấp bội phần. Toàn thân kiếm ánh lên sắc xanh lạnh lẽo lao thẳng đến Song đầu lang.

Con sói há to hai miệng máu, hai luồng nội lực xám đen tụ lại thành một quả cầu toả ra hấp lực khổng lồ. Mọi vật trong khoảng cách mười mét trước mặt nó đều bị hút vào rồi tan biến.

Hư ảnh cự kiếm đâm thẳng vào khối cầu, lập tức mờ nhạt đi mấy phần. Rõ ràng đã bị khối cầu hút hết năng lượng. Nhưng kiếm này quá mạnh mẽ, song đầu lang muốn một hơi nuốt hết cũng không đủ sức. Cả hai giằng co một lúc, cự kiếm càng ngày càng mờ ảo mà khối cầu cũng bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt. Quảng Thành nhăn mặt, hét lên:

“Phá!”

Tức thì hư ảnh cự kiếm đột ngột sáng lên rồi nổ tung, kéo theo khối cầu xám đen cũng vỡ vụn thành bụi phấn. Dư chấn vụ nổ khiến cả Song đầu lang và Quảng Thành đều phải lùi lại mấy chục bước.

Song đầu lang vừa ổn định thân hình đã lao lên tấn công. Lần này nó chủ động áp sát, nhảy lên dùng hai cái miệng máu lởm chởm răng nhọn liên tiếp cắn xé Quảng Thành. Sau ba lần công kích nó biết tấn công từ xa không làm gì được đối thủ, nên lập tức chuyển qua cận chiến, lợi dụng ưu thế thân thể muốn nhanh chóng hạ gục tên nhân loại đáng chết. Quảng Thành cũng không vừa, mỗi lần va chạm đều khéo léo đưa trường kiếm ra đón đỡ, lợi dụng lực phản chấn mà bay ra xa kéo dài khoảng cách với Song đầu lang, sau đó lại chém kiếm khí về phía eo của con sói. Eo chính là điểm yếu nói chung của loài sói, khiến nó không thể không phòng bị.

Trận chiến đã qua trăm chiêu vẫn bất phân thắng bại. Quảng Thành vừa đánh vừa lui, mà Song đầu lang càng đánh càng hung tợn, quyết tâm phải lấy mạng của hắn. Cứ thế chiến trường cũng ngày một rời xa ốc đảo.

Mà phía bên kia năm người đánh cùng Hoả viên không biết đã đi đến nơi nào, chẳng còn nghe thấy âm thanh chiến đấu nữa.

“Đến lượt chúng ta rồi!”

Quân và hai kẻ còn lại chạy vội tới trung tâm ốc đảo. Rất nhanh đã tìm thấy một hộp ngọc, mở ra quả nhiên bên trong chính là Thanh văn liên hoa.

“Lũ yêu thú các ngươi có thông minh đến mấy cũng không bằng nhân loại. Huống hồ chúng ta không chỉ một mà có đến mười người!”

Cả bọn mừng rỡ lập tức cuốn gói bỏ chạy thật nhanh. Đột nhiên Quân cất lời:

“Các ngươi mau trở về trước. Ta và thành chủ còn kế hoạch khác nữa.” Không chờ bọn chúng trả lời, hắn đã nói tiếp.

“Đưa cho ta mắt trận!”

Hai tên kia mặc dù có chút bối rối nhưng Quân là anh em tốt với thành chủ nên không dám hỏi nhiều. Hơn nữa bọn chúng cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi nguy hiểm này, liền đưa cho Quân một viên đá màu đen rồi lập tức đi ngay.

Chờ hai tên kia đi xa, Quân tập trung nội lực truyền vào viên đá. Tức thì viên đá chuyển thành màu trắng rồi phát ra ánh sáng rực rỡ. Cùng lúc đó, bao quanh ốc đảo cũng xuất hiện mười cột sáng trắng lao vút lên không tụ về một điểm tạo thành một hình nón có mười mặt cao hơn hai mươi mét. Sau mấy hơi thở, chiếc lồng ánh sáng mờ dần rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.

“Thập phương huyễn trận!”

Đây chính là một trong những kế hoạch dự phòng của bọn họ. Uy lực trận pháp này có thể vây khốn cao thủ Hoàng giai đỉnh phong. Nhưng thứ khiến nó trở thành một trong ba đại trận hộ thành của thành Thanh Sơn chính là vì ẩn chứa mười loại huyễn cảnh khác nhau, thậm chí cao thủ Huyền giai linh thức hơi kém một chút chưa chắc đã thoát ra được. Quảng Thành mang nó theo đủ biết hắn coi trọng lần hành động này như thế nào. Điểm yếu duy nhất là rất tiêu hao nội lực của người chủ trận nhưng bù lại chỉ cần nắm giữ mắt trận thì tu vi dù có là Võ giả cũng có thể phát huy trận pháp đến đỉnh điểm. Vì vậy nên Quân mới có tự tin ở lại đây một mình. Hắn nhìn đống đất đá trước mặt.

“Bây giờ đến lượt ta tìm vận may của mình!”