Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 113: Thực lực bất phàm!



“Ngươi lại ngưng tụ ra được thứ này?” Tạ Tĩnh có chút ngoài ý muốn.

Hà Chương không nói không rằng, thân hình lập tức mờ đi, chớp mắt đã ở trên đầu Tạ Tĩnh chém xuống một đao.

Tạ Tĩnh giận dữ rống lớn, toàn bộ huyết khí nhanh chóng thu về thành một chiến giáp đỏ tươi như máu bao phủ thân thể, cứng rắn vô bì vừa kịp chặn đứng trường đao chém tới.

Ngay sau đó là hàng trăm tiếng “coong” nối tiếp nhau vang lên. Hà Chương với ưu thế tuyệt đối về tốc độ, thoắt ẩn thoắt hiện liên tiếp chém lên người Tạ Tĩnh.

Tạ Tĩnh như con rùa chui trong lớp mai cứng, đứng yên chịu trận để mặc cho Hà Chương ra sức mà đánh. Có điều lớp chiến giáp đỏ máu quá mức cứng rắn, Hà Chương chém đến cả ngàn nhát mà chỉ xuất hiện vài vết rạn nứt.

Chiến giáp lần nữa biến đổi, hóa thành thể lỏng hoàn toàn dung nhập vào bên trong cơ thể Tạ Tĩnh, để lại từng vệt máu ngoằn ngoèo chạy trên da thịt.

Hà Chương cảm nhận thấy điều không ổn lập tức vỗ cánh lướt ra xa.

Tạ Tĩnh cười gằn, dưới chân lão hiện ra một lớp huyết khí đậm đặc. Lão đạp mạnh chân vào, lớp huyết khí cùng lúc nổ tung tạo thành lực đẩy tống lão bay vọt về trước.

Nhạc Sơn ở bên dưới quan sát không khỏi trầm trồ. Cả hai đều sử dụng một loại đấu pháp nhưng trình độ mà Tạ Tĩnh thể hiện lại cao thâm hơn không biết bao nhiêu lần.

“Huyết khí hóa hình còn có thể dùng như vậy? Tạ trưởng lão quả thật đã tu luyện nó đến mức lô hỏa thuần thanh!”

Dựa vào cách này mà tốc độ của Tạ Tĩnh đã đuổi kịp Hà Chương, tất nhiên về độ linh hoạt vẫn còn kém hơn, nhưng đã đủ để ép Hà Chương phải liên tục thối lui. Hai bên hóa thành hai luồng sáng một đỏ một xanh nhạt vờn nhau khắp bầu trời.

Hà Chương không chịu nổi sức ép, dưới hai chân hiện lên một vòng xoáy phong nguyên lực, kết hợp cùng Thanh phong kiếm dực bất ngờ tăng tốc bay vọt đi.

Tạ Tĩnh quát lớn.

“Hai người các ngươi cùng ta đuổi theo, tuyệt đối không để y trốn thoát!”

Dứt lời lão hóa thành một đạo huyết quang vút theo. Hai tên Huyền giai của Ma giác bang và Hắc phong bang cũng y lời lấy ra pháp khí phi hành của mình truy đuổi. So với dùng nội lực, bay đường dài dùng pháp khí tiết kiệm sức lực hơn nhiều.

Nhạc Sơn không muốn bỏ lỡ trận chiến hiếm hoi này, cũng lấy ra pháp khí nhảy lên. Còn đám tàn quân ở đây, cần mình lão già của Báo đầu bang là quá đủ rồi.



Hà Chương vừa bay lượn trên bầu trời vừa né tránh những quyền ấn từ tay Tạ Tĩnh, lúc thì vút lên cao, lúc lại lượn xuống sát mặt đất nhờ tán rừng già che đậy.

Tuy ông ta nhanh hơn nhưng sức lực không bằng, dù mấy lần bỏ xa Tạ Tĩnh nhưng vẫn bị đuổi kịp. Sau nửa giờ chạy trốn, Hà Chương cuối cùng dừng lại đáp xuống một mỏm đá nhô cao.

Tạ Tĩnh đến nơi đứng trên không mà cười:

“Sao? Dậy mà bay nữa đi!”

“Tạ Tĩnh! Có dám đánh với ta một trận sòng phẳng hay không?” Hà Chương quát.

“Haha! Ba mươi năm nay tu vi của ngươi vẫn giậm chân tại chỗ, còn ta đã là Huyền giai ngũ đẳng, ngươi định lấy gì đánh với ta!”

“Lấy mạng ra đánh với ngươi!”

Dứt lời từ bốn phương tám hướng đất đá chuyển động ùn ùn lao tới tấn công. Tạ Tĩnh đơn giản vung tay quét một làn huyết khí đập nát toàn bộ.

Hà Chương xoáy lên một đao, số đất đá bị vỡ lập tức bay về tụ lại thành một thanh đại đao dài hơn hai mươi mét chém xuống. Huyết khí hóa thành cự thuẫn đỏ máu chặn lại, một phần biến thành hàng ngàn mũi huyết châm phóng tới.

Hà Chương múa trường kiếm bên tay trái, cuồng phong cuộn lên ngăn cản huyết châm. Tạ Tĩnh lợi dụng thời cơ áp sát, liên tiếp tung mấy chục cú đấm như trời giáng.

Hà Chương thủ thế lùi lại, bị đánh rơi xuống mỏm đá tạo thành một hố sâu nứt nẻ, bụi tung mờ mịt.

Vừa lúc hai tên Huyền giai của Hắc phong bang và Ma giác bang chạy tới. Chứng kiến tràng cảnh này bọn họ vội vã lao xuống bồi thêm vài đòn vào Hà Chương ý định tranh công. Nhưng Tạ Tĩnh đã ngăn lại.

“Để hắn cho ta! Hai người các ngươi chia nhau cảnh giác xung quanh, cẩn thận có mai phục!”

“Tạ trưởng lão quả nhiên sáng suốt! Vừa hay ta có một tòa pháp trận có thể ngăn cách khí tức, chiến đấu ở đẳng cấp Huyền giai tuyệt nhiên sẽ không bị phát hiện!”

“Ta cũng mang theo đại trận trấn bang ở đây, có thể vây khốn được cao thủ Huyền giai thất đẳng. Hà Chương lần này có chạy đằng trời! Chỉ là bày trận hơi tốn thời gian một chút!” Tên Ma giác bang không chịu lép vế.

“Hai vị vậy mà lại có nhiều bảo bối lợi hại như thế! Xem ra cuộc chiến sau này lão phu phải nhờ cậy hai vị thật nhiều rồi!” Tạ Tĩnh cười.

“Tạ trưởng lão quá lời! Việc của thượng tông đương nhiên chúng ta phải dốc hết sức, sao có thể giấu giếm được!”

“Lão phu sẽ nhớ kỹ, tuyệt đối không để hai vị chịu thiệt thòi! Bây giờ phiền hai vị bố trận giúp ta!”

Tạ Tĩnh khách sáo nói, nhìn xuống bên dưới thấy đối thủ của mình đã chui ra khỏi đống đổ nát.

Hà Chương đang ở vào thế vô cùng hung hiểm. Đến giờ phút này đã có thể chắc chắn rằng không ai tới cứu viện ông ta. Một mình đối mặt với ba cao thủ Huyền giai, chênh lệnh là không thể bù đắp.

Hà Chương nắm chặt trường kiếm chĩa thẳng vào Tạ Tĩnh.

“Muốn giết ta, các ngươi cũng phải trả giá thật đắt!”

Vừa dứt lời gió nổi lên cuồn cuộn, phong nguyên lực ngập tràn không gian hóa thành những mũi kiếm vô hình lạnh lẽo bay tán loạn. Lấy Hà Chương làm trung tâm, nó không ngừng lan rộng ra xung quanh đạt đến phạm vi bán kính ba mươi mét mới dừng lại.

Hà Chương đứng bên trong vòng xoáy kiếm khí, hiên ngang bất khuất.

“Lĩnh vực?”

Tạ Tĩnh nhíu mày, hiển nhiên nhận ra thứ mà Hà Chương mới thi triển chính là tuyệt chiêu mà đẳng cấp Huyền giai mới có thể sử dụng. Phải có một sự lĩnh hội sâu sắc về linh thức, nội lực, sự lý giải cặn kẽ về công pháp, đấu pháp, từ đó kết hợp chúng với nhau mới tạo nên được lĩnh vực.

Bên trong lĩnh vực của mình, chính là vương là tướng, không chỉ tăng phúc cho bản thân, mà còn áp chế đối thủ.

Tạ Tĩnh liền đấm ra ba quyền, hóa thành ba luồng huyết khí cứng rắn lao tới, nhưng vừa chạm đến rìa lĩnh vực của Hà Chương đã bị vô vàn lưỡi kiếm khí đánh tả tơi, cố sâu thêm được mười mét nữa thì hoàn toàn tan biến.

“Hà Chương, cứ cho như ngươi lợi hại, thì ta lại muốn xem ngươi duy trì được lĩnh vực này bao lâu!”

“Đủ lâu để giết ngươi!”

Hà Chương quát lên, Thanh phong kiếm dực lần nữa xuất hiện. Kiếm khí hoành không đánh ra, uy lực so với lần trước phải mạnh hơn ba, bốn lần. Tạ Tĩnh ngưng tụ ra một tấm khiên máu che trước người, không ngờ chỉ sau vài lần va chạm đã bị đánh vỡ. Một tia kiếm khí xuyên qua đâm thẳng vào ngực Tạ Tĩnh khiến lão phải lùi lại gần mười bước.

Ở bên trong lĩnh vực của Hà Chương, hàng vạn lưỡi kiếm mảnh dẻ không ngừng xoay tròn cắt xén huyết khí quanh người Tạ Tĩnh.

Mặc dù thể tu nhục thân cường tráng, huyết khí dồi dào, nhưng liên tục bị bào mòn sớm muộn cũng sẽ thụ thương. Hơn nữa Hà Chương tấn công rất nhanh và chuẩn xác, mười lần như một đều chém vào cùng một chỗ, thì cứng đến mấy rồi cũng phải gãy.

Tạ Tĩnh không dám kinh địch nữa, bấm bụng lấy ra pháp khí của mình. Đó là một cây trường côn màu xám tro, bên trên khảm những hoa văn phức tạp, như ẩn như hiện có hình năm đầu hung lang toả ra khói xám mờ ảo.

“Đừng tưởng chỉ mình ngươi lĩnh ngộ được lĩnh vực, ta cũng có!”

Tạ Tĩnh quát lên, huyết khí xung quanh lão hoà trộn cùng làn khói đen vô cùng kỳ dị, bên trong xen lẫn những tiếng gào rít của loài yêu thú, những tiếng sói tru lạnh lẽo rợn người.

Kiếm khí xung quanh Tạ Tĩnh bị làn sương đỏ đen cắn nuốt, uy lực nhanh chóng giảm đi mấy phần.

“Chỉ là lĩnh vực sơ khai, phải dựa vào pháp khí mới có thể thi triển! Xem ra tu vi của ông tăng tiến chắc hẳn đều do dùng ngoại vật, chứ bản thân thực lực chẳng mấy tiến bộ!” Hà Chương châm biếm.

“Khốn khiếp! Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi chết trong đau đớn!”

Toàn thân Tạ Tĩnh nở rộ, cánh tay trở nên săn chắc, mọc ra một dải lông dài xám đen che phủ hai bả vai xuống đến bàn tay. Hai nanh mọc dài nhọn hoắt chĩa ra ngoài, còn đôi mắt thì chuyển sang đỏ ngầu.

Lão cầm trường côn vung lên, kiếm khí xung quanh tan tác. Hà Chương giơ đao ra đón đỡ liền bị đánh lùi lại.

Tạ Tĩnh hiện tại cả sức mạnh, tốc độ, phòng ngự đều tăng mạnh. Mặc dù Hà Chương dựa vào lĩnh vực có thể vượt cấp đối chiến, nhưng bây giờ ảnh hưởng của nó lên đối phương đã yếu đi trông thấy, rất nhanh lại rơi vào thế yếu.

Nhưng so với một Tạ Tĩnh thuần tuý sức mạnh, sự linh hoạt của Hà Chương vẫn giúp ông ta tránh được mấy kiếp, thành ra tuy đánh không lại nhưng vẫn khiến Tạ Tĩnh tức nổ đom đóm mắt.

Hai lão già Huyền giai đã bày trận xong từ lâu, nãy giờ chỉ đứng quan sát thì thầm to nhỏ:

“Đạo hữu, có nên giúp Tạ trưởng lão một tay không?”

“Ban nãy ông ấy dặn đừng xen vào!”

“Không ngờ Hà Chương lại có thể đánh với Tạ trưởng lão đến mức như vậy, may mà lúc trước chỉ là câu giờ!”

“Chúng ta chờ thêm lát nữa, đợi khi có cơ hội hãy ra tay!”

Hai lão già gật gù nhìn nhau. Đều là kẻ sống lâu năm, bọn họ tự nhiên hiểu rằng lúc nào cần né tránh, lao vào bây giờ chỉ thiệt thân mà thôi. Cứ để mặc cho hai con trâu bò kia đánh nhau chán chê sứt đầu mẻ trán còn mình giữ sức chờ thời cơ ám toán mới là sáng suốt.

.........