Hà Chương càng lúc càng rơi vào thế yếu. Gần chục pháp khí hộ thân lấy ra chống đỡ đều bị Tạ Tĩnh nhanh chóng đập vỡ. Vai trái của ông ta đã rách toạc, máu tưới đẫm nửa thân người.
Hà Chương cưỡng ép uống vào một viên đan dược, rồi lấy ra một viên châu to bằng nắm tay ném về phía đối phương.
Viên châu nổ tung, hoá thành một con mãng xà nhe nanh quấn lấy Tạ Tĩnh. Trường côn trong tay Tạ Tĩnh biến lớn đập thẳng lên mãng xà, nhưng mãng xà thân thể uốn lượn né tránh, rồi cuốn tròn dọc theo trường côn xông tới định cắn nuốt lão.
Tạ Tĩnh tức giận, vươn tay tóm chặt lấy hai hàm răng của nó rồi vận sức. Nương theo tiếng gầm của lão, mãng xà bị hai cánh tay lực lưỡng xé toạc làm đôi, tan biến trong không trung.
Trường côn về tay, Tạ Tĩnh thôi động toàn bộ huyết khí lẫn khói xám về bên mình, mặc kệ cho lĩnh vực của Hà Chương chém lên thân thể.
“Ngũ lang bát quái côn! Ngũ lang khiếu nguyệt!”
Trường côn hoá thành năm đầu hung lang dữ tợn. Miệng sói mở ra đầy những răng nanh lởm chởm. Hà Chương hai tay đao kiếm bắt chéo trước ngực:
“Phong vẫn!”
“Địa lạc!”
Đằng sau lưng ông ta, hai cánh tay khổng lồ cầm cự kiếm và đại đao ngang trời hiện thế, mang theo vô cùng phong nguyên lực sắc bén cùng thổ nguyên lực cứng rắn, khí thế lôi đình không gì cản nổi.
Năm đầu hung lang cùng đại đao cự kiếm sắp sửa va chạm.
Đột nhiên, từ hai bên sườn của Hà Chương lao đến hai luồng khí tức hung hiểm.
Một lưỡi roi lửa hừng hực từ đâu xuất hiện cuốn lấy đại đao. Bên kia là một con tê giác có tới bốn sừng, to lớn vô bì hùng hục chạy tới ngoạm vào cự kiếm.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi chững lại nhưng đã khiến Hà Chương phải trả giá thật đắt. Năm đầu hung lang không bị ngăn cản ầm ầm đổ xô vào người Hà Chương.
Nửa thân trên rách toạc lộ cả xương, ông ta như diều đứt dây rơi xuống mỏm đá, máu tươi nhuộm đỏ một khoảnh đất.
Tạ Tĩnh lơ lửng trên không nhìn xuống, hai lão Huyền giai cũng đã đến gần chắp tay, tỏ ý tạ lỗi vì tự tiện xen vào trận chiến.
Tạ Tĩnh chỉ gật đầu không nói gì, bởi lão đang bực bội vì đối thủ của mình không ngờ lại khó chơi như vậy. Lão đường đường hơn hai tiểu cảnh giới, oai phong lẫm liệt là thế mà tốn không ít thời gian vẫn chưa giải quyết xong một kẻ đang bị thương, thật là xấu hổ. Trong lòng Tạ Tĩnh đã muốn kêu hai lão già kia tới hợp lực cho nhanh, nhưng vì thể diện mà chưa mở miệng.
“Hà Chương, ngươi quả thật làm ta bất ngờ. Nhưng mọi chuyện nên chấm dứt ở đây!”
Đoạn trên tay lão ngưng tụ ra một mũi huyết mâu toan phi xuống.
Hà Chương nằm giữa đống đổ nát nhổ ra một ngụm máu.
“Phải, phải! Cũng đã đến lúc nên kết thúc rồi! Hahaaa!”
Ông ta cười lớn, tiếng cười đầy sảng khoái lại khiến cho Tạ Tĩnh trong lòng hoài nghi, mũi huyết mâu khựng lại một giây mà chưa đâm xuống.
“Tạ trưởng lão, đừng để ông ta giở trò!” Tên Ma giác bang vội nói.
Tạ Tĩnh bừng tỉnh, chửi lớn:
“Chết đi cho ta!”
Nhưng đúng vào lúc này, mặt ông ta biến sắc vội vã ngưng chiêu. Từ bên trong ngực áo lấy ra bảy tấm hồn bài.
Một tấm đang rung lên bần bật rồi vỡ nát, liền sau đó là một tấm rồi một tấm nữa. Thoáng chốc đã có bốn tấm hoá thành gạch vỡ.
Hồn bài là thứ lưu giữ linh hồn ấn ký của tu sĩ, nếu nó vỡ nát đồng nghĩa với tu sĩ đó đã bỏ mạng.
“Khốn nạn! Ngươi đã làm gì!”
“Hahaaa! Chẳng phải ta đang đánh nhau với ngươi hay sao?”
Hà Chương cười lớn.
“Số hồn bài đó hình như là của đám Huyền giai trông giữ căn cứ Huyết linh tông nhỉ? Xem ra lão già Khương Duy ấy làm việc không đến nỗi nào! Hahaaa!”
“Súc sinh! Chết đi cho ta!”
Vừa dứt lời, một cơn mưa huyết mâu ầm ầm lao xuống, đánh cho mỏm núi đá vỡ vụn sụp đổ rơi ào ào xuống vực sâu bên dưới.
“Căn cứ bị tập kích, mau chóng trở về!”
Tạ Tĩnh hét vào mặt hai tên Huyền giai bên cạnh, vội vã quay người rời đi.
Nhưng chính vào lúc này, một tia sáng mảnh như sợi chỉ, sắc hơn cả dao cạo bay với tốc độ khủng khiếp đâm xuyên thẳng vào mi tâm của tên Huyền giai Hắc phong bang. Lão trợn tròn hai mắt, thân thể cứng đờ rơi xuống mặt đất chết ngay!
Lão chính là người nắm giữ đại trận giam cầm, còn chưa kịp mở trận thì đã bị một kích tất sát, thành ra tất cả đều bị nhốt bên trong, nhất thời không thể thoát ra.
Không gian vang lên tiếng nói vang vọng của Hà Chương.
“Ta đã nói rồi! Ông bản tính đa nghi rồi sẽ bại vì đa nghi! Ông nghĩ một kẻ như Nhạc Sơn lại xứng để ta ra tay hay sao? Trận chiến này không phải để giải quyết ân oán cá nhân. Nhưng ông và căn cứ Huyết linh tông thì khác, xứng đáng để ta bỏ đại giá! Tạ Tĩnh, vở kịch này đến lúc hạ màn rồi!”
Vừa dứt lời, dưới mặt đất năm mươi điểm sáng vụt loé lên hội tụ về một chỗ. Hà Chương từ dưới đất trồi lên, thân hình tuy vẫn đầy rẫy máu me nhưng ánh mắt lại lấp lánh tinh quang, rực rỡ lạ thường.
Năm mươi điểm sáng này, chính là năm mươi tu sĩ mà Hà Chương đã “mượn” của Khương Duy, được ông ta cẩn thận bố trí xung quanh. Sợi tơ sát thủ vừa rồi cũng chính là một cái bẫy mà ông ta đã dày công sắp xếp, vốn định dùng làm chiêu giữ mạng, nhưng tùy cơ ứng biến mà quyết định dành nó giết lão Hắc phong bang.
Tạ Tĩnh mặt đỏ bừng bừng như muốn nổ tung. Hiển nhiên ông ta đã dần hiểu rõ mọi chuyện.
Hà Chương lấy thân mình làm mồi nhử, dẫn dụ đám Tạ Tĩnh ra mặt. Còn Khương Duy thừa cơ tấn công căn cứ Huyết linh tông trong rừng. Tất cả những tin tình báo, những kế hoạch ban đầu hay biểu lộ nôn nóng báo thù của Hà Chương…đều chỉ là một tấm màn che đậy cho vở kịch đằng sau mà thôi!
Con mồi béo như vậy, làm sao mà bỏ qua đây? Cái đáng sợ là ở chỗ Hà Chương dám lấy mạng mình ra để cược, chỉ e đã không xem cái chết ra gì!
Than ôi! Kẻ không sợ chết thì còn sợ cái gì nữa! Kẻ đó mới chính là kẻ đáng sợ nhất trên đời!
Tạ Tĩnh không ngờ rằng những toan tính của mình lại đổ sông đổ bể, thậm chí ngay cả việc phong tỏa không gian giờ lại biến thành lồng giam cho chính lão.
“Ta giết ngươi!”
Tạ Tĩnh gầm lên, thân hình hoàn toàn biến hoá thành dạng bán yêu, trường côn lập loè, khói xám đậm đặc.
Hà Chương đã hấp thu xong toàn bộ năm mươi điểm sáng.
Tay trái khẽ động, kiếm khí tung hoành.
Tay phải vung lên, đao cương cường thế.
Hai tay ông ta hợp làm một, hai luồng khí tức cũng theo đó dung hợp, biến ra một quả cầu với dao động năng lượng khủng khiếp.
“Song lĩnh vực! Không thể nào! Không thể nào!”
Tạ Tĩnh hai mắt trợn ngược, tưởng như muốn phun máu ra ngoài.
“Chết đi! Hung lang tru nhật!”
“Tạ Tĩnh! Đây là món quà cuối cùng ta gửi đến ông!”
Hà Chương dứt lời, ném quả cầu mang theo vô tận đao kiếm về phía Tạ Tĩnh, còn bản thân thì nở một nụ cười, thả lỏng vô lực rơi xuống mặt đất.
…
Chẳng cần phải nghĩ về mức độ tàn phá của hai sát chiêu cuối cùng. Những gì nó để lại ngoài một hố sâu hơn hai chục mét, đường kính gần trăm mét, thì xung quanh đã thành bình địa.
May mắn nhờ vào hai đại trận mà tổn hại chỉ dừng ở đó, nếu không với quy mô của mình, có lẽ ngay ở căn cứ Bạch Vân cũng phải cảm nhận được.
Nhưng có một kẻ đứng bên ngoài đã nhìn thấy tất cả, nghe thấy tất cả.
Nhạc Sơn hai mắt đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt, hai hàm răng nghiến vào nhau.
Hắn không ngờ kế hoạch tưởng chừng trọn vẹn lại biến thành một màn thảm hại như vậy.
Trước giờ y chưa từng nhận thất bại nào đau đớn đến thế. Tạ Tĩnh không rõ sống chết, căn cứ bị tiêu diệt vậy mà y, một trong những người tham gia bày mưu tính kế lại sống sờ sờ.
Đả kích này thật nằm ngoài khả năng chịu đựng. Y muốn trả thù đám Triều Quốc nham hiểm, giết hết những kẻ đã lừa mình.
Ai? Giết ai đầu tiên? Phải rồi, giết hắn, giết kẻ đã truyền tin cho y về Hà Chương, hắn chính là kẻ đã dẫn dụ y vào bẫy.
Nhạc Sơn lập tức nhắm mắt lại cảm nhận.
“Ngươi đây rồi! Ta phải khiến ngươi chết từ từ trong đau đớn!”
…
Ở một nơi nào đó, đột nhiên Quân cảm giác được đan điền ngứa ngáy, cấm chế bên trong đang rung lắc liên tục.
“Hỏng rồi, Nhạc Sơn đang truy lùng ta!”
Về cơ bản, Quân đã bỏ chạy từ lúc nào rồi, nên hắn không hề biết gì về những chuyện đã xảy ra, lại càng không biết gì về kế hoạch của Khương Duy hay Hà Chương.
Hắn đang tìm một nơi để phá giải cấm chế, bởi vì một khi đụng vào nó Nhạc Sơn cũng sẽ biết, càng ở gần thì mức độ ảnh hưởng càng nặng, chỉ cần động tâm là cấm chế nổ tung ngay. Do đó hắn phải chạy thật xa, càng xa càng tốt.
Hắn vốn hy vọng Hà Chương sẽ giết được Nhạc Sơn, nhưng xem ra ông ta đã thất bại. Y bây giờ đang theo dấu mà truy lùng hắn. Bất đắc dĩ hắn đành chui vào một hang động bỏ hoang.
“Mạnh Thần! Giúp ta một tay!”
“Yên tâm đi, ta đã chuẩn bị đây rồi!”
Dứt lời Mạnh Thần lấy ra một đống đồ vứt trên mặt đất rồi bắt đầu đi khắp hang động vừa bố trí vừa giục.
“Gia tài của ta và ngươi tất cả đều đổi hết sang đống pháp trận và phù chú này. May mắn thì có thể chống đỡ được tu sĩ Hoàng giai thất đẳng một đoạn thời gian! Ngươi muốn làm gì thì làm nhanh đi!”
Quân cảm kích ngồi xếp bằng tiến vào thể nội. Đan điền của hắn đang bị bao phủ bởi một lớp màng mỏng, với tâm là một giọt máu đỏ, giọt máu của Nhạc Sơn.
“Nếu đã là máu, thì thử xem!”
Đoạn đan điền của hắn bùng lên một ngọn lửa vàng kim từ từ thiêu đốt lớp màng mỏng.
Quả nhiên lớp màng như giấy gặp lửa, chẳng mấy chốc bị thiêu cháy, chỉ còn trơ lại giọt máu.
Quân lập tức điều khiển ngọn lửa từ từ tiến đến bao vây ý định luyện hoá nó giống như đã từng làm với Huyết ấn ở ngực.