Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 130: Thú triều



Rạng sáng hôm sau Đồ Huyết trở về.

“Xong rồi hả?” Quân hỏi.

Đồ Huyết gật đầu, đưa ra một túi trữ vật. Toàn bộ tài sản của gia đình kia cùng với mấy tên Hoàng giai cũng tạm đủ cho hắn thoả mãn.

Hắn cầm tấm Phục hổ phù mân mê, truyền linh thức vào trong kiểm tra. Tấm phù này ẩn chứa sức mạnh của một đầu bạch hổ Hoàng giai thất đẳng, vốn có thể dùng được năm lần nhưng giờ chỉ còn hai.

“Ngươi thích lá phù này à?” Bách lão đột nhiên hỏi.

“Cứ đồ tốt là ta thích!”

“Thứ phù lục này dùng yêu đan của yêu thú để làm nên. Ngươi kiếm một ít về đây, ta sẽ dạy ngươi luyện chế!”

“Ông biết làm hả?”

“Tên ngốc này, quên Bản toạ là ai rồi à?”

“Hehe! Suýt nữa thì quên thật!”

Hắn cười, cầm lên một thứ nữa mà mình thấy hứng thú. Đó là một cuốn đấu pháp, gọi là Độn phong thuật.



Độn phong thuật, dồn nén nội lực rồi đột ngột bùng nổ, tăng tốc độ lên cực hạn trong nháy mắt. Đây là đấu pháp mà tên cầm đầu lúc nãy đã thi triển. Tuy nhiên sau khi sử dụng sẽ bị suy yếu, cần nghỉ ngơi một thời gian ngắn mới có thể tiếp tục.

Cũng sử dụng Phong nguyên lực, nếu có thể kết hợp cùng Lăng vân bộ chắc chắn sẽ đem lại hiệu quả rất cao, là thủ đoạn giữ mạng lợi hại có thể dùng khi nguy cấp.

Quân sau khi kiểm tra hết chiến lợi phẩm, liền quay sang hỏi Bách lão về một chuyện khác.

“Tình hình Đồ Huyết thế nào rồi?”

“So với ngươi, thân thể của hắn còn dung nạp yêu đan tốt hơn mấy lần. Có lẽ do bản thân đã là nửa người nửa yêu. Ta đoán chừng hắn có thể chịu được yêu đan ngũ đẳng!”

“Ngũ đẳng? Như vậy là tốt rồi! Nên chọn loại yêu thú nào đây Bách lão!”

“Họ mèo, họ khỉ, họ trâu là phù hợp hơn cả. Ba loại ấy hắn đều có một phần trên người, khả năng thành công sẽ là cao nhất!”

Quân hiện tại không có những thứ đấy, chỉ còn vài viên yêu đan cấp thấp. Vì vậy hắn dự định sau khi qua La Thành, tiến vào nơi hoang vu sẽ tìm giết vài con yêu thú.



Bước ra khỏi bức tường thành hùng vĩ, trước mắt hắn là một mảnh đất trơ trọi và cằn cỗi, rộng dễ đến vài cây số. Theo như những gì được biết, thì Triều Quốc đã cho vạt sạch nơi này nhằm mở rộng tầm nhìn, tránh cho giặc cỏ La Lung có cơ hội tập kích.

Thảo nguyên La Lung, phía nam chạm mặt Triều Quốc, phía tây là lãnh địa của Kim khuyết môn, ba khu vực này giao nhau hình thành một ngã ba nơi sông Hoàng Cầu chảy qua, là ranh giới tự nhiên cho cả ba thế lực, địa thế vô cùng quan trọng. Tại phía đông, thảo nguyên La Lung giáp với Đại hồng tự.

Còn phía bắc chính là Bắc Sơn Lâm, mục đích cuối cùng của Quân trong chuyến đi lần này. Nơi đó tiếp giáp với Vô Biên khổ hải, con đường duy nhất hiện giờ của hắn để tới được Đại lục.

Dựa vào những gì đang diễn ra, hắn lựa chọn đi chếch về hướng của Đại hồng tự là an toàn nhất.

Quy mô của Đại hồng tự khá khiêm tốn, và cũng không giống các thế lực khác, nó chẳng có thành trì hay tông môn nào lệ thuộc. Vùng đất này cũng không có những thành thị phồn hoa tráng lệ, ba mặt của nó vẫn được núi cao, rừng rậm bao phủ.

Ngôi chùa cổ Đại hồng nằm trên một ngọn núi nhỏ, xung quanh hầu hết là làng mạc do phàm nhân sinh sống lập ra. Cuộc sống nhẹ nhàng bình yên khác hẳn với sự ồn ào tranh đua nơi Kinh đô phồn hoa. Người dân kiếm ăn chủ yếu bằng nông nghiệp, khai hoang làm ruộng, hái lượm săn bắt, hoặc trao đổi hàng hoá với khách qua đường.

Cuộc sống bình yên, nên dù có chút lạc hậu, đường sa xa xôi khó đi, thì nơi đây vẫn được rất nhiều người lựa chọn khi muốn qua lại giữa các vùng, nên dần dần sinh ra một con đường, hàng quán cũng mọc lên đáp ứng nhu cầu khách bộ hành, bộ mặt nơi đây từ đó mà thay đổi, cuộc sống không còn vất vả như trước.

Nhưng có một điều không hề thay đổi, là ít nhất ba tháng một lần, người dân luôn lên Đại hồng tự thắp hương lễ Phật. Đấy đã là cái lệ, cái nếp ăn sâu vào tiềm thức. Đổi lại, đệ tử trong chùa luôn có mặt bảo vệ người dân khi cần thiết, kèm với đó là truyền thụ Phật pháp và chỉ bảo tu luyện cho họ. Do đó cũng có một vài môn phái được ra đời, nhưng dưới sự ảnh hưởng của Đại hồng tự, việc chém giết tranh giành rất ít khi xảy ra.

Có thể nói, hiếm nơi nào ở Nam Hoang lục địa mà cuộc sống lại dễ chịu như ở đây!



Quân đi ba ngày thì đến nơi, nghỉ ngơi tại một nhà trọ nhỏ đơn sơ. Chủ nhà trọ gương mặt hiền lành phúc hậu lúc nào cũng tươi cười.

Nhưng nửa đêm, lão già lại chạy tới gõ cửa phòng hắn inh ỏi.

“Lão bá có chuyện gì thế!”

“Khách quan, Đại hồng tự cho người đến cảnh báo, sắp có yêu thú tấn công. Mọi người cần đề phòng!”

“Yêu thú tấn công?”

“Quanh đây chúng ta đã xây dựng vài hầm trú ẩn, khách quan có thể tới đó hoặc lên lánh nạn tại chùa!”

“Đa tạ lão bá!”

Quân nhanh chóng đi theo ông lão, vừa đi vừa hỏi.

“Lão bá, yêu thú có thường tấn công vào đây không?”

“Ngày trước thi ít, có khi cả hai ba chục năm mới một lần. Nhưng bây giờ nhiều lắm, bốn năm nay, năm nào cũng xảy ra. Riêng năm nay đã là lần thứ hai rồi!” Lão lắc đầu thở dài.

Thật là trùng hợp, đúng lúc hắn cần Yêu đan thì có hàng về. Hắn lại hỏi.

“Bình thường ai sẽ ngăn cản yêu thú?”

“Ai có sức lực đều có thể tham gia, nhưng chủ yếu là Đại hồng tự. Con trai lão cũng vừa mới đi đấy!”

“Vậy lão tránh trước đi! Ta sẽ giúp họ một tay!”

“Được được! Khách quan cẩn thận đấy!” Lão cười hiền lành.

Quân rất nhanh đã phát hiện được một vị sư trẻ đang đi báo tin. Hắn lập tức chặn trước mặt. Vị sư trẻ mới chỉ là Võ giả, nhìn thấy hắn có chút hoảng hốt.

“Thí chủ! Ngươi muốn làm gì?”

“Không có gì! Ta nghe nói sắp có yêu thú tấn công nên muốn giúp sức!”

“Thật chứ! Vậy tốt quá! Mời thí chủ theo ta!”

Vị sư trẻ mừng rỡ rồi dẫn Quân tới bìa rừng. Ở đây đã có gần trăm người tụ họp, đốt lửa sáng bừng. Trong đó đến bảy phần là tăng ni, áo màu xanh da trời gọn gàng. Ba phần còn lại là các tán tu, khách qua đường và người dân ở đây.

Vị sư đứng đầu trông thấy hắn thì cười vui vẻ, hỏi han vài câu rồi sắp xếp hắn vào một tổ đội.



Yêu thú tấn công nhân loại vốn không phải việc xưa nay hiếm. Thường thì có nhiều nguyên nhân, hoặc do con người xâm phạm tàn phá lãnh thổ của chúng, do số lượng đông đảo mà tài nguyên hạn chế…Những việc này thường có chu kỳ tuỳ vào từng nơi.

Nhưng mấy năm nay tần suất lại nhiều như vậy rõ ràng là bất thường, chắc chắn sâu bên trong rừng kia đã có chuyện. Có điều đó không phải là việc đám người ở đây có thể phán đoán hay tìm hiểu, việc của họ là đứng ngăn cản thú triều, còn những thứ sâu xa kia là do người khác xử lý.



Đêm tối như mực, im ắng lạ thường, chỉ có tiếng nổ lép bép của từng bó đuốc sáng rực soi rõ bìa rừng.

Quân mở linh thức, khống chế theo một đường thẳng hướng về bóng đen sâu thẳm trong rừng, hạn chế tối đa tiếp xúc với người khác.

“Kia rồi!”

Cách nơi hắn đứng khoảng ba cây số, một đàn thú dữ đang ùn ùn kéo đến. Đi đầu là hàng trăm con yêu miệng đỏ lòm. Từng tiếng tru ớn lạnh của loài sói thi nhau rú lên như gọi hồn người chết. Từng tiếng gầm gừ hung mãnh gieo rắc nỗi kinh sợ của loài hổ vằn vện, từng bước chân nặng nề chấn động núi rừng của những con voi to lớn, những con tê giác da dày thịt béo, hay những bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện hòa với màn đêm của giống báo đen, mèo rừng…

Đàn thú đến gần, đám người đã biết, ai nấy đều bước vào thế thủ, sẵn sàng tấn công bất kỳ lúc nào.

“Mở trận!”

Một tiếng hét cất lên, tất cả đồng loạt kết ấn.

Mảnh đất bìa rừng vô thanh vô tức phóng lên một bức tường lửa dữ dội, thiêu cháy những con sói đầu tiên xông tới.

Tiếng tru la thảm thiết, gào rú giãy giụa kèm theo mùi cháy khét nồng nặc bao trùm khoảng không.

Đàn yêu mặc kệ, như thiêu thân liều mình lấy thịt đè người, con trước ngã xuống làm đệm cho con sau tiến lên.

Chẳng mấy chốc bức tường lửa đã không còn mấy tác dụng. Những miệng máu lởm chởm nanh dài không chờ đợi được mà lao vào những con người đang đối mặt với chúng.



Quân cùng Đồ Huyết theo đoàn người xông tới bầy thú, thẳng tay chém giết. Những con đi đầu đều là tốt thí, chỉ ngang Võ giả nhân loại, một chiêu là xong. Hắn quần thảo một hồi, giết mấy chục con yêu rồi dần dần tìm cách tách đoàn, còn Đồ Huyết vẫn ở lại chiến đấu.

Hắn muốn vào sâu trong rừng, âm thầm tìm một con yêu thú phù hợp để săn giết. Linh thức tỏa ra phạm vi ba cây số, quét ngang màn đêm đen. Nhưng trong phạm vi mà hắn quan sát vẫn còn bóng dáng của tu sĩ nhân loại.

Muốn thần không biết quỷ không hay, buộc lòng phải mở rộng tầm nhìn lên hết cỡ, vượt qua tất cả tu sĩ Hoàng giai ở đây.

Quân chạy tới một thân cây rất cao, leo tít lên ngọn, mang hết linh thức phóng ra bủa vây cánh rừng. Dưới sức mạnh của Khai hải cảnh, tầm nhìn của hắn mở rộng tới năm cây số. Khoảng cách này là cực lớn, thậm chí so được với một cao thủ Huyền giai.

Hắn chắc mẩm rằng gần như không một ai ở đây có thể phát hiện được ra mình. Nói cách khác, hắn có thể nhìn thấy địch nhân mà địch nhân không thể thấy hắn. Đó là một lợi thế rất lớn!

Hắn đảo mắt khắp lượt đoàn thú triều hàng nghìn con. Cuối cùng phát hiện ra mục tiêu của mình!

Một con U minh thương lang, Hoàng giai lục đẳng!

U minh thương lang là yêu thú Hoả nguyên lực, sở hữu một ngọn lửa màu xanh da trời cực kỳ lợi hại. Nghe nói lửa này rất cuồng bạo, có thể thiêu đốt nội lực, đạt đến Huyền giai thì còn có thể thiêu cháy cả Nguyên hồn tu sĩ.

Con sói có hai mắt màu xanh da trời, giữa trán là đồ hình một ngọn lửa nhỏ lập loè. Toàn thân nó màu xám đen chỉ chừa lại một dải lông phủ từ sau gáy đến chót đuôi là màu xanh đậm. Nó đứng trên một mỏm đá cao nằm khá sâu so với trận chiến, ở đây không có nhiều yêu thú như ngoài chiến trường xa xa kia, nhưng con nào con nấy đều rất mạnh mẽ.

U minh thương lang với tu vi như vậy đủ để xếp vào hàng ngũ đứng đầu, chiến lực khó lường. Nhưng nhìn khắp yêu thú hoả hệ ở đây, chỉ mình nó là lựa chọn tốt nhất, đồng thời cũng là nguy hiểm nhất.

Hắn đang cần một ngọn hoả diễm thật cuồng bạo, không chỉ để luyện khí, luyện đan…mà còn để sẵn sàng đối phó với những biến số có thể xảy ra trong đan điền của mình khi mà Cổ trùng chưa được giải trừ.

Vì thế, con U minh thương lang này nhất định phải chết!!!

.........