Đôi nam nữ thu lại chiến lợi phẩm, đến gần chỗ Quân trò chuyện. Người nam bắt đầu trước.
“Đa tạ đạo hữu trợ giúp. Đúng là chân nhân bất lộ tướng!”
“Là ta phải cám ơn mới đúng. Cho dù không có ta thì hai vị cũng sẽ dễ dàng giết ba con yêu ấy thôi!”
“Haha! Chỉ là chút tài mọn dùng để kiếm ăn trên đường. Ta thấy đạo hữu cũng là tán tu, lại đang trong thú triều, chi bằng hợp sức cùng nhau sẽ tốt hơn là đi một mình!”
“Đa tạ ý tốt của hai vị. Nhưng ta vốn quen một mình, không hợp nơi đông người!”
Quân chắp tay chào rồi quay trở lại phía đàn yêu thú định bụng giết thêm vài con chiếm lấy yêu đan. Bên trong thức hải của hắn vang lên tiếng của Bách lão.
“Tiểu tử, đôi nam nữ kia đều đang ẩn giấu. Nhìn thủ đoạn của bọn chúng chắc chắn không dưới Hoàng giai lục đẳng!”
“Trong mắt bọn chúng thì ta cũng vậy!”
Hắn đương nhiên hiểu được giang hồ hiểm ác. Sở dĩ lần này cường thế đánh nhanh diệt gọn, lấy hẳn đồ chơi ra khoe vừa để nhắc nhở hai tên kia đừng có ý đồ với mình, vừa để thử lòng bọn chúng. Nếu họ nổi lòng tham thì hắn cũng không ngại lôi hết vốn liếng đánh một trận sòng phẳng.
Mà cũng bởi hắn đánh hơi được đôi nam nữ này rất lợi hại, chưa chắc đã xử lý được nên mới giở trò doạ dẫm. Chứ không là hắn cũng giả bộ yếu ớt dụ dỗ đối phương rồi ra tay thì giết quách luôn.
Nói chung đây chỉ là một màn thăm dò, cả hai phe đều biết tiến lui, đến điểm là dừng, thấy khó là thôi.
…
Sau một ngày đêm lăn lộn, đợt thú triều này đã bị đẩy lùi. Hơn ngàn con yêu thú bỏ xác nằm lại, còn phía nhân loại cũng thương vong gần trăm người.
Quân đút túi tổng cộng ba mươi viên yêu đan, chủ yếu là nhị đẳng và tam đẳng. Ở chỗ đông người hắn không đánh với yêu thú cao giai để che giấu thực lực, nhưng đến đêm vẫn lén lút ra ngoài săn được hai con Hoàng giai ngũ đẳng và tứ đẳng về cho Đồ Huyết. Ngoài ra số xác yêu thú chia phần để làm tài liệu luyện khí và luyện dược cũng rất nhiều, có thể nói là không uổng phí công sức.
Hắn tưởng rằng mọi chuyện đã xong, có thể tiếp tục lên đường nhưng một tin tức lại truyền đến.
Thú triều còn chưa chấm dứt!
Sâu trong rừng đang có một lượng yêu thú lớn chưa từng thấy, dễ có đến mấy vạn con, và có cả yêu thú Huyền giai xuất chiến.
Không ai có thể lý giải được lý do vì sao. Nhưng chắc chắn đó là sự thật. Điều này đồng nghĩa với việc mọi con đường đi lên phía bắc đều rất nguy hiểm. Muốn đi chỉ có hai cách, hoặc là quay về tìm đường khác, hoặc là ở lại chờ mọi việc xong xuôi.
Quân và rất nhiều tu sĩ khác đều quyết định chọn cách thứ hai ở lại chiến đấu. Dù nguy hiểm nhưng món lợi mà thú triều mang đến là không thể bàn cãi, có thể xem như một cơ duyên rất lớn.
Cũng bởi lần này thú triều bất thường, nên Đại hồng tự đã có một quyết định chưa có tiền lệ, đó là mở cửa đón khách!
Hơn một trăm tu sĩ từ Hoàng giai được bố trí chỗ nghỉ ngơi ở trong chùa. Ngoài ra, trụ trì còn đặc biệt chọn lựa nhiều bộ kinh thư, Phật pháp để bọn họ nghiên cứu. Trừ những nơi quan trọng, họ còn được phép tự do đi lại, giao lưu với các đệ tử.
…
Đại Hồng tự được xây dựng cách đây khoảng ba ngàn năm. Nghe nói vị trụ trì đầu tiên của ngôi chùa có một kiện pháp khí nổi danh, gọi là Đại hồng chung. Chuông khi hóa lớn to ngang trái núi, khi thu nhỏ đút vừa lỗ tai.
Đánh một tiếng vang xa ngàn dặm, ngân một tiếng quỷ khốc thần sầu. Vị cao tăng một người một chuông đi khắp Nam Hoang lục địa trừ gian diệt bạo, kết nên vô số thù, cũng tạo duyên với hàng ngàn lớp người. Về sau khi đến vùng đất này liền một tay lập địa thành Phật, thu nhận đệ tử truyền bá Phật pháp.
Những người tới đây quá nửa là chịu ơn người xưa, tự nguyện sinh sống vây quanh, hằng tháng dâng hương bái lễ. Cũng chính bọn họ vô tình hình thành nên một tầng bảo vệ bên ngoài, ngăn cản những thế lực dám bén mảng đến ngôi chùa cổ.
Nếu ai hỏi đâu là nơi an toàn nhất lục địa, thì chính là ở Đại hồng tự, nơi mọi người đều chung một tiếng nói.
….
Trong căn phòng trụ trì, Hồng Trí đại sư đang ngồi lẩm nhẩm chuỗi tràng hạt thì Hồng Minh bước vào. Hồng Minh là đại đệ tử của Hồng Trí Đại sư, từng đại diện Đại hồng tự tham gia Đại hội đấu giá ngày trước.
“Sư phụ! Các vị thí chủ đều đã được bố trí ổn thỏa. Họ gửi lời cảm tạ đến người!”
Hồng Trí đại sư gật gật cái đầu, hỏi sang một chuyện khác.
“Con biết lần thú triều này từ đâu mà tới không?”
“Đệ tử không biết!”
“Có lẽ do ta lâu nay chỉ dạy bảo các con trong chùa mà quên mất không để các con tu luyện bên ngoài!”
Đại sư thở dài một tiếng rồi bước xuống giường, đi tới bên cửa sổ, tay vẫn bấm chuỗi tràng hạt.
“Hai tháng trước ta có nhận được một phong thư của Kim khuyết môn, đại ý nói rằng muốn chúng ta không nhúng tay vào thế cục tranh giành. Năm đại thế lực con đánh giá như thế nào?”
Hồng Minh suy nghĩ một lát rồi nói:
“Triều Quốc vẫn là mạnh nhất. Dù có suy yếu thì cũng không phải thứ một mình Kim khuyết môn có thể lay chuyển. Cho dù bây giờ có Huyết linh tông tham gia, thì hai hổ muốn nuốt một voi cũng phải trả giá đắt. Hơn nữa bọn họ bằng mặt không bằng lòng, trước sau cũng lại quay sang đấu đá. Trừ phi có thêm Tiêu cục Viễn Sơn hoặc chúng ta góp sức…”
Hồng Trí đại sư nghe xong gật đầu đồng tình.
“Chúng ta chủ trương trung lập, còn Tiêu cục Viễn Sơn không có lợi không làm, hơn nữa bọn họ là mạng lưới vận chuyển lớn nhất lục địa, kể cả từ chối hợp tác thì Kim khuyết môn cũng sẽ không dại gì đụng vào lúc này. Tình cảnh hiện giờ dù có lợi, cũng không phải thời cơ thích hợp để ra tay. Nhưng bọn họ vẫn quyết tâm dồn hết sức làm một trận chiến. Trừ khi…”
Hồng Minh nheo mày.
“Ý người là…bọn họ còn có đồng minh khác nữa?”
“Không sai! Ta phát hiện ra sau lưng Triệu Quốc Bình là một thế lực rất lớn, lớn hơn tất cả chúng ta. Giúp tiêu diệt Triều Quốc chỉ là thuận tiện, không phải mục đích thật sự của bọn họ. Ta e rằng nếu không đạt được ý đồ của mình, có thể Đại hồng tự sẽ là mục tiêu tiếp theo!”
“Lại có thế lực mạnh mẽ như thế nhúng tay vào?” Hồng Minh giật mình.
Đại sư lắc đầu.
“Hồng Minh, chúng ta tu Phật pháp để làm gì?”
“Để cứu khổ cứu nạn, phổ độ chúng sinh…”
“Vậy nếu để cứu một người nhưng đổi lại phải giết một người, thì con có làm không?”
“Cái này…Giống như yêu thú lạm sát người vô tội. Nếu phải giết yêu thú mà cứu được mạng người thì con vẫn làm!” Hồng Minh ngần ngừ một lúc rồi trả lời.
Hồng Trí gật đầu hài lòng.
“Lần thú triều này ta đoán quá nửa có sự nhúng tay của Kim khuyết môn. Các con hành sự phải hết sức cẩn trọng!”
Hồng Minh vái chào rồi lui ra. Hồng Trí đại sự vẫn đứng lặng bên khung cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
…
Điều Quân yêu thích nhất ở Đại hồng tự chính là thanh tĩnh. Cũng chính vì sự thanh tĩnh vốn có ấy nên không ai chủ động sinh sự với ai. Dù cho bên ngoài ngươi có hổ báo đến đâu, thì khi bước vào khuôn viên ngôi chùa, tự khắc bị không khí ảnh hưởng mà trở nên trầm ổn hơn rất nhiều.
Quân ngồi bên trong căn phòng của mình, xung quanh hắn là bốn lớp pháp trận phòng ngự và ngăn cách khí tức. Khối lập phương đang ở trước mặt.
“Bách lão! Một tuần rồi, thương lang sẽ không bị luyện hóa hết chứ?”
“Còn lâu, nó vẫn đang sống đấy. Bây giờ bắt buộc phải thả nó ra mới có thể lấy được hỏa diễm. Ngươi chuẩn bị kỹ chưa!”
Hắn hít một hơi sâu sẵn sàng. Suốt mấy tháng nay, Bách lão đã nghiên cứu tỉ mỉ kết cấu khối lập phương, nhờ đó hắn đã bước đầu học được cách kích hoạt nó để sử dụng.
Quân thủ thế, luyện thể thuật được triển khai, Kim cang cương khí bọc kín từ đầu đến chân, cả con khôi lỗi Hoàng giai thất đẳng cũng được lấy ra đứng bên cạnh.
Mặt có hình cánh cổng hé mở phun ra một ít khói xám, theo sau là một bóng đén vọt ra. Nhưng khi làm khói xám tan đi, hắn lại bò lăn ra cười khằng khặc.
Đứng trước mặt hắn không phải con sói to lớn oai phong lẫm liệt, mà phải gọi là con chó ghẻ mới đúng.
Một con chó sói xấu mù, bộ lông nham nhở như bị ai đó nhổ trộm từng mảng, để lộ lớp da dúm dó phía dưới. Cái đuôi mới là thứ khốn khổ nhất, nó trụi sạch lông, trơ lại một cái roi thịt gân guốc nhăn nheo.
U minh thương lang hiện giờ chỉ to bằng một con chó cỏ bình thường, vừa xấu vừa hèn vừa bẩn, gầy trơ xương như bị bỏ đói ba năm ròng, nhưng bản tính hung hăng thì vẫn không bỏ được. Nó gầm gừ nhe nanh lao đến toan cắn một miếng cho hả giận. Lập tức con khôi lỗi đã đứng ra ngăn cản. Hai cánh tay như hay gọng kìm ghì chặt nó xuống đất, đồng thời khoá chặt mõm không cho nó kêu rên thêm bất kỳ tiếng nào.
Ngọn lửa màu xanh da trời u ám bùng lên vây kín lấy khôi lỗi. Nhưng mọi thứ là vô ích. Lớp giáp sắt của khôi lỗi có thiêu cả ngày cũng chẳng hề hấn gì.
Trái lại, ngọn lửa của nó đang bị Quân dùng một chiếc đỉnh màu cát vàng hút vào. U minh thương lang nhận ra hiểm cảnh, liền thu lại toàn bộ hỏa diễm, nằm im trên sàn, hướng ánh mắt ngoan độc và những tiếng rên ư ử về phía Quân.
“Chỗ lửa này chỉ đủ dùng vài ngày. Phải lấy được yêu đan của nó để luyện hoá mới có thể dùng thoải mái!”
Quân gật đầu, lấy ra hẳn trường thương của mình tiến lại gần đâm xuống. Nhưng bất chợt hắn dừng tay giữa đường bởi nhìn thấy hai dòng nước mắt đang chảy ra từ khóe mắt của U minh thương lang.