Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 21: Nhiệm vụ cống hiến - Căn bệnh kỳ lạ



Chiến tranh đã qua đi nửa năm, khi trở về Kinh đô Bắc Triều, mà nay đã đổi thành Triều Quốc, Quân được Chu Hồng đưa vào trong Y viện làm việc. Hắn không quên xin cho Trương Cảnh Trọng và Hoàng Mẫn vào cùng. Cả hai tu vi đều tiến thêm một đẳng lên võ giả tứ đẳng và nhị đẳng. Còn bản thân hắn thì vẫn giậm chân tại chỗ.

Vụ giao dịch lần trước, Chu Hồng mặc dù có phần nhượng bộ, nhưng chỉ cho hắn nửa liều thuốc giải đủ để trong ba năm không chịu đau đớn, sau đó nếu không có thuốc sẽ lại như cũ. Điều này khiến hắn vô cùng tức giận, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn. Có điều, sau khi dùng thuốc, đan điền của hắn lại tích trữ được một chút nội lực.

Hắn biết rằng Chu Hồng là người gian xảo, nếu chỉ chăm chăm đi theo y thì có lẽ cả đời này phải chịu sai khiến. Vì vậy hắn quyết tâm trong vòng ba năm phải đột phá lên Hoàng giai, đồng thời tích cực nghiên cứu thuật luyện dược và luyện độc, may ra mới có hy sống sót.

Tử Hà khí công đã cường hoá xong năm mươi hai đường kinh mạch, nhục thân cũng mạnh thêm một bậc. Thức thứ nhất Kinh lôi của Lôi tà đao pháp đã luyện thành. Thức thứ hai tuy sau khi quan sát trận chiến của Lôi Bất Tứ có chút cảm ngộ nhưng nội lực không đủ, có lẽ phải đột phá tiến giai mới có thể luyện, vì thế hắn mang bộ Thập tự kiếm pháp lấy trong kho tàng Nam Xương ra tập luyện. Bộ kiếm pháp này có mười thức, sẽ làm chủ công chính của hắn trong khoảng thời gian này.



Y viện chia làm hai đường, Y sư đường và Luyện dược đường do hai vị phó viện trưởng chấp chính. Y sư đường do Lâm Tiến, Huyền giai nhị đẳng quản lý. Còn Luyện dược đường do Kim Diệp, Huyền giai ngũ đẳng đứng đầu.

Nói về Kim Diệp, lão là Luyện dược đại sư mấy chục năm nay mà Bắc Triều có được, danh vọng không phải bàn. Lão cũng chính là ông ngoại của Kim Vũ Thần. Chưa hết, trong gia tộc, lão bồi dưỡng ra được một tên luyện dược sư cũng là thiên tài hiếm có, cháu nội của lão, gọi là Kim Lỗi. Kim Lỗi này còn xuất sắc hơn cả lão, ba mươi tuổi đột phá Hoàng giai, ba lăm tuổi thành tựu Luyện dược sư. Hiện giờ mới hơn bốn mươi đã là Hoàng giai thất đẳng đỉnh phong, cánh cửa trở thành Luyện dược đại sư cũng đã hiện ra trước mắt. Y trong cùng thế hệ xem như lọt tốp mười người nổi bật nhất Bắc Triều, tiền đồ vô hạn lượng.

Tại Y sư đường, kẻ nào đột phá Hoàng giai, nếu đan điền sinh ra được đan hoả, thì đều phải chuyển sang Luyện dược đường học tập và làm việc. Y sư đường chỉ được phụ trách việc chăm sóc sức khoẻ cho đám kẻ hầu người hạ. Còn cho Hoàng thất, thân tộc…thì do Luyện dược đường đảm nhiệm.

Và tất nhiên, Quân hiện giờ nằm trong danh sách của Y sư đường.



Lại thêm một năm trôi qua, cuộc sống của Quân cơ bản không có gì phiền toái, nhìn chung khá bình yên. Bất quá, Y sư đường vốn không được mọi người xem trọng cho lắm, nên việc ra ngoài bị ngó lơ hay coi thường là chuyện như cơm bữa. Hắn bản chất thuần hậu, không thích ganh đua tranh giành nên cũng chẳng để bụng làm gì, chỉ cần yên ổn là được.

Một điều làm hắn thích thú là sách trong tàng thư các có thể mượn thoải mái, nhờ vậy hắn mở mang ra vô số kiến thức, cả về tu luyện và y thuật. Hơn nữa mỗi người nếu có cống hiến thì sẽ được đổi lấy công pháp hoặc tài nguyên tu luyện.

Cái gọi cống hiến chính là hoàn thành các nhiệm vụ mà Hoàng thất đưa ra. Nói là thế nhưng thật ra chỉ một phần mười trong số đó là do Hoàng thất thực sự yêu cầu. Số còn lại chỉ cần có đủ tiền bạc, linh thạch, là ai cũng có thể mượn nhờ danh nghĩa Hoàng thất công bố ra bên ngoài, tìm người thực hiện. Nhiệm vụ cống hiến cũng rất đa dạng, từ vẽ phù chế thuốc, rèn đao đúc kiếm cho đến giết người diệt yêu. Làm xong sẽ được Hoàng thất chuyển thành Cống hiến để trao đổi là vật phẩm.

Cống hiến chia làm mức thanh đồng, bạch ngân, hoàng kim đổi được tương đương vật phẩm mức võ giả, hoàng giai, huyền giai, có điều không thể đổi vật phẩm vượt cấp.

Quân thường chọn hai loại, thứ nhất liên quan đến chữa bệnh và thứ hai là giết yêu thú. Hai thứ này cống hiến không cao, thường chỉ vài chục thanh đồng là cùng, nhưng phù hợp với bản thân. Hắn quần quật cả năm mà chỉ kiếm được chưa đến ba trăm thanh đồng, đem đổi hết ra linh thạch tu luyện.

Điều duy nhất an ủi là phó viện trưởng Lâm Tiến rất quý hắn. Trăm người Y sư đường, hắn là một trong những người sáng dạ nhất, lại rất khiêm tốn, nhân hậu. Mỗi khi xong việc đều trở về tư phòng chăm chỉ tu luyện, không sinh sự với ai. Hơn nữa kiến thức y thuật của hắn rất cao minh kỳ lạ, khiến lão nhiều phen cũng trợn mắt há mồm.



“Cảnh Trọng, đến Đại sảnh đường đi, linh thạch dùng gần hết rồi. Xem xem có nhiệm vụ gì nhận được cống hiến không!”

“Hôm qua ta vừa tới, chẳng có gì cả. Thanh đồng toàn mấy thứ nhảm nhí tốn thời gian mà chẳng được là bao.” Trương đầu xù chúi đầu vào một cuốn sách.

“Chúng ta lầm việc vất vả, mà chẳng đủ linh thạch để tu luyện. Nhìn mấy tên con ông cháu cha trong học viện Hoàng gia lúc nào cũng dư giả tài nguyên mà thấy ghét!” Hoàng Mẫn thêm vào.

“Mỗi năm Học viện đều tuyển đệ tử đấy, ngươi muốn thử không?” Quân cười đáp.

“Hừ, chỗ đó toàn lũ ăn trắng mặc trơn, cắn thuốc mà lên cấp. Chứ ra ngoài đánh nhau chắc gì hơn được ai. Ta không thèm!”

“Tinh anh trong Bắc Triều đều từ đó mà ra, ngươi nghĩ ngươi thông minh hơn người trong Hoàng thất chắc?”

“Thì ta chỉ nói đa số. Ngươi không thấy toàn kẻ nhờ tiền, cậy quyền đưa con cháu trong gia tộc vào đấy à. Chúng ta thân cô thế cô, chẳng có ai làm chỗ dựa, thì chắc cả đời chỉ ở đây thôi!”

“Nói chuyện cẩn thận, tai vách mạch rừng. Mạng chúng ta bé lắm, không cẩn thận mất như chơi đấy!” Quân khẽ nhắc “Ta tới Đại sảnh đường, ngươi đi cùng không?”

“Đi thì đi!” Hoàng Mẫn hào hứng.



Đại sảnh đường là một trong những toà nhà nhà nhộp nhịp nhất Kinh đô, có đủ mọi để thứ từ giao dịch buôn bán, đến thông tin trao đổi, hành chính giấy tờ…

Hai nơi đông đúc nhất của Đại sảnh đường chính là khu nhiệm vụ và khu đổi cống hiến, chiếm trọn ba tầng đầu tiên. Tầng trệt thanh đồng, tầng hai bạch ngân, tầng ba hoàng kim. Ba tầng bố trí như nhau, bên trái nhận nhiệm vụ, bên phải đổi cống hiến.

Bọn hắn tiến tới khu nhiệm vụ thanh đồng thì đã thấy có mấy chục người đang nhìn ngó. Trên bức tường rộng đến cả ngàn mét vuông có chi chít những mảnh giấy đủ màu. Những mảnh giấy này rất kỳ diệu, chỉ cần dùng một ít linh thức hoặc nội lực truyền vào lập tức toàn bộ nội dung sẽ hiện ngay trong đầu. Nếu muốn lấy chỉ động ý nghĩ là mảnh giấy sẽ tự động bay tới tay.

Hắn xem một lượt, chú ý tới một nhiệm vụ đã ở đây nhiều tháng nhưng không ai lấy xuống. Tiêu đề chỉ vẹn vẹn mấy chữ: “Chữa bệnh cho con gái Tiêu gia chủ Tiêu Soái. Mức thưởng một ngàn thanh đồng.”

Đây là mức cống hiến kịch khung dành cho một nhiệm vụ, nhưng không ai thử, hẳn bên trong có ẩn tình. Hắn tò mò xem chi tiết nội dung thì lập tức hiểu ra. Chỉ thấy hắn mỉm cười, thu lấy mảnh giấy vào tay rồi đi ra ngoài.



Tiêu gia là một gia tộc khá thú vị. Gia chủ Tiêu Soái tu vi chỉ Hoàng giai tứ đẳng, coi như miễn cưỡng xếp vào hạng nhị lưu. Lão không có thiên phú tu luyện, nhưng lại có thiên phú kinh doanh buôn bán cùng đôi bàn tay khéo léo. Gốm sứ Tiêu gia chính là một trong những thương hiệu nổi tiếng nhất nhì Triều Quốc. Thuỷ tinh lục linh và Men sứ kim nhung rất được giới thượng lưu ưa chuộng, thậm chí cả Hoàng thất cũng trưng bày không ít món đồ do Tiêu gia chế tác. Vì thế nếu như so tiền bạc thì Tiêu gia lại phải đứng trong ba hạng đầu, mấy thế lực nhất lưu cũng không giàu có bằng. Tiêu Soái cũng nhờ tài sản kếch xù cùng tài ăn nói mà có quan hệ tốt với rất nhiều người máu mặt. Vì vậy tuy tu vi hơi thấp nhưng những thế lực lớn khác cũng nể mặt Tiêu gia ba phần.

Tiêu Soái có ba cô con gái xinh đẹp, giống như cha, không có thiên phú tu luyện, nhưng thừa hưởng được sự khéo léo, thêm phần duyên dáng hoạt ngôn nên không ít thế lực ngỏ lời kết duyên. Có điều ba, bốn năm nay cả ba bỗng dưng mắc bệnh lạ, bong da rụng tóc khiến ai nấy đều e sợ. Tiêu Soái tá hoả chạy khắp nơi mà không ai giúp được. Nhờ quan hệ mời đến cả Kim gia tới xem. Bất quá dù cho là Kim Lỗi hay Kim Diệp đại sư chế đan phục thuốc cũng chỉ cầm cự được đôi ba tháng rồi lại như cũ. Kim Lỗi này cũng từng đánh tiếng đến cô út Tiêu Ngọc, nhưng giờ quay xe không thấy người. Tiêu lão gia giận lắm nhưng chỉ dám để trong lòng.

Người có tiếng tăm không ai giúp được, lão không tiếc tiền bạc tung tin khắp nơi hy vọng có cao nhân giúp đỡ, việc đổi cho Hoàng thất chuyển thành nhiệm vụ cống hiến cũng nằm trong số đó. Bất quá đến cả Kim Diệp còn bó tay thì ai dám nhận? Nhưng lão không từ bỏ, cứ mỗi khi hết hạn treo nhiệm vụ lão lại bỏ tiền ra treo tiếp, ròng rã đã hơn năm có lẻ.



Quân ung dung trên đường tới Tiêu gia. Nhưng không vội vàng, hắn trước tiên qua mấy cửa hàng lớn của Tiêu gia nhìn ngắm. Hắn chọn một cửa hàng, bên trong bày đầy những món đồ gốm nhỏ to đủ loại. Quả là danh bất hư truyền, chất gốm ở đây cứng mà không thô, xốp mà không giòn, nước men bóng bẩy, màu sắc tươi sáng đậm đà làm hắn nhớ đến gốm Bát Tràng nổi tiếng ở quê nhà.

Hắn chú ý đến một đồ vật bằng thuỷ tinh có khả năng phát ra ánh sáng màu xanh lục mờ ảo, và một thứ đồ gốm khác phủ một lớp men màu vàng đỏ rất đẹp.

“Đây có phải là hai kiệt tác mà Tiêu lão gia chế tác?” Hắn hỏi chưởng quầy.

“Khách quan thật có mắt tinh tường. Không phải tự khen nhưng cả Triều Quốc này chỉ duy nhất lão gia chúng ta làm ra được. Hình dáng có thể bắt chước nhưng nước men này chính là độc nhất vô nhị!” Chưởng quầy lập tức trả lời đầy tự hào.

“Xin hỏi chưởng quầy làm ở đây bao lâu rồi!”

“Ta ấy hả? Ngót nghét mười lăm năm rồi!”

“Ông có thường xuyên lau chùi hai món đồ này không?”

“Tất nhiên, hai mẫu này là vật trưng bày, đã ở đây bảy tám năm, thì cũng từng ấy năm ta luôn chăm sóc chúng, không để vương một hạt bụi nào!” Chưởng quầy vẫn trả lời, nhưng trong lời nói đã có chút không thoải mái.

“Dám hỏi ông thêm một câu, độ vài ba năm trở lại đây ông có thấy sức khoẻ của mình giảm đi rõ rệt không, thường xuyên mệt mỏi chán ăn, thậm chí đôi khi đau bụng đi ngoài ra máu, hay tay chân thi thoảng va đạp nhẹ đã thấy bầm tím lên hết cả?” Quân nhỏ nhẹ.

Nhưng khi những lời này vào tai chưởng quầy thì như sấm động, lão đơ ngươi ngây ngốc một lúc mới mới run run chắp tay:

“Thần y! Ta có mắt như mù! Xin ngài lượng thứ. Quả đúng như vậy. Ta năm nay mới gần bảy mươi, tuy không phải tu sĩ nhưng sức khoẻ trước giờ vô cùng tốt. Có điều ba, bốn năm trở lại đây lại thường hay đau ốm. Đi khắp nơi khám chữa mà không khỏi! Thần y, ngài mời gặp ta lần đầu đã nhìn ra căn bệnh, ta nguyện mang hết gia sản ra dâng lên ngài!” Chưởng quầy vô cùng xúc động nói.

“Ông không cần như vậy. Ta đến đây thực ra vì cái này.” Đoạn hắn đưa mảnh giấy nhiệm vụ ra cho chưởng quầy xem. “Tình cờ đi ngang qua thấy ông nên vào xem. Nếu không phiền nhờ ông dẫn đường, ta không thạo đường sá đi lại cho lắm!”

Chưởng quầy quả nhiên tinh tường, hiểu ngay ý của Quân, lập tức mời hắn lên xe ngựa đi thẳng đến phủ Tiêu gia.



“Đứng lại! Người trên xe là ai!” Một giọng nói vang lên khiến chiếc xe dừng phắt lại.

Chưởng quầy thò đâu ra ngoài mắng:

“Tên ngốc nhà ngươi, ta là ai còn phải báo cáo nữa hả. Ngươi tránh ra xa một chút, ta có việc gấp!”

“Ồ! Thì ra là Ngô chưởng quầy. Mời vào mời vào! Nhưng mà khoan, thanh niên ngồi cạnh ông là ai? Không họ tên ta không cho hắn vào đâu nhé!” Tên lính canh trông thấy Quân lập tức đổi ý.

“Đây là khách quý của lão gia mời về, là thần y! Thần y đấy! Ngươi nghe rõ chưa cái tên ngốc này. Chậm một giây lão gia trách phạt ngươi đi mà gánh! Tránh ra, tránh ra mau lên!”

Chiếc xe lại lao vút qua cánh cổng lớn làm hoàn toàn bằng gốm sứ sơn son thếp vàng, quả không hổ gia tộc giàu có nhất nhì Kinh thành.

“Thiết thần y đừng giận. Lão gia rất có danh tiếng, cũng rất bận rộn. Người tới làm ăn, người tới học nghệ, đôi khi hoàng thân quốc thích cũng ghé qua chơi. Nên khi đến nhà cần báo trước, để tránh bọn vô lại lẻn vào gây rối. Nhưng ngài yên tâm, có ta ở đây đảm bảo ngay trong sáng nay sẽ gặp được ông ấy.”

“Ông đừng khách sáo gọi ta là thần y nữa, gọi A Thiết là được. Ta cũng sẽ như mấy người kia gọi ông là lão Ngô. Được chứ!” Quân cười.

“Cái này! Ngô Kim Bảo ta cung kính không bằng tuân mệnh!” Chưởng quầy vội chắp tay.

Quân mỉm cười, đúng như hắn tính toán. Mượn nhờ Ngô chưởng quầy làm giấy thông hành giảm bớt đi bao nhiêu phiền toái. Nếu đi một mình không biết sẽ rắc rối thế nào.

Cả hai tiến vào cửa lớn dẫn thẳng tới một gian phòng rộng bày biện đủ thứ đồ gốm sứ tinh xảo, nơi mà Tôn Soái thường dùng tiếp đón khách quan. Đoạn hắn ngồi xuống ghế, nhấp chén trà thong thả chờ đợi!