Tiêu Soái xuất hiện trong một bộ trường bào màu lam nhạt, chỉ thêu vài hình hoa văn đơn giản trên cổ áo. Ông ta cao, gầy, tóc hoa râm như bao ông già cùng tuổi khác. Nhưng đặc biệt đôi mắt ông ta rất sáng và đôi bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài đẹp như tay thiếu nữ.
Tiêu Soái cười với hai người thay cho lễ nghĩa, rồi ngồi xuống ghế đàm đạo.
“Thiết y sư, ta được tin lão Ngô mời tới đại sư y thuật cao minh, có thể chữa được bệnh cho tiểu nữ trong nhà liền vội vã trở về ngay. Không ngờ gặp mặt ngài lại trẻ như vậy. Thật là anh hùng xuất thiếu niên.” Tiêu Soái mở lời.
“Tiêu lão gia chê cười rồi. Ta vừa mới tới Kinh thành đã được nghe danh tiếng của Tiêu gia. Hôm nay được diện kiến, quả thật danh bất hư truyền!” Hắn hiểu ý tứ trong lời nói của Tiêu Soái, cũng khách sáo đáp lại.
“Nếu đã vậy, ta xin phép không vòng vo nữa. Mời đại sư qua gian nhà kế bên xem bệnh.” Tiêu Soái không hổ là dân buôn chuyên nghiệp, chỉ một hai câu đã nắm bắt được tâm ý đối phương, liền đi thẳng vào chuyện chính.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
“Từ khi mắc bệnh, ba tiểu nữ nhà ta sinh ra mặc cảm, không muốn tiếp xúc với ai. Hơn nữa đã mấy năm chữa trị mà không kết quả nên sinh ra chán nản, hay cáu gắt. Có gì mong Thiết y sư bỏ qua.” Tiêu Soái rất chân thành thổ lộ.
“Ai trong hoàn cảnh này cũng đều như vậy cả. Ông đừng lo, ta tất có chừng mực.” Quân đáp.
…
Bọn họ bước đến một khuôn viên thoáng đãng. Nơi này không khí trong lành, nhiều cây xanh, lại có cả tiểu cảnh hồ nước núi non, cá chép vàng tung tăng bơi lượn. Đặc biệt rất yên tĩnh, chẳng có người qua lại. Ở đây chỉ có ba khu nhà nhỏ nhắn, nhưng xinh đẹp.
“Thanh Nhi! Mở cửa cho cha. Ta dẫn y sư tới thăm bệnh cho con đây!” Tiêu Soái gõ gõ lên một cánh cửa nói lớn.
“Cha à! Con đang bận. Người đến phòng của Ngọc Nhi trước đi!” Bên trong vọng ra tiếng nói thánh thót.
Tiêu Soái nhìn Quân ngượng ngùng cười trừ.
“Không sao, chúng ta lát nữa quay lại cũng được.” Quân cũng cười nói.
Hai người lại đi sang một căn phòng khác. Lần này mở cửa cho họ là con gái út của Tiêu Soái, Tiêu Ngọc. Quân cẩn thận quan sát. Tiêu Ngọc trạc mười tám, mười chín, da xanh xao, tóc đen thưa mảnh. Khuôn mặt cô đường nét xinh đẹp nhưng nhợt nhạt thiếu sức sống. Trên má phải còn có một mảng da sạm, bong vảy.
Hắn hỏi cô mấy điều như đã hỏi Ngô chưởng quầy khi trước, câu trả lời gần như tương tự, có điều nặng hơn và thời gian cũng dài hơn.
“Tiêu tiểu thư, hai người chị của cô cũng như vậy chứ?”
“Đúng vậy, thậm chí chị cả Tiêu Thanh còn nặng hơn nữa. Tóc rụng mỗi lần cả một nắm lớn! Ta là người bị nhẹ nhất!” Tiêu Ngọc buồn bã đáp. Cô nói tiếp:
“Ta không biết đại sư là thần y phương nào, nhưng đến cả mấy vị trong Hoàng thất tới cũng bó tay. Đan dược mà họ cho ta uống khó nuốt vô cùng, dùng xong toàn thân mỏi mệt đau nhức đến mấy ngày mới hết. Nên nếu không chắc chắn xin đại sư đừng lấy chúng ta ra thử thuốc!”
“Được rồi. Tiêu lão gia, chúng ta đi thôi. Không cần qua chỗ của hai vị tiểu thư nữa. Ông hãy lấy hết những thứ đồ chứa thuỷ tinh lục linh và men kim nhung khỏi phòng của ba nàng đi. Còn nữa, ta muốn đến nơi ông chế tác chúng, được chứ?” Quân nói.
“Việc này…” Đó là nơi nghiêm ngặt nhất của Tiêu gia, chỉ mình ông ta được tới, cất giữ rất nhiều bí mật.
“Ông đừng lo, ta không có hứng thú với gốm sứ. Nhưng ta nghi ngờ căn nguyên đến từ chính hai thứ đó. Nếu ông…”
“Không không. Chỉ cần cứu được con gái, dù toàn bộ gia sản Tiêu gia này đưa cho đại sư ta cũng nguyện ý!” Tiêu Soái vội vã phân trần.
…
Hắn được đưa đến một gian mật thất lớn, bên trong có rất nhiều đồ đạc làm gốm: bàn xoay, lò nung, khuôn đắp, đủ thứ màu nước sặc sỡ…Hắn nhìn thấy một đống đất đá đặt ở góc mật thất, vội tiến tới, lục tung ra, rồi cầm lấy mấy viên giơ lên, hỏi:
“Thứ quặng này ông lấy từ đâu?”
Tiêu Soái cực kỳ kinh ngạc, ngẩn ra một lúc:
“Thiết đại sư, ngài không lừa ta chứ? Làm sao ngài biết đây là thứ ta cho vào để làm thuỷ tinh lục linh và men kim nhung?”
Quân không trả lời, cũng không hỏi lại nữa. Hắn phán đoán chính xác rồi:
“Đây chính là nguyên nhân đấy!” Hắn dúi vào tay Tiêu Soái mấy viên quặng, phủi tay rồi trở về phòng khách.
Tiêu Soái vội vội vàng vàng đi theo hắn, cả quãng đường không dám nói một lời.
Phòng khách chỉ còn hai người họ, lão Ngô đã về cửa hàng, mà Tiêu Soái cũng cho người làm đóng cửa không tiếp khách.
“Đại sư, ở đây không có người thứ ba. Xin ngài nói rõ rốt cuộc ba tiểu nữ bị mắc bệnh gì!” Tiêu Soái mở lời.
“Tiêu lão gia. Ta hỏi thật, hy vọng ông trả lời thật! Những người mắc bệnh còn lại hiện giờ thế nào rồi?”
Tiêu Soái nghe xong thẫn người, rồi hoảng sợ, vội ra giữa nhà quỳ xuống.
“Tiêu mỗ có tội. Khi bọn họ bị bệnh ta cũng đều chăm lo, chu cấp tiền bạc cho họ về nhà chữa trị, tuyệt không có chuyện bỏ rơi đuổi họ ra ngoài. Mong đại sư tha thứ!”
Những người bị bệnh này ông ta đều giữ kín, tự mình xử lý, tuyệt không để lộ ra. Lúc đầu gặp mặt, Tiêu Soái còn dè chừng. Nhưng trải qua một buổi sáng cùng Quân, giờ lại nghe hắn nói ra bí mật trong nhà, Tiêu Soái vừa tin vừa sợ, không còn giấu giếm điều gì.
“Đều xảy ra sau khi ông tạo ra được thuỷ tinh lục linh và men kim nhung khoảng vài ba năm?”
“Quả đúng như vậy!” Tiêu Soái lại càng kinh sợ hơn.
“Vậy là chính xác rồi. Căn bệnh của ba vị tiểu thư, e rằng không thể chữa khỏi!” Quân thở dài.
“Cái gì? Ngài nói không thể?” Tiêu Soái đứng bật dậy. Quân vừa cho ông ta hy vọng, giờ cũng chính hắn lấy đi hy vọng.
“Đúng vậy! Ta chỉ có thể làm nó nhẹ đi. Muốn trị tận gốc, có lẽ có một cách. Là ông làm sao để họ đều có thể tu luyện đạt đến ít nhất Hoàng giai tu sĩ!” Quân nói.
“Việc này…khó như lên trời. Ba tiểu nữ không có thiên phú, cũng không thích tu luyện. Chẳng nhẽ không còn cách khác?” Tiêu Soái bàn thần.
Quân trầm ngâm không nói.
“Xin ngài cho ta biết các con ta bị bệnh gì. Dù cho có cần thiên tài địa bảo ta cũng dốc sức đi tìm bằng được về cho ngài!”
“Không phải các nàng mắc bệnh!” Quân trả lời mông lung.
“Không phải bệnh? Chẳng lẽ giống như lời Kim Diệp đại sư nói. Ông ta từng bảo con ta bị trúng độc, đã cho ta rất nhiều đan dược trị độc nhưng cũng không hiểu quả.” Tiêu Soái lẩm bẩm.
“Cũng không hẳn là độc, nhưng lại đáng sợ hơn độc gấp mấy lần. Độc còn thuốc giải, nhưng thứ này không hề có thuốc chữa. Nó tồn tại vô hình vô tướng, không thể nhìn thấy cũng không cách nào phát hiện. Các tiểu thư cũng chỉ là vô tình mà gặp phải, không hề do ai cố tình gây nên!”
“Nó là gì?” Tiêu Soái cực kỳ tò mò.
“Phóng xạ!”
…
Cả cái thế giới này chắc chỉ mình hắn biết đến khái niệm phóng xạ. Loại quặng mà Tiêu Soái dùng chính là quặng chứa Uranium.
Ở Trái Đất, từng có một đoạn thời gian, người ta dùng nó để tạo ra các loại men sứ màu sắc sặc sỡ như đỏ, vàng, vàng xanh,… Một số loại quặng Uranium chứa các kim loại khác có thể chế ra loại thuỷ tinh phát quang màu xanh lục đẹp mắt.
Khi lần đầu tiên phát hiện ra phóng xạ, không chỉ quặng Uranium, rất nhiều các hợp chất khác đã được tìm thấy và có nhiều ứng dụng trong đời sống, thậm chí là làm thuốc chữa bệnh. Vào thời đó, người ta đã thổi phồng những tác dụng của các chất phóng xạ lên như một loại thần dược, cuối cùng khiến vô số người ra đi mãi mãi hoặc để lại di chứng nặng nề cho cả các thế hệ con cháu.
Kể từ khi có những nghiên cứu kỹ lưỡng và con người dần hiểu biết về phóng xạ, mọi chuyện đã thay đổi. Nhưng không ngờ đi tới thế giới này, hắn lại gặp được tình huống tương tự, tưởng chỉ còn trong sách vở.
…
“Phóng xạ? Là cái gì?” Tiêu Soái ngơ ngác.
“Vạn vật tự khắc có đặc điểm riêng của mình. Hoa thơm có mùi, lửa đốt thấy nóng. Ví như cường giả dù đứng yên thì thân thể cũng tự toả ra khí thế vô hình. Dù không thấy, không sờ được nhưng cả ta và ông đều biết chúng tồn tại. Thứ quặng mà ông mang về cũng tương tự. Nó toả ra một loại năng lượng, gọi là “phóng xạ”, rất độc với thân thể sinh vật sống. Chỉ một lượng nhỏ là đủ để giết chết một người trưởng thành. Ta dám cá cả cái Triều Quốc này, thậm chí là cả lục địa này không ai biết đến sự tồn tại của nó. Ông cũng đừng hỏi vì sao ta lại biết. Đó là bí mật của ta!” Hắn ngừng lại một chút nhìn Tiêu Soái.
Ông ta kính cẩn:
“Tiểu nhân hiểu rõ!”
“Thứ năng lượng này rất nhỏ yếu, nhưng xem ra trong quá trình ông mang nó đi luyện chế, đã vô tình khiến nó mạnh lên. Tiếp xúc trong thời gian dài như vậy, ba tiểu thư có lẽ tổn thương đã vào đến xương tuỷ, nên ta mới nói, không chữa được!”
“Vậy ta sao không có biểu hiện gì?”
“Thứ này tích tụ mỗi ngày một ít, tích tiểu thành đại. Ông tu vi đủ mạnh, thân thể tự sinh ra đề kháng, đồng thời tự chữa lành. Nhưng ta đoán, nếu ông không tiến bộ, thì chừng mười, mười lăm năm nữa cũng sẽ bị thôi!”
“Xin thần y ra tay cứu giúp, ta nguyện đem hết gia sản dâng lên ngài!”
“Ta viết cho ông một đơn thuốc, đem nó ngày dùng ba lần. Phải tuyệt đối tránh xa mấy thứ đó. Xây một gian nhà lớn bằng chì dày một gang tay để chứa chúng, chì có thể ngăn cản phóng xạ thoát ra!”
Quân lấy giấy bút viết ra một loạt những cái tên dài đưa cho Tiêu Soái.
“Việc cần làm ta đã làm. Ông có thể tin hoặc không. Nhưng những thứ ta ghi ra có lợi không hại, dù không tin cũng nên uống. Còn thứ này, ta gửi lại ông. Cáo từ!” Hắn đưa mảnh giấy nhiệm vụ cho Tiêu Soái rồi rời đi.
Ông ta cầm mảnh giấy nhìn theo Quân cho đến khi khuất hẳn. Bỗng ông ta cất lời:
“Lão Ngô, ông làm sao biết hắn ta?”
Ngô Kim Bảo từ bên trong bước ra, thật thà kể lại đầu đuôi, rồi nói:
“Lão gia, là do ta vui mừng quá mà suy nghĩ chưa đến nơi. Xin lão gia trách phạt.”
“Không trách ông được. Ngay cả ta khi nghe tin cũng vội vã về ngay. Xem ra trước khi hắn đến đã có chuẩn bị, đánh chủ ý lên ông trước. Tâm cơ quả thực rất sâu!”
“Vậy chúng ta có nên tin hắn không?”
“Người này trẻ như vậy nhưng phong thái lại già dặn từng trải, nói chuyện có trước có sau không có sơ hở, hơn hẳn mấy tên trong Hoàng thất kia. Lời hắn nói quả thực có chút khó tin nhưng khi ngẫm nghĩ thì lại thấy đúng đến kì lạ. Ông hãy điều tra kỹ lưỡng về hắn xem sao.”
“Ta đi ngay. Lão gia bảo trọng!”
Sau khi Ngô Kim Bảo rời đi, thì một người khác bước vào:
“Lão gia cho gọi tiểu nhân!”
“Ngươi mang đơn này, xem mấy thứ ghi trên đây có tác dụng gì! Đi mau về sớm!”
Khi chỉ còn một mình, Tôn Soái cầm mảnh giấy trên tay thở dài:
“A Thiết! Hay cho một cái tên A Thiết! Kinh thành từ khi nào lại xuất hiện một người bí ẩn như vậy!”
…
Một tháng sau, khi Quân đang ở tư phòng thì có người đến gặp, không phải ai lạ mà chính là Ngô Kim Bảo:
“Thiết thần y, ta tới chuyển lời lão gia. Ông ấy muốn xin gặp ngài. Đây là thiếp mời tới Thực thần lâu. Ngài muốn đi hôm nào, lão gia sẽ chuẩn bị ngày đó!”
“Lão nhân gia chu đáo quá. Ta không thích ồn ào, hơn nữa vừa khéo có chuyện muốn cậy nhờ. Như vậy đi, ba ngày nữa tự ta sẽ tới nhà, phiền ông chuyển lời giùm!”
“Tuân mệnh!”
Hắn mỉm cười, xem ra thời của mình đã tới, nên chuẩn bị vài thứ kẻo giàu có ập đến lúc nào không hay!