Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 24: Khao khát chiến đấu!



“Ngươi nghe tin gì chưa? Vừa xuất hiện một tên đấu sĩ mới, lần đầu ra tay đã thắng liên tiếp mười ba trận!”

“Chà chà, lâu rồi mới có người đánh thắng liên tiếp nhiều trận như thế!”

“Mười ba trận có là gì chứ! Ngươi không nhớ truyền kỳ Bạch Mi sao, hắn thắng liên tiếp hai mươi bảy trận đấy!”

“Nhưng kẻ này thì khác, hắn chỉ đấu nhục thân. Nghe nói, năm trận đầu dùng một quyền định thắng bại. Tám trận sau, thì cũng trong vòng mười quyền là xong. Thậm chí còn chưa dùng đến đấu pháp!”

“Bá đạo như thế sao? Đi, xem thử!”…

Quân đứng trên võ đài, hắn vừa thắng trận thứ mười lăm. Khi đánh xong trận thứ ba, hắn đã định rời võ đài nghỉ ngơi. Nhưng từ bên trong sâu thẳm linh hồn truyền đến một cảm giác hưng phấn tột độ, một tiếng gọi sâu xa bảo hắn đừng dừng lại, hãy tiếp tục chiến đấu và chiến đấu. Huyết nhục toàn thân như thể cộng hưởng với lời mời gọi, không ngừng gào thét đầy phấn khích. Hắn không cưỡng lại được cảm giác như đang “phê” này, liền lao vào đấu không chút ngừng nghỉ.

Càng đánh hắn càng hăng. Từng thớ cơ, giọt máu, từng sợi thần kinh được kích thích mãnh liệt vận hành hết công suất. Hắn như một con thú hoang bị giam cầm, nay được thả tự do về với bản năng hoang dã. Nó nhìn ngắm mọi thứ với tất cả sự tò mò vốn có, không sợ hãi, không chùn bước, cuồng nhiệt và man dại khám phá tất cả những gì bày ra trước mắt.



Hắn đã có thông tin đối thủ thứ mười sáu, đấu sĩ cấp hai, rất mạnh, từng thắng liên tiếp mười một trận.

Quân nhìn đối phương, cao lớn rắn chắc, thân hình vạm vỡ cân đối, quả thực không hề tầm thường. Xem ra trận chiến thực sự bây giờ mới bắt đầu.

Đối phương nắm quyền lao tới. Như mọi lần, Quân đưa hữu quyền ra đón đỡ.

“Ầm!” Hai quyền chạm nhau, kình lực chấn động.

Cả hai đều đứng im tại chỗ. Quân kinh ngạc ồ lên, đây là người đầu tiên đọ nhục thân ngang hàng với hắn. Phải biết rằng hắn từ khi đến đây thân thể đã mạnh hơn người thường mấy lần. Cộng thêm tu luyện công pháp và khả năng tự động hấp thu linh khí khiến nhục thân trở nên cực kỳ bá đạo. Vậy mà quyền đối phương đánh ra lại khiến hắn có chút tê dại, chắc chắn là một luyện thể giả hàng thật giá thật.

Trận đấu hoàn toàn không dùng đến nội lực, chỉ so thân thể. Liên tiếp là những cú đấm được tung ra, lực đạo ngàn cân đánh vào không gian tạo nên những tiếng nổ lách tách. Không có chiêu thức hoa mỹ, không có nội lực tuôn trào. Chỉ có nắm đấm và máu. Cận chiến kiểu này đem lại một thứ cảm xúc khó tả, vừa man dại lại vừa quyến rũ, khiến những người đứng xem phía dưới không khỏi trầm trồ.

Trải qua trăm chiêu vẫn bất phân thắng bại, máu đã đổ, quần áo đã rách, nhưng hắn lại càng cảm thấy phấn khích. Còn đối thủ của hắn lập tức đổi thế, lùi lại, hét lên một tiếng. Tức thì nửa thân trên của y bành trướng ra, hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp lại càng to lớn hơn. Khí thế trên người bạo tăng lên mấy phần.

Trên một hàng ghế ở rất xa, có hai người đang ngồi cạnh nhau:

“Lão Tống, kẻ kia hẳn là đồ đệ của Huyết linh tông các ngươi, luyện thể thuật quả nhiên không tệ. Có điều đối thủ dường như nhục thân không hề kém cạnh. Ta thậm chí còn không cảm nhận được công pháp luyện thể trên người hắn!”

“Hắn là nhục thân trời sinh. Nhìn đi, đồ đệ tông ta đang thi triển đấu pháp, thắng bại đã rõ rồi!”

“Thật ư? Vậy ta cá với ngươi tên kia sẽ thắng! Mười viên thượng phẩm linh thạch, thế nào?”

“Cá thì cá!” Kẻ được gọi là lão Tống kia thuận miệng đáp ngay.



Quân nhíu mày, khí thế tên kia toả ra đã mạnh hơn hắn mấy phần. Có điều, trải qua mấy trận trước, hắn đã biết thi triển đấu pháp cường hóa thân thể rất tiêu tốn nội lực. Hắn lập tức đổi phương án tác chiến, không đối cứng, mà chọn cách du đấu. Thân thể càng to lớn, thì cử động càng chậm chạp, để xem ai nhanh hơn ai.

Đoạn hắn lấy đà, lao như một mũi tên bắn, vòng ra sau lưng đối thủ, đấm vào giữa gáy y. Không ngờ đối phương rất nhanh, nghiêng người né được, túm lấy cổ tay Quân, ném mạnh hắn về trước, rồi tung người đuổi theo đấm thẳng vào ngực. Quân vừa đứng vững đã thấy quyền tới trước ngực, vội giơ hai tay ra che chắn. Tức thì hắn bị đẩy lui lại gần chục bước, hai cẳng tay tê rần.

“Mạnh thật! Lại còn nhanh nữa! Đã vậy thì không tránh nữa!”

Hắn lập tức thủ thế, theo khẩu quyết Quảng gia quyền vận chuyển nội lực tràn vào cánh tay phải. Quân cảm giác được, hữu quyền đang nóng lên, gần hai mươi đường kinh mạch chạy ở cánh tay đều căng phồng, nội lực ào ạt bên trong như trường giang đại hải!

Hắn chẳng nói chẳng rằng lập tức nắm quyền xông lên. Đối phương thấy vậy nhếch mép mỉm cười, cũng hét lên một tiếng, thân thể lại càng to lớn thêm mấy phần. Đoạn hắn vung quyền phóng tới.

Hai quyền ấy tưởng như không phải bàn tay con người, mà là hai khối sắt thép cứng rắn không thể rung chuyển. Chúng va chạm với nhau tạo thành một vụ nổ không khí ầm vang, sóng năng lượng rung chuyển cả võ đài. Đám người quan sát phía dưới vội lùi lại mấy bước tránh đi dư chấn.

Khi mọi thứ lắng xuống, hai người đã phân biệt đứng cách xa nhau gần năm mét. Bàn tay Quân rỉ máu xuống sàn đấu, cánh tay tê dại, còn đối thủ đã trở về trạng thái bình thường, quần áo nửa người trên bên phải đã hoá thành bột mịn, để lộ thân hình rắn chắc như tạc bằng đá tảng. Cả hai nhìn nhau, không hề có động tĩnh.

Vẫn trên hàng ghế xa xa kia, hai lão già đang ngồi bàn luận.

“Ý! Lão Tống! Lần này là thắng hay thua?”

“Xem như hoà đi!” Lão quay người bỏ đi, để lại ông bạn già ngồi chưng hửng.



Quả thật, đối phương lại đề nghị hòa. Nhưng Quân biết, chỉ cần thêm một hai chiêu nữa là hắn bại. Lần này, Quân cũng không tham gia thi đấu nữa. Hắn muốn nghỉ ngơi đúc rút kinh nghiệm đồng thời quan sát những võ đài khác.

Quả là nơi khắc nghiệt, chiến đấu làm niềm vui, mười mấy võ đài lúc nào cũng chật ních người. Đủ các chủng tộc, đủ loại đấu pháp kỳ dị, đủ mọi thủ đoạn được tung ra khiến hắn không khỏi bất ngờ. Chủ yếu là tu sĩ tu luyện nội lực cùng pháp khí. Nhưng cũng không ít kẻ giống như hắn, dựa vào nhục thân mà chiến. Lại có kẻ tung ra một đống phù lục, trận pháp mà chế địch. Hắn cũng học theo người khác, đi cá cược kiếm tiền. Hắn xem đây là một cách rất hay, giúp hắn phân tích được trận đấu, nhìn nhận đối thủ, dự đoán tình huống sẽ diễn ra trong thực chiến.

Bỗng một giọng nói cất lên vang khắp Đấu trường:

“Sinh tử đài mở ra, đón nhận trận chiến giữa Hắc cấp đấu sĩ Long và Hắc cấp đấu sĩ Bạch Mi! Vé vào võ đài thấp nhất hai ngàn linh thạch hạ phẩm. Cho phép công khai cá cược, ít nhất một ngàn linh thạch hạ phẩm hoặc vật phẩm tương đương, tỷ lệ cá cược…”

Quân đã nghe nói về hai người này, đều có tên trong Hắc bảng. Bạch Mi đứng thứ ba, còn Long đứng thứ chín, là kẻ mới tiến vào Hắc bảng không lâu. Một kẻ truyền kỳ giữ kỷ lục số trận thắng liên tiếp nhiều nhất lịch sử, còn một kẻ cũng nổi danh khi là người tiến vào Hắc bảng nhanh nhất trong mấy trăm năm trở lại đây. Có điều, họ lại chọn Sinh tử đài quyết đấu, chính là đánh đến không chết không thôi.

Quân biết rõ, khi đến lằn ranh sinh tử, người ta có thể bộc phát nên sức mạnh phi thường. Nhưng chẳng ai dại gì mà dùng cách đó để khai phá bản thân, trừ phi bên trong có ẩn tình.

Bất quá, nói gì thì nói, Sinh tử đài chính là thứ khiến mọi người ở đây hào hứng nhất, cuồng nhiệt nhất. Lại còn là Sinh tử hắc cấp, cơ hội này không thể không vào xem, có đắt cũng phải vào!

Hắn nhẫn nhịn cắn răng bỏ ra hơn vạn linh thạch hạ phẩm mới mua được một vé ngoài chợ đen. Thật đúng là không khác ở Trái Đất là bao!

Hắn trở về khi đã rất khuya, nghỉ ngơi một đêm rồi sáng sớm lại lên đường tới Đấu trường. Chỉ sau vài lần tới đó, hắn đã cảm nhận rõ sự thay đổi trên cơ thể mình. Nhanh hơn, linh hoạt hơn, đặc biệt là tự tin hơn rất nhiều. Trước đây, hắn không thích đánh nhau, có chuyện thường tìm cách dĩ hòa vi quý, không muốn đụng tay chân, nên thường nhận thiệt thòi. Nhưng giờ thì khác, càng hiểu rõ bản thân mình, hắn lại càng có lòng tin, sẵn sàng dùng bạo lực để chống lại bạo lực. Mấy tên quen thói lúc trước tới gây sự đã bị hắn đạp dưới chân. Cảm giác bắt nạt này thật sự là sảng khoái!



“A Thiết, ngươi về rồi. Hai tháng nay ngươi đi đâu thế, bỏ lại hết việc trong Y đường cho chúng ta. Phó viện trưởng Lâm Tiến mấy lần đến tìm ngươi đấy!” Hắn vừa về đến tư phòng đã thấy bóng dáng Hoàng Mẫn và Cảnh Trọng.

“Ta tìm nơi bế quan, hy vọng đột phá cảnh giới. Phó viện trưởng tìm ta làm gì?”

“Ai mà biết được! Lát ngươi đến chỗ ông ấy xem sao. Mà kể cũng lạ, ba người chúng ta ngươi đáng lẽ phải tiến bộ nhanh nhất. Vậy mà từ khi quen nhau đến giờ, đã hơn bốn năm ngươi vẫn là võ giả ngũ đẳng. Đến cả ta cũng sắp bằng ngươi, còn đầu xù thì đã là võ giả lục đẳng rồi.” Hoang Mẫn thắc mắc.

“Tất cả nhờ ngươi cho bọn ta công pháp cùng đan dược mới được như ngày hôm nay. Nếu ngươi tu luyện đang gặp vấn đề gì nhất định phải cho chúng ta biết. Chúng ta có thể cùng nhau giải quyết!” Cảnh Trọng lên tiếng.

“Không có gì, chỉ là công pháp ta tu luyện hơi khác bình thường một chút mà thôi. Các ngươi sắp hết linh thạch chưa? Ta mới thấy mấy nhiệm vụ dễ ăn, lấy về cho các ngươi này.” Hắn tiện tay ném cho bọn họ mấy mảnh giấy, đều là nhiệm vụ mà Tiêu Soái vẽ ra để chuyển cống hiến cho hắn. Quân không muốn đưa trực tiếp linh thạch cho bọn họ, cũng không muốn nhận hết nhiệm vụ về mình.

Hắn đến phòng của Lâm Tiến, thấy ông ta đang đi đi lại lại, ôm đầu bứt tai. Xem ra có chuyện khiến ông ta đau đầu lắm.

“Có chuyện gì mà khiến Lâm phó viện trưởng ra nông nỗi này?” Hắn cất tiếng thay cho lời chào.

“Tiểu tử, ngươi đây rồi, làm ta khổ muốn chết. Lại đây lại đây!” Lâm Tiến thấy hắn thì mừng như bắt được vàng.

Chuyện là sắp tới, Triều Quốc sẽ tiến hành một cuộc viễn chinh, Y sư đường được giao chuẩn bị thuốc men cùng y sư theo quân ra trận. Thuốc men đã xong, nhưng người thì lại có vấn đề. Nhìn trước nhìn sau Lâm Tiến thấy chỉ còn Quân có đủ khả năng. Hắn nghe xong tìm cách chối ngay:

“Phó viện trưởng, ta tu vi yếu kém, sợ không đảm đương nổi!”

“Có gì mà không được! Còn nhớ trước ngươi theo quân đoàn đệ lục lập nên kỳ tích, giờ vẫn còn người nhắc đến. Ngươi không đi thì ai đi!”

“Phó viện trưởng, thẳng thắn mà nói, chẳng ai muốn đi cả. Ta cũng chỉ là bị ép nên đánh bậy, vớ vẩn mà lại trúng. Ông thử tìm cách để chúng ta không phải đi xem sao. Bên Luyện dược đường có vô số người mà?”

“Xì, toàn một lũ cậy có thể chế ra mấy viên đan dược mà lên mặt, nghe đến có việc là chối bay chối biến. Nếu không phải tu sĩ đều cần tới đan dược, thì cũng chẳng phải nể mặt bọn chúng làm gì. Cả ngày vênh vênh tự đắc, tưởng mình giỏi lắm sao? Càng nói lại càng thấy ghét.”

“Phó viện trưởng, có không hài lòng thì cũng nhỏ tiếng chút chứ, ngài không sợ nhưng ta sợ đấy!” Quân cười.

“Nhưng ngươi thì khác. Làm việc cẩn trọng, tính toán chu đáo, không ưa xu nịnh, có lòng nhân hậu. Ấy chính là một Luyện dược sư chân chính cần có. Ủa, mà sao tu vi của ngươi vẫn giậm chân tại chỗ vậy?”

“Ta tu luyện có điềm vướng mắc, nên chưa thể đột phá!”

“Nói ta nghe thử, y thuật ta không bằng ngươi, nhưng tu luyện chắc chắn có kinh nghiệm!” Lâm Tiến vỗ ngực.

“Ông từng nghe nói đến tam niên tất tử hoàn chưa?”

Lâm Tiến nhíu mày:

“Cái này, hình như có từng nghe…”

“Ông biết thuốc giải chứ?” Quân sốt sắng.

“Không biết! Nghe nói trong Đấu trường Hắc Sát mấy năm trước từng có thứ này. Nhưng chỗ đó vô cùng hỗn tạp, ngươi tốt nhất đừng tìm cách đi vào. Ta sẽ tìm hỏi giúp ngươi!”

“Đa tạ phó viện trưởng!” Quân không quên cảm kích lão.

“À còn việc tham gia quân viễn chinh, ngươi không thể chối từ. Đây là nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, nếu hoàn thành xuất sắc còn có thể đạt được cống hiến hoàng kim!”

“Có chuyện tốt vậy sao? Ông có biết khi nào bắt đầu, và ai tham gia quân viễn chinh không?”

“Ba tháng nữa, Chu Hồng cũng tham gia đấy. Cả cháu ngoại của Kim Diệp là Kim Vũ Thần cũng có mặt. Kim Diệp muốn mượn lần này để nâng cao vị thế cho hắn, nên chắc đã có an bài. Vì thế, tốt nhất không nên dây vào bọn hắn.”

“Ta biết! Ông yên tâm, ta đâu phải người hành động thiêu suy nghĩ. À có thứ này, ta muốn nhờ ông kiểm tra xem có đáng giá không!”

Quân lấy ra một mảnh đá màu trắng đục như sữa. Đây chẳng phải là thứ lấy được từ trong hang động bí ẩn mấy năm trước hay sao?

“Thứ này… ta chưa thấy bao giờ! Ngươi lấy đâu ra vậy?”

“Mấy ngày trước đi dạo trong kinh thành, tình cờ thấy có người bán. Hắn bảo vào núi lấy được. Ta cho là bất phàm liền dùng hai trăm linh thạch hạ phẩm mua về. Hy vọng không bị thiệt!” Quân hờ hững đáp.

Lâm Tiến cẩn thận quan sát rồi chạm nhẹ tay vào mảnh đá.

“Mặc dù ta không biết cụ thể, nhưng có vẻ là một loại linh vật có tác dụng lên linh thức. Nếu cần ta sẽ mang nó đi kiểm tra giúp ngươi!”

“Vậy đa tạ ông thêm lần nữa. Chuyện tham gia quân viễn chinh ta sẽ cân nhắc. Ta xin phép cáo từ trước!”

Quân trở về nhà, xem ra hắn không đi không được. Chu Hồng, lâu rồi chưa gặp. Không ngờ lại chuẩn bị phải đồng hành cùng y. Vậy thì cũng nên đến gặp mặt một chút.