Đại hội đấu giá lần này, do Thương hội chủ trì. Nói về Thương hội, đúng như cái tên, chỉ quan tâm đến kinh doanh buôn bán tiền bạc. Bọn họ tự nhận là thế lực trung lập, không can dự vào tranh đấu của cả hai giới tu sĩ và người thường. Nhưng dù là ở đâu, có tiền tức có quyền, ảnh hưởng của Thương hội vẫn cực kỳ sâu sắc. Đấu giá hội lần này là một ví dụ.
Phải biết đấu giá diễn ra rất thường xuyên, đôi ba tháng một lần. Nhưng lần này tổ chức rất lớn, chính là nhằm vào Thí luyện của ngũ đại thế lực. Cứ mười năm một lần, năm thế lực lớn nhất lục địa sẽ cùng nhau tổ chức một lần thi đấu dành cho thế hệ trẻ tuổi. Vừa chọn ra nhân tài kiệt xuất để bồi dưỡng, vừa để tìm hiểu thực lực lẫn nhau, giúp nhau “tỉa bớt gai nhọn”. Thương hội nhân cơ hội đem kỳ vật tích trữ nhiều năm ra làm mồi, ai cũng biết, nhưng vẫn phải lao vào tranh giành, không thể để rơi vào tay thế lực đối địch.
...
Quân và Tiêu Soái đến trước cửa đại sảnh, nơi tiếp đón khách quan và người tham gia đấu giá. Phòng đấu giá vô cùng rộng lớn, chia làm sáu khu vực. Khu vực đầu tiên là đại sảnh, khu thứ hai là nơi bày bán công khai các loại kỳ trân dị thảo. Khu thứ ba và thứ tư là hai phòng đấu giá cấp Hoàng và Huyền. Khu thứ năm là nơi kiểm định, giám sát vật phẩm đấu giá. Những ai có đồ muốn đấu giá hoặc bày bán đều có thể mang đến nơi này để kiểm tra. Do đó, vật phẩm đấu giá luôn thay đổi liên tục, đôi khi đột ngột xuất hiện những vật bất phàm, khiến cho đông đảo khách quan cảm thấy hứng thú. Khu thứ sáu là nơi làm việc nội bộ, không ai được phép vào.
Quân rất nhanh đã xác nhận thân phận thành công, liền có thể được tham dự phòng đấu giá cấp Hoàng. Còn cấp Huyền, cho dù Tiêu Soái có là thành viên của Thương hội tại Kinh thành, cũng không thể cho hắn một suất tham gia. Chỉ những người có cùng đẳng cấp mới có thể ngồi chung mâm.
“A Thiết, cậu đừng buồn. Phòng cấp Huyền vô cùng quý giá, mấy lần trước thậm chí còn xuất hiện bảo bối Địa giai. Đấy là thứ chúng ta không thể chạm tới!”
“Tiêu lão giúp đỡ như vậy ta đã vô cùng cảm kích, không dám đòi hỏi cao hơn!”
“Tuy không thể tham gia đấu giá, nhưng nếu cậu muốn, ta sẽ có cách để cậu được vào quan sát những lão bất tử tranh đoạt bảo vật.”
“Thật sao? Vậy phải làm phiền Tiêu lão rồi!”
Hắn vừa nghe đã lập tức có hứng thú. Cơ hội để hiểu rõ về những thế lực đứng đầu lục địa không thể bỏ lỡ được.
“Ta có một ít đồ muốn bán, ông xem có cách nào được lời nhiều nhất không?”
“Được thôi, ta đi cùng cậu. Nếu ta giới thiệu, cậu sẽ được hưởng thêm phần trăm tiền lời, ít nhất sẽ không chịu thua thiệt!”
Hai người bước vào một căn phòng. Ở đó chỉ có một lão già áo đỏ, da nhăn nheo, ngồi trước một chiếc bàn dài, xung quanh đầy sách và những dụng cụ cổ quái.
“Xin chào, ta là giám định viên của Thương hội. Để đảm bảo bí mật, chỉ có ta ở đây!” Lão nói.
“Ta là Tiêu Soái, có chút đồ muốn gửi gắm. Ông cứ theo quy củ nhé!” Tiêu Soái đưa ra một tấm lệnh bài hình đồng xu.
“Ồ! Đấy là điều đương nhiên. Cậu thanh niên này chắc là người ông muốn giới thiệu?” Ông lão xem qua tấm lệnh bài thì trả lại cho Tiêu Soái, cười hỏi.
“Tiền bối! Ta gọi A Thiết, muốn nhờ quý Thương hội định giá giùm một vài vật nhỏ?” Quân hành lễ, đoạn lấy trong túi ra ba hạt giống, bày trên bàn:
“Ta muốn xem thử ba hạt giống này. Mời tiền bối!”
“Hạt giống Thanh văn liên hoa. Hạt chắc, mẩy, vẫn còn dấu vết thanh văn. Tỷ lệ đậu cây bảy, tám phần. Thứ này không tệ, nhưng để trồng được nó cũng mất không ít công sức, miễn cưỡng có thể đưa đi đấu giá. Như thường lệ, ngươi có hai lựa chọn, hoặc bán lại cho Thương hội, hoặc chúng ta sẽ thay ngươi đấu giá. Tiền đấu giá chúng ta ba phần, ngươi được hưởng bảy phần!” Lão già liếc mắt đã nhận ra.
“Nếu bán thì bao nhiêu?”
“Mỗi hạt ba ngàn linh thạch trung phẩm!”
Quân nghe giá xong liếc nhìn Tiêu Soái. Chỉ thấy lão cười ôn tồn:
“Cậu đừng nhìn ta. Chuyện giao dịch của hai bên ta không được phép nhúng tay!”
Quân thở dài, cười khổ, đây là lần đầu tiên hắn đi mua bán, bèn trả giá.
“Một hạt năm ngàn!”
“Thành giao!” Lão già lập tức nhận lời.
Quân hơi bất ngờ, xem ra hắn bị hẫng rồi, trong lòng đã có chút bất mãn, đúng là gian thương mà.
“Ngươi còn gì nữa không?” Ông lão hỏi.
“Thứ này thì sao?” Hắn lấy ra một bình ngọc nhỏ nước suối trong vắt, phảng phất hàn khí.
Ông lão mới nhìn lập tức ánh mắt sáng lên, cầm lấy bình ngọc xoa xoa.
“Được thôi. Chúng ta ký khế ước. Phân chia vẫn như cũ!”
Ông lão lấy ra một tờ giấy ghi chi chít những điều mục. Quân nhìn thấy cũng ngán ngẩm. Xong xuôi, hắn lại lấy thêm mấy thứ đồ, bày ra trên bàn.
…
Buôn bán đã xong, Quân rời khỏi Phòng đấu giá trở về Học viện. Nhưng chưa vào đến khu của mình đã nghe thấy tiếng ồn ào. Gần hai mười người đang tụ tập náo loạn, đánh lộn lẫn nhau. Hắn nhận ra hầu hết trong số đó đều là đệ tử võ giả ngũ đẳng. Còn phía bên kia là đệ tử võ giả thất đẳng, lục đẳng.
“Hừ, các ngươi đừng tưởng cậy mạnh thì muốn làm gì cũng được! Có giỏi thì tới đây!” Mấy tên ngũ đẳng lớn tiếng chửi mắng.
“Ây dô! Các ngươi an phận thì đem hết điểm cống hiến lại đây, sẽ không phải chịu nắm đấm này của ta!” Bên kia vang lên những tiếng cười khinh bỉ.
“Ta nhổ vào! Mạnh đại ca đang dẫn người tới, khôn hồn thì cút đi!”
“Vậy sao, thế thì phải làm thật nhanh!” Tên kia nhếch mép nói, đoạn dẫn cả bọn lao vào đấm đá loạn xị ngậu.
Quân chỉ muốn yên ổn, vả lại không quen không biết, nên hắn không muốn dính vào rắc rối, bèn đứng nép sang một bên nhìn ngó. Chỉ vài phút sau, cả đám ngũ đẳng đã nằm bẹp dí, bị đối phương lấy hết điểm cống hiến rồi bỏ đi.
Quân bấy giờ mới tiến lại gần đỡ bọn hắn dậy, vừa đúng lúc Mạnh Thần chạy tới.
“Mẹ nó! Việc cướp bóc trắng trợn như vậy mà mấy giáo quan xem như không thấy, bị mù hết cả rồi sao?” Mạnh Thần tức giận.
“Thấy thì làm được gì. Việc này đâu phải mới xảy ra. Hơn nữa muốn cướp cũng phải mạnh hơn mới cướp được!” Quân nói.
“Ngươi nói thế là ý gì? Ngươi nhìn thấy hết đúng không?” Mạnh Thần hỏi. Hắn im lặng không nói.
“Vậy sao ngươi không giúp bọn họ?”
“Ta đánh không lại. Mà dẫu có lại thì cũng chỉ là lần này. Vẫn phải là để bọn họ tự thân vận động!” Hắn lấp liếm.
“Đoàn kết mới là sức mạnh! Một người không được thì nhiều người. Ngươi có thể mạnh, nhưng một ngày không có ai bên cạnh, bị kẻ khác mạnh hơn ức hiếp, lúc ấy ngươi sẽ hiểu cảm giác của chúng ta!” Mạnh Thần nói xong bỏ Quân một mình, đỡ mấy người kia trở về chữa thương. Hắn cũng thở dài, lặng yên đi theo bọn họ.
…
Lại mấy ngày trôi qua, Quân vẫn chăm chỉ luyện Bất diệt thiên quyết. Nhưng không hiểu sao khó vô cùng, mãi mà chưa thấy tiến bộ.
“Xem ra linh khí ở tư phòng không ăn thua, đến Tụ khí đài tu luyện xem sao!”
Tụ khí đài là một trong những nơi tu luyện chính của Ngoại viện, được Triều Quốc tốn đại lượng tài nguyên mà xây dựng nên. Nó có bảy tầng, mỗi tầng có một pháp trận giúp tăng cường hấp thu linh khí thiên địa. Bốn tầng đầu có tiền sẽ vào được. Ba tầng trên cùng phải được đích thân trưởng lão dẫn tới hoặc Ngoại viện trưởng đồng ý mới được vào.
Nhìn chung so với linh khí bên ngoài, thì tầng một gấp đôi, tầng hai gấp ba, tầng ba gấp bốn, còn tầng bốn gấp năm lần bình thường. Giá cả cũng theo đó mà tăng lên. Tầng một ít nhất một trăm linh thạch hạ phẩm một ngày, tương đương với một trăm cống hiến, tức là bằng hai đến ba nhiệm vụ bình thường. Quá là đắt!
Vì vậy đệ tử đến đây hầu như đều có người phía sau trợ cấp, hoặc là sẽ đi cướp của người khác, giống như mấy tên vô lại hôm trước.
Quân đến Tụ khí đài, đã thấy khoảng sân rộng xung quanh ngồi kín người. Đây đều là những người không có tiền, nên đến ngồi gần Tụ khí đài, hy vọng hít ké linh khí một chút. Dù không bằng chân chính ngồi bên trong, nhưng so với ở phòng thì vẫn còn tốt hơn.
Hắn tới gặp vị giáo quan trông coi Tụ khí đài, kính cẩn hành lễ.
“Sở giáo quan, ta muốn vào bên trong tu luyện, xin hỏi còn những chỗ nào trống?”
“Tầng hai còn hai chỗ, tầng ba còn một chỗ, tầng một và bốn hết chỗ!” Sở giáo quan đáp. Nàng tên gọi Sở Yên, là giáo quan trẻ nhất trong số mười sáu vị giáo quan Ngoại viện. Mắt ngọc mày ngài, nước da trắng hồng, thực lực mạnh mẽ, chính là một trong những nữ nhân được nhiều vị theo đuổi nhất nhì Học viện.
“Vậy ta vào tầng hai một ngày!”
Hắn đưa ra hai trăm linh thạch hạ phẩm, nhận lấy một tấm lệnh bài rồi tiến vào trong. Vừa đặt chân lên tầng hai, hắn đã cảm nhận được linh khí nồng đậm tinh thuần hơn so với bình thường. Trăm đường kinh mạch tự phát vận chuyển nhanh hơn hẳn, lỗ chân lông trên người không tự chủ mà nở ra, hút lấy hút để linh khí.
Bên trong phòng tu luyện không có nhiều đồ vật. Một chiếc giường gỗ dài ở chính giữa, một chiếc tủ nhỏ chứa mấy bộ quần áo cùng vài viên đan dược. Có lẽ là để chuẩn bị cho những đệ tử định tu luyện dài ngày.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, nhập định tiến vào đan điền. Hư ảnh đoàn nguyên đã xuất hiện sau lưng, ngưng thực cao lớn hơn lần trước rất nhiều, khí thế bất phàm, vác búa sau lưng oai vệ.
“Quả nhiên linh khí dồi dào, việc tu luyện cũng tốt hơn hẳn. Chẳng trách dù đắt như thế nhưng ai cũng cố tranh giành một suất!”
Nhị trọng đoàn nguyên hắn đã luyện được mười sáu chuy. Khoảng cách trăm chuy đại thành còn rất xa vời, tiêu tốn cũng đại lượng tài nguyên. Tận hai tháng nữa mới tới Đấu giá hội, hắn cũng rảnh rỗi không có gì làm, vậy thì tốt nhất bế quan một đoạn thời gian.
Sau ngày đầu tiên thấy có vẻ khả quan, hắn xuống gặp lại Sở Yên:
“Xin hỏi Sở giáo quan tầng bốn bao giờ có phòng?”
“Ngày mai sẽ có một phòng trống!”
“Vậy ta muốn đặt trước phòng đó!”
“Phí đặt trước một ngày tu luyện, hết năm trăm linh thạch hạ phẩm!” Sở Yên đáp.
“Ta đặt hai tháng! Đây là ba trăm linh thạch trung phẩm. Còn thừa xin gửi lại tại đây, lần sau dùng tiếp!” Quân nói đơn giản nhưng Sở Yên thì giật mình.
Mặc dù là giáo quan, nhưng ba trăm linh thạch trung phẩm đối với nàng cũng là con số không nhỏ. Vậy mà tên đệ tử trước mặt một hơi lấy ra chẳng chút chần chừ. Nếu không phải con nhà thế gia thì chắc chắn là mới chiếm được bảo vật.
“Đệ tử này, nên khiêm tốn một chút! Ở đây có tiền chưa chắc đã là phúc, còn phải xem có bản lĩnh giữ được không đã!” Sơ Yên nhắc nhở.
“Đa tạ Sở giáo quan! Ta có cân nhắc! Xin phép cáo từ ngày mai lại đến!” Hắn mỉm cười rời đi.
…
Sáng sớm, hắn vừa đến Tụ khí đài đã nghe thấy tiếng ồn ào. Phía trước phòng giám sát có ba người đang đứng nói chuyện to nhỏ.
“Sở giáo quan, không phải hôm nay có phòng trống sao? Sao bây giờ lại kín rồi?” Một thanh niên mặc trường bào màu vàng đỏ đẹp mắt, nói lớn.
“Có người đặt trước rồi, ngươi chủ quan thì đành chịu!”
“Phòng này lâu nay đều là Trường Vũ ca tu luyện, Sở giáo quan biết mà vẫn không lưu lại. Có phải là cố tình gây khó dễ hay không?” Nữ nhân bên đứng bên cạnh kẻ gọi là Trường Vũ lập tức lên tiếng, điệu bộ ra chiều oan ức lắm.
“Quy định của Học viện, các ngươi đều biết. Nếu muốn thì về Trường lạc gia các ngươi mà ở. Còn ở đây gây sự, ta không ngại cho các ngươi cấm túc vài tháng!” Sở Yên lạnh nhạt.
“Cô…” Nữ tử giận tím mặt giậm chân.
“Được rồi Tiểu Yến, Sở giáo quan đã có lời, thì cũng đừng làm khó cô ấy! Ngược lại ta muốn xem kẻ gan hùm nào dám giành phòng của ta!” Trường Vũ mỉa mai, rồi dẫn hai người sang ghế bên cạnh, rút quạt giấy ra phe phẩy ngồi đợi.
Quân nhìn thấy hết cả. Những chuyện này hắn đã nghĩ tới, tránh làm sao được. Nhưng hắn không tin lại có kẻ dám ngồi lên Nội quy của Học viện, nhất là thấy thái độ của Sở Yên, thì xem ra kẻ gọi là Trường Vũ kia cũng không hẳn là không thể đụng. Hắn chỉ là không thích rắc rối, còn nếu rắc rối đã đến cũng đành chịu thôi.
“Sở giáo quan, vẫn khoẻ chứ! Ta đến nhận lệnh bài tu luyện!” Hắn mỉm cười.
“Của ngươi đây! Ở Tụ khí đài nghiêm cấm tranh đấu, ngươi có thể yên tâm tu luyện!” Sở Yên nói lớn. Quân hiểu ý, chắp tay cảm tạ rồi lên cầu thang.
“Vị huynh đệ này, xin dừng bước!”
Sau lưng hắn vang lên tiếng nói, quay lại thì ba người Trường Vũ đã đến gần.
“Ta là Trường Vũ của Trường lạc gia, nay tu luyện đang đến bình cảnh rất cần đại lượng linh khí để tiến giai. Hy vọng hôm nay ngươi có thể nhường lại phòng tu luyện này cho ta!”
“Nhường? Ta cũng đang cần. Nghe Sở giáo quan nói ba bốn hôm nữa sẽ có phòng trống. Ngươi chờ đến ngày tự khắc có thôi!” Quân cười.
“Ta tu luyện phòng này đã quen, hơn nữa, ta muốn bây giờ!” Trường Vũ nhấn mạnh, ý tứ rõ ràng.
“Quy củ Học viện đã nói rõ. Huống hồ, tiền đặt đã trả thì không thể lấy lại, ta nghèo hèn giành dụm cả năm mới được mấy ngày. Nếu ngươi thật sự muốn, chi bằng…”
“Ngươi dám ra điều kiện với Vũ đại ca, muốn chết hay sao?” Quân chưa nói hết câu, thì tên nam tử bên cạnh Trường Vũ đã chửi mắng, áng chừng nếu không phải có Sở Yên ở đây, thì y thực sự sẽ lao lên đánh hắn.
Nhưng Trường Vũ đã xoè chiếc quạt ngăn lại, mỉm cười thân thiện.
“Nếu đã vậy, xin mời huynh đệ tu luyện trước. Ta sẽ ở đây chờ ngươi!”
Quân cũng không đôi co nữa, rảo bước lên tầng bốn.
“Vũ đại ca, thật sự tha cho hắn sao. Huynh chỉ cần nói một tiếng, tiểu đệ sẽ cho hắn biến mất khỏi Học viện!”
“Vậy ngươi ở lại đây trông chừng cho cẩn thận!”
Trường Vũ lạnh lùng bước đi. Khuôn mặt chẳng chút cảm xúc nào, nhưng có ai không biết, bên trong y đã có một đốm lửa hận thù hình thành. Cả cái Ngoại viện mấy ngàn người, có thể ngang mặt nói chuyện với y chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà ở đâu ra xuất hiện một vô danh tiểu tốt dám không nể mặt y.
Nghé con mới đẻ không sợ cọp, vậy thì chỉ có một kết cục dành cho nghé con!