Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 37: Chiến Trường Vũ



Hai tháng sau, Quân rời khỏi phòng tu luyện bước ra ngoài. Hắn xuống phòng giám sát, vẫn là Sở Yên ở đây trông coi.

“Ồ! Nhìn khí thế trên người, xem ra ngươi tiến bộ không ít nhỉ!” Sở Yên nhìn hắn.

“Cũng có một chút. Phải rồi, trong lúc ta tu luyện có ai tới hỏi thăm không?” Hắn cười hỏi.

“Ngươi đoán xem! Đám người Trường Vũ kia sẽ không bỏ qua đâu. Mấy tên xuất thân thế gia chỉ quen hiếp người, không chịu được bị người hiếp. Ngươi phải cẩn thận một chút!”

“Đa tạ giáo quan nhắc nhở! Ta đi trước ngày sau lại đến!” Hắn cáo từ quay về phòng.



Trong một căn phòng rộng, trang trí sang trọng, Trường Vũ đang nằm dài trên ghế, cô gái Tiểu Yến chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh, thấp thoáng thấy làn da trắng hồng ẩn hiện. Nàng ép bộ ngực căng tròn mềm mại dựa vào ngực Trường Vũ, còn y thì vuốt ve đôi vai trần nhẵn bóng của Tiểu Yến, há miệng để cô nàng đút từng trái nho cho vào miệng. Cả hai cười nói vui vẻ, buông những câu trêu đùa gợi dục. Cuộc sống giàu sang thật thoải mái, có tiền, có gái đẹp, có đồ ăn ngon, có kẻ hầu người hạ. Khi cần thì vung tiền mua ít linh thạch, dược vật nâng cao tu vi, chẳng phải lăn lộn tu luyện.

“Lão đại! Tên A Thiết kia đã ra khỏi Tụ khí đài, hắn đang trên đường…” Một tên từ đâu chạy vào phòng hét lên, bắt gặp cảnh tượng trước mặt liền sững lại á khẩu.

“Nhìn gì mà nhìn, có tin ta móc mắt ngươi ra không?” Tiểu Yến tức giận mắng, với tay khoác thêm tấm áo, rồi ra chiếc ghế khác ngồi xuống vắt đôi chân trần trắng nõn lên bàn – “Mất cả hứng!”

Trường Vũ lười biếng:

“Có chuyện gì?”

“Tên kia đã ra khỏi Tụ khí đài. Tu vi của hắn hình như vẫn chỉ là võ giả ngũ đẳng!”

“Ra rồi? Hay lắm! Sâu kiến mà dám hỗn xược! Ngươi kiếm mấy người đến chỗ hắn một chuyến, tiện tay có gì tốt thì mang về!”

“Rõ lão đại!” Tên thủ hạ vâng dạ rồi chạy biến ra ngoài, trước khi đi không quên liếc ánh mắt thèm thuồng nhìn Tiểu Yến một cái.



Hôm nay Quân dậy sớm, hắn muốn tìm mua một ít linh thảo, dậy muộn e không còn đồ tốt. Bấy giờ mới tờ mờ sáng, trên con đường chỉ có vài ba quán nhỏ mở cửa, Quân ghé vào một hàng nước bên đường nghỉ chân. Hắn chậm rãi nhấp chén trà nhạt, nhìn phía xa có năm, sáu người lạ mặt đang tiến lại gần. Bọn họ cười đùa vui vẻ, ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh.

Một người trong số đó, tướng mạo bình thường, nhưng ăn nói lớn hơn cả, điệu bộ có vẻ dường như lão đại, nhìn Quân mỉm cười, tiến lại gần:

“Vị huynh đệ này trông rất quen mắt, hình như là đệ tử trong Học viện Hoàng gia?”

“Đúng vậy. Các vị là?” Quân cười đáp.

“Chúng ta cũng là đệ tử Ngoại viện đây! Có chuyện này muốn nhờ huynh đệ một chút. Chẳng là chúng ta ra ngoài nhưng quên mang theo tiền, không biết huynh đệ có thể nể mặt đồng môn, giúp đỡ chúng ta một chút?” Tên đầu sỏ tươi cười.

“Tất nhiên là được. Nhưng tiểu đệ xuất thân nghèo hèn, trong người chỉ có chút ít, nên khi về Học viện các vị đại ca có thể trả lại cho ta ngay được không?”

“Được chứ! Nào qua đây chúng ta nói chuyện!” Y liền nắm lấy tay Quân kéo sang bàn bên kia.

Nhưng hắn nhanh hơn một bước, đã thu tay lại cho vào trong áo, vờ như lấy tiền, tránh được cái bắt tay.

“Nhưng Học viện mấy ngàn đệ tử, ta biết đi đầu tìm các vị bây giờ? Hay là thế này, các vị có vật gì đáng giá, thì để lại chỗ ta làm tin. Sau khi trả tiền thì ta trả lại đồ. Đảm bảo nguyên vẹn không mất một sợi lông!” Quân đột nhiên suy nghĩ.

“Cái gì! Ngươi dám nghi ngờ bọn ta?” Tên đầu sỏ lập tức trở mặt.

“Ta nào dám! Chỉ là gần đây trộm cắp lừa đảo rất nhiều, chúng ta lại không quen không biết. Ta là muốn chắc chắn mấy vị không phải …”

“Hả? Các anh em, tên tiểu tử này nói chúng ta là đồ lừa đảo! Quân tử không thể chịu nhục! Là ngươi cố tình gây chuyện, đừng trách chúng ta ra tay ác độc!”

Y vừa dứt lời, lập tức cả đám người bọn chúng đã lao về phía Quân.



“Chủ quán! Đây là tiền nước của ta, và của bọn chúng. Còn đây là tiền đền cho đồ đạc bị vỡ. Ông cứ cầm cả lấy không cần trả lại!” Quân tươi cười, dúi một bọc tiền to vào tay ông già chủ quán, bước đi trong con mắt ngỡ ngàng của ông ta.

Đoạn hắn quay sang phía tên đầu sỏ đang nằm dài dưới đất, lục tung người y lên.

“Chỗ đồ này ta cầm tạm. Ngươi muốn lấy lại thì bảo đại ca của ngươi mang linh thạch đến chuộc về!”

Hắn không mua đồ nữa mà quay về Học viện. Vừa đến khu phòng thì thấy Mạnh Thần đang cùng mấy người bạn luyện quyền dưới sân.

“Hô! A Thiết, ngươi về sớm thế? Thường ngày thấy ngươi đi phải tối mịt mới về kia mà!” Mạnh Thần nhác thấy bóng hắn đã tò mò hỏi.

Quân không trả lời cụ thể, mà nói:

“Sắp có người đến gây chuyện rồi, các ngươi nên tránh mặt đi.”

“Gây rối? Ngươi mà cũng đi kiếm chuyện? Ta tưởng ngươi an phận thủ thường lắm kia mà?” Mạnh Thần làm ra khuôn mặt ngạc nhiên.

“Ta không kiếm chuyện, là chuyện kiếm ta. Dù gì cũng do ta gây ra, không muốn để các ngươi liên luỵ!” Quân thật lòng trả lời.

“Sợ gì chứ! Ta vốn ghét nhất chuyện bắt nạt người khác. Có ta ở đây để xem ai dám làm gì!”

“Lần này khác. Ta đụng phải là tên Trường Vũ. Nghe nói y ở Học viện có danh khí không nhỏ?”

“Trường Vũ? Khá lắm A Thiết, không đụng thì thôi, một khi đụng là đụng hẳn con chó dữ!” Mạnh Thần sắc mặt đã có chút đổi.

Bọn hắn còn chưa dứt câu chuyện đã thấy một đoàn người đằng xa đi tới. Dẫn đầu không ai khác chính là Trường Vũ, tay còn đang phe phẩy quạt giấy.

Hơn hai mươi người đứng trước mặt Quân.

“Vũ ca, chính là hắn!” Tên ban sáng mặt quấn băng chỉ thẳng vào Quân.

“Là ngươi đánh thủ hạ của ta?” Trường Vũ cất lời.

“Trường Vũ, ở đây không có ai khác, ngươi không cần phải giả bộ!” Quân đáp.

“Được lắm, thù cũ nợ mới, tính luôn một thể. Nhưng nếu ngươi ngoan ngoãn, có bao nhiêu linh thạch lẫn cống hiến dâng lên đây, rồi quỳ xuống dập đầu tạ lỗi, ta có thể cất nhắc cho ngươi làm thuộc hạ!”

“Hay là ngươi đưa đồ của ngươi cho ta, thì ta sẽ để ngươi về, không cần phải làm thuộc hạ!” Quân cười mỉa mai.

“Ngươi…Muốn chết!” Trường Vũ tím mặt, xua tay cho đám thủ hạ xông tới.

“Các ngươi muốn làm gì!” Đám người Mạnh Thần đột ngột lên tiếng xen vào.

“Mạnh bao đồng, không phải chuyện của ngươi. Cút sang một bên!” Trường Vũ mắng.

“Hừ! Lần trước đám chó má các ngươi cướp cống hiến của mấy huynh đệ ta, ta còn chưa trả thù. Vừa khéo vác xác tới đây. Các huynh đệ, đánh chúng nó!” Mạnh Thần hét lên.

Lập tức hai bên mấy chục người lao vào hỗn chiến. Quân lắc đầu ngao ngán, đúng là tên thích lo chuyện bao đồng. Nhưng Học viện có những người như Mạnh Thần, cũng là một điều tốt.

Đoạn hắn cũng lao vào vòng chiến đấu. Hai kẻ xung phong tung chưởng xông tới. Quân đơn giản tung ra hai quyền, lập tức chưởng pháp vỡ vụn, đối thủ thổ huyết bay vọt ra sau. Hắn sau một hồi quần thảo, ngó sang phía Mạnh Thần hét lớn:

“Các ngươi vẫn ổn chứ!”

“Rất ổn! Ngươi tốt nhất là lo cho thân mình đi!” Tiếng Mạnh Thần từ trong hỗn loạn phát ra, hắn đang một mình đánh với hai tên khác, nhưng vẫn chiếm thế thượng phong.

Quân nhìn về phía Trường Vũ, có ba tên võ giả lục đẳng đang đứng cạnh y.

“Ba người các ngươi, ta không muốn ra tay. Ân oán của ta và Trường Vũ, để hắn đứng ra giải quyết!” Quân phủi bụi trên áo nói.

“Hừ, chết đến nơi còn ngoan cố. Các ngươi ai chém hắn đầu tiên ta thưởng ngàn linh thạch!”

Lập tức một tên đã xông lên, rút ra một thanh mâu đỏ như máu đâm tới. Quân không dám khinh thường liền lùi về sau né tránh. Thanh mâu lưỡi nhọn hoắt, xoè ra như lưỡi rắn, nhằm chỗ hiểm của hắn tấn công liên tục.

Học viện nghiêm cấm việc đệ tử chém giết lẫn nhau, vì thế Quân không hạ sát ý, chủ yếu né tránh, sau mười mấy chiêu đã phát hiện ra sơ hở của kẻ địch, dùng một quyền đánh bật đối thủ ra sau.

“Hừ! Vô dụng! Hai ngươi lên cả đi, giết hắn cho ta! Có ta ở đây, không ai dám làm gì các ngươi!”

Hai tên còn lại nhìn nhau, rồi lập tức xông tới. Một người mang theo đại đao uốn cong như trăng khuyết, một người cầm song kiếm lao lên, khí thế trông có vẻ mạnh lắm. Bất quá chỉ mới là ba kẻ lục đẳng, chưa chắc đã làm gì được. Hắn vừa né tránh vừa quan sát, sau một hồi thì áp sát rồi tung ra một quyền mạnh mẽ, uy lực còn mạnh hơn lần trước mấy lần.

Quyền kình ào ạt, đánh cho kiếm khí, xà mâu, đao cương vỡ vụn ra từng mảnh. Ba tên lục đẳng ngã vật trên đất, dường như đã mất đi sức chiến đấu.

Không những thế, một quyền lần này vẫn còn thừa hậu kình, nhằm thẳng hướng Trường Vũ lao tới. Chỉ thấy một màn khói bụi bốc lên bao phủ chung quanh.

“Trường Vũ đâu? Bại rồi sao? Ta còn chưa thấy hắn ra tay mà!” Cả hai bên đều đình chiến nhìn ngó.

Từ trong màn khói bụi Trường Vũ từ từ bước ra, trong tay hắn cầm một thanh kiếm dài màu vàng đỏ, trên người chẳng rụng một sợi lông.

“Tiểu tử thối, được lắm! Là ta coi thường ngươi rồi! Hôm nay nếu không đánh cho ngươi tàn phế, thì tên ta sẽ viết ngược!” Y nổi giận, trường kiếm trong tay hoá thành năm thanh, lập tức lao lên.

Khí thế này mạnh mẽ, khác hẳn với dáng vẻ ăn chơi bình thường của y, tuyệt không thể xem thường. Quân lập tức “mượn” tạm đôi song kiếm của tên vừa rồi, múa ra thập tự kiếm xông lên đối chiến.

Năm thanh kiếm bao vây lấy hắn, theo sự điều khiển của Trường Vũ liên tục tấn công dồn dập, biến ảo vô cùng, cứ như một lúc Quân phải đánh với năm người. Nhưng hắn kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, luôn giữ cho mười đường kiếm khí họp lại bay chung quanh, bảo vệ từ chân lên đầu, cương mãnh chống trả.

Mặc dù đôi song kiếm chỉ là vũ khí, chưa được liệt vào hàng pháp khí, song dưới sự điêu luyện của Quân, vẫn kiên cường chống lại thanh kiếm vàng đỏ của Trường Vũ, khiến y nhất thời chưa làm gì được. Nhưng quần thảo hồi lâu, chúng đã lộ ra điểm yếu, dường như sắp không chịu nổi.

Trường Vũ nhìn thấy thời cơ đã đến, liền nhanh chóng biến chiêu, năm thanh kiếm phân biệt ra bốn hướng cùng lúc lao tới. Quân cau mày, chia kiếm khí ra chống đỡ.

“Không ổn! Còn một thanh!” Hắn lập tức phát giác ra nguy hiểm.

Từ trên không thanh thứ năm đâm thẳng xuống, thế như chẻ tre.

Mắt thấy sắp va chạm, mười tia kiếm khí trong sát na được Quân khu động, quay trở về che chắn cho hắn. Song kiếm trong tay đã đến giới hạn, tuy ngăn được sát chiêu nhưng cũng vỡ vụn ra từng mảnh, văng tứ tung. Ngay giây phút đó, Trường Vũ đã xuất hiện bên cạnh hắn, chém ra một kiếm chí mạng.

“Chết!” Trường Vũ mỉm cười nham hiểm, chém xuống.

“COONG!”

Tiếng kim loại vang lên, thanh kiếm như chém phải một khối sắt thép cứng rắn. Trường Vũ giật mình, phát hiện ra cánh tay trái của Quân được bao phủ bởi một lớp cương khí trắng bạc, chặn đứng thanh kiếm sắc. Nhát chém vừa rồi chỉ đủ làm tầng cương khí rạn nứt, không hề thương tổn được gì.

“Sao có thể?” Y tròn mắt kinh ngạc.

Nhưng chưa kịp suy nghĩ thêm thì một cự quyền mang theo lực đạo ngàn cân đã nhằm hướng ngực y lao đến. Trường Vũ chỉ kịp đưa tay trái ra che chắn, chống lại hữu quyền khủng bố của Quân. Ám kình dồn dập đè ép lên người, đánh y văng ra, va vào bức tường phía sau ầm ầm đổ nát. Trường Vũ lồm cồm bò dậy, ống tay áo bên trái đã hóa thành bụi phấn, lộ ra một lớp giáp tay.

“Thì ra đã có chuẩn bị từ trước!” Quân khinh thường nói.

“Ngươi…Hôm nay ta quyết không tha cho ngươi!” Trường Vũ gào lên.

Y hai tay bắt quyết, tức thì nội lực tuôn ra như suối, năm thanh kiếm bay vọt về phía y, hợp lại thành một thanh cự kiếm vàng kim, khí tức mãnh liệt.

Quân có chút ngưng trọng, kiếm này mạnh mẽ khác thường. Y sử ra chiêu này, chính là đã hạ sát ý! Hắn lập tức thu quyền thủ thế, hai cánh tay dần được phủ một lớp cương khí màu trắng bạc, mỗi lúc một dày thêm. Không khí ngưng trọng, nặng nề như sắp vỡ. Đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo:

“Dừng tay!”

Kèm theo đó là một cỗ nội lực ào ạt tuôn ra, đánh vỡ cả cự kiếm lẫn cương khí trên tay Quân. Người đến là Sở giáo quan.

“Các ngươi dám vi phạm Nội quy học viện! Còn đánh nữa lập tức trục xuất ra ngoài!” Sở Yên quát lớn.

“Sở giáo quan, là hắn ra tay đánh thuộc hạ của ta trước, lại còn cướp đồ của bọn chúng!”

“Sở giáo quan, oan cho ta quá. Bọn họ vay tiền ta trả tiền ăn, ta sợ không tìm được bọn họ nên mới giữ đồ làm tin. Không ngờ bọn họ vừa ăn cắp vừa la làng, kéo đến đây đòi đánh ta!” Quân oan ức đáp lại.

“Hừ! Có chuyện này không?” Sở Yên nghiêm giọng.

“Việc này…!” Trường Vũ không biết trả lời làm sao.

“Đủ rồi! Việc bên ngoài ta không quản. Nhưng các ngươi dám đánh nhau trong Học viện, tất phải xử lý. A Thiết, Mạnh Thần phạt các ngươi một tháng không được tới Tụ khí đài, ngoài ra phải bồi thường ba ngàn linh thạch hạ phẩm phí chữa trị cho bọn họ!”

“Còn Trường Vũ kéo người đến làm loạn. Phạt ngươi cũng một tháng không được đến Tụ khí đài, năm ngàn linh thạch hạ phẩm bồi thường cùng với sửa chữa hư hại. Nếu ý kiến có thể tới gặp Trương trưởng lão!” Sở Yên lạnh lùng.

Trường Vũ ánh mắt căm phẫn, hết nhìn Sở Yên rồi nhìn Quân, không nói năng gì rời đi.

“Đa tạ Sở giáo quan ứng cứu! Nếu người không đến kịp, chắc là…” Quân vội cảm ơn Sở Yên.

“Nếu ngươi bị đánh tàn phế thì ta không lo, chứ để Trường Vũ bị thương thì ta gặp phiền phức lớn!” Sở Yên liếc xéo hắn một cái.

Nàng vốn đã tới từ lâu, nhưng lại muốn nhìn xem mấy kẻ này thực lực ra sao, không ngờ Quân có thể khiến Trường Vũ ăn thiệt thòi. Quan trọng là nàng vốn không ưa bọn nhà giàu cậy thế, nên thấy bọn chúng bị đánh trong lòng thoải mái vô cùng.

Sau khi Sở Yên rời đi, đám người Quân và Mạnh Thần cũng nhanh chóng thu dọn, trở về chữa thương.

“Mạnh Thần, ngươi cầm lấy. Là bọn chúng tặng đấy!” Quân ném chỗ đồ lấy được lúc trước cho Mạnh Thần.

“Ý tốt của bọn chúng, nhất định phải nhận. Haha!” Mạnh Thần hớn hở.

Còn Quân, giờ xem như đã triệt để gây thù chuốc oán với bọn Trường Vũ.