Đây là buổi đấu giá cuối cùng, Tiêu Soái đúng như đã hứa, giúp Quân cùng với lão đi vào bên trong ngồi xem đấu giá. Phòng cấp Huyền so với cấp Hoàng sang trọng hơn hẳn, mỗi chỗ ngồi đều có bàn ghế bọc da êm ái, hương thơm thoang thoảng cùng đủ thứ đồ điểm tâm ngon miệng.
Đặc biệt, có sáu vị trí đẹp nhất hướng lên sân khấu, là dành cho các thế lực lớn nhất tới dự. Không nói ai cũng biết, năm chỗ của năm đại thế lực. Còn chỗ thứ sáu, là một bí ẩn.
Theo lời Tiêu Soái, ba hạt giống Thanh văn liên hoa đã được Thương hội đấu giá thành công tám vạn linh thạch trung phẩm. Hắn nghe xong ngồi tiếc đứt ruột. Nếu lúc đầu hắn đem nó đi đấu giá, có phải đã kiếm được hơn năm vạn linh thạch trung phẩm không, lại ngây ngô đi bán lấy vạn rưỡi linh thạch!
Nhưng hắn cũng chẳng kịp buồn, bởi vì những nhân vật trùm sò đã xuất hiện. Hắn nhìn kỹ từng người trên năm chỗ kia, nhớ vào trong đầu. Đó đều là những kẻ không thể không biết.
Đầu tiên, đại diện Hoàng thất Triều Quốc, thân vương Vương Thiên Khải, tam đệ của Hoàng đế đương triều. Vương Thiên Khải mặc áo vàng kim, thêu hình tam trảo kim long, phong thái uy nghi, vương giả. Bên cạnh ông ta còn bốn năm người nữa, nhưng Quân chú ý tới hai người, một nam một nữ. Nam nhân tên Vương Thiên Mục, con trai Vương Thiên Khải, tuấn tú đĩnh đạc. Nữ nhân Vương Tuệ Minh, xinh đẹp thoát tục, khí chất thanh cao không vướng bụi trần. Quân từng thoáng thấy nàng ở trong Học viện, bây giờ ở gần mới thấy lời đồn không sai, quả như tiên nữ hạ phàm.
Đối diện với Triều Quốc, là Đại Trưởng lão của Huyết linh tông, Tống Danh. Nghe nói ông ta đã hơn hai trăm tuổi mà thân thể vẫn tráng kiện như thanh niên, ánh mắt lấp lánh có thần.
Đại hồng tự được dẫn đầu bởi một vị sư trẻ. Hồng Minh là đại đệ tử của trụ trì ngôi chùa cổ, tuổi trẻ nhưng Phật pháp cao sâu, tu vi cũng thâm bất khả trắc. Khuôn mặt phúc hậu, lúc nào cũng nở một nụ cười, nhìn thôi đã thấy thiện cảm sinh lòng yêu mến.
Trái ngược với Hồng Minh, đối diện là một lão già lưng còng, da nhăn nheo một tay chống gậy. Ông ta là Hứa Khải Lâm, nhân vật có sức ảnh hưởng rất lớn trong Kim khuyết môn. Đừng thấy ông ta có vẻ gần đất xa trời mà xem thường, những ai tiếp xúc qua đều phải sợ hãi trước thực lực lẫn thủ đoạn của ông già này.
Tiêu cục Viễn Sơn đưa tới một chiến binh đúng nghĩa. Trịnh Đường, phân đà chủ phân đà của Tiêu cục Viễn Sơn tại Kinh thành. Ông ta mặc nguyên chiến giáp bước vào phòng, ánh mắt lấp lánh tinh quang, sắc bén như đao kiếm lướt nhanh một lượt rồi ngồi xuống chỗ của mình.
Còn ghế cuối cùng, một người bí ẩn bước vào, áo màu xám tro trùm kín đầu, che đi khuôn mặt. Khí tức trên người thu liễm không lộ ra một tia. Cả năm đại thế lực đều chú ý đến người này, xem chừng cũng không biết là ai.
Quân không quên nhìn xung quanh, chỉ có thêm khoảng ba mươi vị trí nữa, đủ thấy không phải ai cũng có thể tham gia đấu giá cấp Huyền. Xem nào, có Ngân Nguyệt thế gia, Kim gia, Trường Tư Không cũng tới dự…
…
Những vật phẩm đầu tiên đã được mang ra đấu giá.
Một viên Hoả nguyên châu, Kim Diệp thu mua với giá sáu vạn linh thạch trung phẩm.
Một bộ xương của Hoàng kim ngạc được Kim khuyết môn Hứa Khải Lâm mua về.
Một thanh Pháp khí trường kích được một thế lực hạng hai nào đó mua giá hơn mười vạn linh thạch trung phẩm…
“Quý vị, tiếp theo, là bảo vật chí hàn quý giá. Một bình Thu thuỷ hàn thượng phẩm. Giá khởi điểm ba mươi vạn linh thạch trung phẩm!”
“Thu thuỷ hàn!” Người đầu tiên phản ứng chính là Ngân Thiên, lập tức ra giá:
“Ba mươi lăm vạn!”
Tất cả mọi người đều biết, Ngân Nguyệt thế gia vốn nổi tiếng với Băng thuật, một biến thể của Thuỷ nguyên lực. Bảo vật chí hàn luôn là thứ được họ săn đón. Huống hồ, Ngân Thiên tu vi đạt đến Huyền giai thất đẳng, là cao thủ hàng đầu chỉ sau năm thế lực lớn, trong Triều Quốc chỉ dưới Hoàng Thất mà thôi. Ngân Thiên xem như đã ra mặt, mọi người đều không muốn tranh giành với ông ta. Nhưng mọi người cũng không phải tất cả.
“Năm mươi vạn linh thạch!” Kim Diệp cất tiếng. Ông ta một mạch đẩy lên một cái giá chót vót khiến Ngân Thiên giật mình.
Cả hội trường đều xì xào bàn tán. Kim gia tuy giàu nhưng lại có tiếng cân đo đong đếm, không có lợi không làm. Bỗng nhiên bỏ ra đại giá mua một bình nước chí hàn chắc chắn có ẩn tình. Quân sau một hồi suy nghĩ liền đưa ra phán đoán.
Nếu so về tu vi thì Kim gia mạnh nhất chỉ có Kim Diệp, Huyền giai ngũ đẳng, nhưng thân phận Luyện dược đại sư của ông ta đủ khiến Hoàng Thất nhượng bộ mấy phần, chính là danh vọng lẫn thế lực so với Ngân Nguyệt thế gia chỉ hơn chứ không kém. Bất quá, nếu để Ngân Thiên giành được bảo vật chí hàn, chắc chắn thực lực Ngân Thiên sẽ tăng mạnh, chưa biết chừng thành công bước lên cánh cửa Địa giai. Điều này không chỉ gây bất lợi cho thế lực Kim gia, mà cả cục diện của ngũ đại thế lực cũng sẽ biến động mạnh mẽ. Bất quá, vì thể diện, năm đại thế lực không tiện ra mặt. Vậy chỉ có thể dung túng cho Kim gia ra tay ngăn cản.
Hắn nhìn ra thì những kẻ khác cũng có thể nhìn ra. Thương hội ơi thương hội, xem ra đáng sợ nhất trên lục địa không phải ngũ đại thế lực, mà chính là Thương hội!
Nhưng giờ chưa phải lúc để ý đến những thứ này, hắn chỉ nhìn giá bán. Tăng nữa lên, càng tăng cao hắn càng chảy nước miếng.
Rốt cuộc, sau mấy lần nâng giá, có lẽ Ngân Thiên cũng hiểu rằng không đấu lại được liên minh ngầm kia, đành ngậm ngùi buông tay trước con số một trăm năm mươi vạn linh thạch trung phẩm.
Nữ đấu giá viên mỉm cười chốt giá. Rồi cất tiếng:
“Quý vị, nãy giờ chỉ là những vật phẩm chào sân. Còn bây giờ, mới là ba bảo vật chân chính của buổi đấu giá ngày hôm nay!”
Nàng nói xong, xung quanh sân khấu dâng lên một lớp màn sáng trong suốt, là một lớp màn bảo vệ, để tránh cho có kẻ không cầm được lòng!
“Đan dược Huyền giai cực phẩm: Huyền cực đan! Dược lực chứa trong viên đan này tương đương với nội lực trong đan điền của một Cường giả thất đẳng huyền giai. Chỉ cần uống một viên, trong mười hơi thở, hồi phục toàn bộ nội lực và linh thức, kéo dài cho đến khi dược lực tiêu hao hết! Đan dược Huyền giai cực phẩm, chỉ có thể ngộ không thể cầu. Khởi điểm một vạn linh thạch thượng phẩm!”
Ánh mắt tất cả đều toát lên thèm thuồng. Đây chẳng phải là có thêm một mạng nữa hay sao? Phải biết đến đẳng cấp Huyền giai, chênh nhau một phần ngàn thôi đã đủ chuyển bại thành thắng biến nguy thành an. Huống hồ có thể phục hồi hoàn toàn.
“Một vạn hai ngàn linh thạch thượng phẩm!” Hứa Khải Lâm của Kim khuyết môn là người đầu tiên ra giá.
“Một vạn ba ngàn linh thạch!” Tiêu cục Viễn Sơn phân đà chủ Trịnh Đường cất lời.
“Một vạn năm ngàn linh thạch!” Tống Danh đại diện Huyết linh tông cũng tham gia.
Những người xung quanh đều biết không đến lượt mình, chỉ im lặng ngồi xem mà thôi.
Giá rất nhanh đã được nâng lên gần ba vạn linh thạch thượng phẩm.
“Chư vị, đấu giá kéo dài thế này mãi cũng không phải là ý hay. Ta ra giá cuối cùng năm vạn linh thạch thượng phẩm. Nếu ai ra cao hơn thì xin nhường người đó!”
Cả sàn đấu gia im lặng một thoáng. Tống Danh và Trịnh Đường bốn mắt nhìn nhau không nói gì.
“Năm vạn linh thạch thượng phẩm lần ba! Chúc mừng Hứa tiền bối giành được bảo đan!” Nữ đấu giá viên tươi cười.
“Quý vị! Vật phẩm đấu giá tiếp theo, xin mời quý vị chiêm ngưỡng!”
Từ trên sân khấu xuất hiện một vật, nhìn như khối đá, tròn như quả bóng, lớn hơn đầu người một chút, nhưng bề mặt gồ ghề gai góc. Về cơ bản “hòn đá” màu xanh xám, có vài đường nứt nẻ thi thoảng phát ra ánh sáng mờ nhạt. Quân nhìn chằm chằm vào khối đá, cố gắng cảm nhận dao động linh khí từ trên đó phát ra. Không giống pháp khí, cũng không giống bảo thạch hay linh vật thiên địa.
Nó giống như…một quả trứng!
“Đúng vậy! Chắc quý vị đã nhận ra, đây là một quả trứng yêu thú!”
Toàn bộ đấu giá hội xì xào bàn tán. Ai cũng như cố rướn lên một chút để xem đó là chủng loại nào! Đây là lần đầu tiên trong vòng mấy trăm năm Thương hội đưa ra một quả trứng yêu thú làm vật đấu giá, chắc chắn bất phàm!
“Quả trứng đá này Thương hội chúng ta mua lại từ một thường nhân. Từ kết cấu vỏ trứng và khí tức bên ngoài, chúng ta nhận định yêu thú trong này thuộc về chủng mãng xà biến dị, có linh thức cường đại cực kỳ hiếm có, nở ra khi trưởng thành chí ít phải đạt đến Huyền giai đỉnh cấp, thậm chí Địa giai!”
Yêu thú tu luyện về cơ bản cũng chia ba trường phái như nhân loại, nhưng đa số là tu luyện thân thể. Mà yêu thú thiên về linh thức hiếm có vô cùng, đều là những chủng tộc vương giả trong yêu giới. Bích Ngọc lân sư mà Quân gặp trước đây dù thông minh như vậy nhưng linh thức chỉ xem như miễn cưỡng xếp vào hàng ngũ này.
Quả trứng được Thương hội khẳng định chắc nịch như vậy, đã khơi dậy không ít tò mò của mọi người.
Tuy nhiên, yêu thú càng thông minh càng khó thuần hoá. Mà chắc gì quả trứng này đã nở được? Mua một thứ may rủi như vậy, người bình thường cũng thấy rõ cái nào thiệt cái nào lợi. Thương hội mang nó làm vật phẩm, thì đằng sau chắc chắn đã có mưu tính!
Ai nấy đều kinh ngạc, chưa rõ mục đích của y là gì khi đưa một giá cao như vậy! Năm đại thế lực liếc mắt nhìn nhau. Thân vương Vương Thiên Khải từ tốn:
“Triều Quốc đất rộng người đông, Hoàng đế từ lâu đã muốn có một linh thú trấn quốc. Quả trứng này rất hợp ý chúng ta, mười vạn linh thạch thượng phẩm!”
Không một ai nói gì. So về thực lực lẫn tiền bạc, Hoàng thất vẫn là đứng đầu.
“Haha! Thân vương có hứng như vậy, ta không nể mặt thì thật có lỗi. Bất quá thứ này không phải cứ ấp là nở, nở được rồi thì hy vọng Triều Quốc có thể nuôi dưỡng nó trưởng thành! Haha!” Nam nhân áo đen cười giòn, rồi lui về sau biến mất trong bóng tối, mà tiếng cười của y vẫn còn văng vẳng đâu đây.
Quân giật mình, cảm thấy đầu óc choáng váng quay cuồng. Chỉ một cái cười đã khiến hắn hoảng sợ, kẻ này linh thức nếu so với bà lão áo đen thần bí kia quả thực một chín một mười.
Tiếng nói của nữ đấu giá viên đưa hắn về với thực tại:
“Quý vị, để kết thúc lần đấu giá ngày hôm nay, xin mời chiêm ngưỡng vật phẩm áp trục, Bách Thiên tàn đồ!”
Trên sân khấu hiện lên một tấm da thú nhăn nheo với những hình vẽ và hoạ tiết kỳ lạ, vô cùng xưa cũ.
“Là cái gì?” Ai nấy đều xôn xao.
“Đây là một bản đồ, dẫn đến một bí cảnh. Theo thông tin trên tàn đồ ghi lại, là của một vị Thiên giai cường giả danh tự Bách Thiên Binh, đã vẫn lạc hàng vạn năm trước. Tàn đồ nói rõ, bí cảnh chứa vô số bảo vật tích góp cả đời của vị cường giả tuyệt thế, đặc biệt có chứa một cuốn kinh thư ghi lại cách luyện chế trăm loại thần binh lợi khí! Chúng ta đã tự ý đặt cho cuốn kinh thư này là Bách thiên binh quyển!”
Phía dưới lập tức ồn ào vô cùng. Gia tài của một Thiên giai cường giả, cái này quá mức khiến người ta đỏ mắt rồi.
“Xin hỏi Thương hội, bản đồ này là thật? Tại sao các ngươi lại tự nguyện mang nó ra đấu giá? Nếu bảo Thương hội không có hứng thú, khác nào bảo mèo chê mỡ? Chúng ta là muốn nghe mục đích thật sự!” Hứa Khải Lâm cất giọng khàn khàn.
“Hứa tiền bối nói không sai! Chúng ta đã theo lộ trình trên tàn đồ, quả thật đã gặp một nơi, khẳng định chính là bí cảnh. Có điều nơi đó có pháp trận phong toả, không thể vào, muốn phá cũng phải có năng lực Thiên giai trở lên!”
Nữ đấu giá viên nói xong, tất cả đều im lặng. Thiên giai! Khắp lục địa này mấy ngàn năm qua chưa từng xuất hiện. Đó là cảnh giới mà trong mơ không phải ai cũng dám nghĩ đến.
“Nhưng trải qua vạn năm phong hoá, pháp trận có cường đại đến đâu cũng dần xuất hiện hao mòn. Chúng ta đã kiểm tra rất kỹ, phát hiện có một vị trí đến ngày chí âm sẽ suy yếu, chỉ cần thực lực Địa giai là có thể phá vỡ để tiến vào trong!”
“Vậy ý của các ngươi, là muốn chúng ta cùng liên thủ tiến vào bí cảnh?” Vương Thiên Khải đáp.
“Thân vương quả nhiên sáng suốt. Bí cảnh là của tất cả mọi người, Thương hội không dám độc chiếm. Nay mang nó ra cho tu sĩ trên lục địa nhìn ngắm, là muốn cùng nhau chung sức, để tất cả đều trở nên cường đại đủ sức tranh giành với các siêu cấp thế lực trên Ngọc diện linh giới!”
“Các ngươi muốn thế nào?”
“Tất nhiên là muốn các vị cùng nhau sát cánh. Ngày chí âm gần nhất chính là ngày nhật thực toàn phần sắp tới. Từ giờ đến lúc ấy, các vị có thể trả tiền để mua một suất cùng chúng ta tiến vào. Mỗi suất một vạn linh thạch thượng phẩm hoặc bảo vật tương đương. Đã lâu lắm rồi mới có một đại bảo tàng được tìm thấy, hy vọng mọi người cân nhắc thật kỹ!”
Toàn bộ phòng đấu giá im lặng, không ngờ vật phẩm cuối cùng lại là màn giao dịch cho tất cả. Ai nấy đều có những mưu tính của riêng mình, nhưng kể từ giờ phút này trở đi, thế cục ắt hẳn sẽ biến động mạnh mẽ.