“Tiêu lão, thế lực của Ngân Nguyệt thế gia như thế nào?”
“Ngân Nguyệt thế gia đa phần giữ thế trung lập, là đối trọng với Kim gia. Hai gia tộc này cùng với Trường lạc gia đứng đầu các thế lực khác trong Triều Quốc.”
“Vậy Ngân Thiên thì sao?”
“Ta không tiếp xúc nhiều, nhưng chắc chắn không phải hạng người mưu mô như Trường Tư Không. Tuy không phải chính nhân quân tử nhưng cũng không đến mức xảo trá nham nhiểm. Nếu không cũng không trở thành cái gai trong mắt Kim Diệp và Trường Tư Không!”
“Vậy xem như có thể nói chuyện được. Ta muốn nhờ ông một chuyện, nếu thành công chúng ta đều có lợi!”
“Haha! Cậu khách sáo từ khi nào vậy. Tới nhà ta một chuyến, ta mới mua được mấy thứ đồ tốt, đảm bảo cậu sẽ thích!”
Hắn theo tới Tiêu gia, đã thấy Tiêu Ngọc chờ sẵn trong phòng khách:
“Thiết đại ca! Lâu rồi mới gặp huynh!”
Giọng nói thật ngọt ngào êm ái. Nếu đem so sánh với quận chúa Vương Tuệ Minh, thì cả dung mạo lẫn khí chất của Tiêu Ngọc đều kém xa. Nhưng nàng lại mang vẻ dịu dàng, đoan trang thục nữ, vừa khéo léo lại vừa nhanh nhẹn, dễ sinh hảo cảm. Chẳng trách nam nhân trong Kinh đô đều muốn lấy nàng về làm vợ.
“Tiêu tiểu thư, ngày càng xinh đẹp rồi. Xem ra ta có chút may mắn, không làm phụ mệnh!” Quân cười.
“Thiết đại ca đừng gọi ta là tiểu thư nữa, gọi là Ngọc Nhi đi!” Tiêu Ngọc có phần hờn dỗi.
Quân cũng ngượng ngùng nhất thời không biết nên làm thế nào. May mắn thay Tiêu Soái hứng giọng, không biết là nhà này vô tình hay cố ý nữa:
“Ngọc Nhi, đừng trêu chọc A Thiết nữa. Con vào mang mấy thứ đồ ra đây đi!”
“Dạ, phụ thân!”
Lát sau, Tiêu Ngọc bưng ra mấy chiếc hộp lớn.
“A Thiết, trong hộp này là Hồng lô quả, ta vừa mới mua được. Còn đây, là bảo giáp Kim sa, vừa cứng rắn vừa linh hoạt, có thể chịu được công kích của Hoàng giai ngũ đẳng. Đây thì là mười cân Thanh cang, để luyện chế pháp khí thì vô cùng tốt, cũng đem tặng cậu luôn!”
“Tiêu lão, những thứ này đều vô cùng quý giá, ta không dám nhận.” Quân vội vàng từ chối.
“Những thứ này để chỗ ta rất uổng phí, cậu không muốn nhận cũng phải nhận!” Tiêu Soái nài nỉ.
“Việc này…Vậy thì ta mua lại. Chỗ đồ lần trước ta còn nợ ông, giờ có tiền rồi cũ mới tính luôn một thể. Tiêu lão, ông không được từ chối, nếu không ta quyết không nhận!”
Nói xong hắn lấy ra một túi đầy linh thạch dúi vào tay Tiêu Soái rồi thu hai bảo vật vào người.
…
Trong đại điện Hoàng cung, có mấy người đang trò chuyện:
“Hoàng huynh, ý huynh thế nào?”
“Tam đệ! Tới đây sẽ xảy ra vô vàn biến cố. Chinh chiến mấy chục năm, nguyên khí Hoàng thất còn chưa phục hồi hoàn toàn, nhân dịp này sẽ có kẻ thừa cơ quấy rối. Cứ án binh bất động, theo dõi mấy thế lực kia, đồng thời điều tra lai lịch kẻ áo đen thần bí!”
Người vừa mới nói, chính là Hoàng đế đương nhiệm, Vương Thiên Uy. Hoàng bào ngũ trảo kim long, chỉ tiếng nói thôi cũng toát lên khí thế quân lâm thiên hạ.
“Hoàng huynh, mấy năm nữa mới mở ra bí cảnh. Cho đến lúc đó, tin tức ắt lan khắp nơi, đệ sợ mấy lão già đầu gần hết thọ nguyên sẽ ngoi lên làm loạn!”
“Chuyện đó cũng không phải mình chúng ta lo lắng! Trước mắt bồi dưỡng cho tốt mấy tên đệ tử nòng cốt, tương lai còn dựa vào bọn chúng. Phải để cho bốn thế lực kia thấy được vị trí của Hoàng Thất Triều Quốc là không thể lung lay!”
“Tuân lệnh!”
…
“Bách thiên binh quyển! Hứa Khải Lâm, từ giờ ngươi cùng Trương Lâm quản lý việc trong bổn môn. Ta sẽ bế quan một thời gian!” Một lão già cất tiếng nói khàn khàn, rồi thân ảnh mờ dần biến mất, không ai kịp nhìn rõ gương mặt của lão.
…
“Sư phụ, có cần chuẩn bị gì không ạ!” Hồng Minh kính cẩn hỏi một vị sư già, râu bạc phơ. Chỉ thấy ông ta thở dài:
“Bí cảnh còn chưa mở, mà trời đã ngả một màu đỏ. Nếu thật sự mở ra, e là một trường gió tanh mưa máu. Hy vọng Phật pháp chở che, cho chúng sinh qua được kiếp nạn này!”
…
“Tông chủ! Chúng ta tuy chủ tu luyện thể không cần dùng nhiều đến pháp khí. Nhưng chung quy lại, nếu để mặc bọn họ lấy được thần binh lợi khí, e rằng vô cùng bất lợi cho Huyết linh tông!” Tống Danh nói.
“Tống đại trưởng lão không sai. Lâu nay chúng ta để cho bọn họ tự tung tự tác quá nhiều rồi, không thể để bọn họ tiếp tục tạo thành uy hiếp đối với bổn tông được!”
“Các ngươi nói đúng, truyền lệnh của ta, toàn tông tăng cường bồi dưỡng nhân tài, đặc biệt những ai có khả năng đột phá Huyền giai! Huyền Sử, đám đệ tử ngươi dẫn vào Đấu trường Hắc Sát tu luyện, kết quả thế nào?”
“Bẩm Tông chủ…”
…
“Bang chủ, công việc tới đây ắt hẳn sẽ vô cùng nhộn nhịp, là cơ hội kiếm bộn tiền của chúng ta!” Trịnh Đường đứng trước một nam nhân cao lớn, râu hùm hàm én. Xung quanh còn mười mấy người khác nữa.
“Các ngươi tới đây phải tìm mọi cách mở rộng các phân đà dưới trướng, quan hệ càng nhiều càng tốt. Nên nhớ chúng ta không chỉ áp tiêu, mà còn là mạng lưới tin tức mạnh nhất lục địa. Phải tận dụng khả năng thao túng thông tin của mình. Bí cảnh có lợi hại đến đâu, thì cũng chỉ là vật chết, chúng ta mới là người tạo ra vật sống!”
…
Đấu giá hội đã kết thúc hơn một tháng. Bên ngoài dù cho ồn ào thế nào, thì cũng không đến lượt Quân quản, hắn còn đang đau đầu tìm cách giải Tam niên tất tử hoàn. Ba ngày trước độc có biểu hiện bạo phát, làm hắn nửa đêm phải mò tới chỗ Lâm Tiến nhờ ông ta áp chế. May mắn vẫn thành công, nhưng có lẽ không được bao lâu nữa.
Bất quá lần độc phát này đột nhiên cho hắn một vài ý nghĩ. Độc tính của tất tử hoàn lẩn trốn trong đan điền của Quân, cứ như virus trong tế bào của cơ thể vậy. Virus ẩn náu, nhân lên, rồi phá vỡ tế bào, lây lan ra khắp cơ thể. Cũng bởi vì lẽ đó mà muốn tiêu diệt virus đồng nghĩa với việc phải phá huỷ cả tế bào, chính là tự mình giết mình.
Những lần hắn cùng Lâm Tiến hợp lực áp chế độc tính không khác gì việc dùng thuốc để bất hoạt virus, chỉ là tạm thời. Duy có một điểm khác biệt nhỏ, hắn chỉ có một cái đan điền, nếu bị huỷ là hắn cũng đi đời. Vì thế không thể liều mạng được. Hắn cũng không dám dại dột thử những phương pháp của thế giới hiện đại lên cơ mình ở thế giới mới này, ai biết có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Vì thế cho hắn một ý tưởng táo bạo. Độc chỉ nằm trong đan điền chưa tấn công các cơ quan khác, vậy nếu hắn có thể khiến cho đan điền không thể bị phá huỷ thì sao? Thì đồng nghĩa với việc dù độc vẫn còn cũng chẳng làm gì được hắn.
Và đây, Bất diệt thiên quyết là câu trả lời!
Thực tế kiểm nghiệm, sau khi hắn thành công nhất trọng đoàn nguyên, thời gian độc phát đã bị kéo dài ra một chút. Nếu không hắn đã chết ở Hoàng Bách sơn mạch rồi. Hắn hiện vẫn đang tu nhị trọng, mặc dù chưa thành công nhưng lần áp chế độc vừa rồi có vẻ nhẹ nhàng hơn lần trước.
Hắn suy nghĩ mất một ngày, cẩn thận tính toán, đưa ra mọi phương án. Cuối cùng, vẫn là lấy mục tiêu Bất diệt đan làm đích đến cuối cùng! Vậy thì bế quan tu luyện, tốt nhất đến Tụ khí đài, tránh khỏi bị làm phiền.
…
Tụ khí đài vẫn đông vui như mọi lần. Hắn tới phòng giám sát, nhưng không thấy Sở Yên, mà là một trung niên cao gầy. Hắn tất nhiên nhận ra người này, Liễu Đài Hoa, một trong mười sáu vị giáo quan của Ngoại viện.
“Xin chào Liễu giáo quan, ta muốn gặp Sở giáo quan? Cô ấy đi đâu rồi?”
“Sở giáo quan không có ở đây! Ngươi tìm chỗ khác đi!”
“Ta tưởng cô ấy phụ trách giám sát tụ khí đài?”
“Ngoại viện trưởng mới sắp xếp lại nhân sự, ngươi muốn hỏi thì tìm ông ấy mà hỏi? Không có việc gì thì đừng làm phiền ta!”
Quân có chút khó chịu trong lòng, nói:
“Ta muốn thuê một phòng tầng bốn!”
“Hết rồi!”
“Vậy tầng ba thì sao?”
“Cũng hết rồi!”
“Liễu giáo quan, ông đừng nói với ta là cả tầng một lẫn tầng hai đều hết luôn nhé!”
“Đúng vậy, tất cả đều hết! Ngươi về đi!”
“Liễu giáo quan, dường như ông định gây khó dễ cho ta có phải không?” Hắn tức giận.
“Ta nói rồi, ở đây không còn chỗ, đừng làm phiền ta!” Liễu Đài Hoa hờ hững.
Quân không làm gì được, chỉ đành ôm cục tức mang về. Tụ khí đài không được, vậy thì đến Dưỡng cốt đàm!
…
Dưỡng cốt đàm, đúng như tên gọi, là một nơi giúp bồi bổ thân thể, cường cân kiện cốt. Nghe nói chỗ này là một mạch linh tuyền, từ trên núi cao chảy xuống, gặp nơi đất đá khô cứng nên tụ lại thành một linh đàm. Hoàng Thất phát hiện ra liền chiếm ngay làm của riêng, sau khi Học viện thành lập thì giao cho Học viện quản lý, dùng nó để tu luyện cho đám đệ tử là chính.
Nước hồ này vốn đã ẩn chứa lượng lớn tinh hoa thiên địa, Học viện lại phụ hoạ thêm rất nhiều loại linh dược, khiến tác dụng lên thân thể càng được nâng cao, rất thích hợp cho những người tu luyện nhục thân hoặc chữa trị tổn thương thể chất, là nơi lý tưởng để củng cố căn cơ.
Bất quá, khác với Tụ khí đài, muốn vào Dưỡng cốt đàm có phần phức tạp hơn. Một phần vì khi ngâm mình trong linh đàm, phải cởi bỏ toàn bộ quần áo, do đó học viện quy định nam đệ tử đến ngày lẻ, nữ đệ tử đến ngày chẵn. Thứ hai dược tính của linh đàm không phải cuồn cuộn không dứt, vì thế có giới hạn lượng người tu luyện. Hễ hết một trăm người thì phải nghỉ đóng cửa hai, ba ngày để linh đàm khôi phục lại linh khí.
Quân từng may mắn vào đây một lần, nhưng chỉ ngâm được nửa tiếng đã phải rời đi. Lần này, hắn chọn ngày, đi sớm, tới nơi đã thấy giáo quan trông coi có mặt. Ông ta tên gọi Trần Dần.
“Không phải chứ Trần giáo quan, đã đóng cửa ba ngày rồi mà?” Hắn ngạc nhiên hỏi lại.
“Bên trong có chút sự cố, nên đóng cửa đột xuất để Học viện kiểm tra. Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ ta nói dối, không cho ngươi vào!” Trần Dần lập tức trợn mắt.
“Đệ tử không dám! Vậy ta xin cáo từ trước!” Quân tiu nghỉu đi về phòng, trong lòng khó chịu không thôi.
Nhất định là Trường Vũ đã đứng sau lưng giở trò, muốn cho hắn tại Học viện không thể có tài nguyên mà tu luyện.
…
Trong căn phòng đơn sơ quen thuộc, có hai người đang trò chuyện:
“Ngoại viện trưởng, ngài không nghĩ làm như thế có phải quá nhượng bộ bọn chúng hay không?” Người chất vấn không phải ai khác mà là Sở Yên.
“Ngươi nói chuyện gì?”
“Chuyện ở Tụ khí đài và Dưỡng cốt đàm. Sao ngài lại xem như không biết việc Trường Vũ qua lại với Liễu giáo quan và Trần giáo quan như vậy?”
“Ồ! Có vấn đề gì sao? Lâu nay ta quả thật không hề nghe thấy Liễu Đài Hoa hay Trần Dần có làm chuyện gì sai trái. Nếu chỉ là Trường vũ qua lại với họ thì đâu có gì đáng nhắc nhở, việc quan hệ giữa mọi người ta không quản!”
“Nhưng bọn hắn có chút quá đáng! Ngoại viện trưởng hẳn từng nghe có một đệ tử gọi là A Thiết?” Sở Yên hỏi.
“Ngươi từ bao giờ lại quan tâm đến một đệ tử như thế! Nghe nói trước đây ngươi cũng từng ra mặt cho một đệ tử, tên là Mạnh Thần?”
“Thì sao chứ! Ta thích bọn hắn! Chẳng lẽ Liễu Đài Hoa và Trần Dần ngấm ngầm bắt tay với Trường Vũ thì được, còn ta thì không được sao?” Sở Yên cao ngạo nói.
“Ngươi tính cách vẫn bướng bỉnh như vậy! Hèn gì không có ai dám lại gần!” Thanh Tùng cười.
“Ngoại viện trưởng, có thể không nhắc đến chuyện này không!” Sở Yên giận dỗi.
“Được rồi, chuyện này không vi phạm Nội quy của Học viện, ta không xen vào. Ngươi cũng không cần xen vào, cứ để mặc bọn chúng. Muốn trưởng thành ắt phải vượt qua thử thách, phải biết tận dụng thế mạnh của mình! Tiền bạc, quan hệ cũng là một loại năng lực!”