Không dám tự ý ra ngoài, hắn liền vào Tụ khí đài mấy ngày. Sau một hồi nói chuyện qua lại, hắn cũng được một phòng tầng hai tu luyện. Mười ngày sau, cảm thấy có chút tiến bộ thì xuất quan trở về tư phòng.
Nhưng đập vào mắt là cánh cửa phòng mở toang hoác, đồ đạc bên trong đã bị lục tung lên hết cả. Quần áo, chai lọ, kinh thư vương vãi mỗi nơi mỗi thứ. Hắn giận lắm, nhưng rồi lại thở dài, lủi thủi sắp xếp lại đống đồ đạc. May mắn bảo vật quan trọng đều mang hết trên người, chỉ để ở phòng mấy món lặt vặt.
Có kẻ hiên ngang phá hoại như vậy, mà xung quanh đều như không biết không thấy, quả nhiên thế lực của bọn chúng kể cả ngay tại Học viện cũng không mấy người nguyện ý đối đầu. Cứ đã này thì dù có trốn ở đâu cũng không thoát. Kể cả có ở cùng chỗ với bọn Mạnh bang, nhờ cậy Trương trưởng lão hay Sở giáo quan cũng vậy mà thôi.
…
Mặc dù Học viện có ký túc cho tất cả đệ tử, nhưng không phải ai cũng giống nhau. Ngân Ngọc ở tại một căn lầu ba tầng tách biệt với xung quanh. Đây là một trong số những khu nhà được Học viện xây dựng giành cho những đệ tử có tiền. Tiền thuê một căn như vậy đủ cho một tu sĩ bình thường sinh hoạt vài năm.
Quân đang tới chỗ Ngân Ngọc, hắn muốn thương lượng lại chuyện trao đổi Thu thuỷ hàn. Vì lợi ích trước mắt mà buộc lòng phải xuống nước.
Nhưng phía trước có kẻ cản đường. Quan Sơn, cũng là một kẻ không tầm thường. Quan gia danh tiếng chỉ xếp sau tam đại gia tộc mà thôi.
“Người tới là ai, mau trở về đi!” Quan Sơn vừa nhìn thấy Quân đã cất tiếng đuổi về.
“Quan đại ca, ta có chút việc nên mới tới đây, tuyệt không có ý đồ gì cả!”
Cả cái Học viện này đều biết, Quan Sơn cực kỳ yêu thích Ngân Ngọc, thường xuyên cắm rễ ở đây.
“Ta nhận ra rồi! Ngươi là kẻ tên A Thiết! Nghe nói ngày trước Ngọc Nhi từng cười đùa nói chuyện với ngươi. Ta vốn dĩ không tin nhưng nay ngươi lại tới tận đây, thì không có lý gì để chối cãi nữa!”
Quan Sơn giận dữ, vung quyền lao tới. Đừng thấy thân hình có phần mập mạp to béo mà xem thường. Kỳ thực y cực kỳ khoẻ mạnh và nhanh nhẹn, trong chớp mắt đã tới trước mặt Quân.
Tên điên này, không biết thần kinh có vấn đề hay không. Quân chửi thề trong bụng, chẳng thèm phân bua gì nữa, mà nhẹ nhàng né đi cú đấm, luồn ra sau lưng Quan Sơn rồi hét lớn:
“Ngươi và Ngân tiểu thư vốn không có quan hệ gì, vậy mà chẳng chút lễ nghĩa gọi một tiếng Ngọc Nhi, hai tiếng Ngọc Nhi. Có phải là cố ý bôi nhọ danh dự cô ấy, để người trong thiên hạ chê cười hay sao?”
“Tiểu tử ngu dốt! Có biết ta ai không?”
Quân né đi một đòn khác, tiếp tục.
“Ngươi là ai thì mặc ngươi, cũng chỉ dám to tiếng với ta, nếu gặp kẻ khác mạnh hơn, thì có bản lĩnh như thế không!”
“Vậy ta lại muốn xem ngươi có bản lĩnh gì mà dám tới đây!”
Quan Sơn tung ra liên tiếp mười mấy quyền, đều bị Quân né được, trong lòng tức giận không nguôi.
“Ta thì sao chứ! Ngươi dám gọi hai tiếng Ngọc Nhi nữa, thì ta sẽ thay cô ấy đánh cho ngươi vỡ mặt!”
“Ngươi dám! NGỌC NHI! NGỌC NHI! NGỌC…”
“CÂM MIỆNG!!!”
Ngân Ngọc xuất hiện, lời nói lạnh lùng giận giữ khiến cả Quân lẫn Quan Sơn đều phải dừng tay. Nàng đứng trên tầng ba, đưa đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn hai tên càn rỡ phía dưới.
Từ bên trong lầu, một cô gái nhỏ nhắn bước ra, có lẽ là thị nữ của Ngân Ngọc, hành lễ với cả hai người:
“Khách quý tới chơi mà không tiếp đón chu đáo, thật là đáng trách. Tiểu thư nhà ta xin gửi lời xin lỗi đến hai vị. Không biết…”
“Không sao không sao! Chờ ta đuổi cổ tên này đi rồi sẽ vào tiếp chuyện Ngọc Nhi!” Quan Sơn vội xua tay, đoạn chỉ thẳng mặt Quân mà nói.
“Quan thiếu gia nóng vội thế, người ta đã mời ngươi vào nhà đâu!” Quân mỉa mai.
“Ngươi…” Quan Sơn mặt đỏ như gấc, lại chuẩn bị lao vào đánh nhau.
“Quan thiếu gia, người quên tiểu thư thích yên tĩnh rồi sao!” Thị nữ vội vã xen vào.
“Tiểu tử, xem như hôm nay ngươi may mắn!” Y nuốt cục tức vào bụng, khoanh tay khó chịu.
“Phải rồi Thiết công tử, người đến đây có chuyện gì?”
“Phiền cô nương báo lại tiểu thư, ta đến vì chuyện giao dịch lần trước!”
“Ồ, vậy thì xin mời công tử vào nhà. Tiểu thư đã dặn nếu công tử tới phải tiếp đón chu đáo!”
Đoạn thị nữ đứng sang một bên nghiêng người mời hắn vào trước con mắt trợn tròn của Quan Sơn. Y mắt chữ A miệng chữ O chỉ trỏ loạn cả lên:
“Hắn…Cái này…Chuyện này…Ngọc Nhi…”
“Quan thiếu gia đừng suy nghĩ nhiều, việc này có liên quan đến lợi ích của gia tộc, ta cũng không biết là chuyện gì. Nhưng có chuyện này, ta nói nhỏ cho thiếu gia biết, mấy ngày trước Thiết công tử còn tới tận nhà gặp mặt Ngân gia chủ nói chuyện nữa đấy!”
Thị nữ tươi cười nháy mắt rồi bỏ mặc y đi vào nhà.
“A THIẾT! A THIẾT! Ta muốn giết ngươi!”
Quan Sơn hét lên trong tức giận, nhưng đành bất lực nhìn Quân đi vào trong lầu.
…
Quân tin rằng, người băng thanh lạnh lùng như Ngân Ngọc, sẽ cực kỳ để ý danh dự của mình. Nàng ở trong lầu chắc chắn biết hắn tới, cũng biết hai người bọn họ đánh nhau, nhưng cố tình không ra mặt. Hắn lại vận dụng chiêu bài tâm lý một lần nữa, thành công ép Ngân Ngọc phải lộ diện, thuận lợi đi vào.
“Thiết huynh, lần sau có tới thì cứ báo một tiếng, không cần phải khua chiêng trống như vậy đâu!” Ngân Ngọc chưa hết giận.
“Thật sự xin lỗi Ngân tiểu thư! Sự việc ngoài ý muốn, ta cũng không còn cách nào khác!” Hắn hiển nhiên biết, Ngân Ngọc đã nhận ra việc xấu mình làm.
“Ngươi tới đây vì chuyện giao dịch lần trước?”
“Đúng vậy! Ta đã suy nghĩ kỹ, có lẽ điều kiện của ta hơi quá phận. Cho nên để hai bên đều có lợi, ta muốn thương lượng lại một chút!”
“Ồ! Ngươi nói thử xem. Ta có thể thay ngươi chuyển lời tới phụ thân!”
…
Chỉ còn hai tháng nữa Đại hội diễn võ sẽ chính thức bắt đầu. Lúc này toàn bộ đệ tử đều đang dốc lòng tu luyện, kể cả đám người Trường Vũ, Thành Thắng, hay Ngân Ngọc, Tiêu Hà cũng như vậy. Gần như chẳng thấy bóng dáng ai.
Còn Quân thì đang ở trong một căn phòng bằng băng. Trước mắt hắn là một bức tường lạnh lẽo trong suốt, khắc hàng loạt chữ cổ. Đây chính là thuật thứ nhất của Băng thiên thuật, Ngưng băng khí.
Lại nói, hắn đã thành công đạt được giao dịch với Ngân Thiên, ông ta cho phép hắn tham khảo thuật đầu tiên, nhưng bắt buộc phải ở ngay tại phủ đệ của Ngân Nguyệt thế gia.
Nghe đồn rằng Băng thiên thuật gồm năm thuật. Thuật thứ nhất Ngưng băng khí, thuật thứ hai Luyện băng hình, thuật thứ ba Tụ băng linh, thuật thứ tư và thứ năm thì vô cùng bí ẩn, chưa từng lộ ra.
Ngân Ngọc đã thành thuật thứ hai, luyện khí thành hình dưới dạng Băng mâu, công kích cực kỳ uy mãnh.
“Phụ thân, cứ như vậy cho hắn học sao?” Ngân Xuyên có chút thắc mắc.
“Băng thiên thuật của chúng ta cũng không phải chưa từng lọt ra ngoài, vậy nhưng chưa hề có người nào luyện được. Tiểu tử này vẫn một lòng muốn học, thì cứ để hắn vào đó.”
“Người nói cũng đúng. Xem chừng là hắn tự mình bỏ mất một khoản hời lớn rồi. Nhưng ngộ nhỡ hắn thật sự luyện được thì sao!”
“Chúng ta bao nhiêu năm nay nghiên cứu bí thuật này, ngoại trừ dòng chính được di truyền lại huyết mạch, thì chỉ có cách mượn nhờ tinh huyết mới có thể thành công. Cái giá này quả thật vô cùng đắt đỏ. Nếu như hắn thật sự có thể lĩnh ngộ được điều gì đó, thì cũng không hẳn là không có lợi cho chúng ta. Con hãy để mắt tới hắn, đoán chừng ba bốn ngày nữa hắn sẽ ra ngoài thôi!”
Ngân Thiên dặn dò một chút rồi rời đi. Gần đây Kim gia và Trường lạc gia đang rục rịch nhiều hành động gây bất lợi. Nếu Quân không xuống nước trước e rằng ông ta chính là người sẽ ra tay giết hắn đoạt bảo.
Cũng tại một căn phòng hoàn toàn bằng băng lạnh lẽo khác, có một chiếc giường màu đen tuyền ở chính giữa. Ngân Ngọc đang ngồi tĩnh toạ trên đó. Xung quanh người nàng là những bông tuyết nhỏ như hạt gạo, lơ lửng lấp lánh.
Bao quanh chiếc giường có năm người khác đang ngồi tạo thành một pháp trận. Nội lực từ trên bọn họ toả ra, hoà vào nhau rồi chậm rãi tiến tới chỗ nàng, để mặc cho nàng luyện hoá.
Ngân Thiên tới xem, gật đầu hài lòng, mọi việc vẫn đang suôn sẻ. Chiếc giường này là một khối hàn ngọc cực kỳ quý hiếm, bảo vật gia truyền của Ngân Nguyệt thế gia. Còn việc bọn họ đang làm, chính là cải biên huyết mạch cho Ngân Ngọc.
Không sai, đã qua mười mấy thế hệ, huyết mạch tổ tiên dần pha loãng, mấy trăm người chỉ còn hơn mười người sót lại chút ít. Mà Ngân Ngọc chính là người duy nhất trong mấy trăm năm nghịch huyết phản tổ, có được thể chất âm hàn gần như tinh khiết, nhưng vẫn còn khiếm khuyết, khiến cho việc tu luyện gặp trở ngại. Bước cuối cùng tẩy huyết này, cần phải có một vật phụ trợ, chính là Thu thuỷ hàn. Còn vì sao thì không ai biết.
Nếu thật sự thành công, Ngân Ngọc sẽ trở thành thiên kiêu đệ nhất Triều Quốc, tiền đồ vô hạn lượng. Ngân Nguyệt thế gia có thể một bước trở mình, thậm chí trở thành thế lực đứng đầu lục địa.
…
Quân ngồi bên trong thể nội, những ký tự cổ xưa liên tục bay vòng xung quanh. Hắn đã nghiền ngẫm chúng suốt ba ngày ba đêm mà chưa thu được kết quả, hoàn toàn không có ý tưởng gì về việc ngưng khí hoá hàn.
Hắn biết rõ rằng nhiều người khác từng học qua công pháp này trước đó nhưng chưa ai thành công. Hắn cũng không hy vọng bản thân cao siêu đến mức có thể luyện thành, nhưng vẫn muốn thử một lần. Bởi vì hắn mang một tia hy vọng, thứ này có thể giúp hắn giữ mạng.
Kiến thức cơ bản, nhiệt độ càng thấp thì vật chất bên trong đó càng chuyển động chậm lại, theo đó quá trình vận động và chuyển hoá cũng chậm theo, đến một lúc nào đó thậm chí có thể ngừng hẳn.
Vì vậy, hắn tin rằng, nếu nội lực chuyển hoá thành hàn khí, không ít thì nhiều có thể áp chế phần nào độc của Tam niên tất tử hoàn, kéo dài thời gian phát tác của nó, giúp hắn có thêm thời gian tìm cách giải.
Nhưng đâu có dễ dàng như vậy. Công pháp này thật kỳ lạ, mặc dù hắn đã theo khẩu quyết vận chuyển nội lực theo đúng quỹ đạo của các đường kinh mạch, hoàn thành mười mấy vòng tuần hoàn nội lực, nhưng chung quy lại không hề có tia hàn khí nào được sinh ra.
Rốt cuộc là đã thiếu sót ở đâu? Nội lực hùng hậu thuần khiết, kinh mạch cứng rắn rộng rãi, thân thể tráng kiện mạnh mẽ?
Cuối cùng hắn cũng đành lắc đầu, xem ra không thể phí thêm thời gian ở đây được nữa, đành nghĩ cách khác vậy.
Ngân Xuyên thấy hắn đi ra thì nở một nụ cười nhẹ nhõm.
“Thế nào Thiết tiểu đệ?”
“Công pháp nảy quả thực thâm ảo kỳ diệu, ta không hiểu được. Thật đáng tiếc!”
“Haha! Ngoài Ngân Nguyệt thế gia thì chưa người nào luyện được, ngươi cũng đừng lấy làm buồn!”
“Thật vậy sao? Ta tưởng con người ai ai cũng như nhau, đều có thể luyện tập công pháp của nhau.”
“Tuy giống mà khác. Ví như ngươi và ta, nhìn ngoài đều là nhân loại nhưng rõ ràng là hai người hoàn toàn khác biệt, bản chất là khác nhau, sao có thể nói giống là giống được!”
Quân nghe mấy lời này đột nhiên nghĩ ra điều gì, chỉ cười khổ lắc đầu, rồi đi ra phòng khách.
“A Thiết, đây là những dược vật ngươi cần, chúng ta đã chuẩn bị. Nhưng có mấy loại thật sự không thể tìm được!”
Hắn đã dự liệu từ trước, biết rằng Ngân Xuyên sẽ không thật sự cố gắng tìm mua hết, nhưng khi nghe vẫn thấy hụt hẫng một chút. Trong số thiếu còn có cả Ngọc linh tham. Vậy là Tẩy độc đan không thể luyện, cơ may sống sót lại giảm đi một phần.
Ngân Xuyên nhìn sắc mặt của Quân, mỉm cười nhỏ nhẹ.
“Chúng ta sẽ đưa thêm người hai vạn linh thạch trung phẩm. Hơn nữa còn một bí mật, liên quan đến Trường Vũ, xem như để bù đắp. Ngươi có muốn nghe không?”
“Xin Ngân thiếu gia chỉ bảo?”
“Trường Vũ từ năm, sáu năm trước đã là Võ giả thất đẳng đỉnh phong, với tài lực của bọn họ, việc kết đan chỉ là chuyện nhỏ. Bọn họ có một bí pháp, giúp cho Nguyên đan khi thành hình có thể mạnh gấp hai, ba lần bình thường. Nhưng cũng vì quá mức tự tin, mà thất bại trong gang tấc, khiến đan điền của hắn bị tổn thương. Trường Tư Không vất vả khắp nơi mới tìm được dược phương có thể chữa lành. Ngọc linh tham chính là chủ dược của nó!”
Quân nghe xong, thầm cười khổ. Không ngờ một gốc Ngọc linh tham lại có thể làm được nhiều thứ như vậy. Hèn gì Trường Vũ sẵn sàng bỏ bất cứ giá nào để mua. Nhưng hắn đột nhiên nhớ tới một người khác, Thành Thắng, người từng ngăn cản Trường Vũ đấu giá.
“Ngân thiếu gia, ta có một điều thắc mắc, không biết có tiện hỏi ra?”
“Ngươi nói xem?”
“Có phải Ngọc linh tham đã rơi vào tay Trường lạc gia hoặc Kim gia, và mối quan hệ giữa hai nhà đó…”
“Đúng vậy! Kim gia đã có được Ngọc linh tham. Hơn nữa trong Triều Quốc này có thể giúp Trường lạc gia luyện đan chỉ có mấy người, mà Kim Diệp là lựa chọn sáng suốt nhất!”
Hắn đột nhiên sáng tỏ ra nhiều chuyện.
“Ngân thiếu gia, người nói những điều này với ta có phải còn có ý khác?”
“Haha! Thiết tiểu đệ quả nhiên sáng suốt. Kim gia và Trường lạc gia đối đầu với Ngân Nguyệt thế gia nhiều năm, chỉ chờ thời cơ hành động. Mà ngươi giờ đã lọt vào mắt bọn họ, trước sau cũng sẽ gặp nguy hiểm, chi bằng hợp tác cùng với chúng ta?”
“Hợp tác?” Quân không ngờ Ngân Xuyên lại đưa ra đề nghị này, bèn ngồi lắng nghe hết câu chuyện rồi xin phép suy nghĩ trước khi đưa ra câu trả lời.
Quân vừa rời khỏi phủ đệ thì Ngân Xuyên đã tới phòng Ngân Thiên.
“Thế nào rồi?”
“Như lời phụ thân nói. Hắn đã thất bại!”
“Đáng tiếc. Còn chuyện kia thì sao?”
“Hắn đúng là rất thông minh. Con tin tưởng hắn sẽ đồng ý thuận theo chúng ta!”
“Càng thông minh càng khó thuần phục. Tốt nhất khi mọi chuyện xong xuôi, thì tiễn hắn đi xa một chút!”