Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 45: Đại hội diễn võ – Ngươi nói ai chết?



Quân trở về phòng rồi nhập định trên giường, nhớ lại Ngưng băng khí, diễn luyện lại một lượt. Hắn cực kỳ tập trung, cẩn thận từng chút một, hy vọng tìm ra sơ hở.

“Đây rồi! Hoá ra là như thế!”

Trải qua mấy lần soi xét kỹ lưỡng, hắn đã phát hiện ra lý do không thể tu thành. Bởi vì pháp quyết này vốn dĩ không thể khiến hắn ngưng nội lực thành hàn khí, mà thực chất nó là một phương pháp kích phát huyết mạch tiềm tàng trong cơ thể. Hiểu nôm na rằng, hắn cần phải có sẵn hàn khí trong người, pháp quyết sẽ giúp hắn hoà tan hàn khí vào nội lực, rồi vận chuyển chúng theo những quy luật nhất định, từ đó dần dần nâng cao và tinh luyện hàn khí. Khi đạt đến yêu cầu, sẽ lại tách hàn khí ra và tích trữ tại đan điền giống như nội lực.

Điểm này quả thực rất nhỏ, không chú ý kỹ sẽ không tài nào phát hiện được. Hắn cũng nhờ lời nói không biết vô tình hay cố ý của Ngân Xuyên mà nghĩ đến.

Hèn gì chỉ người của Ngân Nguyệt thế gia mới có thể tu luyện, hoá ra là bởi bọn họ có huyết mạch âm hàn, cơ thể đã ẩn chứa sẵn hàn khí. Hắn cười khổ, vậy là mất toi công sức, thứ này luyện làm sao được?

Thời gian không còn nhiều, hắn đành gác lại chuyện tìm hiểu huyền cơ trong Băng thiên thuật, tập trung tinh thần cho Đại hội diễn võ sắp tới.



Hôm nay trời quang mây tạnh, gió thổi từng hồi. Quảng trường ngập tràn tiếng trống đùng đùng như sấm động, cờ xí rực rỡ đủ màu. Ngày hội lớn của Học viện Hoàng gia đã bắt đầu.

Đại hội diễn võ không chỉ là nơi phô diễn tài năng, mà còn là nơi giải quyết mâu thuẫn ân oán cá nhân. Không những thế, còn là cơ hội kiếm chác bộn tiền cho những kẻ nhanh nhạy. Hơn ba ngàn đệ tử nô nức như trẩy hội, hăm hở tranh tài, gương mặt ai nấy đều hồng hào rạng rỡ.

Quảng trường mấy ngàn mét vuông, làm hoàn toàn bằng đá cứng màu xanh đen. Bao xung quanh là một kênh nhỏ nước trong vắt, có vài con cá màu sắc sặc sỡ uốn lượn bắt mắt. Có tám cây cầu bắc qua kênh dẫn lên quảng trường. Trong đó có hai cây cầu lớn nhất, chạm khắc tinh xảo nối liền quảng trường với một toà đại điện tráng lệ. Đó là chỗ dành cho Hoàng Thất và nội bộ Học viện. Hai bên còn lại nối với hai toà lầu khác nhỏ hơn nhưng vẫn sang trọng lộng lẫy, nơi các thế lực khác đến xem. Bốn cây cầu nhỏ còn lại hướng xuống bên dưới, dẫn lối cho đám đệ tử bước lên Quảng trường tranh tài.

Trên tầng cao nhất của toà đại điện, có ba vị mặc hoàng bào đang ngồi nghiêm trang. Quân chỉ nhận ra một người, là thân vương Vương Thiên Khải, từng thấy qua trong Đại hội đấu giá. Tầng dưới có lẽ là các chức vị lớn và cao tầng Học viện, hắn chỉ nhận ra mấy người như Ngoại viện trưởng Thanh Tùng, còn lại thì không. Hai toà lầu kia cũng dần được những thế lực khác lấp đầy chỗ.

Một hồi trống ầm ầm vang lên, theo sau là tiếng nhạc hùng tráng ngân khắp quảng trường. Rồi đến những màn múa hát sôi động, những mỹ nhân lay động lòng người bước ra, khoe những đường cong quyến rũ trong bộ váy áo hoa lệ.

Cuối cùng, mới đến phần chính thức. Từ trên toà đại điện, một ông lão tóc bạc như cước, mắt sáng như sao từ tốn đứng dậy, bước ra sát ra ngoài:

“Quý vị, hân hạnh chào đón tới Đại hội diễn võ của Học viện Hoàng gia! Sau đây, xin mời Ngoại viện trưởng Thanh Tùng phổ biến luật lệ của lần Đại hội này!”

Thanh Tùng mỉm cười bước một bước lăng không đứng giữa quảng trường, cất giọng:

“Chúng đệ tử Ngoại viện, các ngươi đã thấy lần Đại hội này tổ chức vô cùng hoành tráng, chắc đang tò mò muốn biết có gì đằng sau. Vậy để cho các ngươi thêm quyết tâm phô diễn tài năng, ta sẽ tiết lộ phần thưởng bí mật. Đó chính là ngoài mười vị trí đầu, Hoàng thất sẽ chọn thêm mười người nữa có biểu hiện xuất sắc, thưởng một suất tiến vào Bách Thiên bí cảnh tìm kiếm cơ duyên!”

“Cái gì?”

Lời này vừa nói ra đã khiến toàn bộ những người có mặt vô cùng sửng sốt. Chuyện bí cảnh đã lan khắp nơi, ai ai cũng nghe nói đến. Nhưng để tiến vào không chỉ cần thực lực mà còn cần tài lực, hơn nữa bên trong khẳng định vô vàn hiểm nguy, mạng sống treo mành tóc. Học viện lại dám bỏ cái giá lớn như vậy, để đám đệ tử còn chưa tới Hoàng giai tiến vào, thật khiến người ta giật mình.

Đám đệ tử thì lại vô cùng phấn khích, ồn ào náo động không thôi. Rõ là những kẻ chưa từng trải sự đời! Thanh Tùng thấy cảnh như vậy, chỉ mỉm cười, đưa một tay ra hiệu im lặng, rồi nói tiếp:

“Đây là Hoàng ân vô cùng to lớn, các ngươi phải dốc hết sức mà thể hiện. Cũng vì vậy, mà thể lệ của lần này sẽ có rất nhiều điểm mới lạ, các ngươi nghe cho thật kỹ!”

Lần này sẽ là hỗn chiến, chọn ra mười người thực lực mạnh nhất. Quảng trường thi đấu được chia làm mười đài. Mỗi đài có một người làm chủ đài. Người chủ đài phải đọ sức với người khiêu chiến. Nếu thua phải nhường vị trí chủ đài cho đối thủ. Ai cũng có quyền khiêu chiến nhưng cùng một đối thủ chỉ được tối đa hai lần. Người bị khiêu chiến không được quyền từ chối. Nếu không sẽ bị truất quyền thì đấu và xoá bỏ hết thành tích nếu có.

Sau ba ngày, dựa vào thành tích thủ đài và khiêu chiến mà xếp hạng. Nếu số người vượt qua mười sẽ tiến hành đấu loại trực tiếp để chọn ra mười người cuối cùng.

Thi đấu có thể dùng mọi thủ đoạn, nhưng không được phép nguy hại đến tính mạng đối phương. Đánh văng đối thủ ra ngoài, khiến đối thủ không còn khả năng chống đỡ hoặc khiến họ nhận thua sẽ giành chiến thắng.

Nếu một chủ đài trong vòng một giờ không ai dám khiêu chiến, nghiễm nhiên trở thành một trong mười người đứng đầu, và võ đài đó sẽ bị đóng lại!

Trong quá trình thi đấu nếu có sự việc phát sinh sẽ do Ngoại viện trưởng định đoạt!

Luật lệ lần này quả thực có chút khác lạ. Cho phép dùng mọi thủ đoạn, chiến đấu liên tục không ngừng nghỉ, lại còn đặt mười đài chung một chỗ đánh cùng một lúc?

Bất quá, không để mọi người nghĩ lâu, quảng trường dần rung chuyển rồi tách thành mười khu, mỗi khu chỉ cách nhau vẹn một cánh tay, người bình thường bước một bước là đã qua.

Rất nhanh, đã có một người phi lên võ đài. Y gọi Vũ Long, Võ giả lục đẳng. Lần lượt chín võ đài kia cũng được lấp đầy, tổng cộng bảy nam ba nữ. Thấp nhất cũng Võ giả lục đẳng, đều là những cái tên nổi bật ở Ngoại viện. Nhưng Quân lại không hề thấy bóng dáng của Trường Vũ, Thành Thắng hay Ngân Ngọc… Có lẽ bản thân bọn họ đã đủ tài lực, không muốn tham gia cuộc thi đấu này? Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, xem đánh nhau vẫn thích hơn!

Chỉ một khắc sau, đã có mười kẻ khiêu chiến lao lên tấn công. Quảng trường bỗng chốc trở nên cực kỳ hỗn loạn, tên bay đạn lạc, đao kiếm bủa giăng.

Buồn cười nhất là chủ đài số sáu, khi chuẩn bị ra đòn kết thúc đối thủ thì bị một tia kiếm khí từ võ đài số bốn bay sang đánh trúng, khiến nàng ta thụ thương thổ huyết. Kết quả rớt đài mà bại, ánh mắt hằn học không thôi.

Cả những võ đài khác cũng đều như vậy, lo đối thủ thì ít mà lo xung quanh thì nhiều. Thành ra ai cũng chiến đấu kiểu múa may quay cuồng, hết nhìn bên này lại ngó bên kia, trông rõ buồn cười.



“Không biết ai nghĩ ra kiểu thi đấu này, thật là quái gở hết sức!” Một người ngồi trên toà đại điện, nhìn ngó tràng cảnh bên dưới, không kìm được mà thốt lên.

“Còn ai khác ngoài lão Viện trưởng nữa! Nhưng cũng không thể không nói, kiểu loạn chiến này là gần giống với thực chiến nhất. Vừa phải chiến đấu liên tục, vừa phải canh chừng xung quanh kẻo trúng đạn lạc, không cẩn thận là bại trong gang tấc!”

“Đúng là như vậy, nhưng nhìn đám đệ tử bên dưới, rõ là chưa trải sinh tử, hầu như đều dựa vào bản năng, thiếu đi cái mắt quan sát và tư duy chiến đấu! Ồ, người nhìn võ đài số ba kìa…”

“Hắn gọi là Quan Sơn, con cháu nhà Quan gia, sở trường đại đao, chủ tu Kim nguyên lực!”

“Thân thủ không tệ, đao pháp rất được! Còn số bảy kia thì sao?”

“…”

Khắp quảng trường và ba toà lầu không ngừng có những tiếng nhận xét, bàn tán sôi nổi.



Ngày thứ nhất trôi qua, mười võ đài đổi chủ đã mấy lần, kẻ lâu nhất cũng chỉ trụ được tám trận rồi phải rút xuống nghỉ ngơi.

Sang đến ngày thứ hai, mọi người đã dần quen với kiểu chiến đấu này, nên tình hình ổn định hơn hẳn, hầu như rất ít tên bay đạn lạc. Đa số đều tập trung khống chế đấu pháp nhằm trúng đối thủ của mình.

Còn trên các võ đài, vẫn có vài gương mặt cũ. Quan Sơn đang thủ đài số ba, còn Vũ Long từ võ đài số một, sau ba lần thất bại đã chuyển qua khiêu chiến chủ đài số bốn. Ngoài ra nữ nhân chủ đài số chín cũng có vẻ nổi bật. Nàng ta nước da màu đồng khoẻ mạnh, tóc ngắn cá tính, đồng phục Học viện trên người cũng không che đậy hết được thân hình cân đối gọn gàng. Một đôi đoản đao trên tay, chiến đấu vô cùng linh hoạt, biến ảo.

Những con ngựa ô đang dần dần xuất hiện phô diễn tài năng. Quân vẫn cẩn thận quan sát tình hình, chờ đợi thời điểm để lên sàn. Hắn tin rằng với bản lĩnh của mình, hẳn đủ để vào tốp mười, nên không cần phải vội. Hơn nữa, hắn còn đang quan tâm đến một trận đấu khác.

Võ đài số năm, chủ đài sử dụng một thanh trường côn, còn kẻ khiêu chiến, chính là Mạnh Thần. Hai người đều là Võ giả thất đẳng, chiến đấu vô cùng căng thẳng.

Cây côn của tên chủ đài, cứng rắn mạnh mẽ mà uyển chuyển linh hoạt, liên tục vung lên đập về phía Mạnh Thần.

Mạnh Thần cũng không chịu lép vế, chưởng pháp hắn dùng, có tên Cửu miên chưởng, chưởng sau nối liền chưởng trước, có thể dồn đến chín chưởng, rất mạnh.

“Ngươi đừng phí sức nữa, nhận thua đi!” Mạnh Thần hét lên đầy phấn khích.

“Đừng hòng! Cút xuống!”

Trường côn vung lên, chưởng pháp đánh xuống ầm ầm rung chuyển võ đài. Cả hai đều bị đánh bay ra ngoài, nhưng Mạnh Thần nhanh trí, kịp dùng một chưởng đánh ngược ra phía sau nên vẫn trụ vững.

Quân nhăn trán. Cái tên này, chỉ mới trận đầu chiếm đài, đánh đến mức như vậy thì trận sau làm sao còn sức mà đánh. Đại hội diễn võ lần này, rõ ràng không chỉ chú trọng về sức lực, mà còn là đầu óc mưu mô, toan tính thiệt hơn!

Quả nhiên đến trận thứ năm, Mạnh Thần phải đối mặt với một gã có tiếng xấu không nhỏ trong Học viện. Trần Thao! Mặt Quân càng khó coi hơn trước, kẻ này rất thân thiết với Trường Vũ, thường hay đi cùng với y.

Trần Thao vừa lên đài đã lập tức lao tới tấn công. Hai trảo của y sắc bén vô cùng, liên tục đẩy lùi Mạnh Thần lại. Nhưng Mạnh Thần dù đuối sức vẫn cực kỳ kiên trì, quyết không từ bỏ. Chưởng pháp dồn dập như sóng triều không dứt, đối chiến với ngũ trảo sắc lạnh như kim thiết. Cho đến ngoài hai mươi chiêu thì bị đánh rơi xuống đài mà thất bại.

Quân thấy thế vội chạy tới đỡ hắn lùi ra xa nghỉ ngơi.

“Ngươi uống đi, cảm thấy thế nào?” Quân đưa cho Mạnh Thần một viên đan trị thương.

“Không sao, tĩnh dưỡng một lát là khoẻ lại thôi!”

“Trước sau gì cũng bại, cố quá làm gì. Thà ngươi xuống đài sớm nghỉ ngơi, chẳng phải tốt hơn sao?”

“Dù như thế thì ta cũng khó lòng lọt tốp mười, chi bằng dồn sức một phen có khi sẽ có cơ hội!”

“Ý ngươi là sao?”

“Ta không có chỗ dựa, phải nỗ lực hết sức mới mong được chú ý tới! A Thiết, ta biết ngươi rất lợi hại, cũng biết ngươi vốn khiêm tốn. Nhưng có thực lực mà ẩn giấu thì khác nào vô dụng? Hơn nữa ngươi còn là trưởng lão của Mạnh bang, phải dạy cho bọn chúng một bài học, để bọn chúng biết chúng ta không dễ đụng vào!” Mạnh Thần nói, nhíu mày nhìn về phía Trần Thao.

“Được rồi, được rồi! Ngươi cứ nghỉ ngơi đi! Ta tự có tính toán!” Hắn cười.

Từ trên võ đài số năm, Trần Thao cũng đã nhìn thấy Quân, y cười khinh bỉ, hét lớn:

“Ta muốn khiêu chiến với A Thiết, ngươi mau lên đây!”

Cái quái gì vậy, tên điên này! Quân chửi thề trong bụng. Trước giờ chỉ thấy ở người ở dưới khiêu chiến chủ đài, chưa thấy ngược lại. Y rõ là cố ý nhắm vào hắn.

Hắn định ngày cuối mới tranh đấu, không ngờ gặp phải tên điên này. Đành phải chấp nhận nếu không thì bị loại mất.

“Con m nó!” Quân bực tức bước lên võ đài.

Trần Thao nhìn hắn mỉa mai.

“Nghe nói ngươi rất lợi hại, ta lại muốn xem kẻ dám đối đầu với Vũ ca có mấy phân lượng!”

“Nói nhiều!” Quân hừ một tiếng, vẫn bất động quan sát.

Hắn rất ghét những con chó bám đuôi, cậy có chủ mà sủa nhăng cuội.

“Haha! Vũ ca đã dặn, phải cho ngươi quỳ gối van xin. Nhưng ta lại muốn ngươi phải bò bằng bốn chân!”

Trần Thao vừa dứt lời, hữu trảo đã lập tức đến trước mặt Quân. Hắn nghiêng người né tránh gọn gàng, rồi vung tay phải đấm ra một quyền. Trần Thao cũng nhanh nhẹn dùng tả trảo chộp lấy cổ tay Quân kéo sát lại, rồi đưa hữu trảo từ dưới lên nhắm vào yết hầu của hắn, định một chiêu kết liễu, nhưng giữa đường đã bị Quân túm chặt lấy cổ tay giữ lại.

Hai bên vào thế giằng co, mỗi người đều nắm được cổ tay của đối phương, dứt khoát không chịu buông. Trần Thao thấy không ổn, liền vận sức nhảy lùi ra phía sau kéo Quân về trước. Hắn lập tức dùng một chân đạp mạnh xuống sàn giữ lại, Trần Thao mất đà suýt nữa ngã, nhưng rất nhanh biến chiêu, mượn lực từ bốn cánh tay đang giữ chặt của nhau, từ trên không xoay người tung một cước vào giữa ngực Quân.

Cả hắn và Trần Thao đều đồng thời buông tay. Quân lùi lại một bước, phủi đi vết bụi trên ngực áo.

“Tưởng thế nào, hoá ra cũng chỉ như vậy!” Trần Thao khinh thường.

Đoạn y thân ảnh phiêu động, lượn nhanh không tiếng động đến sát người Quân, thế như chim ưng vồ mồi cực kỳ hung hãn.

“Ồ! Là Ưng hình trảo!”

“Nhưng trảo của hắn xem chừng mới luyện được bề nổi, chưa ra được khí thế của mãnh ưng vồ mồi!” Một người khác bình luận.

“Để đối phó với một Võ giả ngũ đẳng là quá đủ rồi…”

Từ trên hai toà lầu, có vài người đang xem trận chiến của Quân và Trần Thao. Có khen có chê, nhưng đa phần đều cho rằng kết cục đã định.

“Chết đi!” Trần Thao gầm gừ, phát hiện sơ hở của Quân liền vọt ra sau lưng, tung ra một trảo nhằm chí tử vào gáy hắn.

“Hụt???”

Trảo vả vào trong không khí. Trần Thao giật mình, Quân đã biến mất.

“Ngươi nói ai chết???”