Hai lão già bối rối nhìn nhau, rõ ràng chưa nghe đến căn bệnh này bao giờ. Mà Thành chủ cùng phu nhân cũng nhìn hắn nghi ngờ.
“Ta và Y lão từng tìm thấy một cuốn sách cổ ghi chép về những căn bệnh lạ. Trong đó có nhắc đến bệnh này. Nguyên nhân là do một đoạn ruột bên trong cơ thể bị hoại tử. Muốn chữa được phải cắt bỏ nó đi. Nếu không bệnh ngày càng nặng, chắc chắn sẽ chết…”
“Ngươi nói cắt bỏ? Ý ngươi là muốn…”
Thành chủ đột nhiên ngắt lời.
Hắn dừng lại một giây rồi gật đầu.
“Đúng là như vậy!”
Phu nhân khó hiểu nhìn hai người.
“Như vậy là sao?”
Không khí im lặng bao trùm căn phòng. Lát sau lão giả áo xám mới lên tiếng, giọng run run.
“Ý của cậu ta là muốn mổ bụng thiếu gia!”
Phu nhân hoảng sợ hét lên rồi chạy lại ôm Tiểu Minh vào lòng, khóc nức nở.
“Không thể như thế được! Làm sao có thể! Phu quân, chàng nói gì đi chứ!”
“Nàng đừng sợ. Có ta ở đây, không ai dám làm gì Tiểu Minh đâu.”
Quảng Thành trấn an nàng rồi quay sang Quân và hai lão y sư.
“Các ngươi cùng ta ra ngoài nói chuyện.”
…
Bốn người đi sang một căn phòng khác. Ở giữa đã có một chiếc bàn tròn, xung quanh là mấy chiếc ghế gỗ lớn. Quảng Thành ngồi xuống trước tiên, cất giọng hỏi.
“A Thiết, nếu thất bại thì sao?”
“Thì Tiểu Minh sẽ chết.”
“Ngươi biết nếu chuyện đó xảy ra thì ngươi sẽ thế nào không?”
“Chắc ngài sẽ bắt ta chôn cùng nó!” Hắn bình thản trả lời.
“Đã biết vậy, ngươi còn muốn thử?”
“Ta cũng sợ. Nhưng thân là y sư, làm sao có thể thấy chết không cứu? Ta tin chắc rằng nếu không làm gì, trong vòng ba ngày nữa Tiểu Minh cũng chết. Chi bằng đánh cược một lần. Hơn nữa ngài phải cam đoan không giết thì ta mới làm!” Hắn đáp.
Muốn làm gì thì làm nhưng mạng mình phải giữ trước đã.
Thành chủ quay sang nhìn hai lão y sư dò hỏi ý tứ. Lão giả mập mạp chắp tay, thái độ có phần cung kính.
“Ta tài không bằng người, xin được chỉ giáo!”
Mà lão già áo xám thì ngược lại.
“Ta thật hổ thẹn đã phụ kỳ vọng của Thành chủ. Xin phép Thành chủ cho ta cáo lui!”
Đoạn ông ta thi lễ rồi nhanh chóng rời đi, để lại bầu không khí nặng nền bao trùm lên ba người còn lại.
Lão mập mạp cất tiếng.
“A Thiết, cậu có thể nói rõ hơn về căn bệnh của thiếu gia được không? Như vậy Thành chủ cũng sẽ yên tâm hơn khi giao nó cho cậu.”
Hắn nhẹ nhàng.
“Trong cơ thể chúng ra có một đoạn ruột nhỏ, gọi là ruột thừa, bình thường chỉ dài bằng nửa ngón tay út, còn nhỏ hơn chiếc đũa ăn cơm. Nếu chiếu lên thành bụng thì nằm ở chỗ này…”
Hắn bắt đầu giải thích, vừa nói vừa dùng tay mô tả, ấn lên các vị trí trên người để minh họa.
“…Nhưng khi nó bị viêm, thường sẽ bắt đầu đau lâm râm xung quanh rốn, sau đó mới đau về phía bụng bên phải…”
“…Nếu để lâu quá, nó bị hoại tử vỡ ra, chất độc bên trong sẽ lan ra xung quanh…”
“…Do đó, bên trong ổ bụng của Tiểu Minh đã bị nhiễm trùng rất nặng, nếu không làm gì càng để lâu chất độc càng ngấm vào nội tạng sẽ rất nguy hiểm…”
“…”
Cuối cùng hắn nói đến điều quan trọng nhất.
“Bây giờ cần phải mổ bụng thiếu gia, cắt bỏ đoạn ruột thừa, lau rửa sạch sẽ trong bụng cậu ấy thì mới có cơ hội cứu sống!”
Hắn nói xong thì ngồi nhìn hai người kia vẫn đang cau mày nhăn trán. Rõ ràng những thứ này họ chưa từng nghe tới bao giờ.
Không khí nặng nề lại lần nữa bao trùm căn phòng, nhưng rất nhanh đã bị phá vỡ bởi giọng nói thất thanh của bà vú nuôi.
“Thành chủ! Thiếu gia không ổn rồi!”
Cả ba vội chạy sang căn phòng của Tiểu Minh. Lão giả mập mạp đưa tay bắt mạch rồi nói nhanh.
“Mạch nhanh mà nông không có sức sống, da vừa lạnh vừa ẩm. Biểu hiện này là tạng phủ đang vô cùng suy yếu! Có lẽ…”
Lão quay sang nhìn Quảng Thành ngập ngừng.
Quân không nói gì, chỉ yên lặng chờ đợi. Nếu là hắn thì cũng như vậy thôi, sợ rằng không đủ can đảm để đưa ra quyết định.
Thành chủ bất lực nắm chặt hai tay đấm mạnh xuống bàn. Mà phu nhân ở bên cạnh nước mắt đã khô từ lúc nào:
“Làm đi. Mổ bụng thằng bé ra!”
“Phu nhân ! Nàng…” Thành chủ giật mình hoảng hốt.
“Ta lấy danh dự ra đảm bảo sẽ không giết ngươi!” - Nàng cứng rắn – “Nhưng chỉ là không giết!”
Quân lập tức lấy giấy bút trên bàn viết ra một danh sách dài.
“Thành chủ chuẩn bị giúp ta những thứ này.”
“Cái này cần phải được đốt qua lửa, những thứ này cần phải được sấy thật khô với nhiệt độ cao và để riêng, nhớ phải để thật khô, tuyệt đối không được dính tí nước nào. Còn đây…”
“Tiểu Y, muội về nhà thật nhanh lấy giúp ta những thứ này…”
Tất cả mọi người đều đã rời đi, căn phòng chỉ còn lại Quân, vợ chồng thành chủ cùng lão y sư già.
“Có mấy việc ta không thể tự làm, cần nhờ các vị hỗ trợ. Ta sẽ mô tả công việc cho từng người, xin hãy nghe thật kỹ, khi làm tuyệt đối không được có sai sót…”
…
Một canh giờ sau, mọi thứ hắn cần đã được chuẩn bị, căn phòng biến thành một “phòng mổ dã chiến”.
Quân nhìn chiếc bàn bày la liệt những đồ vật lỉnh kỉnh đủ chủng loại, hình dáng trước mặt. Cảm giác thật khó tả, vừa bồi hồi xúc động, mà lại có chút xa lạ. Đã lâu lắm rồi hắn mới gặp lại những người bạn này.
Một con dao nhỏ làm bằng bạc sáng lấp lánh, chỉ to hơn ngón tay út một chút.
Một chồng những tấm vải sạch được hấp khô vẫn còn nóng hổi.
Một chậu nước ấm do hắn tự tay chưng cất, không dám nói là vô khuẩn nhưng chắc chắn là sạch nhất trong những thứ nước hắn từng thấy ở đây.
Hai chiếc kim cong cong hình bán nguyệt một to một nhỏ, chế từ kim khâu quần áo của phu nhân cùng với một búi chỉ. Hắn sợ những thứ chỉ khâu ở đây sẽ gây dị ứng khi nằm trong cơ thể, vì vậy hắn đã quyết định dùng chính tóc của Tiểu Minh để bện thành các sợi chỉ.
Nào áo, nào kéo, nào nhíp…
…
Tiểu Minh được bà vú lau nước thuốc sạch sẽ, bế đặt nằm ngửa trên bàn.
Quân thay một chiếc áo đã được hấp khô. Lão y sư già vòng ra sau lưng giúp hắn buộc dây áo. Chiếc áo dài che kín hết tay và xuống đến giữa cẳng chân, vẫn còn đang bốc hơi toả ra mùi thuốc thoang thoảng.
“Đáng tiếc không tìm được thứ gì thay thế cho găng vô khuẩn!”
Hắn chép miệng, quyết định đi tay trần, dù gì hắn cũng đã rửa tay rất kỹ rồi. Quân nhìn Thành chủ.
“Ngài sẵn sàng chưa?”
Thành chủ hít một hơi sâu, hai tay bắt đầu kết thủ ấn. Một luồng linh thức tràn da tiến vào mi tâm của Minh. Cậu rên khẽ lên vài tiếng rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Quân nhìn Tiểu Y gật đầu ra hiệu. Cô bé cũng học theo các động tác của hắn lúc nãy, mặc áo rồi đứng sang phía bên đối diện chuẩn bị phụ giúp.
Hắn biết mình phải làm thật nhanh. Ở đây không có máy thở, thuốc mê, giãn cơ… gì hết. Tất cả trông chờ vào việc Quảng Thành dùng linh thức cưỡng ép Tiểu Minh đi vào trạng thái hôn mê. Nếu hắn làm quá lâu rất dễ xảy ra tai biến, thậm chí có thể khiến Tiểu Minh không bao giờ tỉnh lại.
Hắn nhanh chóng phủ kín người cậu bé bằng nhiều lớp vải đã sấy khô, chỉ để hở phần bụng.
Tiếp theo cầm con dao nhỏ rạch một đường phía dưới rốn chính giữa bụng. Rạch đến đâu máu chảy ra đến đấy. Nhưng thứ máu này không đỏ tươi mà màu thẫm đen trông rất xấu, là biểu hiện của máu có nồng độ Oxy rất thấp. Phu nhân nhắm mắt sợ hãi, còn Thành chủ cau mày đứng đó nhìn chằm chằm từng động tác của hắn.
Hắn làm rất nhanh, vừa khâu vừa buộc hết các vị trí chảy máu trên vết mổ, rồi bắt đầu rạch tiếp một đường nữa qua lớp mỡ.
“Tiểu Y nhìn nhé, cái đường nhỏ màu trắng này được gọi là đường trắng giữa, nó không có mạch máu nên không cần sợ.”
Hắn vừa rạch vừa nói. Quả nhiên không hề có chút máu nào chảy ra.
Giờ chỉ còn một lần rạch nữa là vào đến ổ bụng của Tiểu Minh. Hắn nhẹ nhàng nhấc lên một lớp màng mỏng mờ đục, gọi là “phúc mạc”, dùng kéo cắt nhẹ một lỗ nhỏ rồi mở rộng ra. Qua khe hở đã nhìn thấy từng đoạn ruột căng phồng đỏ hồng có những vết đỏ thẫm sung huyết phù nề, xen kẽ xung quanh là một lớp dịch đục ngầu bốc mùi hôi thối.
Tim hắn đập thình thịch. Hắn biết mình đã đúng rồi. Cho dù không phải ruột thừa thì chắc chắn ca mổ này sẽ cứu sống Tiểu Minh.
Sau khi mở rộng hết cỡ, hắn dùng hai mảnh vải sạch che kín hai mép của vết mổ.
“Làm thế này để vết mổ đỡ tiếp xúc với dịch bẩn, sẽ giảm đi nguy cơ nhiễm trùng vết mổ. Tiểu Y, kéo chỗ này lên giúp ta!”
Cô bé dùng một thanh kim loại nhấc cao phần bụng của Tiểu Minh lên, giúp cho phẫu trường được rộng rãi hơn.
Hắn lấy nước ấm rửa hết phần dịch bẩn, rồi chèn các miếng vải sạch xung quanh. Đoạn hắn luồn tay lần sâu vào phần bụng phía dưới bên phải, tìm tòi một lúc.
“Mày đây rồi!”
Hắn kéo lên một đoạn ruột tím đen to gần bằng ngón tay út, đã hoại tử mủn nát không còn ra hình dạng. Mùi hôi thối nồng nặc toả ra không khác mùi cóc chết là bao.
“Cái này gọi là ruột thừa sao? Ghê quá đi!”
“Trong bụng muội cũng có đấy!”
Tiểu Y nhăn mặt. Mà hắn lúc này mải mê công việc, không chú ý đến vợ chồng Thành chủ đang thở dốc ở bên cạnh.
Phu nhân dường như đã quên hết sợ hãi, vừa mừng vừa lo dõi theo không chớp mắt từng cử động của Quân. Còn lão y sư già đứng cạnh nét mặt vô cùng hưng phấn, chỉ chực lao vào muốn làm cùng hắn. Cả đời lão bây giờ mới được thấy một cách chữa bệnh kỳ dị đến thế.
Đột nhiên cơ thể Minh run run lên từng hồi, khối cơ vùng bụng co cứng lại mà các quai ruột non thì trương phồng lên phòi hết ra ngoài không sao đẩy được vào ổ bụng.
“M* kiếp!” Hắn chửi thầm, gắt lên:
“Thành chủ! Mau ổn định linh thức! Sắp xong rồi! Cố gắng thêm một chút nữa!”
Quảng Thành biết mình trong giây phút vừa rồi đã mất bình tĩnh, khiến dòng linh thức truyền vào Tiểu Minh nhất thời gián đoạn gây ra tai biến. Hắn vội vàng ổn định tinh thần, tập trung cao độ.
Qua vài hơi thở, cơ thể của Minh dần dần ổn định, cơ bắp mềm ra. Quân thở phào nhẹ nhõm tiếp tục công việc.
Hắn kéo cao đoạn ruột thừa ra ngoài, cắt bỏ nó đi, sau đó khâu kín lại gốc chỗ cắt rồi đổ nước rửa ổ bụng thêm lần nữa.
Hắn cẩn thận kéo từng quai ruột lên kiểm tra kỹ lưỡng, lau sạch các chất bẩn còn dính lên thành ruột, đặt chúng trở lại vào ổ bụng. Động tác nhẹ nhàng tỉ mẩn.
Đã lâu lắm rồi hắn mới được làm như thế! Hắn chìm đắm trong công việc như một người nghệ sĩ già dặn đang chăm chút cho tác phẩm của mình. Khi đã lau sạch, hắn chọc một lỗ trên bụng, luồn một cái ống nhỏ thông từ trong ổ bụng ra bên ngoài lắp vào một chiếc bình, rồi khâu lại thành bụng cho cậu. Xong xuôi hắn thở phào, nhìn Minh lẩm bẩm.
“Bước đầu đã xong. Phần còn lại trông cậy vào đệ đấy. Kiên cường lên, cha mẹ đều ở bên thương yêu đệ!”
“Thành chủ hãy duy trì linh thức thêm một lát, rồi giảm dần để thiếu gia tỉnh lại từ từ. Phu nhân cầm lấy viên thuốc này, lát nữa cậu ấy tỉnh lại thì cho cậu ấy ngậm trong miệng để nó tan dần, không được nuốt. Nhớ không cho Tiểu Minh ăn uống gì.”
“Cái ống kia gọi là dẫn lưu. Nó sẽ giúp chảy hết dịch còn sót lại trong bụng ra bên ngoài. Hơn nữa nếu chẳng may bên trong có tai biến gì cũng sẽ phát hiện được. Vì vậy tuyệt đối không được đụng vào. Ta sẽ kiểm tra thường xuyên, khi nào được thì sẽ rút cho cậu ấy!”
“…”
Hắn kiểm tra, dặn dò xong xuôi đâu vào đấy mới giật mình nhận ra bây giờ đã quá nửa đêm, cũng thấy hơi đau lưng mỏi gối rồi, bèn cung kính.
“Ta xin phép ra ngoài trước, sớm mai sẽ lại đến thăm.”
“Tiên sinh, phòng nghỉ ta đã chuẩn bị xong. Xin hai người hãy nghỉ lại đây, chúng ta thật không biết lấy gì để báo đáp!”
Thành chủ cùng phu nhân không kìm được nước mắt chắp tay cúi đầu trước mặt hắn!