Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 7: Bách mạch luyện khí – Mùi chiến tranh đến gần.



Ngày hôm sau hắn tới thăm Tiểu Minh. Cậu đã tỉnh táo có thể ngồi dậy, bụng chỉ còn trướng nhẹ, dịch từ trong bụng chảy qua ống màu vàng nhạt trong vắt. Xem ra con người ở thế giới này có thân thể cường tráng hơn ở Trái đất rất nhiều. Hắn dặn dò vài điều với vợ chồng Thành chủ rồi cáo lui. Quảng Thành khăng khăng mời ở lại dùng cơm, hắn chẳng biết từ chối thế nào đành ở lại.

“A Thiết, ta nghe nói cậu bị nạn được Y lão cứu mang về. Nói ta biết ai đã hãm hại cậu, ta sẽ giúp cậu ra tay.”

“Đa tạ Thành chủ. Nhưng ta không nhớ được gì. Chỉ biết khi tỉnh lại đã nằm trong nhà Y lão rồi.” Hắn từ tốn trả lời.

“Không sao. Sau này cần gì cứ gọi tên ta. Trong thành Thanh Sơn này, không ai dám đắc tội với cậu. Mà đừng gọi ta là Thành chủ nữa, gọi là Quảng đại ca đi, từ nay đệ chính là huynh đệ tốt của ta.”

Quảng Thành năm này đã gần tám mươi, đủ để làm ông hắn rồi.

“Cái này…e không tiện!” Hắn ngần ngại.

Phu nhân cười nói:

“Đệ đừng ngại, Quảng ca vốn là như vậy. Nếu đệ từ chối thì huynh ấy sẽ mất ăn mất ngủ mấy ngày đấy! Đệ cũng đừng gọi ta là phu nhân nữa, gọi một tiếng chị là được rồi.”

“Thống nhất thế nhé!”

Quảng Thành cười sảng khoái uống cạn chén rượu trên tay.

“Phải rồi, ta thấy hình như đệ đang trong giai đoạn khai mở đan điền. Nếu không lầm thì mấy ngày trước đánh nhau với Xích mao ngưu đã kích thích nó đúng không?”

“Đúng như vậy! Có điều mấy ngày rồi mà đệ cảm giác đan điền vẫn chưa thành hình.” Hắn không giấu diếm.

“Võ sĩ khác người thường ở chỗ có thể hấp thu linh khí rèn cân luyện cốt. Nhưng chúng ta vốn không phân định cấp bậc cho võ sĩ, đệ có biết vì sao không?”

Hắn lắc đầu, Quảng Thành nói tiếp.

“Bởi vì võ sĩ chỉ được coi là bước đệm để tích luỹ linh khí, không được xem là tu sĩ thực sự. Chỉ khi khai mở được đan điền mới coi như bước chân trên con đường tu luyện. Để mở được đan điền, điều đầu tiên là phải tích đủ linh khí trong thể nội, đôi khi còn phải chuẩn bị thêm các loại đan dược phụ trợ kẻo chẳng may bị thiếu hụt năng lượng. Nếu không quá trình khai mở bị chững lại thì rất dễ gây ra di chứng ảnh hưởng đến tương lai, thậm chí có thể phản phệ mà tàn phế.”

“Vậy tình huống của đệ…” Hắn lo lắng hỏi.

“Tình huống của đệ không phải hiếm gặp. Nên cổ nhân đã có cách khắc phục, tất nhiên vẫn có tỉ lệ thất bại. Nhưng ta tin tưởng đệ chắc chắn sẽ thành công. Cuốn sách này có ghi lại phương pháp, cả viên đan dược này nữa, đệ cầm lấy theo đó tu luyện. Khi nào căn cơ ổn định, ta sẽ dạy đệ Quảng gia quyền!” Quảng Thành đưa cho Quân mấy thứ đồ.

“Quảng gia quyền?”

“Đúng vậy, quyền pháp này do tổ tiên Quảng gia ta sáng tạo, vốn để dành cho tộc nhân mới khai mở đan điền luyện tập. Mặc dù công kích không mạnh nhưng sẽ giúp đệ làm quen với cách vận chuyển nội lực trong cơ thể.”

“Vậy đệ xin đa tạ! Phải rồi, khi nào thì nên khai mở thức hải vậy đại ca?”

“Thức hải tất cả sinh ra đều có, kể cả người bình thường. Chỉ là tu vi quá thấp sẽ không cảm nhận được, dù cảm nhận được cũng không thể vận dụng được nên đệ không cần nghĩ đến làm gì. Tu vi Hoàng giai nó sẽ tự động mở ra. Đến lúc ấy ta sẽ chỉ dẫn cho đệ cách tu luyện.”

Hắn vui mừng cảm tạ vợ chồng Quảng Thành rồi tất cả cùng nhau ăn uống vui vẻ.

Sau năm ngày, Tiểu Minh gần như đã khoẻ mạnh trở lại. Vợ chồng Quảng Thành lại càng thân thiết với Quân hơn, thường xuyên mời hắn đến phủ hoặc sai người mang đồ tới nhà. Thậm chí có còn ngỏ lời mời cả ba đến phủ sinh sống nhưng hắn đều từ chối.



Việc mổ bụng cứu sống con trai Thành chủ rất nhanh đã truyền khắp nơi. Hắn sau một đêm liền trở nên nổi tiếng. Y lão khi trở về cũng gặng hỏi về chuyện này, hắn ậm ừ bảo rằng lúc còn ở quê nhà đã từng đọc qua sách y cổ có ghi chép về các căn bệnh kì lạ, nhưng khi gặp nạn thì chỉ còn nhớ mang máng. Để Y lão tin tưởng, hắn dành mấy ngày liền viết lại một số kiến thức y học ở thế giới của mình rồi đưa cho lão. Lão nhận được thì vui mừng không xét hỏi gì nữa.



Bách mạch luyện khí quyết mà Quảng Thành đưa cho hắn là một công pháp tu luyện dành cho võ giả. Đây thực chất là một bản đồ và cách mở thông kinh mạch trong cơ thể, giúp kết nối chúng với đan điền.

Ở giai đoạn Võ sĩ luyện khí, linh khí bên ngoài sẽ hấp thu trực tiếp vào cơ thể ở dạng nguyên thủy vô cùng mỏng manh đồng thời nhiều tạp chất, rất khó để tinh luyện và sử dụng, chủ yếu chỉ có tác dụng rèn luyện nhục thân. Nhưng khi mở được đan điền và kinh mạch thì khác. Linh khí sẽ theo kinh mạch loại bỏ tạp chất giữ lại tinh hoa rồi mới tiến về dự trữ tại đan điền. Đây mới được gọi là nội lực, sức mạnh chân chính của tu sĩ.



Hắn đứng trong không gian thể nội, giờ đây không còn là một màu đen u ám, mà dưới chân hắn đã hình thành một mảnh linh khí rực rỡ. Sau khi dùng viên đan dược mà Quảng Thành cho, lại nhờ vào Y lão hộ pháp hắn đang bước vào giai đoạn cuối cùng của quá trình tạo hình đan điền. Hắn hai tay bắt quyết, tập trung tinh thần vận chuyển vòng xoáy linh khí.

Linh khí dưới chân hắn càng lúc càng nhiều, tốc độ quay cũng càng lúc càng nhanh rồi đột ngột tụ lại với nhau phát ra ánh sáng chói mắt. Ngay sau đó, toàn bộ linh khí liền đông đặc lại, kết tinh thành khối lan rộng ra xung quanh hình thành nên một “mảnh đất” có dạng giống như hình ngũ giác, mỗi cạnh dài khoảng năm mét.

Trên lý thuyết thì đan điền của mỗi người là không giống nhau phụ thuộc vào thiên phú, công pháp, cơ duyên…Có người hình dạng là một quả cầu, có người lại giống như lốc xoáy thậm chí là hình cái cây con cá nhưng vô cùng hiếm gặp, ngàn vạn người mới có một. Hơn nữa những trường hợp như vậy đan điền thường gặp vấn đề, khó mà tu luyện. Còn lại đại đa số giống hắn, mang dáng dấp một mảnh đất. Có lẽ vì thế mà nó mới được gọi chung là "Đan điền".

Hắn cẩn thận đo đạc tính toán. Diện tích đan điền của hắn vào khoảng bốn mươi ba mét vuông, độ sâu trung bình khoảng một mét, vậy là có thể chứa được khoảng bốn mươi ba mét khối nội lực. Ngoại trừ dị đan điền thì con số trung bình là khoảng ba mươi mét khối.

Hắn cười sảng khoái, xem ra thiên phú không đến nỗi tệ, lại cũng thầm nuối tiếc nếu không vì sự cố xích mao ngưu thì có lẽ đan điền còn rộng lớn hơn nữa.



Tu luyện đã qua nửa năm, hắn mở ra được ba mốt đường kinh mạch, bắt nguồn từ ba mốt điểm sáng ban đầu. Đan điền mở rộng gấp đôi, tu vi cũng theo đó mà tăng lên võ giả nhị đẳng. Phải nói thêm, võ giả tu vi thường dựa vào tổng nội lực dự trữ, cứ tăng gấp đôi so với trước thì sẽ tiến thêm một đẳng. Vì vậy mới nói đan điền chính là căn cơ, chỉ cần khởi đầu tốt hơn một chút thì càng lên cao thực lực sẽ càng cách biệt không sao bù đắp được. Tuy nhiên, cũng đồng nghĩa với việc tiến cảnh càng khó khăn hơn gấp bội.

Cùng trong thời gian này, hắn được Quảng Thành mời đến quân đội làm việc, giúp hắn chữa trị cho các binh lính bị thương. Hắn lập tức nhận lời. Phần vì hắn nhớ nghề, phần nữa hắn muốn đọc thêm các tài liệu trong thư viện quân đội. Mặc dù chịu ơn cứu mạng con trai, song thư viện chỉ cho phép người trong quân đội tới tìm đọc, Quảng Thành cũng không thể làm trái được.

Thế giới này cường giả vi tôn, mà cường giả thì chân tay cụt có thể mọc lại, chết đi còn có thể tái sinh. Đan dược hầu như chỉ dành cho tầng lớp này. Còn những kẻ nhỏ bé phía dưới thì chẳng mấy ai quan tâm. Tính mạng của trăm nghìn tên lính cũng chẳng là gì so với một giọt máu của cường giả Hoàng giai chứ đừng nói đến tầng thứ cao hơn. Làm gì có ai khóc thương cho sự ra đi của một đàn kiến chứ!

Hắn tìm thấy niềm vui khi được làm công việc quen thuộc. Sau khi tham khảo gần hết y thư, kết hợp với kiến thức của mình, hắn đã viết ra một vài ghi chép về các chấn thương thường gặp và cách sơ cứu ban đầu. Nhờ đó không ít người đã toàn mạng trở về từ chiến trường. Danh tiếng của hắn lại lần nữa lan rộng trong thành, ai ai cũng đều biết.

Vừa nghiên cứu y thuật vừa tu luyện kinh mạch, qua thêm một năm hắn đã mở ra được sáu mươi ba đường, nội lực đạt đến võ giả tứ đẳng. Tốc độ này phải nói là nhanh gấp đôi bình thường. Đều nhờ Quảng Thành rộng rãi, cung cấp cho hắn rất nhiều loại linh dược cần thiết.

Bích hổ du tường và Quảng gia quyền đã luyện thành. Thân thủ lẫn cách vận chuyển, thu khí phát lực xem như đã thành thạo. Nhưng hắn vẫn chưa có cơ hội thi triển chúng bởi ở trong thành làm gì có ai dại dột đụng vào hắn?

Nhưng mấy lần vào núi gặp phải yêu thú cường đại, hắn chỉ biết chạy trối chết, bỏ lỡ nhiều loại dược liệu quý giá. Nếu không học thêm đấu pháp khác, không có vũ khí hộ thân thì với hai môn kia chỉ đủ giữ mạng mà thôi.

Vì vậy hắn đã nhờ Quảng Thành tìm người chế tác hai mảnh sừng xích mao ngưu thành một đôi đoản đao, đặt tên là Xích giác đao. Đồng thời tìm được một cuốn Lưu thuỷ đao pháp phù hợp với mình.

Về cơ bản, cuộc sống trong thành của hắn trên có người che chở, dưới có người mang ơn, không ai dám đụng đến, của cải cũng tích trữ không ít, xem chừng vô cùng ung dung tự tại.



Không khí trong thành dạo này có chút khác lạ, Quảng Thành rất ít khi ở nhà. Quân mỗi lần có chuyện tìm hắn đều rất vất vả. Lần này cũng vậy, hắn theo lời quản gia đi tìm thì thấy y đang đứng trên tường thành trầm ngâm, mắt nhìn xa xăm.

“Quảng đại ca, có chuyện gì khiến huynh lo lắng vậy?”

“Chiến loạn hai miền Nam Bắc đang rất căng thẳng, e là không lâu nữa sẽ lan tới đây. Bắc Triều quân đông thế mạnh, là tòa thành này sớm muộn cũng sẽ thất thủ.”

“Huynh nói bao lâu nữa thì đến?”

“Chậm nhất nửa năm. Đệ nên tìm cách rời khỏi đây càng sớm càng tốt!”

“Còn huynh thì sao?”

“Gia tộc ta trấn giữ ở đây đã hơn trăm năm. Huống hồ ta chịu ơn Nam Triều, không thể làm khác được!”

“Đánh không lại thì rút lui, cùng lắm đầu hàng. Sao phải sống chết thay cho kẻ khác chứ!” Hắn cau mày khó chịu.

“Đệ chỉ có một mình nên không hiểu. Còn trên vai ta có những thứ không thể buông bỏ.”

“Là gì?”

“Tôn nghiêm!”

Hắn im bặt không biết nói gì.

Quảng Thành tiếp lời.

“Nếu chẳng may bị bắt, đệ nhớ bảo mình là Y sư rất giỏi chữa các chấn thương do binh khí gây ra. Như vậy chắc chắn sẽ bảo toàn được mạng sống.” Rồi y quay người về phủ.

...

Hoàng hôn đang buông xuống. Thứ ánh sáng vàng vọt cuối ngày chiếu rọi lên gương mặt hắn thành từng mảng sáng tối làm nổi bật lên đôi mắt đen láy suy tư. Hắn ngẫm nghĩ về những lời Quảng Thành vừa nói, tự hỏi bản thân muốn đi đâu, về đâu. Hắn nhận ra lâu nay mình chẳng có mục đích gì, cũng chẳng vướng bận gì, cứ bình thản vô ưu.

Hắn quen với cuộc sống nhàn nhã ở đây mất rồi, chưa hề suy nghĩ gì về thế giới bên ngoài kia. Hắn bỗng sợ hãi nghĩ đến cảnh phải một mình đối mặt với những thứ chưa từng biết, chưa từng thấy. Thế giới này có quá nhiều thứ mới lạ so với trong tưởng tượng của hắn.

Số phận đã biến hắn thành một kẻ ngoại lai cô độc!