Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 61: Ngũ hành bồi nguyên thụ - Phá giải huyết ấn!



Còn về dấu huyết ấn, theo lời Huyễn Minh, được tạo thành bởi việc dung hợp yêu huyết của các loại yêu thú khác nhau. Khi bị trúng phải, thì tinh huyết bản thân sẽ bị nhiễm yêu huyết có trong Huyết ấn, dẫn đến tình trạng sinh ra các biểu hiện như của các loại yêu thú. Dần dần thân thể biến thành yêu nhân, người không ra người, yêu không ra yêu. Cuối cùng thần trí trở nên điên loạn, mất đi ý thức.

Lúc này, kẻ bị hạ ấn sẽ trở thành Huyết nô, hoàn toàn bị khống chế.

Đây là một phương pháp cực kỳ tàn độc, dù ở thời đại thượng cổ hàng vạn năm trước cũng bị tu sĩ vô cùng căm ghét. Hắn trúng phải thứ này thật quá sức đen đủi.

Muốn giải trừ, có hai cách. Một là dùng ngoại lực cưỡng ép đẩy nó ra ngoài. Cách thứ hai luyện hoá ngược lại Huyết ấn, nhưng vô cùng nguy hiểm, dễ bị phản phệ mà vong mạng.

“Tiền bối, cách thứ nhất có mấy phần thành công?”

“Gần như chắc chắn! Nhưng việc dùng ngoại lực cưỡng ép, sẽ ảnh hưởng đến thân thể, làm ngươi suy yếu đi một chút. Cần tĩnh dưỡng và đan dược bồi bổ mới phục hồi được!”

“Vậy cách thứ hai thì có di chứng gì không?” Quân hỏi tiếp.

“Nếu thành công, ngược lại còn có lợi. Dấu huyết ấn này tác dụng vốn là để thân thể trở nên cường đại nhưng ý thức thì suy yếu, cuối cùng biến ngươi trở thành Huyết nô cho kẻ hạ ấn!”

“Tiền bối, đã giúp thì giúp cho trót. Ta muốn luyện hoá nó!” Hắn cười.

“Tiểu tử ngươi quá tham lam rồi! Với thực lực của ngươi, luyện hoá nó chỉ có một đường chết!” Huyễn Minh cười.

“Chẳng phải còn có hai vị ở đây sao? Nếu thành công, thì tinh huyết của ta cũng sẽ đáng giá hơn!” Hắn cười lớn.

“Để tiểu tử ngươi chiếm tiện nghi rồi!” Bách Kim lắc đầu.

“Được rồi, hai viên đan này sẽ giúp bảo vệ ý thức và kinh mạch của ngươi khỏi bị yêu huyết phản phệ!” Huyễn Minh phất tay, đưa đồ tới cho hắn.

Sau khi chuẩn bị xong, Quân ngồi xếp bằng uống hai viên đan dược, đã cảm thấy một luồng năng lượng dâng lên, bao trùm kinh mạch toàn thân, đầu óc cũng tỉnh táo hơn hẳn bình thường.

Phương pháp luyện hoá Huyết ấn này, vậy mà giống như nấu thuốc, lấy thân mình ví như lò luyện đan, Huyết ấn như dược liệu. Đem dược liệu chia nhỏ thành từng phần, thiêu đốt từ từ, tách ra tinh hoa rồi hấp thu.

Mấu chốt chính là cần phải có hoả diễm. Hắn là Võ giả, muốn thắp lên hoả diễm phải thiêu đốt nội lực hoặc tinh huyết, vô cùng hung hiểm. Nhưng Huyễn Minh và Bách Kim ở đây, việc này chỉ là chuyện nhỏ.

Huyễn Minh khẽ vẫy tay, một đoàn kim sắc hoả diễm từ từ tiến vào ngực Quân, ngay vị trí Huyết ấn, tạo thành một vòng tròn lửa bao quanh.

Cảm giác nóng nực lan tràn toàn thân, tuy bỏng rát nhưng lại rất khoan khoái dễ chịu. Huyết ấn trước ngực nhận ra bị áp bức, vội vàng bùng phát những luồng yêu khí kỳ dị, như có hung lang, mãng xà, quái điểu, cuồng sư…ẩn chứa bên trong.

“Tiểu tử, đây là bước quan trọng nhất. Yêu khí bên trong Huyết ấn đang bị kích thích, sẽ không ngừng ăn mòn tinh thần và thân thể ngươi. Ta chỉ giúp ngươi được đến đó, còn lại phải tự lực cánh sinh!” Huyễn Minh nói.

Thân thể Quân mỗi lúc một nóng, da toàn thân đỏ rực như bị ai đó mang đi nung trong lò. Mạch máu dưới da căng phồng thành những đường ngoằn ngoèo trông thật đáng sợ. Mà bên trong đầu óc hắn, chỉ ngửi thấy một mùi máu tanh, cùng với bản năng hoang dã của loài thú săn mồi, hỗn loạn và gào thét.

Hắn như đang đứng trước một bầy yêu thú hung dữ, chỉ chực chờ lao vào cắn xé thành muôn mảnh. Hắn đứng đó một mình, cô độc lạnh lẽo.

Cô độc? Phải rồi, hắn tới nơi này đã là một tai nạn. Một thân một mình giữa thế giới xa lạ. Không người thân, không bạn bè, không tri thức, không kỹ năng. Một mình hắn lăn lội thích nghi, sống sót giữa biển lòng người hiểm ác!

“Thân thể này là của ta, ý chí này là của ta! Đám yêu các ngươi đáng sợ, liệu có đáng sợ bằng đám người ta từng gặp? Tới đây đi!”

Hắn toàn thân bùng phát quang mang, ánh mắt lấp lánh vô tận chiến ý, hoá thành từng cơn sóng dữ lao tới bầy yêu. Đám yêu khí bị ý chí của hắn đánh nát vụn, hỗn loạn như ong vỡ tổ, theo kinh mạch toàn thân chạy trốn khắp nơi. Nhưng ngay lập tức, bọn chúng bị từng đoàn ánh lửa vàng kim đuổi theo bao vây lại, đốt thành tro bụi. Sau khi tro bụi tan đi, để lại từng tia linh khí mảnh mai, dung nhập ngược trở lại vào trong kinh mạch.

“Ồ, mới đó mà đã khống chế được yêu khí rồi! Tiểu tử này quả nhiên có chút bản sự!” Huyễn Minh gật đầu.

“Đương nhiên, người ta nhìn trúng làm sao có thể tầm thường. Theo đà này, có lẽ khoảng ba ngày nữa hắn sẽ luyện hoá hết Huyết ấn. Ngươi định thế nào?” Bách Kim nói.

“Như đã bàn đi. Nếu thất bại thì vẫn còn cơ hội…”



Ở một nơi hoang vắng nào đó trong bí cảnh, có một thân cây xù xì già cỗi. Cây này chỉ cao vẻn vẹn một mét, có năm cành xoè ra năm hướng khác nhau. Mỗi cành có một lá, một quả. Điều kỳ lạ là năm cành phân biệt năm màu khác nhau: đỏ, xanh lục, đen, trắng, vàng. Toàn thân cây toả ra khí tức vặn vẹo, như hư như thực, như mang cả hơi thở của đất trời.

Truyền thuyết kể rằng, cây này khi đậu quả, trời giáng dị tượng, ngũ thải quang mang kéo lên chín tầng mây, ngàn dặm linh khí đều hoá thành nguyên lực tinh thuần.

Nghe nói ăn một quả có thể khiến Ngũ hành nguyên lực tương ứng đạt đến viên mãn, tu đạo thông suốt như nước chảy mây trôi.

Ăn cả năm quả có thể tu ra Ngũ hành cực thể trong truyền thuyết, trở thành thiên chi kiêu tử, không cần tu luyện linh khí cũng tự động tiến vào cơ thể, đến bình cảnh trực tiếp đột phá!

Ngũ hành bồi nguyên thụ, trăm năm mọc lá, ngàn năm nở hoa, vạn năm đậu quả. Thần mộc chỉ có thể ngộ, tuyệt không thể cầu.

Vậy mà hôm nay, trước mắt bảy vị Địa giai cường giả, một gốc thần thụ đã mười vạn năm tuổi đang sờ sờ đứng đó, có phải là quá mức kích động rồi không!

“Ngũ hành…Thật sự là Ngũ hành bồi nguyên thụ!” Vương hoa bà bà giọng run run.

“Giống hệt trong kinh thư ghi lại! Không ngờ nó thực sự tồn tại!” Đặng Thế Vỹ cũng không giấu nổi sung sướng.

Bảy người nuốt nước bọt đứng nhìn nhau. Năm quả này chia thế nào được nhỉ? À mà làm gì có ai có ý nghĩ chia đều, còn đang bận tìm cách để lấy hết về mình!

Triệu Quốc Bình cất lời trước:

“Thần mộc này chỉ dành cho người tu Ngũ hành nguyên lực. Theo ta thấy Hồng Trí đại sư vốn chủ tu Quang nguyên lực, lấy Phật pháp chứng đạo. Hơn nữa vừa rồi lại đạt được Phật môn bát bảo. Không biết đại sư có bằng lòng nhường lại thần quả?”

“Thiện tai! Lão nạp vốn không có ý định tranh giành! Nhưng kỳ bảo này có liên quan đến thế cục toàn lục địa, lão nạp tất không thể khoanh tay đứng nhìn!”

“Vậy thì tốt rồi, chỉ còn sáu người. Theo ta thì huynh đệ Khốc Cốt, Khô Nhục một quả. Bốn quả còn lại chúng ta chia nhau!” Lý Uy lập tức đề nghị.

“Lý Uy, ngươi thật khéo tính toán. Chúng ta hai người mà chỉ được một? Ta thấy ngươi vốn là Luyện thể giả, chẳng cần đến làm gì! Sao không học theo Hồng Trí đại sư nhường lại thần quả, có phải lưu được tiếng thơm hay không?” Khốc Cốt nhếch mép, cười khẩy.

Rõ ràng là không ai chịu ai, việc đã đến nước này, kẻ nào mạnh kẻ đó được. Lập tức, trên tay Khốc Cốt ngưng tụ ra một thủ cốt to gần ba mét lao thẳng xuống thần thụ.

“Làm càn!”

Vương Hoa bà bà và Đặng Thế Vỹ cùng hô lớn, phóng chưởng chặn lại. Triệu Quốc Bình cùng Lý Uy cũng không chậm trễ, lao vào quần chiến. Duy có Hồng Trí đại sư vẫn bất động quan sát, tay lẩm nhẩm tràng hạt.

Lúc này đây, Vương Hoa bà bà đang đối chiến cùng Khốc Cốt. Vương bà huyễn hoá ra hai phân thân giống hệt bản thể, đối công quyết liệt với cốt tiên của Khốc Cốt.

Đặng Thế Vỹ cự kiếm trên tay, kiếm khí vừa sắc bén, vừa hung mãnh. Đối thủ của ông ta là Khô Nhục, cầm một thanh câu liêm màu xám đen, linh hoạt uyển chuyển mà hung hiểm đầy sát khí.

Cuối cùng là Lý Uy đọ sức cùng Triệu Quốc Bình. Chỉ thấy thân thể Lý Uy bành trướng, to đến gấp rưỡi bình thường, cơ bắp cuồn cuộn giáng từng cú đấm khai sơn toái nhạc. Còn thân ảnh của Triệu Quốc Bình thì hư hư thực thực, biến ảo vô cùng. Lý Uy một mực áp sát phát huy tối đa ưu thế cận chiến, nhưng quyền của ông ta còn chưa chạm đến, bộ pháp của họ Triệu đã phiêu động tránh xa. Nhất thời hai bên giằng co, chưa ai làm gì được ai.

Quan sát một hồi, vẫn là trận chiến của Vương Hoa bà bà khốc liệt nhất. Cả hai dường như thực sự muốn hạ sát đối phương. Vương bà tu vi đã đạt đến Địa giai tam đẳng, mà Khốc Cốt mới chỉ Địa giai nhị đẳng, có phần yếu thế hơn.

“Họ Khốc, chịu chết đi!”

Vừa dứt lời, Vương bà giơ quyền trượng lên, lập tức hàng vạn đoá hoa đủ màu tuôn ra ào ạt như suối, chớp mắt đã bao vây lấy Khốc Cốt. Rồi sau đó, Vương bà lại bắp quyết, lập tức ba phân thân xuất hiện tại ba góc xung quanh vòng hoa, liên kết với nhau tạo thành một trận pháp nho nhỏ, vây khốn lão lại.

Khốc Cốt lạnh lùng, cốt tiên vung lên, lấy lão làm trung tâm, khuếch tán ra một loạt những xiềng xích bằng xương trắng. Những mũi xiềng xích nhọn hoắt đâm thủng vòng hoa bên ngoài, xuyên thấu qua thân thể ba hư ảnh!

“Tam phân hoa ảnh? Chỉ thế mà thôi!” Khốc Cốt cười nhếch.

“Diệt ngươi là đủ rồi!” Vương bà nghiêm giọng, quát lớn:

“HOA TÀN! MỆNH ĐOẠT!”

Tức thì, những cánh hoa đang quây xung quanh Khốc Cốt đột ngột dừng lại, rung lên rồi nổ tung.

Vụ nổ khổng lồ chấn động một vùng, không gian xung quanh bị đè ép, vặn vẹo như miếng vải bị ai đó cầm lấy vắt kiệt nước. Sức tàn phá vô cùng kinh khủng, hẳn phải mạnh gấp mười lần cảnh tượng ở Nam Vương thành khi xưa!

Hai chiến trường bên kia cũng phải tạm thời đình chiến, theo một sự vô thức nào đó, mà Triệu Quốc Bình lại lùi về cùng phía với Khô Nhục. Còn Đặng Thế Vỹ và Lý Uy đứng cùng bên với Vương Hoa bà bà.

Tất cả đều lo lắng nhìn về vụ nổ, nhưng không phải chú ý đến Khốc Cốt, mà là quan tâm đến Ngũ hành bồi nguyên thụ. Bọn họ chính là lo sợ dư chấn ảnh hưởng đến thần mộc!

Nhưng nhìn kìa, toàn bộ uy lực khi lan đến gần thần mộc đột nhiên biến mất không thấy tăm tích. Càng đáng sợ hơn nữa, thân cây lập tức toả ra hào quang ngũ sắc lấp lánh, toàn bộ năng lượng từ vụ nổ bị nó hút lấy hút để không chừa một chút gì. Chỉ mười mấy hơi thở qua đi, bầu trời đã như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mà ở chính giữa không trung còn sót lại một cái kén, được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp những sợi xích bằng xương cốt. Cái kén rung lên một hồi, cốt xích rụng ra từng đoạn tan biến vào hư vô.

Thân hình Khốc Cốt lộ rõ, mặt mũi khó coi vô cùng, tay y cầm sợi cốt tiên đã nứt vỡ, gằn giọng:

“Là ta coi thường, lại để bà đắc thủ, làm hỏng bảo bối ưa thích của ta! Cái giá này, ta phải đòi bằng được!”

Dứt lời, lão ném thẳng sợi cốt tiên rách nát về phía Vương bà.

“BẠO!” Lão hét lớn.

Sợi cốt tiên khi đến gần thì lập tức nổ tung. Tuy đã là tàn phẩm, nhưng uy lực của pháp khí cao cấp tự bạo cũng xem như rất lớn, tuyệt không thể coi thường.

Bất quá, Khốc Cốt chưa kịp tung ra chiêu mới thì tầng hào quang ngũ sắc lại lần nữa nở rộ, phóng thẳng tới chỗ vụ nổ, hút lấy toàn bộ năng lượng vào bên trong, rồi biến mất không còn tăm tích. Lão dừng tay ngay, bay lại gần huynh đệ của mình cẩn thận quan sát.

Vương bà nhìn hai người bên cạnh rồi phóng một chưởng vào gốc thần mộc. Nhưng lần này chẳng ai ra tay ngăn cản cả. Mà chưởng lực còn chưa chạm đến đã bị thân cây hút sạch sành sanh.

Lý Uy bên cạnh cũng đấm ra một quyền tràn đầy huyết khí. Lần này quyền ấn cũng tan biến vào hư vô như bị ai đó chấn nát.

“Ngũ hành thì thôn phệ, ngoài Ngũ hành thì ly giải! Thần mộc thật kỳ dị!” Đặng Thế Vỹ cất lời.

Bên kia Khô Nhục tung ra một sợi dây nhìn như dây thừng về phía gốc cây, nhưng khi còn cách ba mét thì tầng hào quang lại xuất hiện, bó chặt lấy sợi dây không rời. Tầng ánh sáng nhìn như có như không, nhưng Khô Nhục lại cảm nhận được, sợi dây của lão tựa rơi vào bùn lầy đặc sệt, bị vô số bàn tay li ti tóm chặt lấy, không cách nào rút ra được! Đáng sợ hơn, nội lực của lão theo sợi dây, đang bị thần mộc hút ra ào ạt. Lão hoảng hốt, vội vã buông tay, sợi dây cũng nhanh chóng hoá thành bụi mịn trước con mắt kinh dị của bảy người!

“Dùng pháp khí cũng không được! Rốt cuộc phải làm sao mới hái được thần quả?”

Cả bảy người lại nuốt nước bọt đứng nhìn nhau!

“Thật không hổ danh là một trong Thập đại thần thụ! Muốn chiếm được, e là phải trả đại giá!” Triệu Quốc Bình khàn khàn giọng.

Tất cả mọi người giờ phút này đều tạm bỏ qua hiềm khích, nhìn chung về một hướng, nghĩ cách chiếm bảo.