Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 62: Tam trọng đoàn nguyên – Thiên hoả?



Bên trong Chính điện, Quân vẫn ngồi yên bất động, trên người mờ mờ một tầng huyết quang. Hắn cảm nhận rõ, Huyết ấn đã bị phân giải đi chín phần, chỉ cần cố chút nữa, là hoàn toàn sạch sẽ.

Năng lượng ẩn chứa bên trong thật sự dồi dào, khiến cơ thể hắn mỗi lúc một mạnh lên.

“Nhục thân lại cường đại thêm một đoạn dài, nhưng chỉ thế thôi vẫn không đủ. Chi bằng…” Hắn ngẫm nghĩ.

Lập tức, quá trình phân giải dừng lại, mà huyết khí cũng đồng thời biến đổi, thay vì dung nhập vào tinh huyết của hắn, thì giờ chuyển hoá thành linh khí đổ vào đan điền.

Huyễn Minh và Bách Kim ngồi bên cạnh đã phát hiện ngay ra khác thường. Đôi mắt của Huyễn Minh loé lên một tia sáng vàng:

“Hắn muốn mượn năng lượng từ Huyết ấn để tu luyện công pháp!”

“Công pháp gì?” Bách Kim hỏi.

“Không rõ. Nhưng là một công pháp hết sức cao thâm!”

“Tiểu tử này, bí mật không ít nhỉ!”

“Như thế mới xứng đáng để chúng ta ký thác hy vọng! Nhưng có vẻ việc tu luyện không được thuận lợi lắm. Công pháp này của hắn dường như yêu cầu rất cao!”

“Xem như hắn gặp may rồi!”

Bách Kim cười khổ, búng ra một ngón tay về phía Quân. Lập tức linh khí từ đâu bỗng dưng ào ào lao đến đổ dồn vào thân thể hắn, giống như cái động không đáy hút lấy hút để.

Huyễn Minh đứng bên cạnh cũng phất tay, mang thêm một tia hoả diễm hoàng kim vây lấy hắn.

Bên trong đan điền của Quân, hư ảnh Đoàn nguyên một lần nữa hiện ra. Lần này, cự nhân ánh lên một tia huyết sắc, khí thế mạnh mẽ vô cùng. Búa lớn trên tay hoa văn mờ ảo, phức tạp huyền bí.

Quân cảm nhận được rõ ràng, linh khí đột nhiên dồi dào lên gấp mấy lần, đồng thời kinh mạch, xương cốt, đầu óc như đang được một lớp tường lửa bảo vệ chắc chắn. Hắn cười mỉm, thầm cảm ơn hai vị tiền bối bên ngoài.

“Tam trọng đoàn nguyên! Phá!”

Quân lập tức vận chuyển pháp quyết. Một búa khổng lồ giáng xuống đan điền, mang khí thế lôi đình không gì cản nổi.

Cả đan điền hắn chấn động, toả ra ánh sáng trắng xen lẫn huyết quang, cuồn cuộn cuồn cuộn mãi không thôi!



Ở những nơi khác trong bí cảnh, hễ nơi nào có người, là nơi đó có máu đổ. Tu sĩ đi vào đây, mười phần đã chết mất tám. Ngay cả những đại thế lực cũng tổn thất không nhỏ, đổi lại, bọn họ chiếm được không ít bảo vật, pháp quyết quý giá.

Đám người Triều Quốc, dẫn đầu bởi Vương Thiên Bằng, đang tiến vào thăm dò một khu vực mới. Đây chính là một phần trong chỗ chưa có ai bước đến trên bản đồ khi trước.

Nơi này âm u, chủ yếu là đầm lầy nhầy nhụa, được bao phủ bởi một lớp sương mờ mờ ảo ảo. Ngay cả với linh thức cấp độ Huyền giai cũng khó lòng thăm dò quá trăm mét.

Đám người dần đi sâu vào bên trong, ánh sáng cũng theo đó mà tối dần, như thể một bước trước là giữa trưa nắng gắt, một bước sau đã đến buổi chiều tà.

“Nơi đây khí tức kỳ dị, hỗn tạp. Mọi người cẩn thận canh chừng!”

Vương Thiên Bằng nhắc nhở. Nhưng thực ra, y chính là người được bảo vệ an toàn nhất. Ba cao thủ Huyền giai cùng với năm Hoàng giai cao đẳng, lúc nào cũng để mắt đến y.

Quay trở lại một chút về thời điểm sau khi Thương hội công khai Bách Thiên bí cảnh, cái tên Bách Thiên Binh cũng được khắp nơi lùng sục.

Nhưng tất cả đều phát hiện ra một vấn đề, đó là chẳng có ghi chép gì về vị cao nhân này cả. Điều này hết sức bất thường, bởi một Thiên giai cường giả, dù ở thời đại nào cũng là tồn tại trên đỉnh kim tự tháp. Hơn nữa, lại còn là một vị Luyện khí Đại tông sư, thì chính là đại danh đỉnh đỉnh chấn cổ thước kim, dù có vẫn lạc, danh hào vẫn phải lưu lại trong sử sách đến trăm đời.

Vì thế, bán tín bán nghi, đám người Triều Quốc với gốc rễ sâu xa nhất mảnh lục địa, đã không tiếc công sức, cuối cùng tìm được một ghi chép cổ xưa nhắc đến danh tự này, xác nhận đúng là sự thật. Trong đó có một thứ được nói đến khiến bọn họ cực kỳ phấn khích.

“THIÊN HOẢ!!!”



Ngọc diện linh giới có Cửu nguyên lực, đại diện cho chín loại lực lượng nguyên tố, điều này ai cũng đã biết. Nhưng có một số bí ẩn không phải ai cũng biết. Ngũ hành mới là thành phần cấu tạo chính nên linh giới, Tứ linh chỉ xếp sau mà thôi.

Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, mỗi loại lực lượng đều có những tồn tại đỉnh cao của mình. Ví như Ngũ hành bồi nguyên thụ là một kỳ trân đỉnh cấp của Mộc hệ, thì Hỏa nguyên lực cũng có vương giả của mình vậy.

Hoả diễm trong thiên địa, phân làm ba cấp độ: phàm hoả, địa hoả, thiên hoả.

Phàm hoả, ngọn lửa được sinh vật sống tạo ra. Trong giới tu sĩ đó là ngọn lửa từ đan điền hoặc thiêu đốt nội lực, huyết khí…

Địa hoả, do linh khí trời đất ngưng tụ mà thành, uy lực bất phàm. Yêu thú cao cấp hoặc cường giả nhân loại, thông qua phương pháp đặc thù, có thể tiến hoá phàm hoả của mình đến mức sánh được với Địa hoả.

Mà Thiên hoả, giống như tồn tại Thiên giai trong giới tu sĩ vậy, thai nghén ngàn vạn năm mới thành hình. Trong suốt chiều dài lịch sử tồn tại, Nhân Yêu hai giới mới phát hiện được mười chín đóa Thiên hoả và đặt tên cho chúng. Trong số ấy, chỉ có mười một đoá được thu phục, tám đóa còn lại, những ai có ý định chiếm đoạt đều đã hoá thành cát bụi!

Cho nên, việc biết được Bách Thiên Binh sở hữu một ngọn Thiên hoả, khiến cao tầng của Triều Quốc không thể ngồi yên. Một ngọn Thiên hỏa, là đủ để Triều Quốc đặt một chân trở thành đại thế lực của Ngọc diện linh giới!

Rất có thể, sau khi vẫn lạc, ngọn Thiên hoả này đang được cất giấu tại Bách Thiên bí cảnh. Vì vậy, dù thật hay giả, thì bất chấp hiểm nguy, cũng phải cử một đám người tới đó tìm kiếm!



“Vương tử, nơi này âm u ẩm ướt, thật sự tồn tại hoả diễm hay sao?”

“Thiên hoả không phải là thứ chúng ta có thể giải thích được! Vương thúc, người nghĩ sao?”

Kẻ được Vương Thiên Bằng nhắc đến, gọi là Vương Đoàn, vốn chỉ là ngoại nhân. Nhưng dựa vào nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng thành tựu Luyện khí đại sư, cộng thêm rất trung thành với Hoàng thất, nên được Hoàng đế đặc cách ban họ Vương. Hai chữ “Vương thúc” cũng đã thể hiện được phần nào vai vế của ông ta trong Hoàng thất, không hề thua kém người nào.

“Vương tử nói không sai! Càng đi sâu ta càng cảm nhận được nơi đây có một tia Hoả nguyên lực rất lạ, vừa nóng vừa lạnh, vừa khô ráo vừa ẩm ướt, lại mang theo một tia sát khí âm hiểm!”

“Hoả diễm gì mà kỳ dị như vậy?” Mọi người bàn tán xôn xao.

“Nếu quả thực là Thiên hỏa, thì chỉ có một loại tương tự! Cửu u linh!” Vương Đoàn nói.

“Cửu u linh? Có phải là loại lửa đến từ vực sâu vô tận, nơi âm phong gào thét, sát khí bủa vây!”

“Đúng là như vậy! Trừ phi đây là một loại hoả diễm mới!” Vương Đoàn cười.

Mọi người cũng cười theo, Thiên địa kỳ hoả mà làm như cọng rau ngoài chợ, muốn gặp là được ấy.

Bọn họ đi sâu đã được vài cây số, ngoài những đầm lầy nhỏ và mấy con yêu thú thì chưa bắt gặp gì nhiều. Vương Đoàn vẫn là người dẫn đội, dựa vào cảm ứng của ông ta với hoả nguyên lực mà đi mỗi lúc một sâu, cho tới khi gặp một đầm lầy lớn thì dừng lại.

Đầm lầy này rộng hơn hẳn, xung quanh bờ vài ba mét cũng không hề có cây cối gì cả, gần như tách biệt một mình.

“Vương thúc, là ở đây?” Vương Thiên Bằng vội hỏi.

“Ta không chắc! Nhưng Hoả nguyên lực dưới đầm này rất nồng hậu, cũng rất nguy hiểm!” Vương Đoàn lắc đầu.

Rồi từ trên bàn tay ông ta xuất hiện một thanh tiểu kiếm nhỏ, chỉ bằng hai ngón tay. Theo điều khiển của Vương Đoàn, tiểu kiếm vọt thẳng xuống đáy đầm.

Mà bản thân ông ta lập tức khoanh chân ngồi xuống, hai tay bắt quyết, nhắm mắt dưỡng thần. Đám người còn lại cũng nhanh chóng quây kín chung quanh bảo vệ cho Vương Đoàn.

Chỉ hai phút sau, đã thấy ông ta mở choàng hai mắt, hoảng hốt hét lớn.

“Mau lùi lại!”

Mọi người chưa kịp phản ứng thì đã thấy tiểu kiếm vọt từ dưới nước lên rơi xuống đất leng keng, toàn thân ảm đạm vô quang, vài chỗ hoen ố gỉ sét.

Mặt nước phía sau xao động, từng bọt khí to bằng cái bát lớn nổi lên rồi vỡ tung toé như có ai đó đang lùng sục dưới đáy.

Một chiếc sừng nhọn hoắt dần nhô lên, theo sau là một cái đầu giống cá sấu màu đen thùi lùi, to lớn. Đôi mắt vàng kim hung dữ liếc nhìn cả bọn.

Đám người theo phản xạ lùi lại thủ thế, chăm chăm vào con yêu trước mắt.

“Hắc ô kim tinh ngạc!” Một người nói nhỏ, giọng run run, dường như đã nhận ra.

“Giống loài này đã tuyệt chủng mấy trăm năm rồi mà, sao lại còn một con trong này?” Một người khác lo sợ.

“Hẳn là không sai đâu! Nhìn chiếc sừng kia có lẽ nó ở vào khoảng Huyền giai lục đẳng hoặc thất đẳng! Chúng ta có cơ hội thắng không?” Vương Thiên Bằng nói.

“Vương tử, người định giết nó? Thứ đó không đụng vào được đâu!” Một người vội can ngăn.

“Chúng ta chỉ cần xác nhận có hay không có Thiên hoả, việc còn lại giao cho Hoàng thất là được!” Một người khác cũng dè chừng.

Nhưng Vương Thiên Bằng không để ý đến lời khuyên ngăn. Một yêu thú Huyền giai cao cấp đã tuyệt tích, nếu mang về sẽ là một tài sản cực kỳ to lớn, giá trị không thể đong đếm, làm sao dễ dàng bỏ qua được.

“Bảo vật nằm dưới đáy đầm! Muốn lấy được e là phải hạ con kim tinh ngạc này!” Vương Đoàn bấy giờ mới cất tiếng.

“Được! Phiền ba vị lên cầm chân nó! Năm người các ngươi cùng ta lập trận trợ chiến!”

Ba vị Huyền giai nhìn nhau, gật đầu rồi bay vút lên, bắt đầu công kích yêu ngạc. Vương Đoàn tu vi Huyền giai ngũ đẳng, hai còn lại đều là tứ đẳng, liệu có chống đỡ được một yêu thú ít cũng là Huyền giai lục đẳng?

Một người lấy ra chiếc bình ngọc, từ miệng bình phun ra một đạo bích quang bắn xuống. Kim tinh ngạc chỉ đơn giản lặn xuống đầm lầy, dường như không có ý định đánh nhau!

“Không được để nó trốn!”

Vương Đoàn lập tức lấy ra bảy thanh phi kiếm, xoay tròn phóng vút đi lao theo sau. Một khắc sau, mặt nước sục sôi như bị nấu, kèm theo một tiếng nổ vang trời như có quả bom phát nổ dưới đáy. Bọt nước văng lên tung toé, cả thân hình yêu ngạc vọt lên không trung, đuổi theo phía sau là bảy thanh phi kiếm.

Ôi cha nhìn xem, nó to chưa kìa, dài dễ có đến hơn mười lăm mét, cái miệng máu đầy những răng nhọn lởm chởm. Riêng chiếc đuôi đã chiếm gần nửa thân hình, to lớn rắn chắc. Phía chót đuôi còn mọc ra mười mấy cái gai nhọn cứng như kim thiết, tưởng như chỉ cần một cú đập đuôi chính xác là đủ tiễn bất cứ ai trong số này về chầu ông bà.

Hắc ô kim tinh ngạc bị đẩy lên bờ, tưởng như rơi vào bất lợi, nhưng không! Nó đứng thẳng lên bằng bốn chiếc chân to ngang một người trưởng thành, đôi con ngươi vàng kim khinh thường nhìn đám người, rống lên một tiếng đinh tai nhức óc.