-Chúc Công, hôm nay những người ngồi đây đều là nhân sĩ cao minh, ngươi nói chuyện nên chú ý một chút. Nếu không ta chẳng ngại đuổi ngươi ra khỏi đây đâu.
Dù sao người đương thời đều biết kiếm khách tiếng tăm lừng lẫy địa đầu xà ở đất Tuy Dương này.
Sử A nổi giận khiến mọi người đều xìu xuống.
Chúc Đạo tuy rằng tùy tiện, lại khiếm nhã nhưng bị Sử A quát một tiếng cũng đành phải ngậm miệng lại. Ai chẳng biết Sử A này là người giết người không chớp mắt. Nhớ khi xưa Vương Việt còn sống, Sử A chủ trì Anh hùng lâu ở Tuy Dương, bảo kiếm trong tay không biết đã giết bao nhiêu kẻ gây rối. Lần này, trở về Tuy Dương, Sử A càng ngang ngược hơn trước. Mùa đông năm Kiến An thứ hai, gã hẹn người ở Tuy Thủy đấu kiếm. Đối phương dẫn mười mấy người đến, cuối cùng chỉ còn một mình Sử A sống sót trở về. Sau đó, tàn bộ thành Tuy Dương không còn một kẻ nào dám khiêu khích Sử A nữa.
-Niên huynh, làm gì mà tức giận thế. Lão Chúc chẳng qua hay nói giỡn, chỉ là nói giỡn mà thôi!
Huyền Thạc bước lên phía trước, chen vào nói. Chúc Đạo tuy khó chịu nhưng trước sức ép mạnh mẽ của Sử A cũng không thể không cúi đầu xin lỗi.
Nhạc Quan cười lạnh nói:
-Thật đúng là hạng người nhát gan.
Giọng nói của nàng không to, nhưng mọi người trong các đều nghe thấy rõ ràng.
-Cúc Hoa Tiên, sao ngươi cứ cố ý mang vận xui đến cho ta thế?
Nhạc Quan nói:
-Kẻ nào tìm ta gây sự thì có chịu xui xẻo cũng đúng thôi, cũng chẳng biết người nào sinh sự trước?
-….
Chúc Đạo giận tím mặt, nhanh chân bước về phía trước.
Nhưng Chúc Đạo còn chưa kịp làm gì, một thanh niên trong bữa tiệc lắc mình đi ra, đứng chắn trước mặt Nhạc Quan.
Tuổi tác của người thanh niên này không lớn lắm, chừng hai mươi. Người này răng trắng môi hồng, tuấn tú phi phàm. Người này mặc y phục màu xanh, phong thái nổi bật. Y nhìn Chúc Đạo, lạnh giọng nói:
-Chúc Công, ngươi uống cũng nhiều rồi, tốt nhất nên trở về nghỉ ngơi, đừng ở đây mất mặt nữa.
-Xích Trung, ngươi cũng muốn che chở cho tiểu ma đầu này phải không?
Chúc Đạo còn chưa dứt lời, người thanh niên tên Xích Trung kia đã nổi giận, quát một tiếng, ngắt ngang lời gã.
Một đạo hàn quang chém không xuất hiện, đâm thẳng về phía Chúc Đạo. Sử A nhíu mày, chân khẽ nhích, lắc mình dịch chuyển, thanh trường kiếm nhỏ hẹp vẫn đang lao tới. Chợt một tiếng va chạm đinh tai vang lên, hai thanh kiếm sắc cùng đâm vào một chỗ. Thanh bảo kiếm trong tay Xích Trung tức thì thay đổi phương hướng, chân bước lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống.
-Xích công tử, cẩn thận!
Nhạc Quan nhẹ giọng la lên, vội vàng đỡ lấy Xích Trung.
Gương mặt trắng trẻo của Xích Trung nhất thời đỏ ửng.
-Bá Dư, nể mặt ta, dừng ở đây đi, thế nào?
Sử A có phần tức giận, quay đầu nói với Chúc Đạo:
-Chúc huynh, ngươi hôm nay quả thật nên về nghỉ ngơi đi là hơn.
Khuôn mặt Chúc Đạo đỏ bừng. Gã nhìn Xích Trung và Nhạc Quan, lại nhìn nhìn Sử A.
Đám người Trương Lương, Trương Thái mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, như lão tăng thiền định, lại như chẳng biết gì.
-Được, Xích Bá Dư, chuyện này ta không để yên đâu.
Xích Trung cười lạnh, nói:
-Bất cứ lúc nào ta cũng sẵn lòng bồi tiếp.
Một cảnh tượng khôi hài liền hạ màn xuống như thế.
Chúc Đạo phẫn nộ bỏ đi, mọi người trong các đều cất tiếng cười to.
-Công tử, đây là Xích Trung – Xích Bá Dư ở Kinh Triệu, là hậu duệ của vọng tộc Tam Phụ.
Sử A chờ Chúc Đạo đi mới giới thiệu với Tào Bằng.
-Xích? Xích gì cơ?
-Chính là con trai của Đế Dự, Xích của Ân Khế.
Tào Bằng giờ mới hiểu ra, chữ "Xích" này chính là màu đỏ. Họ Xích là một dòng họ có từ rất lâu đời, nguyên họ Nguyệt Cơ xuất phát từ chữ "Khế" của con của Hoàng đế Tằng Tôn Đế, là họ do đế vương ban cho.
Tương truyền, Hoàng Đế Tằng Tôn Đế Dự và Nữ Giản vừa gặp đã yêu nhau, sinh ra Ân Khế.
Thuấn Đế rất cao hứng, liền ban cho Ân Khế làm con, lại xưng là Xích thị. Hậu duệ sau này của họ liền lấy Xích thị làm họ, cái tên này tồn tại trong lịch sử đã lâu. Tuy nhiên, những năm cuối thời Đông Hán, Xích thị bị chia làm ba nhánh, ở Tây Xuyên, Kinh Triệu và Tịnh Châu. Xích Trung xuất thân từ Xích thị ở Kinh Triệu, nhưng gia cảnh sớm suy tàn. Người này võ công cao, lại có hiệp khí, kiếm thuật tuyệt đỉnh, cũng là một trong những danh kiếm thủ lẫy lừng ở Tuy Dương.
Hiện giờ Tuy Dương có ba đại kiếm thủ, người đứng đầu đương nhiên chính là Sử A.
Người tiếp theo chính là Chúc Đạo vừa mới bỏ đi, người còn lại là Xích Trung. Hai người này sàn sàn như nhau, hơn nữa lại luôn không hòa thuận với nhau.
Xích Trung và Tào Bằng chào hỏi nhau xong, y liền ngồi xuống.
Tào Bằng lại phát hiện ánh mắt của Xích Trung nhìn Nhạc Quan có hơi kỳ lạ. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Có ái mộ, có sùng bái, còn có một chút gì đó khó có thể nói ra được. Nhưng Nhạc Quan dường như lại không cảm nhận thấy.
-Tuyết Liên, còn không mang hạnh hoa tửu thơm ngon ta mới ủ tới.
Nhạc Quan cười khanh khách, ngồi xuống một bên.
Theo giọng nói của nàng, chỉ thấy một vị sư cầm một vò rượu đi vào.
Vị sư này tuổi tác nhỏ hơn Nhạc Quan một chút, chừng mười bảy, mười tám tuổi. Nàng rất xinh đẹp, thanh tú. Bị mọi người nhìn, nàng dường như có chút ngượng ngùng, đem bình rượu đặt xuống.
-Am chủ còn gì chỉ bảo không?
-Cứ lui ra đi.
-Quan Quan, đã bao lâu không gặp, Tuyết Liên càng ngày càng xinh a.
Trương Lương cười ha ha, nói, nhìn theo vị nữ ni kia rời khỏi các.
Đôi mắt xinh đẹp của Nhạc Quan khẽ nheo, liếc mắt nhìn Trương Lương một cái:
-Trương Nguyên An, Tuyết Liên một lòng tu hành, ngươi cũng đừng có phá tâm của nàng đấy.
-Ha ha, nếu Quan Quan đã có lời, Trương Lương sao có thể không nghe theo được?!
Tào Bằng thiếu chút nữa sặc.
Đây mà là người tu hành sao?
Tại sao lão tử lại có cảm giác cô ta cứ như tú bà trong hộp đêm vậy?
Hắn nhìn Nhạc Quan, lòng không khỏi kỳ quái: "Hay là Cúc Hoa am này chính là một nơi treo đầu dê bán thịt chó, mạo danh trá hình đây?"
-Công tử, đừng dại trêu chọc Cúc Hoa Tiên kia. Thủ đoạn của nàng rất cao minh, nếu không cẩn thận sẽ bị nàng làm cho mê mẩn đấy. Ta vốn định giới thiệu cho công tử vài đoàn đầu ở đây, nào ngờ…
Đoàn đầu là các gọi bọn đầu lĩnh du côn, lưu manh ở thời Hán Đường, cũng có nghĩa là đại ca của các bang phái hắc ám.
Tào Bằng gật gật đầu, hạ giọng nói:
-Ta không thích loại nữ nhân này, còn không bằng tiểu Loan và tiểu Hoàn nhà ta, cùng lắm cô ta chỉ có cái lẳng lơ mà thôi.
Sư A nghe thấy thế, nhất thời mỉm cười.
-Công tử nói không sai, Cúc Hoa Tiên đúng là như thế.
-Nếu Quan cư sĩ đã mang hạnh hoa tửu tới, Tử Du sao không đánh một khúc đàn, lấy vẻ đẹp của Quan cư sĩ làm đề tài vậy?
Trương Thái chợt hăng hái, uống một hớp rượu lớn:
-Huyền Thạc tiên sinh đã có lệnh, Tử Du sao dám không theo. Chỉ có điều, xin nhờ Huyền Thạc tiên sinh mang Phượng Thủ cầm tới.
-Chuyện đó nào có đáng gì.
Huyền Thạc nói xong liền vỗ tay ba cái.
-Mạc Ngôn, đem Phượng Thủ cầm của ta tới.
-Tuân lệnh.
Từ bên ngoài vang lên tiếng đáp lại, tiếng bước chân dần đi xa.
Nhạc Quan uống một ngụm rượu, gương mặt phấn ửng đỏ, dáng người yểu điệu duỗi eo. Sau đó, nàng ta lại cởi một chiếc cúc trên bộ não y rộng thùng thình, để lộ làn da trắng nõn. Cái cổ thon dài, bộ ngực sữa trắng mịn. Trương Lương, Trương Thái không nhịn nổi, nuốt một miếng nước bọt, lộ vẻ thèm thuồng. Nhưng Xích Trung lại khẽ cau mày, hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu, cố gắng chăm chú uống rượu, không nói gì nữa.
Huyền Thạc cũng không có phản ứng, hoặc có lẽ y đã quen rồi chăng?
Gương mặt xấu xí của y thoáng nụ cười thản nhiên, y nâng chén mời rượu Tào Bằng. Tào Bằng chắp tay, kính rượu Huyền Thạc từ xa, uống một hơi cạn sạch chén.
Ngày hôm nay, trên đài Dịch Kinh của chùa Bạch mã quả thật có chút cổ quái.
Nhưng chuyện cổ quái nhất không phải là Xích Trung, cũng không phải là Nhạc Quan, mà là vị Bạch Mã Tự khanh nhìn có vẻ đạo hạnh cao thâm kia, Viên Huyền Thạc.
Vì sao lại nói như vậy?
Tào Bằng cảm thấy Huyền thạc không phải là tăng nhân bình thường.
Hắn lại càng cảm giác thấy Huyền Thạc này có vẻ giống mưu sĩ hơn. Y là một người trầm tĩnh, thân lại ở địa vị cao, là người nắm trong tay đại cục. Khí độ như thế này Tào Bằng từng thấy ở Quách Gia, cũng từng thấy trên người Tuân Du. Đương nhiên, Huyền Thạc không sánh được với những người như Quách Gia, Tuân Du. Nhưng từng hành động của y đều không phải là của một tăng nhân thông thường. Người này cũng là người từng trải, phía sau cũng có một câu chuyện gì đó!
Tào Bằng vừa nghĩ tới đây, bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân.
Một tăng nhân trẻ tuổi cầm một cây đàn cổ đi vào trong các.
Người này hơi nhỏ, gầy gò, cũng không cao lắm. Đôi tròng mắt lúng liếng liên tục đảo quanh, lộ vẻ thông minh, lanh lẹ.
-Tiểu Mạc, gần đây thế nào?
Trương Lương cười ha ha, hỏi.
Xem ra gã rất quen thuộc vị tăng nhân này.
-Tiểu tử này tên là Mạc Ngôn, cũng là người lanh lẹ. Trước kia, hắn vốn là một tên tiểu tặc ở Tuy Dương, sau không biết làm sao lại đến chùa Bạch Mã tu hành. Nhưng tiểu tử này rất thích đánh cuộc, lại thiếu chúng ta mấy ngàn quan tiền. Nếu không nể mặt Huyền Thạc tiên sinh, lão tử đã sớm đánh gãy cái chân chó của hắn rồi. Hắn đúng là kẻ cơ trí, nhưng phẩm hạnh thật quá…
Sử A ngồi bên cạnh Tào Bằng, nhẹ giọng giới thiệu với hắn.
Tào Bằng cười cười, không nói gì.
Mạc Ngôn dường như rất ngượng ngùng, cũng rất nhát gan. Đặt cây đàn cổ xuống, hắn quay qua Trương Lương nói:
-Phiền công tử phải nhớ rồi.
Rồi sau đó, hắn không dám liếc nhìn Sử A lấy một cái, cúi đầu đi ra ngoài.
Tào Bằng không khỏi nghĩ thầm: "Chùa Bạch Mã này thật đúng là nơi cổ quái."