Tín Đồ Thẻ Bài

Chương 159: Phá gia chi tử



- APhương Tác, ngươi ưu tiên làm chuyện này trước.

Trần Mộ vừa về tới liền bảo A Phương Tác.

APhương Tác sửng sốt:

- Chuyện gì?

Chắc hắn còn chưa biết rõ tình trạng. Những người khác lập tức ngừng ngay công việc, bọn họ chưa từng thấy bộ dáng Trần Mộ cấp bách như vậy. Trong mắt họ, Trần Mộ luôn làm việc vĩnh viễn kiên trì, không vội vàng hấp tấp.

- Đem tất cả chiến đấu tạp giới trước kia ngươi từng làm lại đây cho ta xem một chút.

Trần Mộ nói.

“Hảo!” APhương Tác tinh thần rung lên. Mặc dù đúng lúc này hắn không rõ Trần Mộ sao đột nhiên đối với tạp giới cảm thấy hứng thú, nhưng lĩnh vực này là hắn quen thuộc nhất. Tạp giới, hắn thích cách gọi này. Chẳng lẽ trần Tiên sinh muốn phát triển tạp giới mới? Nghĩ đến đây, hắn lập tức kích động hẳn lên. Tạp phiến học mặc dù cao thâm, nhưng là muốn luôn kích thích học hỏi. Nếu như Trần tiên sinh đối với tạp giới lại làm ra cải tiến, càng thích hợp giúp hắn phát triển.

Trần tiên sinh là dạng nhân vật gì? Lấy thực lực của hắn mà nghiên cứu tạp giới, A Phương Tác ngẫm lại cảm giác được hưng phấn tràn đầy.

Hắn không nói hai lời, lập tức mang theo người về đi chỗ ở,đem đến một đống lớn tạp giới. Trần Mộ dành hẵn một căn phòng lớn dùng để chất đống số tạp giới này, trong phòng thoáng cái đã tràn đầy. Điều thái quá chính là, A Phương Tác vẫn liên tục đem tới mấy thứ tạp giới khổng lồ Trần Mộ từng gặp qua.

Những tạp giới khổng lồ này cao khoảng năm sáu thước, đủ để làm người khác khiếp vía. Đứng ở phía dưới, mọi người đều bị bóng tạp giới bao phủ.

- Đây là tập bó pháo, uy lực rất lớn, dã thú dù hung mãnh đến mấy, gặp kích phải một phát cũng bị nát thành cặn bã.

APhương Tác hơi đắc ý nói, đây là tạp giới đắc ý hắn làm ra. Đây là trấn thôn chi bảo, rất nhiều dã thú mạnh mẽ đều gục ngã dưới tập bó pháo này.

Chính sắc quan sát Trần Mộ không khỏi than thở. Lần trước hắn chỉ có thể xa xa mà xem, hiện tại được quan sát kỹ. Đúng là một vũ khí khổng lồ, dù là tại thiên du liên bang cũng không dễ thấy. Ai có thể nghĩ đến, ở sơn thôn này, lại có vũ khí kinh khủng như vậy?

- Ngươi rã nó ra đi. Chúng ta nghiên cứu một chút.

APhương Tác đã sớm chờ những lời này, vẻ mặt hưng phấn bắt đầu chỉ huy thôn dân tháo dỡ tập bó pháo. Nhìn đám thôn dân vài người có thể dễ dàng đem từng bộ phận vũ khí đáng sợ tháo ra, Trần Mộ âm thầm líu lưỡi không thôi. Bất quá lực chú ý hắn rất nhanh liền bị hấp dẫn bởi những giải thích của A Phương Tác.

Trần Mộ đối với tạp phiến khả năng lý giải cao hơn A Phương Tác, rất nhiều điểm mấu chốt vừa nghe A Phương Tác giải thích, hắn liền hiểu rõ. APhương Tác càng nói càng hưng phấn, Trần tiên sinh có vẻ đăm chiêu ánh mắt hiện rõ trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Tập bó pháo bị tháo ra chi tiết, bởi vì tập bó pháo thể tích thật sự quá lớn. Chỉ có thể đem ra ngoài sân để thao tác. Thôn dân đi ngang qua nhìn khắp mặt đất bày đầy linh kiện, đều bị lộ ánh mắt tiếc hận cùng đau lòng. Tập bó pháo, là vũ khí cường đại nhất trong thôn, mỗi một cái đều trân quý vô cùng.

Trần Mộ không thể không bội phục A Phương Tác. Mặc dù trong mắt hắn, tập bó pháo có rất nhiều chi tiết thừa, có thể cải tiến ưu hóa. Nhưng là A Phương Tác chỉ biết tri thức tạp phiến nguyên thủy, lại có thể chế tạo vũ khí mạnh mẽ như vậy, thiên phú phải rất tốt.

Trần tiên sinh cùng A Phương Tác điên rồi!

Trước đây mỗi khi đám thôn dân đi ngang “Phòng thí nghiệm”, cũng không do lộ ra ánh mắt quái dị như vậy. Trong thôn tất cả mọi người biết. Trần tiên sinh cùng A Phương Tác là hai tên ghiền phá hủy đồ vật. Hai người luôn đem tất cả đồ vật nghiên cứu một lần rồi mới bỏ qua, A Phương Tác trước kia sau khi chế tạo vũ khí xong đều tháo ra thành vô số linh kiện.“ Kho rác linh kiện” là danh hiệu độc đáo của căn nhà mà A phương Tác ở, bởi vì tất cả vũ khí đều đều hóa thành một đống linh kiện, những thiếu niên theo Trần Mộ học tập cũng đau lòng vô cùng.

Vũ khí APhương Tác chế tạo. là vật phẩm luôn luôn được hoan nghênh nhất trong thôn. Bình thường muốn hắn cho một kiện có thể nói vô cùng khó khăn, hiện tại lại bị tháo thành linh kiện. Phá gia cũng không có thể như vậy a! Huống chi hiện tại đó lại là vũ khí cực quý. Thậm chí có không ít người chạy đến báo tộc trưởng hy vọng tộc trưởng ra mặt ngăn cản, kiểu này là hành vi phá hoại nhất trong thôn rồi.

Phải biết rằng. số đó vũ khí, cũng đủ võ trang cho hơn hai trăm người.

Trần Mộ hai mắt hiện đầy tơ máu, hai ngày đêm phân tích số tạp giới này, hắn hiện tại đầu óc mê muội. Đây là ngày thứ ba hắn phân tích tạp giới, hắn mệt mỏi tiến vào trong phòng.

Không ngủ không nghỉ ba ngày!

Hắn hít vào một hơi thật sâu, làm cho đầu mình thanh tỉnh một ít, mệt mỏi như thủy triều đánh sâu vào óc hắn, hắn cảm giác rằng mình đứng cũng có thể ngủ. Trên tay hắn cầm vài quyển sổ, đứng ở phòng thí nghiệm trong đại sảnh. Tất cả nhân viên đang công tác đều ngừng công việc trên tay, cung kính đứng ở trước mặt hắn. Thiếu niên này không tự chủ toát ra vẻ tôn kính, bọn họ không nghĩ tới, vốn luôn chậm chạp trong ngày thường lại liều mạng như vậy!

Tình huống này trong thôn đã sớm được biết. Mặc dù mỗi người lòng như lửa đốt, nhưng bọn họ sớm đã nhận được mệnh lệnh phải hiệp trợ Trần tiên sinh, vô điều kiện hoàn toàn nghe theo hắn phân phó.

Hôm nay các nhân viên hết sức khẩn cấp khi nghe Trần tiên sinh lần đầu tiên triệu tập bọn họ, bọn họ tập họp cực nhanh, nhưng thần sắc che không được sự hưng phấn.

Bọn họ hiểu được việc cần đến đã đến! Mọi người đều bỏ mặc công việc chân không chạm đất tập trung hy vọng chính mình có thể giúp được điều gì.

Phòng thí nghiệm an tĩnh đến ngay cả cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được.

Trần Mộ thanh âm khàn khàn khô khốc:

- Mọi người bắt tay đem mấy thứ này chế tạo đi.

Hắn đưa ra đồ án. Làm xong việc này, uể oải tới cực điểm Trần Mộ cũng chịu hết nổi, ngã xuống ngủ thiếp đi.

Phòng thí nghiệm lập tức náo nhiệt lên, vô luận trong ngày thường là người chậm chạp, lúc này tất cả đều như được lên dây cót. Trần Mộ đã cho bọn hắn cơ hội tốt nhất, mọi người tựa như ăn phải thuốc kích thích, bộc phát ra nhiệt tình trước nay chưa từngcó!

Trong phòng thí nghiệm tất cả dụng cụ ngày đêm không ngừng vận chuyển, dù chỉ có vài thiếu niên mười mấy tuổi, mỗi người đấu chí dâng trào, toàn lực ứng phó.

Bá Vấn nhìn đám thôn dân bận rộn, hỏi Trình Anh:

- Lời Lão nhân kia nói ngươi cũng tin tưởng sao?

Từ ngày đó đến nay, không khí trong thôn luôn khẩn trương hẳn lên. Bá Vấn nghĩ mãi mà không rõ, tộc trưởng nhìn không phải người hồ đồ, lẽ nào vì một chuyện chưa xác định, mà ra quyết định cẩu thả như vậy. Hắn đến bây giờ còn chưa tin cái lý do gọi là kiếp nạn giao tầng mây, nếu như thật sự có như vậy, thiên du liên bang khó có khả năng hoàn toàn không có đề phòng.

- Tin tưởng.

Trình anh không chút do dự gật đầu.

Bá Vấn có chút không thể tin quay đầu, hắn không nghĩ tới Trình Anh trả lời khẳng định như thế.

Chứng kiến ánh mắt Bá Vấn nghi hoặc, Trình Anh cười:

- Bọn họ không gì để gạt chúng ta.

Bá Vấn hùng hổ muốn nói lại, nhưng câu nói kế tiếp của Trình Anh làm hắn trợn trừng hai mắt. Trình Anh vài phần hồi ức nhỏ giọng:

- Bởi vì ta trước kia từng gặp qua!

Nói ra lời này, trên mặt nàng hiện ra nét sợ hãi, tựa hồ nghĩ đến chuyện cực kỳ đáng sợ.

Bá Vấn sắc mặt hơi biến.

Trình Anh khổ nảo cười:

- Còn nhớ rõ chúng ta bị song câu thú truy kích lần nọ không? Lúc ấy chúng ta lựa chọn tốt nhất chính là hướng bầu trời phi hành, nhưng ta ngăn trở các ngươi, còn nhớ rõ không?

- Ồ, ta lúc ấy cảm thấy có chút kì quái.

Bá vấn có chút kinh nghi bất định nói.

- Trước kia, có một lần ta theo một chi đội đi thôn quê làm một nhiệm vụ ủy thác. Lần nọ chúng ta gặp một tạp tu rất lợi hại, hắn tính tình rất cổ quái, cùng chúng ta xảy ra xung đột. Hắn rất lợi hại, so với Trần Mộ lợi hại còn hơn! Chúng ta cơ hồ toàn quân bị diệt, vận khí tốt của ta khá tốt, chỉ là ngất đi. Lúc ấy một vị tạp tu thực lực không kém hắn xuất hiện. Hai người phát sinh kịch chiến, ta khi tỉnh lại, vừa vặn chứng kiến bọn họ chiến đấu. Rốt cuộc, bọn họ đều chết hết!

Trình Anh nhìn Bá Vấn liếc mắt một cái:

- Bọn họ bay lên rất cao, sau đó khi từ bầu trời té xuống, cả hai đều đã chết. Trên người không có bất cứ vết thương nào, nói thật, lúc ấy ta sợ hãi cực kì. Ta vĩnh viễn không cách nào quên gương biến dạng của họ, cách bọn họ chết giống nhau như đúc. Từ đó về sau, ta mới biết được, trên bầu trời cũng là rất nguy hiểm.

Bá Vấn sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

Trần Mộ tỉnh lại, đã là hai ngày sau. Thân thể được nghỉ ngơi đầy đủ, thể lực cũng khôi phục lại. Khi hắn mở mắt, cảm thấy đói mãnh liệt. Thấy Trần Mộ tỉnh lại, Lý độ hồng vội vàng chạy đi mang đến thực vật.

- Làm thế nào rồi?

Trần Mộ một bên nuốt ngấu nghiến một bên ậm ừ hỏi.

Lý độ hồng cúi đầu cung kính nói:

- Đã hoàn thành hai trăm linh kiện, các sư huynh còn đang tiếp tục gia công.

Lý độ hồng mặc dù tuổi nhỏ, nhưng đã biết suy xét, so với Trần Mộ năm đó còn hơn nhiều. Nếu như tiểu hài tử này tâm nhãn không độc ác, thật ra đáng để bồi dưỡng, Trần Mộ không khỏi nghĩ thầm.

No bụng, Trần Mộ liền đi ra khỏi phòng, tới phòng thí nghiệm.

Thấy Trần Mộ đi ra, tất cả mọi người buông công việc trên tay. A Phương Tác dẫn đầu nhất tề khom người hành lễ:

- Sư phụ mạnh khỏe!

Trần Mộ đâu chịu nổi đãi ngộ như vậy, suýt nữa té xỉu. Tuổi của hắn so với đám thiếu niên vốn không lớn hơn mấy tuổi, mà A Phương Tác, phải gọi là thúc thúc. Sư phụ? Làm sao có thể làm sư phụ những người này? Tiếp theo chỉ thấy mấy thiếu niên mỗi người khoanh tay mà đứng, dáng chứng như chờ nghe lời dạy dỗ.

Cả người vô chủ Trần Mộ ho nhẹ một tiếng:“Linh kiện đều chế tạo xong cả chứ?

APhương Tác tiến lên cung kính trả lời:“Đều đã hoàn thành.” Trần Mộ sắp xếp chế tạo đều là linh kiện kim loại, đối với công nghệ kim loại thôn này mà nói, bọn họ rất cường hãn. Bởi vì Trần Mộ không có nói rõ số lượng, mỗi một loại linh kiện bọn họ đều một hơi chế tạo hai trăm kiện.

Các linh kiện này hết sức tinh xảo, gia công đòi hỏi tay nghể rất cao. APhương Tác từng lắp ráp số linh kiện này, nhưng không một lần thành công.

Ngay cả kinh nghiệm phong phú như A Phương Tác cũng không thể phán đoán được tác dụng của số linh kiện này.

Đám Thiếu niên vẻ mặt tò mò, bọn họ đang chờ đợi Trần Mộ đưa ra đáp án.
— QUẢNG CÁO —