Trần Mộ lách khỏi đám đông, an toàn rời khỏi sân ga. Lúc này ở cửa ga đang có vô số người kinh hoàng gào thét, cảnh tượng trên ngàn vạn người từ cửa ga ào ra thật quá hoành tráng. Trần Mộ đứng lẫn vào đó khiến không ai chú ý tới hắn.
Hắn than nhẹ một tiếng trong lòng, không biết là đã có bao nhiêu người vô tội bị chết trong lúc hỗn loạn này. Trong lòng hắn rất buồn bã, hắn không ngờ chuyện vừa rồi lại dẫn đến tình trạng hỗn loạn như thế này. Nếu như độ nghi của gã tạp tu bị hắn giết không nổ thì dù có xảy ra hỗn loạn cũng sẽ không có ai chết. Giết vài gã tạp tu, đối với hắn thì không có vấn đề gì nhưng lại liên lụy đến những hành khách vô tội khiến hắn không thể nào yên tâm.
Vừa đi tới một ngã tư thì hắn chợt cảm thấy nguy hiểm nhưng chưa kịp phản ứng thì đột nhiên có mấy gã vọt tới, vây hắn vào giữa.
Nhìn thoáng qua thấy có mấy người đã kích hoạt độ nghi, tay phải của họ được bọc trong ánh sáng, Trần Mộ lập tức lựa chọn hợp tác.
“Đông ca, là người này! Chính mắt ta nhìn thấy, chính là hắn. Do hắn ra tay trước nên mới gây ra hỗn loạn lớn như vậy. Có hai người của Tả gia bị hắn giết chết, mọi người phải cẩn thận, hắn ra tay rất độc ác.”
Một gã thiếu niên thấp bé, mặt mày lấm lét nhảy ra chỉ vào Trần Mộ mà nói. Những người khác được nhắc nhở thì lại càng thêm tập trung.
Đám người này có số lượng khoảng bảy tám, tất cả đều là nam. Trong đó có một người khá lớn, khoảng chừng 40 tuổi, mặt mày nhẵn nhụi, nhưng điều khiến Trần Mộ chú ý nhất chính là một lưỡi đao được hắn khống chế trên tay.
Lưỡi đao màu xanh nhạt lớn bằng nửa lòng bàn tay, yên lặng nổi bồng bềnh trong tay lão. Ngay từ đầu lưỡi đao này đã xuất hiện nhưng luôn cực kì yên lặng.
Nhìn qua chiêu này cũng có thể thấy trình độ khống chế của lão cực kỳ thâm hậu.
Nhưng người trung niên này không phải là thủ lĩnh của nhóm này, thủ lĩnh của họ là một thanh niên khoảng 17, 18 tuổi. Nhóm người này hầu hết đều trong độ tuổi đó.
Thanh niên này vóc người khôi ngô, mặt mũi đoan chính, mặc dù còn ít tuổi nhưng đã có khí độ.
Hắn phát hiện Trần Mộ đang nhìn mình, không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ân oán của ngươi và Tả gia không liên quan tới chúng ta, nhưng ngươi lại gây ra họa lớn ở thành phố Ami, ngươi tưởng rằng mình có thể thoải mái rời đi sao?” Hắn quát với gã thiếu niên thấp bé:”A Hành, tháo độ nghi của hắn xuống.”
“Vâng.” Gã thiếu niên trừng mắt khiêu khích Trần Mộ, nghênh ngang đi tới trước mặt hắn.
Trần Mộ cân nhắc một chút, với cục diện này hắn chẳng có cách nào để chống cự. Chỉ cần hơi động đậy là sẽ bị chém vụn ra rồi. Những gã này đang tập trung cảm giác lên người hắn.
Hơn nữa nhìn qua động tác và ánh mắt của gã thiếu niên có thể thấy thực lực bọn họ không hề thấp.
Trong lòng Trần Mộ cười khổ, không ngờ bản thân vừa thoát khỏi bẫy, giờ lại chui vào miệng hổ.
Thủ pháp của A Hành rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã gỡ độ nghi của Trần Mộ ra rồi.
Ánh mắt của A Hành lướt qua, định rút tạp phiến trong độ nghi của Trần Mộ ra thì thiếu niên cầm đầu quát bảo hắn dừng lại:”A Hành, kết quả chưa có thì không thể tùy tiện động vào đồ của người ta. Mang lại đây.”
A Hành lè lưỡi, đưa độ nghi của Trần Mộ giao cho thủ lĩnh.
“Đi thôi, chúng ta đem hắn về gia tộc, còn kết quả sẽ do tộc trưởng phán quyết.”
Đoàn người bay lên trời. Trần Mộ không ngừng bị gió thổi vào miệng, vào mũi. Đây là lần đầu tiên hắn bay, mặc dù là bị hai người mang đi.
Cảm giác phi hành thật sự rất kì diệu, Trần Mộ nghĩ thầm nếu bản thân còn sống thì nhất định phải học điều khiển khí lưu tạp.
Bay khoảng 20 phút thì hắn được đưa tới một trang viên lớn.
Hoa viên có phong cách cổ điển, có thể nhìn thấy rất nhiều những tượng đá đã bị năm tháng ăn mòn, những tảng đá phủ đầy rêu phong và dây leo. đi qua hồ nước là đến một trường đình hình vuông được làm hoàn toàn bằng gỗ, các cột trụ trông rất cũ kĩ, có thể thấy tòa trường đình này đã rất có tuổi rồi.
Nơi đây ẩn chứa một nét cổ xưa thần bí, mỗi một cành cây ngọn cỏ đều khiến Trần Mộ tò mò.
“A Đông, người này là ai vậy?”
Đây là câu hỏi mà bọn họ gặp nhiều nhất trên đường đi.
Bọn họ đi lên một cái hành lang gỗ dài chừng 300 mét. Hành lang này được xây dựa vào tường, mỗi cây cột đều được điêu khắc hoa văn tinh xảo, thậm chí một số chỗ còn được dát vàng, vách tường hơn 300 mét được vẽ rất nhiều những hình ảnh nhân vật sinh động, trông như một bức tranh thật lớn.
Trần Mộ tuy không biết giá cả thế nào nhưng một hành lang lớn như vậy chắc chắn tốn không ít tiền.
Trên đường đi hắn luôn giữ im lặng. Đến bây giờ hắn vẫn không biết đám người này đang làm gì. Theo những gì hắn quan sát được tới giờ, rõ ràng đây phải là một gia tộc có thế lực, tài lực hùng hậu và lịch sử lâu đời.
“Đông ca, may mắn là ngươi về sớm, nếu không thì sẽ không được gặp tiểu cô đâu.” Một người nhìn thấy Trữ Đông liền vội lại gần nói..
“Tiểu cô đã về rồi sao?” Trữ Đông mừng rỡ, quay sang nói với những người khác: “Mọi người cứ về trước đi.” Dứt lời hắn liền một tay lôi theo Trần Mộ chạy về phía trước. Mọi người phía sau liền giải tán.
Trữ Đông hưng phấn lôi Trần Mộ vào phòng tộc trưởng. Tiểu cô của hắn rất ít khi quay về trang viên, nàng có cuộc sống đơn giản, thích ở một mình bên ngoài.
“Tiểu cô!” Khi hắn thấy cha mình đang ngồi nói chuyện với tiểu cô thì lập tức đẩy Trần Mộ xuống đất rồi bước tới.
Cha hắn nhíu mày, nói:”Chẳng ra thể thống gì cả, lớn như vậy rồi mà vẫn không có lễ phép.”
“A!” Trần Mộ nghe thấy một âm thanh quen thuộc. Hắn khó nhọc ngẩng đầu lên thì thấy người đang ngồi trên ghế rõ ràng là Trữ phu nhân, nàng đang che miệng ngạc nhiên nhìn Trần Mộ dưới đất.
Trữ Đông thấy vẻ mặt của Trữ phu nhân liền hỏi:”Tiểu cô, cô biết hắn sao?”
Trữ phu nhân nhanh chóng bình tĩnh trở lại, gật đầu:” Ừ, hắn chính là người đã sửa chữa {Bách Biến Tráo} tạp của cha.” Cha nàng là em họ của ông nội Trữ Đông, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm sâu đậm. Cha của Trữ phu nhân mất lúc mới trung niên, khi đó nàng còn rất nhỏ, tuổi thơ của nàng đã trôi qua trong trang viên này.
Cha của Trữ Đông thở dài:”A Nhân, chuyện này ngươi đâu cần đi tìm người ngoài, trong tộc cũng có rất nhiều cao thủ chế tạp mà. Ngươi vẫn còn ghi hận chuyện năm đó sao.”
Trữ phu nhân lạnh nhạt nói:”Chuyện năm đó ta đã sớm quên đi rồi.” Đột nhiên nàng quay sang hỏi Trữ Đông:”A Đông, có chuyện gì vậy?”
Trữ Đông thấy tiểu cô hỏi liền đem chuyện xảy ra dưới ga ngầm kể lại. Trữ phu nhân vì có việc phải quay về trang viên nên không biết có chuyện gì xảy ra.
Nghe Trữ Đông kẻ lại tình cảnh thê thảm lúc đó, Trữ phu nhân vốn có tâm địa thiện lương nhìn Trần Mộ với ánh mắt đầy thất vọng.
Tiếp xúc với ánh mắt của Trữ phu nhân, Trần Mộ cảm thấy một cảm xúc mong được giải thích, nhưng lời sắp nói ra thì hắn lại nuốt xuống. Bởi vì hắn nhận ra dù những người đó không phải do mình giết nhưng lại có liên quan trực tiếp đến bản thân mình.
Song không biết vì sao mà Trần Mộ rất không mong vị phu nhân có thiện ý quan tâm tới mình này phải thất vọng.
“Ta phải đi đây.” Trữ phu nhân lạnh nhạt nói, thậm chí còn lạnh hơn lúc trước: “Hắn đã từng giúp sửa chữa di vật của cha ta, A Nhân mong ngài hãy nương tay, đừng làm khó hắn.”
Nói xong nàng xoa đầu Trữ Đông rồi đi ra ngoài.
Sắc mặt Trần Mộ xám xịt, trong đầu vang lên những tiếng ong ong.
Đến tận buổi tối hắn mới tỉnh lại. Những uất ức ban đầu trong lòng cũng đã tan đi, chỉ là trong lòng không thoải mái.
Bây giờ mình phải làm thế nào? Bó tay chịu trói sao? Hắn cười khổ tự hỏi chính mình.
Ánh mắt của hắn từ từ khôi phục lại. Hắn đánh giá xung quanh, nhận ra mình đang ở trong một phòng giam, đồ đạc trên người đã bị lột sạch. Bây giờ mà muốn chạy trốn là cực kỳ khó khăn.
Khác với trang viên được xây theo kiểu cổ điển, nhà giam này lại có phong cách hoàn toàn hiện đại. Trần Mộ cũng chẳng thèm suy nghĩ nhiều làm gì, đã đến đây thì cứ ở cho tốt. Có lẽ cho dù sự quan tâm đó của Trữ phu nhân không dành cho hắn thì cũng không khiến hắn kinh ngạc.
Cảm thấy nhàm chán, Trần Mộ liền bắt đầu tập thể thao nhưng phòng giam quá nhỏ, không thể tập nổi. Một ngày cơm ăn ba bữa, đến giờ có người đưa cơm, thức ăn cũng không tệ, Trần Mộ ăn cũng ngon miệng.
Hắn phải ở trong phòng giam suốt một tuần.
Đột nhiên hắn nhìn thấy Trữ Đông.
“Vì tiểu cô đã xin giúp, cha ta cũng không muốn giết ngươi. Chúng ta mặc kệ ngươi và Tả gia có ân oán gì nhưng thành phố Ami là khu vực của chúng ta. Về phía Tả gia, chúng ta cũng đã cho người đi chất vấn. Ngươi là chủ phạm, đương nhiên là phải chịu trừng phạt. Ta muốn hỏi, ngươi có sẵn sàng lao động thay trừng phạt không?”
Sắc mặt Trữ Đông khá trang trọng, nhìn chằm chằm vào Trần Mộ.
“Lao động thay trừng phạt là gì?” Trần Mộ bình tĩnh hỏi. Khác với biểu hiện bên ngoài, trong lòng hắn lúc này đang rất kinh hãi. Theo cách nói của Trữ Đông thì dường như đây không phải lần đầu họ xử lý chuyện này. Chẳng lẽ tại thành phố Ami, thực lực của họ đã lớn đến mức có thể thay thế cảnh sát? Ngay cả Tả gia ở Đông Thương Vệ thành cũng còn lâu mới có thể đạt tới mức này.
“Nếu ngươi đã có thể sửa chữa {Bách Biến} tráo tạp thì hẳn là trình độ chế tạp cũng khá cao. Vậy ngươi phải sửa chữa 200 tấm tạp phiến, sau đó chúng ta sẽ để ngươi đi. Thế nào?” Vẻ mặt Trữ Đông khá ý vị.
“Được.” Trần Mộ trả lời không hề do dự, mặc kệ là chuyện gì thì cũng phải ra ngoài cái đã.
“Tất cả đồ vật của ngươi đều ở đây.” Trữ Đông ném cái túi trên tay cho Trần Mộ. Thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt của Trần Mộ, trong lòng hắn rất đắc ý, ngạo nghễ nói: “Người Trữ gia chúng ta không bao giờ tùy tiện lấy đồ của người khác.”