Tín Đồ Thẻ Bài

Chương 94: Đấu trí



Kiểm tra lại một chút thì thấy tất cả mọi thứ vẫn còn, điều này làm cho Trần Mộ cảm thấy thoải mái hơn một chút. Thứ quý giá nhất trên người hắn chính là tấm tạp phiến thần bí, bây giờ hắn đã dần dần hiểu được giá trị của nó.

Đột nhiên hắn cảm thấy sợ hãi trong lòng, lúc này mình không đủ năng lực bảo vệ tấm tạp phiến thần bí này. Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, loại chuyện này hắn không chỉ nghe nói mà còn từng thấy tận mắt rất nhiều lần.

Nếu như...... Nếu có người thoáng chú ý tới tấm tạp phiến này..... Trần Mộ chợt thấy ớn lạnh!

“Làm sao vậy?” Trữ Đông nhạy cảm chú ý tới sự khác thường của Trần Mộ.

“Không có gì.” Trần Mộ ra vẻ bình tĩnh trả lời, nhưng trong lòng thầm lạnh run, bản thân mình không thể để lộ dấu vết.

Trần Mộ vì muốn phân tán lực chú ý nên đưa mắt đánh giá phòng giam này. Phòng giam dùng đá rất nặng để xây nên, màu xám cùng màu xanh đen đan xen nhau, nhìn qua có cảm giác lạnh như băng. Trần Mộ từng gặp qua loại đá này, chúng cực kì cứng rắn, tường dày trên ba mét. Không có công cụ mạnh mẽ thì hoàn toàn không có khả năng chạy khỏi chỗ này.

Trần Mộ chú ý tới trên mặt những khối đá vuông vức bóng loáng có thể thấy những vết cắt mơ hồ. Những vết cắt này cũng không rõ ràng, đa số lớn bằng bàn tay, dường như chúng bị một loại công cụ nhỏ bằng lòng bàn tay cắt thành.

Thấy Trần Mộ chú ý tới những vết cắt, Trữ Đông giải thích: “Những đá xanh này đều do các đệ tử Trữ gia môn dùng lưỡi đao cắt thành. Hễ là đệ tử học tập sử dụng lưỡi đao đều phải đi mỏ đá cắt đá xanh một năm. Những đá xanh này rất cứng, ngay cả dùng lưỡi đao cắt cũng không hề dễ dàng.”

Trần Mộ không khỏi kinh ngạc. Mặc dù hắn đoán được những tảng đá xanh này chỉ dùng công cụ loại nhỏ cắt thành, nhưng không ngờ chúng lại được cắt bởi lưỡi đao. Lưỡi đao cỡ bàn tay cắt khối đá xanh vài mét trở nên vuông vức, điều này phải tốn bao nhiêu thời gian để cắt ra mặt ngoài thành như thế, khó trách những đệ tử này phải tốn một năm.

Hắn không khỏi cảm khái, gia tộc lâu đời đúng là sâu không lường được. Loại luyện tập này chắc chắn sẽ tăng cường năng lực khống chế lưỡi đao của tạp tu lên rất cao. Nhưng mà như vậy thì phải tốn rất nhiều năng lượng tạp, từ đó có thể nhìn ra mọi thứ đều được gầy dựng trên cơ sở tiền bạc.

Đi theo Trữ Đông ra trang viên. Vừa ra ngoài thì giống như đi tới một thế giới khác, rốt cuộc Trần Mộ lại thấy những tòa nhà cao tầng quen thuộc.

Chiếc xe bay xuyên bên dưới các tòa cao ốc, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số tạp tu phi hành trên bầu trời. Nhưng những tạp tu thấy chiếc xe này thì đều chào hỏi rồi nhường đường. Lúc này Trần Mộ mới cảm nhận được sức khống chế mạnh mẽ của Trữ gia tại thành Ami.

Cuối cùng chiếc xe dừng ở mái toà cao ốc màu xám bạc ở góc tây nam thành Ami. Đã có người chờ trên đỉnh cao ốc từ sớm.

Trữ Đông cùng Trần Mộ bước xuống xe.

“A Đông, sáng sớm hôm nay đánh thức lão tử dậy, bây giờ lại bắt lão tử chờ ngươi lâu như vậy, đêm nay phải dốc sức làm thịt ngươi một trận mới được!” Người đứng chờ đã sớm không nhịn được vọt lên. Người này là một người đầu trọc, vẻ mặt tháo vát, hai mắt hẹp dài, tinh quang chớp động.

Trữ Đông phóng khoáng vỗ vai người này, nở nụ cười: “Hắc, vậy tính toán của ngươi thất bại rồi, còn có việc lão gia muốn ta đi làm, ta nán lại một chút rồi đi.”

Hắn lập tức hướng Trần Mộ giới thiệu: “Đây là Trữ Bằng, hắn sẽ nói cho ngươi nên làm gì. Một khi ngươi sửa xong hai trăm tấm tạp phiến thì được tự do ngay lập tức. Nhưng ngươi không thể rời khỏi nơi này khi chưa hoàn thành.”

“A Bằng, hắn giao cho ngươi. Ta còn có việc, đi trước!” Nói xong Trữ Đông liền điều khiển xe vội vã rời đi.

“Tiểu tử, đi theo ta.” Trữ Bằng liếc mắt đánh giá hắn một cái, đi trước dẫn đường. Trần Mộ đưa mắt nhìn xung quanh, lập tức kết luận xác suất chạy trốn trong hoàn cảnh này thật quá nhỏ. Hắn liền từ bỏ ý định này, đàng hoàng theo sát phía sau Trữ Bằng.

Trữ Bằng dường như rất hài lòng với thái độ hợp tác của Trần, nhắc nhở hắn: “Ở chỗ này, ngươi phải cẩn thận khống chế cảm giác của ngươi, bằng không bị người khác đánh chết hay tàn phế cũng đừng trách ta không nói trước cho ngươi.”

“Tại sao?” Trần Mộ không khỏi thắc mắc hỏi.

“Tại sao à?” Trữ Bằng như là nghe được một chuyện tức cười, cười ha hả, nhưng Trần Mộ lại thấy trong mắt của hắn không có chút ý cười nào.

“Ở chỗ này, chủ động dùng cảm giác dò xét người khác, là biểu hiện địch ý. Hắc hắc, đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

Mặt Trữ Bằng lại khôi phục vẻ lạnh như băng.

Căn phòng của Trần Mộ ở tầng thứ ba mươi bảy. Căn phòng rất lớn, đầy đủ tiện nghi, Trần Mộ có thể nhìn thấy các loại thiết bị chế tạp quen thuộc, cũng có nhiều thiết bị xa lạ mà hắn chưa từng dùng qua. Hắn không khỏi than thở một lần nữa, Trữ gia đúng là thừa tiền, số tiền để trang bị chỗ thiết bị trong này vượt xa tống số tiền hắn kiếm được từ trước đến giờ.

“Từ giờ đây chính là phòng của ngươi. Ngươi sẽ sống ở chỗ này cho đến khi tự do. Các thiết bị trong phòng thì ngươi có thể tùy ý sử dụng, nếu cần thiết bị cao cấp hơn thì phải yêu cầu.”

Nói xong Trữ Bằng đưa cho Trần Mộ tấm huyễn tạp cấp một mỏng màu vàng: “Đây là bảng nội quy chi tiết, ngươi bỏ một chút thời gian nhìn qua là hiểu được.”

Trần Mộ cầm lấy tấm huyễn tạp này, hỏi:“Cái gì gọi là điểm cống hiến?”

“Tự mình xem thì sẽ biết.” Trữ Bằng có chút không nhịn được nói, bất quá hắn lập tức bổ sung một câu: “Hai trăm tấm tạp phiến không được tính vào bên trong. Về phần sửa chữa tạp phiến gì thì chúng ta tự nhiên sẽ đưa cho ngươi. Tất nhiên ngươi cũng có thể chủ động nhận, nhưng một khi đã nhận thì phải hoàn thành, nếu không thì không thể nhận tấm tiếp theo, hiểu chứ?”

Không đợi Trần Mộ trả lời, Trữ Bằng liền phất tay: “Tự mình đi xem nội quy chi tiết đi.” Nói xong xoay người đi, lầm bầm: “Ài, lão tử rõ ràng đang làm một bảo mẫu.”

Tình huống cũng không quá xấu, đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Trần Mộ. Nhìn quanh bốc góc phòng, Trần Mộ vẫn không khỏi cười khổ, đây là căn phòng tốt nhất mà hắn từng ở.

Đồ đạc đều làm từ kim loại, được sắp đặt gọn gàng, sáng lên dưới ngọn đèn trắng nhưng không thiếu cảm giác ấm áp. Chất liệu kim loại này Trần Mộ chỉ biết sơ qua vì không sử dụng nhiều trong tạp phiến, chỉ biết là tính năng vật lý của nó rất tốt, giá thấp lại dễ gia công.

Đây là một căn phòng điển hình của chế tạp sư, tất cả tiện nghi bên trong đều là vì chế tạp sư mà chuẩn bị. Ngoại trừ một phòng ngủ cùng phòng khách ra, mấy phòng khác tất cả đều dùng cho công việc này.

Trần Mộ lập tức cảm thấy thích nơi này. Ánh mắt của hắn rơi vào giá bút chế tạp, to to nho nhỏ, đầy đủ mọi thứ bút chế tạp, so với hắn biết còn nhiều hơn nhiều, tất cả đều là hàng cao cấp có cùng một màu. Lọ thủy tinh độ tinh khiết cao, hình dạng khác nhau, chúng là dụng cụ cao cấp để phối chế tạp mặc.

Đã từ lâu Trần Mộ từng mơ có được một bộ dụng cụ như vậy, nhưng giá cả quá cao làm cho đó chỉ có thể là một giấc mộng mà thôi.

Không nghĩ tới sau khi mình ở tù, giấc mộng này lại trở thành sự thật, điều này làm cho hắn có chút dở khóc dở cười.

Đem huyễn tạp mỏng màu vàng cắm vào độ nghi của mình, hắn cẩn thận xem xét phần nội quy chi tiết.

Tốn hơn một giờ hắn mới xem hết phần nội quy này. Hắn xem hết sức cẩn thận, bất cứ một chi tiết gì đều có thể quyết định vận mệnh của mình. Trong tình cảnh bây giờ, lúc nào hắn cũng có thể gặp nguy hiểm.

Xem hết phần giảng giải chi tiết này, hắn mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Trữ Bằng.

Trong tòa nhà lớn này, tầng 30 và 40 là nơi ở của chế tạp sư, còn 30 tầng dưới là nơi ở của tạp tu. Ngoài ra còn có khu của người chuyên nghiên cứu tạp giới và những khu tập thể khác. Mỗi một khu đều có khu buôn bán rất hoàn thiện. Ví dụ như khu buôn bán trong khu chế tạp, ngươi có mua được các loại tài liệu chế tạp sư cần, tất nhiên ngươi phải trả bằng điểm cống hiến.

Thật ra nơi này rất giống với câu lạc bộ hạ cấp ở thành Đông Thương Vệ. Chỉ là quy tắc ở đây hoàn thiện hơn, quy mô cũng lớn hơn. Ở chỗ này, ăn ở không cần tốn hao bất cứ điểm cống hiến gì, nhưng mà các thứ khác đều phải hao tốn điểm cống hiến.

Nơi này không cấm ra ngoài, nhưng bọn họ có cách thức đăng ký cực kì nghiêm khắc.

Tất nhiên điểm ấy không thích hợp cho hắn. Hắn không thể ra ngoài, thật ra đây là một hình thức giam lỏng.

Về phần điểm cống hiến, Trữ tộc có kết cấu khổng lồ, cần rất nhiều sản phẩm. Ở đây chẳng khác gì một nơi sản xuất, có rất nhiều chế tạp sư phục vụ cho bọn họ. Mà những tạp tu này lại được Trữ gia dẫn dắt, thay Trữ gia tìm kiếm các loại tư nguyên, từ đó đạt được điểm cống hiến tương ứng. Công việc của bọn họ là nguy hiểm nhất.

Trần Mộ không rõ Trữ gia từ đâu thu thập nhiều tạp tu như vậy. Đây thực sự là mạnh được yếu thua, chỉ có những tạp tu mạnh mẽ, kinh nghiệm phong phú mới có thể sinh tồn nổi, mới có thể sống lâu. Mà bọn họ ở đây cũng thu được hồi báo phong phú. Nói cách khác bọn họ phụ thuộc vào Trữ gia. Sự giàu có của Trữ gia không biết được xây dựng trên bao nhiêu xương máu của tạp tu và chế tạp sư.

Trần Mộ muốn kiếm lấy điểm cống hiến, nhất định phải hoàn thành một ít nhiệm vụ ủy thác. Phần lớn là một ít ủy thác chế tạp cùng sửa chữa, hoặc là buôn bán cùng hội viên khác trong tòa nhà này.

Hai trăm tấm tạp phiến hắn phải sửa chữa cũng không được tính vào, nói cách khác hai trăm tấm tạp phiến kia là nghĩa vụ của hắn, không có bất cứ thù lao gì. Mà chỉ khi hắn hoàn thành chúng thì mới có thể khôi phục tự do của bản thân.

Tình thế ép buộc, đúng là thực lực của mình quá yếu a! Chưa bao giờ trong lòng Trần Mộ đột nhiên sinh ra một cỗ nguyện vọng mãnh liệt như vậy.

Mạnh hơn! Chỉ có trở nên mạnh mẽ thì mình mới có cuộc sống tự do tự tại! Hít thật sâu một hơi, cả người hắn tràn ngập đấu chí.

Mặc dù mất tự do trong thời gian ngắn, nhưng điều này đối với bản thân cũng không thể nghi ngờ là một cơ hội. So với câu lạc bộ hạ cấp huyễn tạp thì nơi đây có một cấp độ cao hơn, khổng lồ hơn, hoàn thiện hơn, bản thân ở chỗ này có thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn!
— QUẢNG CÁO —