*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lương Húc biết mình không còn nhiều thời gian.
Bóng đêm lùi dần lại phía sau lưng hắn, còn ba bốn tiếng nữa mới đến bình minh nhưng hắn tựa như động vật sống về đêm, mọi giác quan trên cơ thể hắn đều nhạy bén cảm nhận được bóng đêm đã biến mất.
Từ nơi xa xôi dường như hắn nghe thấy tiếng của Phòng Linh Xu, khàn giọng gọi to tên của hắn.
Mặt trời đã sắp ló dạng, và khoảnh khắc mặt trời mọc sẽ là thời điểm hắn đón nhận sự phán quyết.
Hắn lặng lẽ trốn chạy trong những con ngõ hẻm, muốn giấu mình đi.
Thật ra hắn từng nghĩ muốn giết Đổng Lệ Quân, giống như hắn từng nghĩ đến việc muốn gi3t chết La Hiểu Ninh.
Thân thế của La Hiểu Ninh không thể tha thứ được, nhưng Lư Thế Cương hợp mưu với người khác hại cậu ta thì Lương Húc lại muốn cứu cậu ta.
Giống như câu trả lời mà Phòng Linh Xu dành cho hắn lúc ấy: “Bất kể cậu đã làm gì, phạm phải lỗi gì thì vẫn có đường để quay lại.”
Với Lương Húc mà nói thì La Hiểu Ninh chẳng hề làm gì, cậu ta cũng không có bất cứ lỗi sai gì, chỉ sai khi cậu ta là con trai của hung thủ. Nếu như La Hiểu Ninh nhất định phải chết thì cũng chỉ được chết trong tay Lương Húc hắn —— Người khác, không xứng cũng không được phép.
“Con à, dùng giết chóc để ngăn giết chóc không phải là cách giải quyết vấn đề.”
Lúc đó hắn đang chơi game ở nhà, Lương Phong đứng đằng sau hắn tỏ vẻ không đồng ý, nhìn một lúc thì nói như vậy.
Lương Húc ngạc nhiên quay đầu lại rồi cười to: “Chơi trò chơi thôi mà.”
“Đây là trò gì thế?”
“L0L ạ. Mọi người cùng chơi, bạn cùng phòng bảo con dẫn cậu ấy đi đánh đôi.” Theo bản năng Lương Húc có một sự kính trọng đối với bố mình, dù cho mọi người đang tập trung đẩy trụ nhưng Lương Phong nói chuyện với hắn thì hắn lập tức bỏ tay ra khỏi bàn phím rồi quay đầu trả lời một cách nghiêm chỉnh.
“L0L là gì?”
“Là Liên minh huyền thoại, một game MOBA. So xem mình và đối phương ai giết được nhiều hơn, rồi xem ai phá được căn cứ của đối phương trước.”
Lương Đại Húc dừng hẳn thao tác, kiên nhẫn trả lời bố hắn cặn kẽ —— Có thể tưởng tượng được chủ lực ADC rời tay khỏi bàn phím thì toàn đội bị quét sạch. Bạn cùng phòng không nói gì nhưng mấy người bên cạnh thì điên tiết chửi loạn lên.
Màn hình hiển thị một mảng đen trắng, có một vài hiệu ứng màn sương máu đặc biệt, dòng thông báo hiển thị một người nào đó bên phe địch đang “Triple Kill”.
Lương Phong cau mày lại.
“Trò chơi của đám trẻ các con đều quá dung tục, giết người như chớp, tuyên dương bạo lực, không được không được.” Ông ấy nheo mắt nhìn màn hình: “Ối, con đừng lo nói chuyện mãi nữa, con xem người ta đang nói con kìa —— Khốn, kiếp, chó, treo, máy —— Chó treo máy là cái gì?”
“Là con ạ!” Lương Húc vừa nhanh chóng chuyển động vừa phàn nàn bố hắn: “Ấy bố đừng chen ngang, bố ngồi xem đi, ngồi xem đi.”
—— Dùng giết chóc để ngăn giết chóc không phải là cách giải quyết vấn đề, cuộc đời không phải là Liên minh huyền thoại, giết chóc sẽ không nhận được sự ca ngợi và khen thưởng, đẩy ngã trụ này rồi thì cũng không có trụ thứ hai.
Giống như Master Yi đã nói, “Lưỡi của thanh kiếm sắc bén nhất cũng chẳng thể nào sánh nổi với sự lặng yên của một trái tim bình thản.”
Bảo kiếm khó tìm, tựa như tâm khó tĩnh.
Thấp thoáng đâu đó như thể Lương Phong đang đi cạnh hắn, ngủ bên hắn trên núi Hồng Khánh, rồi lại cùng hắn trốn chạy trong những con hẻm nhỏ.
“Tiểu Húc à, bố không bị người ta hại chết, sao con không chịu tin chú Phòng của con?”
Ông ấy hỏi hắn trong giấc mơ.
Đúng thế, bảo hắn phải tin thế nào đây? Phòng Chính Quân để hắn chờ biết bao nhiêu năm! Mang đi cả mạng của Lương Phong rồi!
Lư Thiên Kiêu, hắn từng gặp. Tang lễ của Lương Phong đơn giản đến đáng buồn, Lư Thế Cương đương nhiên không dám đến nhưng con trai ông ta lại đến với gương mặt đầm đìa nước mắt, đứng bên ngoài ra sức đập cửa ——
“Cho em gặp huấn luyện viên Lương một lát đi! Anh ơi! Anh cho em gặp thầy Lương một lát đi!”
Lương Húc không muốn mở cửa cho cậu ta, nhưng hắn lại không thể kiềm chế mà đứng bên trong nhìn cậu ta qua mắt mèo.
Lư Thiên Kiêu quỳ trước cửa nhà họ: “Là em hại chết thầy Lương, anh ơi, em là đồ khốn kiếp.”
Cậu ta còn rất trẻ, chỉ là một học sinh cấp ba. Lương Húc nhớ lại lần đầu tiên gặp cậu ta, cậu ta nhuộm cả đầu vàng hoe theo phong cách HKT chính hiệu.
Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, người xưa nói rất có lý.
Một năm sau, thật sự không biết cái miệng ăn nói vụng về đó của Lương Phong đã làm thế nào để thuyết phục được Lư Thiên Kiêu, khi Lương Húc gặp lại cậu ta ở phòng tập bắn súng thì cậu ta đã cạo sạch sẽ để đầu đinh, ánh mắt nhìn Lương Phong sáng lấp lánh đầy ngưỡng mộ như thể một fanboy. Lương Phong đang bận thu dọn dụng cụ, Lư Thiên Kiêu bèn chạy tới lén lút đưa cho Lương Húc một bao Ba Số.
“Anh ơi, hút không? Đây là thuốc xịn người ta tặng bố em, đến ông ấy cũng không nỡ hút!”
Lương Húc nghệt cả mặt.
Lương Phong ở đằng sau quát to: “Lại hút. Em hứa với thầy thế nào? Hút thuốc chống đẩy một trăm cái!”
Bắn súng khiến cho Lư Thiên Kiêu từ một thằng nhóc học sinh dốt nát trở thành người đoạt giải ba của Đại hội thể thao cấp tỉnh, bạn học đều nể cậu ta hơn mấy phần, đương nhiên cậu ta cũng tìm được phương hướng cho cuộc đời mình.
Làm một đứa trẻ ngoan.
Ngày ấy Lư Thiên Kiêu quỳ trước cửa khóc đến mức đứt ruột đứt gan, cậu ta gầy trơ cả xương ngay cả Lương Húc cũng cảm thấy ngạc nhiên —— Sao lại gầy đến mức này, một vận động viên đáng lẽ không thể gầy gò như thế, cậu ta mới mười mấy tuổi mà hai má hóp hết cả vào.
“Sao lại không cho em theo học thầy Lương nữa?” Lư Thiên Kiêu bám lấy cửa: “Ông ấy không chịu thì mặc kệ nhưng tại sao thầy Lương cũng không cần em?”
Các đồng nghiệp trong phòng tập bắn súng và Cục Công an sau khi điều tra đều có chung một lời giải thích, vì bị đình chỉ việc huấn luyện nên Lư Thiên Kiêu phải từ bỏ việc chuẩn bị cho Đại hội thể thao cấp tỉnh. Không ai biết tại sao Lư Thế Cương lại phá hủy tương lai của con trai mình.
Lư Thiên Kiêu ở nhà sinh ra trầm cảm, Lương Phong cũng cảm thấy tuy cậu ta có tài nhưng tính cách thật sự không hợp để trở thành vận động viên vì vậy cũng khuyên can.
Ngơ ngơ ngác ngác cậu ta chạy đến phòng tập bắn súng, ban đầu nói là muốn chạm vào súng một lần nữa nhưng sau đó lại làm loạn lên đòi tự tử. Lương Phong muốn can ngăn nhưng lại sợ vặn tay cậu ta bị thương.
Cứ thế tai nạn đã xảy ra.
Lư Thiên Kiêu ở trong Cục Công an chỉ biết nói một câu: “Bắn chết cháu đi, cháu hại chết thầy Lương…”
Và giờ Lư Thiên Kiêu cũng đã chết, thi thể thối rữa của cậu ta còn nằm trong kho lạnh ở Cục Công an.
Hắn đã từng muốn giết Lư Thiên Kiêu, sau đó lại muốn giết La Hiểu Ninh, giết Phùng Thúy Anh, giết Đổng Lệ Quân đang giàn giụa nước mắt cầu xin trước mặt.
Giết bọn họ rồi, sau đó thì sao?
Vẫn không biết La Quế Song đang ở đâu, vẫn không biết kẻ khởi xướng đang ở nơi nào! Hiện tại hắn đã biết gã tên là La Quế Song, bởi vì từ ngõ ra phố đã dán đầy lệnh truy nã gã.
Bạo lực là một vòng tròn luẩn quẩn, năm đó hắn nghe thấy La Quế Song giết người, còn bây giờ hắn cũng dùng cách thức tương tự để giết người, La Hiểu Ninh tận mắt trông thấy hắn bắt cảnh sát làm con tin cũng liều lĩnh đâm Phòng Linh Xu bị thương.
Lương Húc không dám nghĩ tiếp, hắn không hận La Hiểu Ninh nhưng hắn không muốn sự thù hận này tiếp tục truyền lại. Hắn có thể chết nhưng La Hiểu Ninh còn phải sống.
Hắn đã chứng kiến cậu bước nhầm một bước, không dám tưởng tượng sau này liệu cậu có còn bước từng bước sai đường nữa hay không.
Vụ án Kim Xuyên liên lụy đến quá nhiều thế hệ sau vô tội, là Lư Thiên Kiêu, là La Hiểu Ninh và chính hắn cũng vậy.
Bọn họ đều là những đứa trẻ có tội nhưng rõ ràng họ vốn không nên có tội.
Nghĩ như vậy thì nhát dao đó cuối cùng không tiến tới nữa mà cắt vào lòng bàn tay của chính hắn.
Khoảnh khắc dao cứa vào thì Đổng Lệ Quân đã tưởng mình chết thật rồi, chất bài tiết đồng loạt phun ra từ [email protected] dưới của bà, Lương Húc ghê tởm lùi về sau hai bước.
Bà ngã xuống đất mãi cũng không thể lấy lại được bình tĩnh, giống như con gà bị cắt tiết ngoài chợ mắt trợn tròn hoảng sợ chờ chết.
Lương Húc ngồi xổm xuống trước mặt bà, cả hai nhìn nhau một lúc lâu, Đổng Lệ Quân muốn hét lên thật to nhưng Lương Húc lại đặt dao lên môi bà.
Hắn không lên tiếng nhưng Đổng Lệ Quân hiểu được ý của hắn —— Có phải bà muốn chết lần nữa không?
Nương theo ánh đèn đường bà phát hiện trên tay Lương Húc có một vết cắt sâu, máu tươi vẫn đang trào ra không ngừng.
—— Nơi bị cắt không phải là cổ họng của bà mà là tay của Lương Húc, hắn đe dọa bà một cách cay nghiệt để cho bà trải nghiệm cảm giác đi từ sống tới chết rồi lại từ chết đến sống một lần.
Đổng Lệ Quân nằm sõng soài dưới đất, giữ lại được mạng thì bà đã không còn quan tâm đ ến xấu hổ nữa, ỉa đái ra quần cũng chẳng là gì. Bà không dám lên tiếng chỉ đành mềm oặt người ch ảy nước mắt.
Lương Húc đá bà một cái: “Dậy.”
Đổng Lệ Quân không dám làm trái, lúc này tay chân bà đã nghe lời trở lại, bà nhanh nhẹn ngồi dậy nhưng không dám bỏ chạy vì thế bà lựa chọn một tư thế có tác dụng lấy lòng nhất đó là quỳ dưới chân Lương Húc.
“Tôi không dám.” Bà nức nở nhỏ giọng xin tha thứ: “Tôi sai rồi.”
Ba chữ “Tôi sai rồi” dường như k1ch thích rất lớn đến Lương Húc, trong mắt hắn lóe lên sự hung ác.
Đổng Lệ Quân không dám nói tiếp nữa, không còn cách nào khác là dập đầu lạy.
Lương Húc dùng chân chặn cái dập đầu của bà lại.
“Trước đây tôi từng đưa bà về nhà, lúc đó chưa từng nghĩ bà lại độc ác như vậy.” Trong giọng nói của hắn không nghe ra được bất cứ sự tức giận nào, chỉ có sự phán xét hờ hững: “Bà có xứng với từng tiếng gọi ‘dì Đổng’ của cậu ấy không?”
Đổng Lệ Quân nằm dưới đất run bần bật không nói lời nào.
Lương Húc vốn không mong chờ bà sẽ cắn rứt lương tâm, nếu bà có lương tâm thì đã không ra tay. Chỉ một trăm hai mươi nghìn đã mua được nhân cách của bà.
Lương Húc mất kiên nhẫn bởi vì thời gian của hắn thật sự có hạn, hắn dùng dao cắt cúc áo của Đổng Lệ Quân: “Cởi.”
“…”
Trong phút chốc Đổng Lệ Quân có phần bối rối, Tiểu Lương là một người đàn ông trẻ trung sung sức bà biết, tội phạm có thái độ không tốt với phụ nữ bà cũng hiểu —— Nhưng mấu chốt mình là một bác gái gần năm mươi tuổi đó?! Cậu nhóc nhà cậu hận tôi thì tôi hiểu, cậu không giết mà hiếp thì tôi cũng có thể hiểu nhưng cậu không kén chọn chút nào à?!
Cậu không cần phải làm tôi sợ như vậy đâu, chỉ cần cậu muốn thì tôi lập tức thỏa mãn mà. Đổng Lệ Quân cảm thấy có lẽ bản thân đang nằm mơ, đừng nói hiện tại bà bốn mươi tám mà cứ cho là trở lại ba mươi năm trước thì Lương Húc cũng là thiên nga mà con cóc ghẻ như bà không đủ trình để ăn thịt.
Tối hôm nay là trong cái rủi có cái may hả?
Vẻ ửng đỏ thay đổi thất thường trên mặt bà khiến cho Lương Húc buồn nôn, hắn vỗ vỗ lưỡi dao lên mặt Đổng Lệ Quân.
Đổng Lệ Quân sợ giật bắn mình, không dám nói nhiều lập tức cởi áo —— Còn đang định cởi cả áo lót thì Lương Húc ghê tởm đá bà văng ra.
Bà ngã nhào xuống đất, Lương Húc dùng cái áo coi như là sạch sẽ đó trùm đầu bà lại, sau đó xé mấy nhát rồi trói luôn cả hai tay bà.
“Quỳ vững.” Hắn ra lệnh.
—— Bộ dạng này Đổng Lệ Quân rất quen thuộc, đã được lan truyền khắp cả thành phố Trường An, đây là dáng vẻ lúc chết của nạn nhân trong vụ án Khúc Giang!
Bà lại rơi vào hoảng loạn tột độ một lần nữa, những suy nghĩ không chính đáng cũng biến mất hoàn toàn, giờ phút này bà mới nhớ tới thì ra Tiểu Lương là tội phạm giết người! Đúng thế, lệnh truy nã cậu ta đã được phát cả ở trên TV rồi!
Không chỉ vậy mà còn là tội phạm giết người bi3n thái, vừa rồi cậu ta tha cho mình hóa ra là muốn mình thực hiện tư thế tiêu chuẩn!
Chất bài tiết vừa mới ngừng đã lại phun ra.
“Nói.” Lương Húc ngồi xổm xuống trước mặt bà: “Chuyện giết La Hiểu Ninh là do Lư Thế Cương bảo bà làm đúng không?”
Đổng Lệ Quân không nhìn thấy gì cả, cũng không thể trả lời mà chỉ có thể gật đầu điên cuồng.
“Tiền ở đâu?”
Đổng Lệ Quân run cầm cập, tay bà bị trói không thể chạm vào túi xách được nhưng may mắn là miệng vẫn có thể hoạt động. Bà không dám kêu to vì sợ Lương Húc sẽ giết mình luôn: “Ở nhà…”
Dường như Lương Húc phả ra một luồng khí lạnh trên mặt bà —— Bỗng nhiên Đổng Lệ Quân cảm thấy ngón tay của mình đau xót bèn hoảng hốt không dám phát ra tiếng, bà run lẩy bẩy: “Tôi, tôi, tôi có chứng cứ.”
Bà nói lí nhí, run như cầy sấy: “Cậu đừng giết tôi, ở trong túi xách của tôi ấy. Là do bố của La Hiểu Ninh bảo tôi làm, tôi không có ý định nhưng ông ta bảo tôi làm…”
Lương Húc nhìn thoáng qua cái túi xách.
“Trong túi, ở trong ngăn nhỏ, tôi mang theo người hàng ngày, chính ông ta viết cho tôi.” Đổng Lệ Quân ấp a ấp úng: “Thật ra tôi không dám làm vậy, chỉ là tôi, chỉ là, chỉ là…”
Bà “Chỉ là” một lúc lâu cũng không thể nói ra được.
Đúng vậy, chỉ là bà nhất thời bị quỷ ám bởi vì tờ giấy nợ mà Lư Thế Cương viết cho bà lúc trước rất khéo léo —— Là một lá thư biếu tặng. Nó dùng tư cách cha nuôi của La Hiểu Ninh cảm ơn sự chăm sóc bao lâu nay của y tá Đổng và hoàn toàn công nhận mọi hoạt động chữa trị của Bệnh viện Tần Đô.
Do đó đã tặng cho Đổng Lệ Quân một khoản tiền cảm ơn trị giá một trăm hai mươi nghìn.
Đổng Lệ Quân từng lén kiểm tra tình hình của Lư Thế Cương, quả thật đúng là người bố đã đến bệnh viện của La Hiểu Ninh. Bà cũng có nghĩ xem rốt cuộc bức thư biếu tặng này có hiệu lực pháp lý hay không nhưng sự cám dỗ của một trăm hai mươi nghìn quá lớn.
… Dù sao gia đình La Hiểu Ninh chẳng có mấy người, bà nội cậu ta thì không hiểu gì.
Quán tính chỉ dám bắt nạt kẻ yếu khiêu khích bà, bà muốn cầm tờ giấy nợ này trực tiếp đến công ty của Lư Thế Cương để đòi tiền nhưng lại cảm thấy thật sự không có tự tin.
Vả lại hình như La Hiểu Ninh không còn tới bệnh viện nữa.
Nếu như cậu ta đến mỗi ngày thì Đổng Lệ Quân sẽ không dám có suy nghĩ sai trái, nhưng cậu ta lâu không đến thì trong lòng bà lại khó chịu như bị mèo cào, như thể một trăm hai mươi nghìn ở ngay trước mặt đã mọc cách bay đi mất!
Nhưng cuối cùng La Hiểu Ninh cũng đến bệnh viện làm phục hồi chức năng.
Đương nhiên Đổng Lệ Quân sợ bởi vì bên cạnh La Hiểu Ninh còn có một thạc sĩ Đại học Y, nhưng khoảng thời gian đó Lương Húc ít đi cùng La Hiểu Ninh —— Lý trí bị che mờ, Đổng Lệ Quân thấy cậu ta một thân một mình thì bỗng nhiên như bị bơm một luồng suy nghĩ độc ác vào đầu.
Cứ thử xem, điều chỉnh tốc độ truyền dịch cũng chưa chắc sẽ chết, đâu có ai nhìn thấy. Trong các phòng bệnh của Tần Đô đều có camera cho nên bà đưa La Hiểu Ninh đến phòng phục hồi không có camera.
Giờ nghĩ lại thì đúng là hối hận muốn chết, chỉ vì một trăm hai mươi nghìn mà mạo hiểm cái mạng già của mình. Hiện tại đầu óc của bà đã minh mẫn trở lại, đột nhiên thông suốt, chẳng phải Lư Thế Cương đang lợi dụng bà làm bậy sao? Ông ta nhìn thấu sự khó khăn túng quẫn của bà, cũng nhìn thấu được việc bà không có não!
Chẳng trách Chủ nhiệm khoa luôn cười nhạo bà, cười bà đầu óc chậm chạp!
Đúng là đầu óc chậm chạp, hối hận vô cùng song có hối hận cũng đã muộn.
“Tôi không giết bà.” Bà nghe thấy Lương Húc nói khẽ một câu như vậy phía trên đỉnh đầu.
Đổng Lệ Quân không dám tin hắn, bà run lẩy bẩy.
“Bà cứ quỳ yên ở đây đợi đến bình minh.” Con dao của Lương Húc quét một vòng quanh người bà: “Có người đến thì bà bảo người đó báo cảnh sát, sau đó nói rõ đầu đuôi những việc bà đã làm với cảnh sát.”
Đổng Lệ Quân rục rịch trong lòng, bà vẫn còn ấp ủ chút suy nghĩ lươn lẹo ăn may vì vậy vội vội vàng vàng ra sức gật đầu.
Suy cho cùng thì Tiểu Lương vẫn ngốc, ai lại ngoan ngoãn quỳ ở chỗ này cả đêm! Nhưng cũng coi là thoát được một kiếp!
Đang lúc bà suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân của Lương Húc càng ngày càng xa —— Quan Thế Âm Bồ Tát! A Di Đà Phật! Cảm ơn trời đất!
Bà điên cuồng vặn vẹo cơ thể muốn bò dậy khỏi mặt đất —— Vì đang ở trần nên bà không dám kêu cứu, nếu để người khác nhìn thấy thì đúng là xấu hổ muốn chết, về sau khỏi làm người được nữa.
Bỗng nhiên trong không khí vang lên một âm thanh bén nhọn!
Bà không hiểu văn thơ, cũng không biết cái gì gọi là bảo kiếm thét dài nhưng lúc này bà thật sự nghe được âm thanh bảo đao vút qua trong gió, đó là tiếng thép tinh luyện trải qua muôn vàn thử thách xé gió mà đến. Con dao quân dụng của Lương Húc không nghiêng không lệch, xuyên qua lớp áo trùm đầu ghim lỗ tai của bà xuống mặt đất!
Đổng Lệ Quân đau đớn kêu thành tiếng.
Hiện tại bà không còn nghi ngờ gì nữa —— Chỉ cần Lương Húc muốn giết bà thì bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng dễ như trở bàn tay.
“Bà có thể kêu thoải mái.” Lương Húc trầm giọng nói sau lưng bà: “Tôi có thể giết bà một lần thì có thể giết bà thêm một lần nữa.”
Đổng Lệ Quân quả thật bay mất ba hồn bảy vía lên chín tầng mây, giờ có cho bà mười tám lá gan thì bà cũng không dám chạy. Bà mềm nhũn cả người như một đống bùn, ngay cả cơn đau dữ dội trên tai cũng không cảm nhận được mà chỉ nhớ rõ giọng nói lạnh thấu xương tủy của Lương Húc:
“Những việc bà đã làm hoặc là nói cho cảnh sát, hoặc là nói cho Diêm Vương.”
Hắn vứt Đổng Lệ Quân lại phía sau rồi một mình bước vào bóng đêm.
Dao để lại, khẩu 92 cũng bị người Mỹ cướp mất trên núi Hồng Khánh, bên người chỉ còn lại một khẩu súng hơi.
Đó là khẩu súng hơi Lương Phong đã sử dụng để đoạt giải quán quân.
Tại núi Hồng Khánh hắn mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ dường như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, trái tim của hắn vẫn thấp thỏm một cách kỳ lạ, thấp thỏm hồi lâu mới nhớ ra hôm nay định thẳng thắn một chuyện với Lương Phong.
Lương Phong ngồi trong sân dưới tầng, đang chơi với một chú chó con.
Là một chú Phốc Sóc vàng óng.
(*)Chó Phốc Sóc (Pomeranian)
Một cơn gió thổi qua, Lương Húc ngửi được đó là gió mùa thu —— Trong gió cất chứa hồi ức, làn gió mới buổi sáng trời thu mang theo kỷ niệm mà tất cả học sinh đều quen thuộc, trong cơn gió ấy Như Ngọc Chi đưa hắn mười ba tuổi tới trường.
“Đừng để người khác bắt nạt.” Như Ngọc Chi nói: “Cho họ xem mẹ của con là một người phụ nữ xinh đẹp thế nào!”
Cũng ở trong gió, Lương Phong linh hoạt đánh một bộ Bát Cực Quyền cho hắn xem —— Nghe nói đây là môn võ huyền bí kết hợp giữa bát quái và Thái Cực, vừa nhu vừa cương khác với Thái Cực nhẹ nhàng, là phương pháp quyền thuật của hoàng thất trong triều đại nhà Thanh.
“Nhóc con, có muốn học không?” Lương Phong hỏi hắn.
Lương Húc ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.
Cứ vào mùa thu hàng năm, những lúc Lương Phong ở một mình thì ông ấy lại gọi hắn xuống sân dưới tầng rồi giám sát cẩn thận quyền pháp của hắn.
“Trung can nghĩa đảm, lấy thân làm lá chắn, liều mạng quên mình, dẫn đầu đối mặt với hiểm nguy.” Lương Phong nói: “Lời dạy của tổ tiên, con có thể ghi nhớ!”
—— Trung can nghĩa đảm, dẫn đầu đối mặt với hiểm nguy.
Gió thu thổi qua, thổi qua đồng bằng Quan Trung, đã từng là âm vang của mùa thu duyệt binh trên chiến trường. Mà hiện giờ là thời điểm bắt đầu cho tiếng đọc sách vang vọng.
(*)”Mùa thu duyệt binh trên chiến trường” (沙场秋点兵) trích từ “Phá trận tử – Vi Trần Đồng Phủ phú tráng từ dĩ ký chi” của Tân Khí Tật.
Mọi người đều đã quen kết thúc mùa hè trong làn gió ấy, bình tĩnh lại và lắng nghe tiếng đọc sách lanh lảnh vào sáng sớm truyền ra từ sân trường.
Lương Húc vẫn không nỡ rời xa quãng thời gian đi học, nhưng trong thâm tâm lại tràn đầy mong đợi với sự mới mẻ của xã hội. Chợt hốt hoảng hắn lại cảm thấy người đang đọc sách chính là La Hiểu Ninh, La Hiểu Ninh ngốc nghếch đứng sau lưng hắn đọc diễn cảm thơ Đường cho Lương Phong nghe.
“Bố ơi, con muốn sống tiếp những ngày tháng sau này với em ấy.”
Ngập ngừng một lúc lâu thì Lương Húc lấy hết can đảm nói một câu như vậy với Lương Phong —— Hắn sợ Lương Phong sẽ không vui vì vậy đẩy La Hiểu Ninh ra sau để che chở.
Nhưng Lương Phong lại nói: “Phải rồi, con trai, con không thể cứ một mình mãi được.”
Không biết tại sao đột nhiên trong lòng Lương Húc cảm thấy khó chịu, nước mắt trực trào ra, hắn muốn kìm lại nhưng không kìm được.
“Bố có chó con rồi.” Lương Phong nói: “Vả lại hai đứa cũng phải thường xuyên về đấy.”
La Hiểu Ninh chẳng sợ người lạ, Lương Phong và Lương Húc đang nói chuyện thì cậu và chó con chơi cùng nhau.
“Thằng bé này hơi ngốc một chút.” Lương Phong nói: “Nhưng nó cũng không phải là không hiểu gì. Tiểu Húc, con không thể dạy hư người ta đấy.”
“Con biết.” Lương Húc nghẹn ngào: “Con biết mà bố.”
—— Đột nhiên Lương Phong đang định ôm chó con lên thì chú Phốc Sóc trở nên nóng nảy cắn Lương Phong một cái.
La Hiểu Ninh và Lương Húc đều hoảng hốt, đồng thanh hỏi: “Có chảy máu không ạ?!”
Lương Phong “Ối” một tiếng, trước hết kéo cánh tay đang định đánh chó của Lương Húc lại: “Con đừng đánh! Đừng đánh!”
“Chó không nghe lời đương nhiên phải đánh chứ.” Lương Húc nhìn mà đau lòng, “Bố, đâu phải bố không tránh được, sao không đá nó? Bố xem tay bị cắn chảy máu rồi.”
La Hiểu Ninh rất tán thành, cũng tóm lấy đuôi của chó con.
Lương Phong thổi vết thương rồi kéo La Hiểu Ninh đến bên cạnh mình: “Hai đứa chẳng hiểu gì cả, chó cắn người thì chẳng lẽ người cũng cắn lại chó sao?”
Lương Húc tức đến bật cười, La Hiểu Ninh chẳng hé răng nói một lời, ai nói gì thì cậu cũng thấy người đấy có lý nên Lương Phong nói như vậy thì cậu cũng gật bừa theo.
Lương Phong giơ chó con lên: “Nó không nghe lời thì để người huấn luyện nó dạy dỗ lại nó. Con đánh nó thì chẳng phải tự chịu thiệt hơn sao?”
Chú Phốc Sóc kêu loạn trong tay ông ấy, Lương Phong nói: “Còn cắn bậy nữa thì trả mày về ngoài kia đấy!”
Hóa ra là nhặt được ở ngoài đường!
Ba người chơi đùa với chó con, gương mặt ai nấy đều hiện lên nụ cười yên bình và tĩnh lặng, rõ ràng không nên có nước mắt nhưng không biết nước mắt đến từ đâu, cũng không biết là nước mắt của ai đang lăn dài.
Lương Húc cúi đầu, nhặt lại từng giọt từng giọt nước mắt ấy. Rồi từ xa xa nghe thấy tiếng trẻ con đang đọc sách trong trường học, La Hiểu Ninh víu cửa cũng đọc theo:
—— Ta có kiếm rời quê, lưỡi ngọc chặt đứt mây.
Quất ngựa khắp Tương Dương, khí phách tựa sinh xuân.
Ngày trách ánh kiếm tĩnh, đêm phiền kiếm hoa lạnh.
Chiếu sáng được cho người, chẳng thể soi thân này!
(*)“Tẩu mã dẫn” là một bài thơ của thi nhân Lý Hạ thời Đường. Bài thơ thông qua việc khắc họa và chế nhạo những thiếu niên tự xưng là hào hiệp nơi phố phường để thể hiện sự thất vọng của nhà thơ đối với hiệp khách đương thời, đồng thời cũng ẩn chứa niềm khao khát của nhà thơ đối với hiệp khách lý tưởng.
Theo “Cổ kim chú” thì điệu “Tẩu mã dẫn” do Mục Cung sáng tác. Mục Cung vì báo thù cho cha mà phải giết người, lẩn trốn dưới chân núi. Đêm đến có ngựa từ trên trời giáng xuống, vây quanh nơi ở của Cung mà hí vang. Mục Cung nghe thì tưởng quan binh đến bắt bèn bỏ chạy. Sáng ra nhìn thấy dấu chân ngựa thì tỉnh ngộ nói rằng: “Chỗ của mình nguy rồi!”. Sau đó mang lương thực quần áo trốn vào Nghi đàm, đánh đàn gõ trống giả như tiếng ngựa tạo ra điệu “Tẩu mã dẫn”.