*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi cảnh sát chạy tới hiện trường thì việc đầu tiên là phải sơ tán một đám đông người đứng xem, khu nhà Hai Lẻ Bảy vốn là khu dân cư đủ thể loại, các hộ gia đình nghe nói có “Vụ án hi3p [email protected]” thì vội vội vàng vàng mặc quần áo, xỏ dép lê chạy xuống hóng hớt.
Đến khi xác nhận hiện trường không có bất kỳ nguy hiểm gì, cảnh sát đều đang canh chừng ở đó thì mọi người xem càng vui vẻ hơn. Cửa sổ của tất cả các hộ gia đình đều sáng đèn, mỗi cửa sổ đều có một đám tò mò ló đầu ra, ánh sáng từ điện thoại từ đèn pin sáng rực như tuyết có thể chiếu ngàn dặm, rồi có người dũng cảm tiên phong chạy về đứng trong hành lang kể chuyện: “Là một cô gái còn rất trẻ! Quần áo bị lột [email protected]! Ôi, cả một vũng máu!”
Đương nhiên cũng có ý kiến đối lập: “Biến đi, là một bà già, vừa mới lại gần đã bốc mùi thối!”
Hình tượng của người bị hại thay đổi liên tục khiến những người hóng hớt tê liệt, cười đùa vui vẻ; sở thích của tội phạm cũng thay đổi thất thường qua miệng bọn họ, từ bà lão sáu mươi cho đến thiếu nữ trẻ trung.
Chuyện này quả thật rất k1ch thích.
Trần Quốc Hoa đến hiện trường chỉ huy, ông ta bất đắc dĩ đi tới hét lớn: “Không được xem! Mọi người sơ tán! Về nhà ngủ đi!”
Ông ta chỉ muốn hô thật to “Thủ phạm đang ở gần đây! Tất cả đóng kỹ cửa lại!”
Lương Húc còn chưa bắt được, không cần biết ngày thường hắn có tình có nghĩa thế nào, có lương tâm ra sao thì Trần Quốc Hoa vẫn không thể tin tưởng tội phạm một cách dễ dàng vì vậy lòng càng nóng như lửa đốt. Các nhân viên cảnh sát không chỉ phải duy trì trật tự tại hiện trường, đuổi đám phóng viên lao đến hiện trường bằng vận tốc ánh sáng, mà còn phải thuyết phục từng người dân nhanh chóng về nhà.
Quả đúng là xử phạt công khai —— Đổng Lệ Quân vẫn cứ nằm co quắp trên mặt đất suốt, dưới thân là một đống tanh hôi ngập trời, mãi đến tận khi có ánh đèn pin chói mắt chiếu xuyên qua lớp áo đang trùm trên đầu bà.
“Tôi giết người, tôi có tội.”
Bà không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ biết lăn qua lộn lại nói một câu duy nhất: “Tôi nhận tội, tôi nhận tội.”
Cảnh sát phủ thêm quần áo vào cho bà rồi đưa bà lên xe cứu thương, đến lúc này thì bà mới cảm thấy một chút xấu hổ.
Chỉ xấu hổ vì mình mặc áo lót chứ không phải xấu hổ vì mình đã từng giết người.
Hai chiếc xe của Trâu Khải Văn và Đặng Vân Phi chạy song song cạnh nhau sau đó lao nhanh qua một con đường tắt, Trâu Khải Văn lái xe ở phía trước còn Đặng Vân Phi thì đi sau mở loa cảnh báo: “Cảnh sát làm việc! Chú ý tránh đường! Cảnh sát làm việc! Chú ý tránh đường!”
Họ có phương hướng rõ ràng, Mẫn Văn Quân đang chỉ huy tại trung tâm giám sát: “Linh Xu, từ cổng của Hai Lẻ Bảy có ba lối rẽ, Lương Húc đi về phía con đường có nhiều cây ở hướng đông. Từ lối ra này đi tiếp về phía trước thì bên trái là một lối vào khác của Hai Lẻ Bảy, còn bên phải là một tòa nhà cho thuê bỏ hoang, camera giám sát mà chỗ tôi có thể điều động đến lối ra thì kết thúc!”
“Hiểu rồi, tiếp theo thì phải dùng chân để lục soát.”
“Cảnh sát vũ trang và cảnh sát đặc nhiệm đã cử máy bay tuần tra ở khu vực lân cận, cả trực thăng và máy bay không người lái, chỗ tôi có thể nhìn rõ tất cả hình ảnh.” Mẫn Văn Quân nói: “Các ông chú ý an toàn, chỉ cần phát hiện Lương Húc thì tôi lập tức thông báo.”
Phòng Linh Xu không lên tiếng, cậu không còn sức để nói chuyện, Trâu Khải Văn ngồi đằng trước cao giọng đáp: “Đã rõ!”
Mẫn Văn Quân vẫn còn có tâm trạng để khích lệ FBI, nhất thời anh ta không nhớ nổi rốt cuộc FBI viết tắt của ba chữ gì vì vậy hô to một tiếng: “Anh bạn người Mỹ! Demacia!”
(*)Demacia: tên một khu vực trong L0L, khi chuẩn bị khai chiến người chơi thường thích hô “demacia” tượng trưng cho “xung phong”.
Những người trẻ tuổi đang nghe đều cười ra tiếng, Phòng Linh Xu ngồi đằng sau cười mắng: “Biến mẹ ông đi, ông coi anh ấy là Garen đấy à?!”
Mr. Trâu có ngoại hình anh tuấn lại cường tráng dũng mãnh, quả thật có mấy phần giống với tướng Garen trong game.
(*)Garen: là thủ lĩnh của Đội Tiên Phong Bất Khuất, thuộc dòng dõi Crownguard – những người được giao phó cho sứ mạng bảo vệ vương quốc và lý tưởng Demacia.
Tất cả những cảnh sát được điều động vào lúc này có lẽ không phải ai cũng hiểu thuật ngữ trong trò chơi điện tử nhưng mong muốn của họ đều giống nhau.
—— Mang lại công lý.
“Linh Xu, em cảm thấy Lương Húc sẽ trốn đi đâu?”
“Em không lo cậu ta trốn.” Phòng Linh Xu cắn môi nói: “Giờ em đang sợ cậu ta sẽ tự tử.”
La Quế Song sa lưới chỉ còn là vấn đề thời gian, Lương Húc để lại con dao quân dụng đó khiến Phòng Linh Xu hoảng hốt, cậu đã xác nhận con dao đó chính là di vật của Lương Phong.
Gửi gắm La Hiểu Ninh xong xuôi lại không tìm được La Quế Song, điều này có nghĩa là đã đi đến bước đường cùng. Theo tính cách cực đoan của Lương Húc, nếu hắn để lại di vật đã mang bên người nhiều năm ấy vậy thì rất có thể là điềm báo tự tử.
Trên người Lương Húc vốn có ba món vũ khí —— Một khẩu 92, một con dao quân dụng và một khẩu súng hơi.
Phòng Linh Xu từng phỏng đoán ý nghĩa của ba món vũ khí này. Khẩu 92 là tước được từ trong tay Phòng Linh Xu nên đương nhiên không có bất cứ ý nghĩa gì, vì vậy ở trên núi Hồng Khánh khi Trâu Khải Văn đoạt lại được thì hắn hoàn toàn không quan tâm.
Về phần con dao quân dụng, lúc trước Phòng Linh Xu nghĩ rằng nó tượng trưng cho Lương Phong, nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ lại thì có lẽ nó mang ý nghĩa “trả thù”. Tại Núi Hồng Khánh, Lương Húc vẫn chưa từ bỏ ý định trả thù nên hắn phi dao về phía Trâu Khải Văn sau đó lại muốn lấy con dao này về.
Hiện tại Phùng Thúy Anh đã bị kiểm soát, Đổng Lệ Quân cũng bị dao ghim lại.
Khẩu súng hơi còn sót lại cuối cùng này mới là tượng trưng cho Lương Phong. Lương Phong sẽ không mang tài sản công của phòng tập bắn súng về nhà, vì vậy khẩu súng hơi này hẳn phải là khẩu súng dùng để thi đấu đoạt giải năm đó.
Để dao lại, súng hơi thì có thể làm gì chứ?
—— Là tự tử.
Lương Húc hoàn toàn không che giấu đường đi của mình, cũng không chọn con đường né tránh camera thu hình.
Càng nghĩ lại càng lo sợ.
“Với cách xử sự thẳng thắn và lịch thiệp của mình thì cậu ta sẽ không tự tử trong khu dân cư. Rất có thể sẽ kết liễu cuộc đời trong một tòa nhà bỏ hoang.”
Hắn muốn xuống với Lương Phong.
Phòng Linh Xu không thể để hắn chết, pháp luật chưa xử hắn chết thì Lương Húc không được phép chết.
Đây không phải là suy nghĩ của cá nhân cậu mà là trọng điểm được nhấn mạnh trong chỉ đạo của Lý Thành Lập —— Lương Húc là nhân chứng có vết nhơ quan trọng của vụ án Kim Xuyên và vụ án Khúc Giang, lời khai của hắn liên quan đến chuỗi bằng chứng của toàn bộ vụ án giết người hàng loạt.
“Cần phải bắt sống Lương Húc, làm công tác tư tưởng cho cậu ta để cậu ta hỗ trợ điều tra.” Lý Thành Lập liên tục nhấn mạnh tại cuộc họp điều phối hiện trường: “Vụ án có ảnh hưởng rất lớn, Lương Húc đã gây ra tác động xấu đến xã hội. Thân phận của cậu ta đặc biệt, tiếng nói của công chúng rất mạnh mẽ, nếu như xử lý không tốt để cho cậu ta tự tử thì đó là chúng ta không làm tròn chức trách!”
Từ lâu trên mạng đã xuất hiện hàng loạt tin đồn, những suy đoán về danh tính của Lương Húc, rồi nguyên nhân hắn hành hung nhưng lại không giết người, hay ân oán giữa hắn và Lư Thế Cương đều được lan truyền dưới dạng phỏng đoán thêu dệt. Hơn nữa hắn có vẻ ngoài đẹp trai nên càng tăng thêm lòng đồng cảm của quần chúng.
Đánh giá của mỗi người đều khác nhau và dư luận thường có xu hướng đồng tình với những người khốn khổ.
Nhưng pháp luật có sự phán xét của pháp luật.
Thời hạn thi hành án có lẽ là mười lăm năm, hai mươi năm, ba mươi năm nhưng Lương Húc còn một quãng đời dài phía sau, không nên trở thành người hy sinh cuối cùng của vụ án Kim Xuyên.
Giọng của Mẫn Văn Quân vang lên trong kênh truyền tin: “Ở tòa nhà bỏ hoang! Trên nóc tòa nhà bỏ hoang!”
Sau khi nghe lời thông báo thì nhiều xe cảnh sát cùng di chuyển hướng đến bao vây tòa nhà bỏ hoang cạnh khu dân cư số 207.
“Đợi đã! Linh Xu! Em đổi chỗ với tôi! Em lái xe!” Trâu Khải Văn vội vàng nói: “Văn Quân, cậu chỉ huy một mình tôi, cho tôi một con đường bí mật!”
Cả ba người ở hai đầu liên lạc đều hiểu ý —— Trâu Khải Văn muốn Phòng Linh Xu đàm phán chính diện với Lương Húc, còn bản thân thì lén tập kích bắt hắn.
Con đường này rất mạo hiểm, phải trực tiếp từ dưới chân tòa nhà leo lên mái ở tầng năm, Phòng Linh Xu không chịu xuống xe: “Không được, quá nguy hiểm.”
“Không nguy hiểm.” Kevin bình tĩnh chỉ huy cậu: “Nghe lời đi Linh Xu. Tha lỗi cho tôi hiện giờ không rảnh nói chuyện tình cảm với em, phương án của tôi là phương án tốt nhất —— Cứ nghe theo sự chỉ huy của tôi, giống như khi chúng ta còn ở trường.”
—— Trên bầu trời tòa nhà đã có máy bay trực thăng của cảnh sát vũ trang nhưng hạ cánh trên không có mục tiêu quá lớn, sẽ bị Lương Húc phát hiện. Leo từ dưới lên là phương pháp tập kích tốt nhất.
Phòng Linh Xu nhìn anh một lúc lâu rồi quay đầu xin chỉ thị qua kênh truyền tin: “Tôi là xe biển số Tần AF6A429 xin nhờ cảnh sát vũ trang hỗ trợ. Có thể bí mật bố trí biện pháp bảo vệ dưới chân tòa nhà bỏ hoang không?”
Đội trưởng của đội cảnh sát vũ trang cũng là một thanh niên trẻ tuổi, giọng nói toát lên sự dũng mãnh: “Không thành vấn đề, dám leo lên thì chúng tôi có thể bảo vệ! Chúng tôi sẽ cử hai chiến sĩ leo lên cùng các anh!”
Phòng Chính Quân quát lên ngăn cản trong bộ đàm: “Không được làm bừa! Du khách nước ngoài không được tham gia!”
Không ai nghe ông, đám nhóc con này đã làm phản rồi. Mẫn Văn Quân gửi hình quét tòa nhà bỏ hoang qua: “Anh Trâu, có một giàn giáo bỏ hoang có thể leo lên. Anh được không?”
“Không thành vấn đề, giờ tôi xuống xe, cậu chỉ huy riêng cho tôi.”
Bọn họ xuống xe tạm biệt nhau trong một góc tối, Trâu Khải Văn ngước nhìn tòa nhà bỏ hoang cách đó không xa: “Có thể leo lên được. Bé cưng, em phải chú ý an toàn, rất có thể Lương Húc sẽ nổ súng.”
“Em biết.”
Phòng Linh Xu thấy anh đi nhanh mấy bước thì bỗng nhiên chạy tới ôm lấy anh, cậu chẳng nói gì mà trước tiên trao một nụ hôn khẩn cấp.
Trâu Khải Văn bất ngờ: “… Sao vậy?”
“Kevin.” Phòng Linh Xu nghẹn đến mức đỏ bừng mặt: “Em tin nhất định anh làm được, nhưng nếu không được thì tuyệt đối đừng miễn cưỡng. Cảnh sát vũ trang ở trên trời, không cần thiết phải mạo hiểm.”
Kevin cảm thấy buồn cười: “Kỹ thuật leo trèo của tôi không cần em phải nghi ngờ —— Từ sau khi về nước thì em bắt đầu xem thường tôi?”
Phòng Linh Xu tức anh vì lúc này còn nói mấy lời ngả ngớn: “Em nói thật đấy! Anh phải quan sát kỹ địa hình, nếu như không được thì bảo Mẫn Văn Quân thay đổi phương án!”
“Chồng của em chưa bao giờ không được.” Kevin hôn một cái lên môi cậu: “Người Trung Quốc nói thế nào nhỉ? Đàn ông không thể nói ‘Không được’.”
—— Mấy lời không đứng đắn đúng là dài như sớ, Mẫn Văn Quân ở đầu bên kia vừa lo lắng lại vừa buồn cười.
“Đừng nói nữa bé cưng, sự nhiệt tình của em đều được phát sóng trực tiếp tới các đồng nghiệp rồi. Để nghĩ cho thể diện của em thì hôn tôi một cái nữa rồi hẹn gặp lại nên nóc tòa nhà.”
Phòng Linh Xu nghe lời hôn anh sau đó lại nghe thấy anh lên cơn sến súa nói một câu: “Công chúa của tôi, vì người mà vượt núi băng đèo là tâm nguyện của tôi.”
Không tiếp tục nhiều lời nữa, anh xắn tay áo lên rồi xoay người lẩn vào bóng đêm.
Xe đi tới chân tòa nhà bỏ hoang, tất cả mọi người đều nhìn thấy Lương Húc nhưng không ai trông thấy rõ bóng dáng của Trâu Khải Văn. Anh mặc một bộ quần áo đơn giản màu xám hòa làm một với màu của bê tông cốt thép, lao đi như bay trong bóng tối giữa các hành lang tòa nhà.
Lúc này máy bay trực thăng của cảnh sát vũ trang cũng đang lượn vòng trên bầu trời —— Sau khi đảo một vòng thì họ rời khỏi hiện trường.
Từ góc độ mà Lương Húc không thể nhìn thấy một chiếc thang dây được thả xuống, hai chiến sĩ cảnh sát vũ trang trèo theo thang dây xuống tiếp ứng cho Trâu Khải Văn đã leo lên từ tầng một —— Bọn họ không dám đeo đai an toàn mà toàn bộ dựa vào tay không để leo lên. Cảnh sát đặc nhiệm cũng đã khẩn cấp tới nơi, Trâu Khải Văn leo được lên đến tầng hai thì trông thấy bên dưới đã lặng lẽ giăng ra bốn tấm lưới cứu hộ.
Đây không phải là lưới cứu hộ được thiết lập riêng cho Trâu Khải Văn mà là sự chuẩn bị để đề phòng Lương Húc nhảy lầu.
—— Huấn luyện nghiêm ngặt, tiến lùi có chừng mực, bình tĩnh trước hiểm nguy, có kế hoạch khi vắng mặt chỉ huy.
Trong phút chốc đó anh cũng phải khâm phục tố chất cao của lực lượng cảnh sát Trung Quốc, đây là cơ quan vũ lực có hiệu suất cao mà ở Hoa Kỳ cũng rất khó được nhìn thấy.
(*)Cơ quan vũ lực là để chỉ cảnh sát, quân đội…
Không phải họ không thể thay thế Trâu Khải Văn mà là tin tưởng vào sự ăn ý giữa anh và người đàm phán Phòng Linh Xu nên tự nguyện làm hậu cần.
Phòng Linh Xu thở hổn hển ra sức chạy lên tầng năm: “Lương Húc! Lương Húc!”
Lương Húc đứng trên nóc tòa nhà, hắn nhìn thấy trực thăng bay tới cũng không phản kháng, trong tay hắn cầm súng hơi —— chĩa vào chính mình.
Nghe thấy tiếng của Phòng Linh Xu thì ánh mắt của hắn thoáng xúc động.
Đất trời mờ mịt hửng sáng nhưng vẫn tối tăm chẳng thay đổi, là bóng tối trước bình minh —— Tất cả đèn đường đã tắt và rất nhiều người trong thành phố này vẫn đang say ngủ.
Một thành phố dù rực rỡ sắc màu đến đâu cũng sẽ có những thời khắc ảm đạm như vậy.
Vô số chim chóc bị tiếng động cơ của trực thăng làm cho hoảng hốt bay đi, kêu vang trên bầu trời thành phố tăm tối.
Phòng Linh Xu đẩy mạnh cánh cửa sắt trên mái nhà —— Cậu đẩy quá vội vàng nên ngã sấp xuống trước mặt Lương Húc.
Hai người nhìn nhau, trong lòng đều thoáng giật mình.
Lương Húc im lặng quan sát cậu trong chốc lát: “Sao anh lại ra nông nỗi này?”
“…”
Phòng Linh Xu nhất thời hơi xấu hổ. Quả thật hình ảnh hiện tại của cậu nát đến mức không thể nát hơn, tóc tai dựng ngược rối bù, râu cũng đã mấy ngày không cạo, da dẻ thì chẳng cần phải nói chưa từng chăm sóc từ khi rời khỏi núi Hồng Khánh. Giờ phút này toàn thân cậu toát lên sự lôi thôi cẩu thả của trai thẳng, thật sự là làm nhục mặt giới gay ẻo lả.
Quả thật việc trốn chạy có thể hủy hoại bất cứ khuôn mặt đẹp trai nào, gương mặt của Lương Húc cũng không tránh khỏi sự mệt mỏi của việc lẩn trốn ngày đêm, hai mắt hằn lên tơ máu —— Nhưng người đẹp dù sao cũng là người đẹp, sự đãi ngộ khác một trời một vực so với Phòng Linh Xu, khuôn mặt đẹp được ông trời ưu ái nên dù tiều tụy thì thoạt trông hắn vẫn đẹp trai như xưa.
Số phận chỉ ưu ái cho gương mặt của cậu ta, Phòng Linh Xu nghĩ, Lương Húc hẳn nên xấu một một chút thì có lẽ đường đời sẽ không trắc trở đến vậy.
“Tôi biết anh sẽ đến.” Lương Húc nói: “Nhưng anh cần nghỉ ngơi hơn.”
Phòng Linh Xu uể oải nằm dưới đất: “Nói nghe trà xanh thế Lương Đại Húc. Cậu muốn tôi nghỉ ngơi thì sao không đi đầu thú đi?”
Lương Húc từ tốn đi tới đỡ cậu dậy rồi vươn tay vạch áo của cậu ra, nhìn sơ qua vết thương.
Phòng Linh Xu nằm trong vòng tay hắn giở trò trêu ghẹo: “Cậu thấy có đáng thương không? Đưa súng cho tôi rồi chúng ta về, đó là cách đầu thú tốt nhất. Lương Húc à ~ Nể mặt tôi đi mà ~~ “
Lương Húc không nói gì.
Hắn hổ thẹn với Lương Phong, hổ thẹn với La Hiểu Ninh, hổ thẹn với Phòng Linh Xu, cũng hổ thẹn với Phòng Chính Quân.
Hổ thẹn với tất cả những người đã trả giá vì hắn.
Quay về với Phòng Linh Xu làm nhân chứng có vết nhơ, hoặc là nổ súng chết tại đây xuống với Lương Phong.
Hai suy nghĩ này cứ chập chờn trong đầu hắn.
“Bắt được Phùng Thúy Anh rồi chứ?”
Phòng Linh Xu không lên tiếng, cậu nhìn thấy trên tay Lương Húc đeo băng tang, cũng nhìn thấy vết thương trong lòng bàn tay của hắn vẫn đang rỉ máu.
“Lương Đại Húc, cậu không băng bó chút đi à?”
Đây chính là điểm khốn kiếp của việc thuận cả hai tay. Lương Húc cầm dao tay phải, cầm súng tay trái, vì vậy cho dù tay phải bị một vết cắt sâu thì cũng hoàn toàn không cản trở việc hắn nổ súng.
Khốn kiếp hơn nữa là giết người thì dễ tránh, tự sát khó đề phòng, nếu như Lương Húc định bắn Phòng Linh Xu thì thật ra Phòng Linh Xu không sợ hắn. Nhưng hiện tại Lương Húc muốn tự tử, nhất thời Phòng Linh Xu không biết phải làm sao để ngăn cản hắn.
—— Cậu giả vờ giả vịt chui vào trong lòng Lương Húc muốn lén lút tìm súng của hắn.
Lương Húc bị cậu làm cho phải mỉm cười: “Sao lúc nào anh cũng có mấy suy nghĩ không chính đáng thế?”
Cười là tốt rồi, Phòng Linh Xu nghĩ, đừng tuyệt vọng, La Quế Song còn chưa bị bắn chết nên đại ca cậu hãy nghĩ thoáng một chút.
“Có phải bà ta sẽ không bị phán tử hình?”
Suy nghĩ lướt nhanh trong đầu Phòng Linh Xu, suốt cả quãng đường từ Hai Lẻ Bảy đến đây cậu vẫn luôn suy nghĩ —— thuyết phục Lương Húc như thế nào?
Tiền cược của cậu quá nặng nề nên rất có thể lại chọc giận Lương Húc lần nữa.
Cũng có thể sẽ đẩy bản thân cậu vào tình thế cực kỳ bất lợi.
Dù thế nào cũng phải thử một lần.
Thật ra ngay khi nhìn thấy Lương Húc thì trong lòng cậu đã cảm thấy áy náy vô cùng, bởi vì cậu không hoàn thành được bất cứ nhiệm vụ nào mà Lương Húc đã gửi gắm cho cậu.
La Quế Song vẫn chưa bắt được, La Hiểu Ninh thì không thể bảo vệ.
Lương Húc thấy cậu im lặng thì đỡ cậu dậy ngồi sang một bên.
Phòng Linh Xu thấp thỏm nhìn hắn.
“Có phải Hiểu Ninh xảy ra chuyện rồi không?”
“…”
Phòng Linh Xu sững sờ, giờ phút này thì cậu tin thật sự có thần giao cách cảm giữa những người có tình.
Chân ái, chân ái. Khâm phục, khâm phục.
Cậu không thể nói ra miệng một lời trêu chọc, Lương Húc thấy cậu cố kìm nước mắt thì đưa tay quệt ngang đôi mắt ầng ậng nước: “Đừng khóc, là tôi mong muốn đơn phương cứ xem cậu ấy là đồ ngốc —— Trong lòng cậu ấy biết hết tất cả đúng không?”
Phòng Linh Xu không dám nói gì, giờ phút này cậu xấu hổ tột bậc.
Khẽ khàng, Lương Húc thở dài một tiếng.
“Tôi khâu cho anh sẽ không có bác sĩ nào có thể bắt bẻ, nhưng bây giờ lại đang chảy máu. La Quế Song vẫn đang bị truy nã, anh không thể bị rách vết thương vì bắt gã.” Hắn duỗi đôi chân dài ra ngồi xuống, tư thế nhã nhặn như một con tuấn mã nằm xuống: “Sắc mặt anh xấu như vậy tôi đoán là anh bị hộc máu. Có thể khiến anh vừa tức đến mức hộc máu vừa tức đến mức rách vết thương thì chỉ có thể là Hiểu Ninh.”
Phòng Linh Xu cúi đầu.
“Cậu ấy cứ luôn mang đến phiền phức cho anh.” Lương Húc nói nhẹ nhàng.
Phòng Linh Xu rưng rưng nước mắt tủi thân: “Đâu có, không phiền phức.”
Lương Húc thấy cậu khóc thì cũng không biết làm sao: “Anh là cảnh sát đừng hơi một tí thì rơi nước mắt —— Cho dù tôi chết thì cũng là đúng người đúng tội, đừng như con gái gặp chuyện là lại khóc.”
Phòng Linh Xu càng lúc càng nghẹn ngào, cậu giữ lấy vai Lương Húc bắt đầu nói lời thoại: “Tôi thích làm con gái đó! Tôi muốn khóc!”
Đam mê diễn kịch đời này không bỏ được.
Cậu vừa khóc đồng thời vừa hạn chế tay của Lương Húc —— Được rồi, Trâu Khải Văn đúng là nhanh nhẹn, Phòng Linh Xu nhìn thấy đầu của anh rồi!
—— Không chỉ một mà còn có nửa cái đầu khác cũng từ phía dưới nhô lên.
Trực thăng của cảnh sát vũ trang cũng đến gần rồi!
Lương Húc bị cậu gây rối thì hết cách, chỉ đành vòng ngược tay lại ôm lấy cậu: “Được rồi, đừng khóc.”
Vãi, Lương Đại Húc cậu học được cách chủ động an ủi lúc nào thế?! Còn biết ôm một cái?!
Ngại ghê luôn á!
Thế nhưng trong chớp mắt thả lỏng thì đột nhiên Phòng Linh Xu có cảm giác rất không ổn.
—— Đúng là không ổn. Không phải Lương Húc ôm cậu mà là đang kẹp chặt cậu, hiện tại không thể cựa quậy được. Tiếng động cơ của trực thăng càng ngày càng gần, rõ ràng Lương Húc đã chú ý tới khoảng cách của trực thăng. Hắn quay người đẩy Phòng Linh Xu ra trước mặt!
Xung quanh là kiến trúc đổ nát, phía trước là Phòng Linh Xu, xạ thủ trên trực thăng không có cách nào để ngắm bắn —— Ngắm vào sọ não thì dễ nhưng hiện tại anh ta đang cầm trong tay súng gây mê, Lý Thành Lập ra lệnh rất rõ ràng “Nỗ lực tối đa để bắt sống” —— Muốn né tránh để ngắm bắn vào bắp thịt hoặc cổ ở trên không rung lắc thì quá khó!
Hết cách rồi, đã cho Lương Húc cơ hội nhưng Lương Húc không muốn nắm lấy cơ hội, vậy thì Phòng Linh Xu cũng không còn cách nào khác.
Cậu một mặt giả vờ giãy dụa, một mặt thì liếc mắt ra hiệu cho Trâu Khải Văn tiến lên bắt người.
Ngoài dự đoán là Trâu Khải Văn lại thụp xuống —— Phòng Linh Xu giật nảy mình, không có chuyện Kevin leo đến tầng năm rồi lại xuống, anh rút lui chỉ có một nguyên nhân.
Anh định di chuyển sang ngang, vòng ra sau đánh lén!
—— Rủi ro quá lớn, bởi vì ba người Trâu Khải Văn vốn leo lên bằng tay không, bây giờ còn định di chuyển ngang trên mái nhà tầng năm. Đúng là vì bắt giữ Lương Húc mà không cần cả mạng.
Cậu ở trên thì sốt ruột, còn Trâu Khải Văn ở phía dưới lại như cá gặp nước —— Nếu không phải là không thể nói chuyện thì có lẽ anh đã hát cả bài Thánh Ca cho cảnh sát Trung Quốc nghe.
Hai người cảnh sát vũ trang thật sự thông minh và nhanh nhẹn, đều là tướng lĩnh dũng mãnh, bọn họ chưa bao giờ hợp tác hỗ trợ với FBI nhưng người cùng nghề thì hiểu ý nhau. Trâu Khải Văn chưa hề ra dấu hiệu nhưng hai người thấy anh lùi lại rồi dịch sang ngang thì cũng lùi lại vài bước theo, sau đó nhẹ nhàng leo men theo giàn giáo thép.
Sếu và hươu leo núi, vượn và khỉ đi trên tường, mạnh mẽ và nhanh nhẹn, phong thái chính là như vậy.
Anh chàng người Mỹ hoàn toàn không care tình nhân ở trên đỉnh đầu đang lo lắng, hiện tại anh chàng người Mỹ phấn khích tột độ.
Trong lòng Phòng Linh Xu sốt ruột đến độ rối bời, vừa muốn thuyết phục Lương Húc lại vừa lo lắng Trâu Khải Văn ở bên dưới bị hụt chân —— Giờ không phải là lúc hoang mang, nếu Kevin đã làm thì nhất định có tự tin sẽ làm được.
Trông thấy máy bay trực thăng đứng yên trên bầu trời thì cậu thầm biết cảnh sát vũ trang đang quan sát từ xa, chắc chắn đã nắm rõ tình hình của những người leo lên vì vậy cậu thoáng yên tâm.
Giọng nói của Lương Húc cực kỳ bình tĩnh: “Tôi đợi được gặp anh là để hỏi anh một chuyện, Hiểu Ninh thế nào rồi —— Bất kể là sống hay chết, Linh Xu, hai chúng tôi cứ luôn mang lại rất nhiều phiền phức cho anh. Vốn dĩ sức khỏe của cậu ấy đã không tốt, nếu như không thể cứu được thì không cần phải cứu.
Chuyện tôi nhờ cậy anh thì anh cũng không cần để tâm, anh có cuộc sống của anh, đừng vì tôi mà mang thêm gánh nặng.”
Hắn chờ Phòng Linh Xu đến là để nói với cậu câu nói này.
Buông bỏ thù hận, cũng buông bỏ mọi điều lo lắng, Lương Phong chết rồi, La Hiểu Ninh e rằng cũng sắp chết, trên đời này đã không còn chuyện gì có thể khiến hắn bận tâm.
Bởi vì tin tưởng Phòng Linh Xu cho nên hắn không hỏi liệu La Quế Song có sa lưới hay không.
Mỗi một ngày La Quế Song còn sống trên cõi đời này thì chính là một chiếc đinh trong tim, một cái gai trong mắt hắn. Nhưng La Quế Song sa lưới tử hình thì cũng sẽ là khúc mắc mãi mãi không thể tháo gỡ giữa hắn và La Hiểu Ninh.
Hắn khao khát một thế giới yên bình, chưa bao giờ có thù hận tựa như trong giấc mộng khi còn ở trên núi Hồng Khánh.
“Cảm ơn anh, Linh Xu.”
Trong luồng gió mạnh do cánh của trực thăng cuốn lên, hắn nhẹ nhàng lùi lại.
Phòng Linh Xu nghe thấy rõ ràng tiếng mở chốt an toàn, đây là cơ hội cuối cùng, cậu hét to: “Lương Húc!”
Tiếng hét ấy át đi tiếng bước chân.
_______________________
Lời tác giả: Lương Đại Húc lại bắt đầu cố chấp đâm đầu vào bế tắc rồi.