Phòng Linh Xu luôn tôn thờ tính phổ quát của nguyên tắc tình yêu, khi hai người ở trong môi trường tương tự như môi trường của tình yêu thì có thể áp dụng lý thuyết vận hành cảm xúc để dẫn dắt mối quan hệ của hai người.
Nghe có vẻ hơi phức tạp. Cậu giải thích cho đồng đội thế này: “Từng nghe nói tới hiệu ứng khủng hoảng rồi chứ? Khi một nam và một nữ cùng bước lên một cây cầu treo thì nỗi sợ hãi sẽ khiến trái tim đập thình thịch, vào lúc này người nam nắm lấy tay của người nữ thì má ơi, tình yêu đến rồi.”
Tất cả mọi người đều hoang mang, cùng tỏ vẻ tuy không hiểu cậu đang nói gì nhưng nghe có vẻ nguy hiểm.
“Hai người này đều cảm thấy như gặp được tình yêu nhưng thật ra không phải. Phản ứng tim đập và hồi hộp của họ quá giống cảm giác mà tình yêu mang lại, vào lúc này nếu người nam nắm lấy tay người nữ thì quán tính xu lợi tỵ hại sẽ khiến họ cảm thấy —— mình không gặp nguy hiểm mà mình đang phấn khích do tình cảm tăng tiến. Chỉ có như vậy họ mới có thể bình tĩnh lại sau đó giữ vững trạng thái tốt để vượt qua cây cầu treo.”
(*)Tên chính xác của hiệu ứng này là Hiệu ứng cầu treo.
.
Hiện tại Phòng Linh Xu và Lương Húc cũng giống như vậy. Bọn họ tựa như một đôi nam nữ đang yêu, đều duy trì sự chú ý cao độ đối với nhau, mỗi người cất giấu những suy nghĩ riêng không thể nói, vừa muốn khiến đối phương hiểu rõ ý đồ của mình lại sợ bị đối phương đoán được tâm sự.
“Rồi sao đây Linh Xu? Ông định làm thế nào để thịt cậu ta?”
“Thịt mẹ ông, tôi muốn lơ cậu ta một chút. Nếu cậu ta chủ động hẹn tôi vậy thì để thể hiện thành ý cậu ta sẽ phải đưa ra một số thứ mà tôi cảm thấy hứng thú. Đây là bản năng của giống đực, nó đã khắc sâu vào trong gen hàng trăm triệu năm không thể thay đổi.”
“Má ơi, anh Phòng à, nếu em quen biết anh sớm hơn mấy năm thì các em gái ở thành phố Trường An này em có thể ch1ch hết một lần rồi.”
Phòng Linh Xu cười: “Quên nói cho chú biết điều kiện tiên quyết, cái nguyên tắc này chỉ phù hợp với những người có sức hấp dẫn lớn, trai đẹp gái xinh mới chơi thế được. Chú ấy à, trông đần độn lại chỉ to còi là giỏi, biết đường mà quý trọng bạn gái bây giờ của chú đi! Không biết người ta mắt có mù không mà nhìn trúng chú!”
Sau một trận cười phá lên có mấy người hỏi cậu: “Hôm nay ông theo chúng tôi đi làm nhiệm vụ à?”
“Đương nhiên rồi! Tới đón tôi đi! Xe tôi hết xăng rồi!” Phòng Linh Xu lại nhắn vào trong nhóm: “Có phải các ông đang xem lại camera giám sát tại các ngã tư vào đêm ngày 27 đúng không?”
“Đúng thế, chẳng phải bố ông sắp xếp thế à? Xem đến mức sưng cả mắt.”
“Ông ấy làm thế là đúng. Dù sao tôi cũng đã miêu tả lại đồ hôm ấy Lương Húc mặc cho mọi người rồi, chú ý đối chiếu. Cậu ta không phải người tàng hình, kiểu gì cũng sẽ tìm ra thôi.”
Đi thăm dò luôn rất gian khổ, bọn họ bất chấp tiết trời nóng nhất trong năm vòng qua vòng lại trên các phố lớn ngõ nhỏ. Mùa hè ở Quan Trung chính là như vậy cần phải có một trận mưa thu dai dẳng mới có thể thật sự dịu lại, thế nhưng những cơn mưa mùa thu yêu kiều lại rụt rè cứ mãi không chịu đến.
Đi kèm với mùa hạ hừng hực của Trường An chỉ có những trận bão cát thường trực.
Phòng Linh Xu bôi cho mình mười tám lớp kem chống nắng đồng thời cũng xịt cho các cô gái đi cùng. Suy cho cùng da dẻ của con gái rất mỏng manh, sau mấy ngày đi tra xét thì mặt mũi ai nấy đều như tôm luộc đỏ mãi không thôi.
“Uầy, kinh kinh.” Đám con trai được dịp cười đùa: “Lại mở lớp thực hành dạy cưa gái rồi!”
“Ờ đấy.” Phòng Linh Xu chẳng hề xấu hổ: “Tiểu Nhạc này, nếu ba mươi tuổi mà còn chưa có đối tượng thì nhất định phải nhớ cân nhắc đến anh nha!”
Tiểu Nhạc thoải mái hưởng thụ kem xịt chống nắng: “Xếp hàng đi! Người theo đuổi bà đây xếp hàng từ Tháp Đại Nhạn cho đến Tháp Chuông, cậu tới Tháp Chuông chờ xem sao đi nhá.”
—— Bọn họ phải dùng những lời trêu đùa như vậy để giảm bớt tâm trạng lo lắng. Rất nhiều con mắt đang nhìn vào vụ án này, người dân luôn cảm thấy lực lượng cảnh sát vô dụng, chỉ một hung thủ như thế mà sao mãi vẫn không bắt được chứ?!
Đúng vậy, biển người mênh mông, chứng cứ khó tìm. Nghi ngờ thì đơn giản, suy luận cũng dễ dàng nhưng “chứng cứ” lại hiếm có biết bao! Ở nơi đây giống như mò kim đáy biển, nào phải hai chữ “gian khổ” là có thể hình dung.
Kết thúc một ngày Phòng Linh Xu có cảm giác mình tê liệt rồi.
Đêm nay Phòng Chính Quân ở lại Cục trực ban, về đến nhà chưa có ai bật nước nóng năng lượng mặt trời cho cậu nên Phòng Linh Xu chỉ có thể bật bình điện trước, rồi vừa chờ nước vừa xem Lương Húc có nhắn tin gì hay không.
Thế nhưng Lương Húc lại chẳng có chút động tĩnh.
Cái tên này bình tĩnh thật đó, hay là tiền cược của mình chưa đủ? Hoặc là nói cậu ta tin chắc rằng cảnh sát không thể nắm được bất cứ bằng chứng nào?
Đầu óc Phòng Linh Xu ngập đầy Lương Húc, cậu cởi hết quần áo đứng trước điều hòa hứng gió.
Điện thoại di động đổ chuông.
Có điều không phải Lương Húc. Phòng Linh Xu liếc mắt nhìn rồi bấm ngắt cuộc gọi.
Qua năm phút đồng hồ, chuông điện thoại lại vang lên.
Lần này cậu không bấm tắt, cậu đưa điện thoại đến trước mặt rồi nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình.
Tiếng chuông điện thoại vang mãi không dừng.
Không biết xuất phát từ tâm trạng gì mà cậu lại mặc quần áo vào rồi mới nhận cuộc gọi đó.
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam trầm tĩnh, người đó mở miệng nói một cách dứt khoát: “Đừng cúp máy, tôi biết em đợi tôi.”
Phòng Linh Xu không lên tiếng.
Đối phương nghe được tiếng hít thở của cậu thì mỉm cười: “Hy vọng em không bận. Tôi đã ước chừng thời gian tan tầm của em và đợi thêm hai tiếng nữa mới lấy hết can đảm để gọi cho em.”
Nếu như hai người vốn không quen biết vậy thì Phòng Linh Xu phải cho thanh âm này đạt điểm tối đa. Âm sắc của nó tráng lệ lại êm tai, chứa đựng một loại phong thái dịu dàng mà lịch thiệp, dịu dàng đến mức khiêm tốn —— Đó là một sự khiêm tốn vì tự tin nên mới nhún nhường, tựa như giọng điệu của người lớn cưng chiều con trẻ. Bọn họ trời sinh đã tự tin ngất trời cho nên ngạo mạn mà chiều theo ý người khác, quen dùng dáng vẻ khiêm tốn để nhân nhượng tất thảy. Không thể không nói kiêu ngạo và dịu dàng chính là nét quyến rũ của họ, ngay cả khi bị nhìn thấu cũng vẫn vô cùng hấp dẫn.
Quả thực người như vậy có thể dụ dỗ đối phương chỉ bằng giọng nói, nghe anh nói đã là một sự hưởng thụ.
Đương nhiên âm sắc của anh quá thu hút, thái độ nói chuyện lại quá nhẹ nhàng nên có những người đã có chút từng trải sẽ nảy sinh cảnh giác với anh, sự hoàn hảo luôn khiến con người ta sợ hãi, làm cho người ta phải lùi bước. Vậy nên cách nói nhấn rõ từng chữ của anh đã thêm vào một chút không hoàn hảo, phát âm của anh hơi cứng ngắc, là kiểu biết nói tiếng Trung nhưng không thông thạo. Anh nói chuyện có chút nói đớt thường thấy của người nước ngoài, mang lại một cảm giác vụng về thú vị.
“Đều là bạn bè cả.” Phòng Linh Xu cười nói: “Tôi cũng muốn gọi điện thoại cho anh chỉ là gần đây bận quá, không có thời gian.”
Người ở đầu bên kia chần chừ trong chốc lát: “Linh Xu, tôi vẫn hy vọng em gọi tôi là ‘người yêu cũ’.” Anh thở dài: “Người yêu cũ thì còn có cơ hội quay lại, còn là bạn bè thì đáng sợ quá rồi.”
“… Có thể nói chuyện bình thường không?”
Phòng Linh Xu sợ cái kiểu buồn nôn này của anh ta, nếu nói Phòng Linh Xu cậu là chúa kiểu cách thì Kevin Trâu chính là ông tổ sến súa.
Không chọc vào nổi, không chọc vào nổi.
“Những thứ em gửi tôi đã xem rồi.” Kevin nói: “Nghi phạm này đúng là đẹp trai thật, còn hơn cả tôi.”
“Tôi tìm anh không phải là để nghe anh ghen tị.” Phòng Linh Xu nói: “Tôi cần anh giúp phân tích qua hồ sơ và còn muốn thảo luận với anh về các xác suất có thể xảy ra khác của vụ án này.”
(*)Phương pháp hồ sơ là phương pháp căn cứ vào hành vi của một người để suy đoán trạng thái tâm lý của người đó, từ đó phân tích tính cách, môi trường sống, nghề nghiệp, quá trình trưởng thành…
“Thẳng thắn mà nói thì trong lòng tôi rất phức tạp.” Đầu bên kia điện thoại vẫn chưa buông tha: “Quả thật tôi không ngờ là ngay đến mỹ nam kế mà em cũng đã sử dụng.”
“Cậu ta đẹp trai hơn tôi nhiều.” Phòng Linh Xu thành thật: “Nếu muốn dùng mỹ nam kế thì cũng là cậu ta dùng với tôi, nhan sắc này của tôi không hấp dẫn cậu ta được.”
Đầu bên kia điện thoại “Ồ” một tiếng đầy hàm súc.
Phòng Linh Xu hết cách chỉ đành phải đổi sang giọng điệu nghiêm túc: “Vụ án này rất cấp bách, chính quyền địa phương vô cùng lo lắng. Anh biết mà, nếu không phải vụ án quan trọng thì tôi sẽ không cố ý đề nghị bàn bạc với anh.”
Kevin cũng thay đổi giọng điệu: “Vậy thì nói về cái nhìn của em trước đi.”
Phòng Linh Xu bèn miêu tả đại khái tình huống của Lương Húc một lần rồi thuật lại ngắn gọn các điểm cơ bản của vụ án dựa trên góc hiểu của mình: “Chi tiết cụ thể thì tôi đã trình bày với anh trong mail rồi. Có nhiều chi tiết nhỏ lắm —— Lần đó là lần đi ăn đầu tiên của tôi và cậu ta, tôi cố ý hỏi cậu ta ‘Dưới ánh mặt trời’ có được không, cậu ta cũng ngây thơ thật lập tức trả lời tôi là ‘Dưới ánh mặt trời’ không ở Cổng Minh Đức.”
“Dưới ánh mặt trời” ở trước cửa Hoa viên Thúy Vi.
“Rất hiển nhiên là cậu ta quen thuộc với Hoa viên Thúy Vi. Người chứng kiến cũng đã chứng minh điều này.” Phòng Linh Xu nói: “Chúng ta chưa bàn đến chứng cứ vội mà chỉ đưa ra suy đoán với những điểm đáng ngờ. Trên thực tế Lương Húc đã phạm phải một sai lầm rất lớn, cậu ta luôn cố gắng thể hiện rất đau khổ đối với cái chết của bố cậu ta nhưng cậu ta lại đồng ý lời mời của tôi, bao gồm tất cả các phản ứng tiếp sau đó đều mang lại cho tôi một cảm giác có thể tổng kết bằng bốn chữ đó là ‘Mọi chuyện đã xong’.”
“Tổng kết rất tốt.”
“Cậu ta có rất nhiều lý do để từ chối tôi nhưng chỉ riêng lý do quan trọng nhất lại không nói ra —— Nếu như cậu ta thật sự đau khổ thì cậu ta không nên đi chơi với tôi —— Cái chết của bố đã không còn là khúc mắc trong lòng cậu ta nữa.”
“Đúng thế, em đã dẫn dắt ra được trạng thái thực sự của cậu ta rất chính xác.”
“Không, không, không, đừng khen tôi vội, đây không phải là công của tôi. Trạng thái này của cậu ta đã có từ lần đầu tiên gặp tôi, cậu ta đã thoát khỏi nỗi đau mất cha rồi cho nên ngày đó cậu ta mới tháo băng tang —— Nếu như điều nhận định này là đúng vậy có phải tôi có thể to gan đoán rằng vào đêm ngày 27 đó cậu ta đã báo thù được cho bố mình?”
“Đúng vậy, nhưng cậu ta còn cần một lý do để giải thích cho trạng thái thả lỏng của cậu ta. Cho nên theo bản năng cậu ta lựa chọn ‘Tôi muốn sống’ chứ không phải ‘Tôi muốn báo thù’.”
“Nhưng bây giờ điểm đáng ngờ là cậu ta xuất hiện ở quán net sau mười một giờ, tôi chính là nhân chứng mục kích còn thời gian tử vong của Lư Thế Cương phải sau đó ít nhất ba tiếng. Các mốc thời gian này phải giải thích thế nào?”
Kevin suy nghĩ trong chốc lát: “Thật ra rất có thể cậu ta vô tội và em thì đang đặt nghi vấn về cậu ta hoàn toàn dựa trên lập trường rằng cậu ta có tội.”
Phòng Linh Xu đáp lại rất kiên định: “Phá án suy đoán có tội, xử án suy đoán vô tội. Cậu ta có điểm đáng ngờ còn tôi thì có quyền nghi ngờ.”
“Thật đáng thương.” Mr. Trâu nói: “Dường như cậu ta thật sự coi em là bạn còn em lại cố gắng chụp tội danh giết người lên đầu cậu ta.”
“Tôi không có sở thích đồng cảm với kẻ giết người.” Phòng Linh Xu trả lời: “Lương Húc đáng thương chẳng lẽ người chết lại không đáng thương? Cậu ta còn có thể ung dung tự tại chơi bóng, uống trà với tôi mà người chết thì chỉ có thể nằm trong ngăn lạnh chờ khám nghiệm tử thi.”
Mr. Trâu chỉ đành thở dài: “Em vẫn như vậy, lạnh lùng giảo hoạt nhưng lại đáng yêu chết người.”
“Thổ lộ thì hãy chọn thời điểm thích hợp có được không?”
Kevin ngừng trêu chọc: “Vậy giờ đến lượt tôi nói. Linh Xu, em chắc chắn muốn nghe chứ?”
“Có gì thì sủa đi.”
“Tôi muốn nói là em rất thiên vị nghi phạm này.” Kevin nói: “Em giống như cha em, trong tiềm thức luôn bao che cho cậu ta.”
Một lập trường mới mẻ, Phòng Linh Xu thấy hứng thú: “Nói đi.”
Phía bên kia điện thoại rất từ tốn, đầu tiên là tiếng “cạch” trong trẻo của bật lửa rồi tới âm thanh lá thuốc cháy tí tách, sau đó anh bất ngờ hỏi một câu: “Linh Xu, có phải em đang đeo kính đúng không?”
“Hả? Đúng rồi.”
“Nghe tiếng là có thể đoán được.” Mr. Trâu bật cười một tiếng: “Tôi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nghiêm túc của em, đeo kính mắt vào vô cùng đáng yêu.”
“Tôi muốn cúp máy đây.”
“Đừng vội, để tôi hút nốt điếu này.”
“Má nó, tưởng tôi không nghe ra là xì gà hả?! Vừa hút vừa nói!”
“Nóng tính thật.” Mr. Trâu ngậm điếu thuốc rồi nói: “Làm cảnh sát phải có tính kiên nhẫn.”
Anh đùa đủ rồi bèn đặt xì gà sang bên cạnh rồi bắt đầu phát biểu ý kiến của mình:
“Tất cả các em đều dồn sự tập trung vào thời gian tử vong, các em cho rằng thời gian tử vong chính là thời điểm nạn nhân bị tấn công. Nhưng có rất nhiều nhân tố khiến cho thời gian tử vong xuất hiện biến đổi.”
“Ý anh là Lương Húc tấn công Lư Thế Cương nhưng không thật sự gi3t chết ông ta?”
“Em xem em lại đang bao che cho cậu ta, động một cái là giả định cậu ta vô tội.” Kevin vê điếu thuốc: “Trước tiên đặt cái này xuống không bàn tới. Chúng ta xem xét hình thức giết người giống nhau của vụ án Kim Xuyên và vụ án Khúc Giang —— Trói chặt đồng thời xếp cho thi thể họ quỳ gối, đây thể hiện một thái độ trừng phạt rất rõ ràng, nó mang ý nghĩa phán quyết đối với người bị hại. Nói cách khác đối với hung thủ những người chết đó có tội.”
“Điều này tôi hiểu.”
“Nhưng từ một góc độ khác mà nói trói chặt lại mang ý nghĩa sợ hãi người bị hại. Bọn họ cảm thấy ngờ vực đối với động cơ giết người của mình, sợ người chết phản kháng cho nên mới trói chặt thi thể. Nếu như người họ Lương đó thật sự là vì báo thù cho cha thì trong lúc cậu ta giết người không nên xuất hiện sự nghi ngờ đối với động cơ của mình. Tuổi tác và sức lực của cậu ta hơn hẳn người họ Lư, không cần sử dụng phương pháp nhàm chán này.”
“Vậy nên là cậu ta cố tình bắt chước thủ pháp gây án của vụ án Kim Xuyên, muốn đánh lừa cảnh sát nghĩ theo hướng giết người hàng loạt?”
“Đúng, đồng thời giống như lời em nói, e rằng cậu ta còn có cả ý nghĩ ‘trừ hại cho dân’. Cậu ta cho rằng tên họ Lư chính là hung thủ của vụ án Kim Xuyên hoặc là cậu ta muốn chứng thực người họ Lư này có phải là… tên hung thủ đó hay không.”
“Lương Húc muốn khiến cho hung thủ chú ý nếu như hung thủ thật sự còn sống.”
“Bé cưng thông minh. Nếu em đang ở bên cạnh tôi thì tôi sẽ không kiềm chế được mà hôn em.”
“Anh còn sủa bậy nữa thì tôi tắt máy.”
“Tôi chỉ muốn em vui một chút thôi, bởi vì nội dung tiếp theo có thể sẽ khiến em không vui.” Kevin nói chậm rãi: “Trên đây đều là suy đoán về động cơ phạm tội. Nhưng dưới góc độ y học thì trói chặt lại là biện pháp cứu vớt —— Tôi xem ảnh em gửi tới thì chỗ bị trói vừa đúng đi qua động mạch của người chết, nếu nhát dao đầu tiên đâm vào ngực thì việc bị trói lại có thể giúp người đó cầm máu.”
“…”
“Người họ Lương đó hoàn toàn có đầy đủ thời gian để rời khỏi hiện trường trước khi nạn nhân tử vong. Sau đó có người thứ hai xuất hiện ở hiện trường gây án đồng thời quét dọn hiện trường xuất phát từ động cơ mà chúng ta không biết.”
Phòng Linh Xu vẫn im lặng như cũ.
“Điều này cũng cho thấy không chỉ có một người gây án mà ngược lại nó có thể là một vụ án giết người nối tiếp nhau đúng nghĩa. Lương mưu sát Lư, người thứ hai hoàn thành việc sắp xếp hiện trường giết người, như vậy đây chính là một vụ bắt tay gây án. Tư duy theo quán tính từ vụ án Kim Xuyên khiến các em cho rằng vụ án này chắc chắn do một người hoàn thành, vì vậy khi các em không thể suy đoán ra thời điểm gây án của nghi phạm thì ngay lập tức các em coi cậu ta đương nhiên vô tội.”
“Đúng thế… Nhưng không phải là tôi chưa từng nghĩ như vậy.”
“Nói tới đây thì tôi rất muốn biết, rõ ràng vụ án Kim Xuyên có vô số loại khả năng nhưng tại sao cảnh sát lại tin chắc nó là do một người gây án như thế?” Trong giọng nói của Kevin chứa sự nghiêm khắc sắc bén: “Chứng cứ ở đâu? Loại tự tin mù quáng này đã kéo dài mười lăm năm, tại sao không chịu tiến hành điều tra theo hướng khác?”
“Đó chính là vấn đề mà tôi đang truy xét —— “
Kevin cắt ngang câu nói của cậu: “Hãy nghe tôi nói hết trước đã —— Cũng có thể là một mình Lương mưu sát cả nhà Lư rồi dựa vào kiến thức y học của cậu ta mà trì hoãn thời gian tử vong của Lư. Cậu ta dùng chăn điều hòa hứng lấy phần máu nhỏ xuống của Lư để giữ cho hiện trường gây án sạch sẽ.” Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng lật giấy: “Trong tài liệu em gửi có nói nghi phạm là sinh viên học thạc sĩ ở Đại học Y, cậu ta hoàn toàn nắm rõ kiến thức và kỹ thuật đó. Cậu ta chỉ cần vòng lại hiện trường vào lúc hừng đông khi em đã ngủ rồi tạo ra vết cắt cổ giả, vậy là xong.”
“Tôi tin pháp y chắc cũng đã đưa ra phán đoán tương tự, còn em, một nhân viên trinh sát chuyên nghiệp hẳn cũng nhìn ra điều này. Nhưng em và cha em, đồng nghiệp của em đều đang lảng tránh vấn đề này theo bản năng, các em cho rằng ‘Thời gian không trùng khớp thì vô tội’.” Kevin nói: “Các em đều không thể kìm lòng mà che chở cho nghi phạm.”
Một khoảng lặng im kéo dài.
“Đúng, thật sự tôi hy vọng cậu ấy vô tội.” Phòng Linh Xu nói: “Nếu như anh tận mắt thấy cậu ấy thì sẽ biết quả thật cậu ấy rất ngay thẳng. Hiền lành đến mức khiến người ta không nỡ lừa dối. Dù cho cậu ấy có tội thì tôi cũng tin là cậu ấy có lý do bất khả kháng.”
“Quả thật là khó cả đôi đường. Cho nên tôi rất không muốn nói những lời vừa rồi.” Kevin dịu dàng nói: “Nếu tôi nói thì giống như tôi đang ghen tị nên nói xấu cậu ta, nếu tôi không nói thì lại có lỗi với nghề nghiệp và lương tâm của tôi. Thành ngữ của người Trung Quốc có câu giữa hai cái hại chọn cái hại ít hơn, tôi chỉ có thể lựa chọn công lý.”
“Ghen tị gì?”
“Là ghen tuông bản năng của đàn ông.” Lần này không phải là thái độ trêu đùa: “Linh Xu, tôi không biết cậu nghi phạm này có sức hấp dẫn lớn đến thế nào nhưng rõ ràng em có một sự coi trọng khác đối với cậu ta.”
“Anh hiểu lầm rồi.” Phòng Linh Xu không biết phải làm sao: “Chỉ là cậu ta quá trong sáng. Con người là vậy, nếu như cậu ta giả dối một chút, gian xảo một chút vậy thì tôi lừa cậu ta sẽ chẳng thẹn với lòng. Nhưng cậu ta thật sự rất chất phác nên tôi xấu hổ trong lòng, vì vậy cứ luôn vô thức hy vọng có thể đối xử tốt với cậu ta một chút.”
Dù rằng chỉ là hy vọng mà thôi.
“Tôi có thể hiểu, đó không phải là lỗi của em.” Giọng điệu của Kevin có chút thương cảm dịu dàng: “Pháp luật chỉ quyết định có tội hay vô tội, còn đạo đức lại đặt nặng có hợp tình hợp lý hay không.”
Ngay sau đó anh lại cân nhắc đôi chút rồi vẫn quyết định nói ra: “Nhưng em cũng phải nghĩ tới một khả năng khó chịu khác, đó là người họ Lương kia cũng đang lợi dụng các em. Cậu ta lợi dụng vẻ ngoài chính trực của mình để chiếm được sự đồng cảm từ các em.”
Phòng Linh Xu không có lời nào để nói.
Đây cũng chính là điều cậu lo lắng nhất.
“Hy vọng đó chỉ là phỏng đoán ác ý của tôi.” Bên phía Kevin lại vang lên tiếng bật lửa lanh lảnh: “Dù sao trong lòng tôi có đầy sự thù địch với cậu ta.”
… Lại nữa rồi.
“Đúng thật là, tên họ Trâu kia anh có thể đừng tập kích đột ngột trong lúc chúng ta phân tích vụ án không?” Phòng Linh Xu sắp chịu hết nổi: “Tôi nói lại lần nữa thật sự tôi không có ý đó với cậu ta, tôi chưa cô đơn đến mức thấy bất cứ ai cũng có thể nhộn nhạo được chứ?”
“Tôi chỉ muốn xoa dịu tâm trạng của em thôi.” Mr. Trâu dịu dàng nói: “Tôi mong em mã đáo thành công nhưng lại e sợ em phải chịu tổn thương —— Cho dù là tổn thương ở bất kỳ phương diện nào.”
Thể xác, tâm hồn và đủ mọi phương diện khác, mà việc chọc thủng chân tướng này sẽ luôn tạo ra tổn thương đi kèm.
“Linh Xu, có phải em còn đang suy nghĩ phía sau vụ án này rất có khả năng cất giấu hung thủ thật sự của vụ án Kim Xuyên?”
“Đúng, tôi tin bố tôi cũng có suy nghĩ như vậy.” Phòng Linh Xu nói: “Chúng tôi đều đang lợi dụng Lương Húc, cố gắng tìm ra hung thủ thông qua cậu ta —— Đây cũng là một điều nữa mà tôi thấy xấu hổ với cậu ta.”
“Mười lăm năm, các người quá điên rồ.”
“Đối với các vụ án chưa phá giải, nếu là ở Mỹ thì Cục Điều tra Liên bang sẽ chẳng hề quan tâm chút nào sao?”
“Khó nói.” Kevin day day thái dương: “FBI trong phim ảnh sẽ truy xét đến cùng nhưng nước Mỹ ở thực tại thì lại không hẳn.”
“Cảnh sát Trung Quốc nhất định sẽ điều tra, ít nhất cảnh sát Trường An sẽ, ít nhất tôi sẽ, bố tôi cũng sẽ.”
“Em bị bệnh rồi Linh Xu.”
“Đâu có đâu.”
“Có. Em bị bệnh, cha em bị bệnh, tôi cũng bị bệnh —— chúng ta đều bị bệnh. Linh Xu, người Trung Quốc có một câu nói là ‘tâm bệnh phải dùng tâm dược’.” Kevin nói từng câu từng chữ: “Thuốc của em là lòng tự trọng của em, còn thuốc của tôi chính là em.” Anh cười cười: “Có lẽ em không tin rằng tôi vẫn luôn chờ, chờ vụ án này có kết cục cuối cùng vậy thì tôi sẽ có thể ôm một hy vọng xa vời, hy vọng em có thể quay trở lại Mỹ.”
Một lát sau anh nói một cách uyển chuyển: “Texas không tiện chúng ta có thể tới California. Hoặc là bất kỳ nơi nào em yêu thích.”
Điều đó mang ý nghĩa cầu hôn.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh nhắc tới chuyện này.
Nhưng Phòng Linh Xu không thể cho anh câu trả lời.
“Nó không liên quan đến lòng tự trọng. Kevin, anh là người phương Tây sẽ không hiểu được suy nghĩ con trai kế thừa chí hướng của cha của người Trung Quốc.” Phòng Linh Xu đánh trống lảng: “Nếu em đã quyết định về nước thì sẽ không đi đâu nữa, trừ khi phá được vụ án kia.”
“—— Nếu như mãi mãi không phá được thì sao?”
Phòng Linh Xu suy nghĩ, dường như đang tìm một đáp án có thể thuyết phục chính mình và cũng có thể thuyết phục Kevin.
“Người Trung Quốc có câu ngạn ngữ đó là ‘Hung Nô chưa diệt sao có thể về nhà’.”
(*)Câu nói của Hoắc Khứ Bệnh – đại tướng chống Hung Nô dưới thời Hán Vũ Đế Lưu Triệt.
Qua chốc lát như thể để thuyết phục chính mình cậu nói tiếp: “Bố em vì vụ án này mà chịu dày vò suốt mười lăm năm, em chọn chuyên ngành này, đi du học chính là để hoàn thành chuyện này. Đây không phải là chuyện riêng giữa hai bố con em, cũng không phải cái gọi là giấc mộng anh hùng mà nó là mấy chục mạng người trong vòng mười lăm năm. Những người này chết không nhắm mắt.”
Tại Trường An bên ngoài cửa sổ của cậu ngân hà xuyên qua bầu trời đêm cuối hạ, mà ở New York bên ngoài cửa sổ nơi anh chẳng biết đã bắt đầu mưa tự bao giờ.
Kevin lặng im rồi mỉm cười, qua một lúc lâu anh nói: “Được rồi, tướng quân của tôi, tôi đợi em trở về.”